“Bert chắc đã nhét não vào đít rồi.” Dan quắc mắt nhìn tay bồi bàn đang bưng khay champagne tiến đến gần, làm cậu này vội lùi lại. Dan ghét champagne. Không chỉ vì vị ẻo lả của nó, mà còn vì cảm giác khi nắm mấy cái ly ngớ ngẩn đó trong bàn tay to lớn đầy sẹo thi đấu của anh. Và anh ghét cay ghét đắng cái ý tưởng cô ả bimbo tóc vàng hoe với thân hình chết người đó sở hữu đội bóng của anh, thậm chí còn ghét hơn cả champagne nữa.
Hai vị huấn luyện viên đang đứng trên khu vực sân thượng rộng lớn của Tháp Sears, vốn không mở cửa cho công chúng vì tối hôm nay ở đó diễn ra buổi quyên góp cho Quỹ United Negro College. Hệ thống cửa sổ lớn nối từ sàn đến trần nhà phản chiếu những cụm hoa quây quanh các khung vòm mắt cáo, trong khi một ban nhạc năm người chơi kèn và sáo đến từ Dàn nhạc giao hưởng Chicago đang chơi nhạc Debussy. Các thành viên của mọi câu lạc bộ thể thao trên toàn khu vực đang hòa mình với những nhân vật truyền thông, chính trị gia và một số ngôi sao điện ảnh đang có mặt trong thành phố. Dan ghét tất cả các sự kiện đòi hỏi phải mặc lễ phục, nhưng nếu vì nguyên nhân chính đáng thì anh vẫn có thể ép mình chấp nhận. Khởi đầu sự nghiệp bằng vai trò tiền vệ công trong đội hình chính thức của đội bóng Crimson Tide ở trường Đại học Alabama, những chiến công của Calebow cả trong lẫn ngoài sân cỏ đã trở thành huyền thoại. Trên phương diện một cầu thủ chuyên nghiệp, anh từng là kẻ man rợ luôn thách-thức-thẳng-mặt, sẵn sàng gây sự, và khát máu. Anh là một tiền vệ công thuộc dạng người-lao-động, chứ không phải kiểu cậu-chàng-quyến-rũ, và ngay cả hàng phòng ngự dữ dằn nhất cũng không thể nào làm anh hoảng sợ, bởi vì trong bất kỳ một cuộc đối đầu nào, Dan Calebow cũng cho rằng mình hoặc khỏe mạnh hơn hoặc thông minh hơn đối thủ. Cho dù là trường hợp nào thì anh cũng luôn dự định trở thành người chiến thắng.
Ở bên ngoài sân cỏ anh cũng là người hung hăng không kém. Đã rất nhiều lần anh bị bắt giam vì tội gây rối trật tự an ninh, phá hoại tài sản công dân, và trong những ngày đầu khởi nghiệp, còn là tội tàng trữ thuốc cấm.
Tuổi tác và sự trưởng thành đã làm anh khôn ngoan hơn trong một số lĩnh vực, nhưng ở nhiều lĩnh vực khác thì lại không được như thế, và giờ anh nhận ra mình đang quan sát nữ nghị sĩ mới nhất của bang Illinois khi cô ta đứng giữa một nhóm người ăn mặc trang trọng phía sau Tully.
Cô ta mặc váy dạ hội màu đen trông đơn giản nhưng có lẽ còn đắt tiền hơn cả một bộ gậy đánh golf Ping mới coóng. Mái tóc màu nâu nhạt của cô ta được buộc sau ót bằng chiếc nơ vải nhung cùng màu. Nữ nghị sĩ thật xinh đẹp và sành điệu.
Cô ta cũng thu hút được kha khá sự chú ý, và Dan có thể thấy rằng anh thuộc thiểu số người không được cô ta tìm kiếm trong đám đông tụ tập. Thay vào đó, một cô nàng lòe loẹt tóc hạt dẻ mặc váy bó màu bạc đi đến trước mặt anh. Quay lưng lại Tully, cô nàng ngắm nghía Dan qua hai hàng lông mi chải mascara dày cộp đến mức anh thấy ngạc nhiên là cô nàng vẫn còn có thể chớp mắt.
“Ở đây anh trông cô đơn quá đấy, huấn luyện viên.” Cô nàng liếm môi. “Em đã xem anh đấu với đội Cowboys ngay trước khi anh giải nghệ. Hôm đó anh thật hoang dã.”
“Ngày nào mà anh chẳng hoang dã hả cưng.”
“Em cũng nghe thế đấy.” Anh cảm thấy bàn tay cô nàng trượt vào trong túi áo khoác của anh và biết rằng cô ta đang để lại số điện thoại. Anh cố gắng nhớ lại xem liệu anh đã lôi hết đồ ra khỏi túi áo sau cái lần cuối cùng mặc bộ tuxedo này hay chưa. Với một nụ cười ướt át hứa hẹn tất cả mọi thứ, cô nàng quay người bước đi.
Tully đã quá quen với chuyện các cô nàng lợi dụng tình dục xen ngang vào giữa cuộc nói chuyện của ông với Dan nên ông vẫn tiếp tục như thể chưa hề có sự gián đoạn nào. “Toàn bộ chuyện này làm tôi cay cả mũi. Làm sao Bert có thể để một chuyện như thế xảy ra chứ?”
Những gì Phoebe Somerville đang gây ra cho đội bóng của anh làm Dan điên tiết đến mức không muốn nghĩ về nó khi xung quanh chẳng có gì để anh có thể tung nắm đấm. Anh tự làm mình xao nhãng bằng cách đưa mắt tìm nữ nghị sĩ xinh đẹp và thấy cô ta đang nói chuyện với một ủy viên Hội đồng thành phố Chicago. Khuôn mặt quý phái của cô ta toát lên vẻ điềm tĩnh, cử chỉ tiết chế và thanh lịch. Cô ta là người thượng lưu từ đầu đến chân, không phải loại phụ nữ mà anh có thể tưởng tượng ra cảnh bị bột mì dính trên mũi và một đứa bé trên tay. Anh quay đi. Ở quãng đời này, một phụ nữ lấm lem bột mì, cống hiến cuộc đời cho việc nướng bánh và đẻ con chính xác là mẫu hình anh đang tìm kiếm.
Sau những tháng năm quậy phá nhiều đến nỗi anh chẳng màng tính đến, cộng thêm một cuộc hôn nhân vốn là sai lầm nghiêm trọng, Dan Calebow giờ đây thực sự muốn ổn định. Giờ đã 37 tuổi, anh ao ước có con cái, một ngôi nhà đông đúc trẻ thơ và một người phụ nữ hứng thú với việc thay tã lót hơn là tiếp quản tập đoàn Chrysler.
Anh đang sắp sửa bước vào trang đời mới. Không cần những phụ nữ thành đạt, không cần mấy cô nàng rực lửa, không cần thêm quả bom sex nào nữa. Anh đang tìm kiếm một phụ nữ toàn tâm toàn ý vì gia đình, kiểu người thấy thích thú khi bị một đứa bé mới chập chững vò rối bù mái tóc, một người phụ nữ quan niệm thời trang cao cấp là chiếc quần jean xanh và cái áo nỉ cũ của anh, một phụ nữ bình dị không ngoảnh mặt làm ngơ khiến cho đàn ông phát điên. Và một khi anh đã tự ràng buộc mình, những ngày tháng rong chơi của anh sẽ kết thúc. Anh đã không lừa dối cô vợ đầu tiên của mình, và anh cũng sẽ không lừa dối người vợ cuối cùng.
Bên cạnh anh, Tully Archer vẫn đang lải nhải về Phoebe Somerville. “Cậu biết rõ tôi không thích nói xấu người khác, đặc biệt là người khác giới, nhưng con nhóc vàng hoe đó đã gọi tôi là viên kẹo trứng chim. Mẹ kiếp, Băng Giá. Đó không phải là loại người nên nắm quyền sở hữu một đội bóng.”
“Cái này thì ông đúng.”
Khuôn mặt ông già Noel của Tully phụng phịu như mặt đứa bé. “Con nhỏ đó có một con chó xù, Dan ạ. Cả hai ta đều biết các huấn luyện viên của Bears luôn bất đồng với Mike McCaskey, nhưng mẹ kiếp, chí ít thì bọn họ cũng không phải làm việc cho một ông bầu lúc nào cũng vác một con chó xù Pháp đi loanh quanh. Nói cho cậu nghe nhé, tôi đã phải tránh mặt tất cả bọn họ kể từ sau cái đám tang đó. Tôi cá là bọn họ đang cười chúng ta đến chảy cả nước mắt.”
Một khi Tully đã bị kích động thì rất khó có thể chặn ông ta lại, và rồi ông ra chuyển sang đề tài kế tiếp. Dan nhận thấy nữ nghị sĩ đang tiến về phía thang máy, một nhóm trợ lý vây quanh khi cô ta rời khỏi đó. Anh liếc nhìn đồng hồ.
“Năm nay được coi là năm quá độ của chúng ta, Băng Giá,” Tully nói. “Bert đã sa thải Brewster tháng Mười một vừa rồi và thuê cậu về làm huấn luyện viên trưởng. Chúng ta đã gặp may với thị trường chuyển nhượng tự do, thành công hơn dự tính trong đợt chiêu mộ cầu thủ từ các trường đại học, và thậm chí còn thắng mấy trận vào cuối mùa giải nữa. Nhưng ai mà ngờ được Carl Pogue lại bỏ đi và cuối cùng chúng ta phải chịu quyền điều hành của Ronald chứ?”
Quai hàm Dan giật giật.
Tully lắc đầu. “Phoebe Somerville và Ronald McDermitt, bà chủ mới và Giám đốc điều hành lâm thời của Stars. Để tôi nói cho cậu nghe nhé, Băng Giá, thậm chí cả Vince Lombard[10] cũng đang cười vào mũi chúng ta, mà hãy thử nghĩ xem ông ta đã chết bao lâu rồi.”
[10] Vicent Thomas Lombardi (1913- 1970): huấn luyện viên bóng bầu dục nổi tiếng những năm 1960.
Bầu không khí chìm trong im lặng khi ý nghĩ của hai người đi theo những con đường ảm đạm ngang nhau. Suốt sáu tuần từ sau lễ tang của Bert, Phoebe đã biến mất, đẩy tình trạng kinh doanh của đội bóng vào tình cảnh bế tắc bởi vì không ai khác được ủy quyền ký kết các hợp đồng. Khi không thể tìm ra cô đang ở đâu, Carl Pogue, giám đốc điều hành của Stars, đã giận dữ bỏ đi và ngay sau đó nhận một chân trong Văn phòng Hội đồng thành phố. Bây giờ, Ronald McDermitt, trợ lý cho Carl Pogue trước đây, trở thành giám đốc điều hành lâm thời của Stars, hoàn tất biên niên ký những thảm họa.
Những điều khoản trong di chúc của Bert đã lọt vào tai giới truyền thông, làm mọi người chết đứng. Giống như tất cả những người khác, Dan đã cho rằng Bert sẽ chuyển giao Stars cho Reed ngay lập tức, chứ không phải đợi đến tận cuối mùa giải. Mặc dù Reed Chandler có tiếng tăm khá tốt trong cộng đồng, nhưng Dan vẫn luôn cảm thấy hắn hơi lươn lẹo, vậy nên anh không mấy mong chờ chuyện làm việc cho hắn. Tuy nhiên, lúc này, anh sẵn sàng từ bỏ mọi thứ chỉ để được nhìn thấy Reed ngồi trong văn phòng cũ của Bert.
“Howie bảo tôi là cậu đã cố gắng liên hệ với Ray Hardesty. Cậu không cảm thấy có lỗi về chuyện cuối cùng cũng đã để tôi loại nó đấy chứ, Dan?”
Dan lắc đầu, mặc dù vụ sa thải đó vẫn còn làm anh buồn bực. “Chúng ta phải làm vậy thôi.”
“Hẳn nhiên rồi. Nó tập thì ít nghỉ thì nhiều, và không thể vượt qua cuộc kiểm tra chất kích thích.”
“Tôi biết điều đó.” Cái chết của Lyle Alzado vì lạm dụng chất steroid[11] chẳng dạy được cái quái gì cho những kẻ như Ray Hardesty hết.
[11] Steroid: một loại thuốc kích thích hay được dùng trong thể thao.
Dan biết Tully đã đúng khi nhất quyết loại Ray ra khỏi đội bóng, và anh đáng lẽ đã phải ra tay từ lần thứ hai trong năm Ray bị bắt giữ vì tội lái xe trong tình trạng không tỉnh táo. Ấy vậy nhưng anh cứ lần lữa mãi, trao cho anh chàng hậu vệ chốt kỳ cựu của Stars những cơ hội chót nhiều hơn anh có thể trao cho bất cứ người nào khác. Hardesty từng là một cầu thủ xuất sắc cho đến khi rượu và ma túy vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cậu ta, và Dan đã muốn áp dụng tất tần tật những biện pháp mình có. Anh đã cố gắng hết sức để đưa Ray vào trại cải tạo. Anh đã nói đi nói lại cho đến khi phát cáu, khuyên bảo cậu ta phải đến tập đúng giờ và ít nhất cũng nên giả vờ tuân thủ luật lệ, nhưng Ray chẳng chịu nghe bất cứ ai ngoài tên dược sĩ đường phố của cậu ta.
Tully kéo mạnh cổ áo. “Cậu có biết là vài ngày sau khi Carl bỏ đi, Ronald đã kéo riêng tôi ra bảo tôi tạo thêm áp lực để cậu loại bỏ Hardesty không?”
Dan ghét chuyện trò về tay Giám đốc điều hành lâm thời của Stars cũng ngang với việc anh không muốn nói chuyện về bà chủ mới. “Tại sao Ronald không nói riêng với tôi?”
“Nó sợ cậu chết khiếp lên được. Kể từ khi cậu khóa nó trong phòng thay đồ ấy.”
“Hắn ta làm tôi phát điên lên.”
“Từ trước tới giờ Ronald chỉ là tay chạy việc cho Carl.” Tully lắc đầu.
“Tất cả mọi người đều biết nó vớ được cái vị trí đó chỉ bởi vì Bert mang ơn cha nó. Tôi biết Bert sẽ không bao giờ để cô con gái chạm tay vào đội Stars nếu như anh ấy biết Carl sẽ bỏ đi. Ronald chỉ là một thằng ẻo lả bất tài thôi, Băng Giá ạ. Tôi đã kể cậu nghe trò đùa sau buổi tập của Bobby Tom hồi mùa giải trước, hôm Ronald ra sân tập chưa? Cậu biết Bobby Tom rồi đấy, chỉ đùa bỡn chút thôi, nói rằng Này Ronnie, tụi này đang tìm một tay chụp bóng mới đấy. Rồi Bobby Tom lốp bóng về phía thằng nhãi đó một cách nhẹ nhàng, hẳn là không thể xa hơn năm mét được. Dù sao thì Ronald cũng đã giơ tay lên bắt bóng và rồi bị gập ngón tay. Thế rồi nó bắt đầu xua xua tay như thể bị ai đó giết vậy. Bobby Tom cười muốn vỡ cả bụng. Làm sao có thể tôn trọng tay giám đốc điều hành thậm chí còn không bắt nổi một cú lốp bóng như thế chứ?”
Màn độc thoại của Tully bị cắt ngang bởi một trong những nhân vật chính của câu chuyện, cầu thủ bắt bóng chính thức của Stars mùa giải năm ngoái, Bobby Tom Denton. Bobby Tom thích ăn mặc chải chuốt, và bộ vest tuxedo màu đen hoàn hảo của cậu ta được mặc kèm với chiếc sơ mi lễ phục màu trắng có diềm trước ngực, nơ con bướm màu bạc láp lánh, đôi bốt da cá sấu và một chiếc mũ cao bồi Stetson màu đen to tổ chảng.
Theo những gì người ta biết, khoảng thời gian duy nhất Bobby Tom bỏ chiếc mũ Stetson ra là khi cậu ta tròng chiếc mũ sắt bảo vệ vào. Một trong các cô bạn gái của Bobby Tom đã nói với tờ National Enquirer rằng thậm chí lúc làm tình cậu ta vẫn còn đội nó. Tuy nhiên, lời nói của cô ta cũng khá đáng ngờ, bởi cô ta cũng nói với tờ Enquirer rằng Bobby Tom là con ngoài giá thú của Roy Orbison[12], lời tuyên bố làm mẹ Bobby Tom nổi xung lên, dù rằng bất cứ người nào từng nghe Bobby Tom hát cũng đều có thể hình dung ra đó là điều bịa đặt.
[12] Roy Orbison: ca sĩ, nhạc sĩ Mỹ nổi tiếng với chất giọng đặc biệt và khỏe.
Bobby Tom gật cái mũ Stetson chào Tully và Dan. “Chào ngài huấn luyện viên. Xin chào huấn luyện viên.”
Dan gật đầu chào lại. “Chào cậu, Bobby Tom.”
Anh chàng bắt bóng quay sang Tully. “Thầy thấy sao, huấn luyện viên? Em bé tóc đỏ đầu kia nói với em rằng tất cả bạn gái của ẻm đều nghĩ em là tay bắt bóng ưa nhìn nhất trong toàn giải. Thầy thì sao? Thầy có nghĩ thân hình của em ngon lành hơn Tom Waddle[13] không?”
[13] Tom Waddle: cựu cầu thủ bắt bóng chuyên nghiệp của Chicago Bears.
Vừa ngắm nghía chàng cầu thủ bắt bóng, Tully vừa tỏ ra quan tâm một cách nghiêm túc đến câu hỏi của cậu ta. “Tôi không biết, Bobby Tom. Sống mũi của Waddle thẳng hơn của cậu thì phải “
Bobby Tom thường hay sừng cồ lên mỗi khi có ai đó chê bai vẻ đẹp trai của mình, và tối nay cũng không phải ngoại lệ. “Thật sao? Cho thầy biết nhé, em đó nói em trông giống anh chàng ngôi sao điện ảnh... tên hắn ta là gì nhỉ? Christian Slater.” Bobby Tom cau mày. “Hai thầy có ai biết Christian Slater không?”
Không ai biết.
Trong một thoáng Bobby Tom trông đần cả mặt. Rồi cậu ta chộp lấy một ly champagne từ chỗ tay bồi bàn vừa đi ngang qua và cười nhăn nhở.
“Chà, để em nói hai thầy nghe về hắn ta nhé. Hắn ta là một thằng chó đẻ cực kỳ bảnh trai.”
Tất cả bọn họ cùng cười vang. Dan rất thích anh chàng Bobby Tom bên ngoài sân cỏ, nhưng anh thậm chí còn thích cậu ta khi trên sân cỏ hơn. Một trong những cầu thủ bắt bóng giỏi nhất Dan từng gặp trong nhiều năm qua, cậu ta có gan, có đầu óc, và có đôi bàn tay mềm mại đến mức khi cậu ta bắt bóng người ta thậm chí còn không nghe thấy tiếng va đập.
Cái cậu ta không có chính là bản hợp đồng mới đã được ký, và thực tế đó đang khiến Dan chỉ muốn ám sát một cô ả bimbo vàng hoe nào đó.
Bert đã chết ngay khi vừa tiến hành xong những cuộc thương lượng phức tạp với tay đại diện dữ dằn xảo quyệt của Bobby Tom. Giờ không ai trong công ty Stars có đủ thẩm quyền ký bản hợp đồng chốt ngoại trừ Phoebe Somerville, người mà theo như máy trả lời tự động thông báo thì hiện nay đang trong kỳ nghỉ và không thể nào liên lạc được.
Bobby Tom không phải cầu thủ duy nhất của Dan chưa được ký hợp đồng. Anh có một anh chàng tiền vệ chặn tên là Darnell Pruitt, tài năng đến mức kinh hoàng, và một trung vệ trẻ là chủ trò trong những pha cướp bóng của Stars hồi mùa giải năm ngoái. Không ai trong số họ được lên đường đến Meadowlands cuối tuần này để chơi trận đấu thứ tư trước mùa giải gặp đội Jets. Và nếu không sớm có chuyện gì đó khác thì không ai trong số họ có thể mặc đồng phục ra sân trong trận khai mạc mùa giải sẽ diễn ra trong hai tuần nữa.
Nhờ cô nàng bimbo đang mất tích đó mà Dan Calebow đang đứng trước nguy cơ đánh mát ba trong số những cầu thủ hứa hẹn nhất giải. Anh hiểu cách vận hành của NFL, và không cần phải bói toán chiêm tinh gì cũng biết rằng có cả tá ông bầu đang rình rập sau cánh gà với quyển séc mở rộng trong tay, nước dãi chảy thành dòng xuống cằm, hy vọng ba cầu thủ này sẽ mất kiên nhẫn với cái đội bóng đang nhanh chóng trở thành trò cười cho thiên hạ đó.
Khi còn nhỏ, nỗi đau phải nhận từ sợi dây thắt lưng của cha mình đã dạy Dan biết rằng chỉ có chiến thắng mới là thứ có giá trị trong cuộc sống. Anh đã luôn luôn là một đối thủ hung hãn, giẫm đạp lên bất cứ chướng ngại vật nào chắn ngang đường đi, và ngay lúc này anh tự lập một lời hứa với chính mình. Nếu như có lúc nào đó chạm được tay vào cô ả bimbo đầu óc rỗng tuếch, anh sẽ dạy cho cô ta một bài học khiến cô ta sẽ không thể một sớm một chiều quên đi được.
“Chào huấn luyện viên, em là Melanie.”
Ánh mắt Bobby Tom quét khắp thân hình một kiều nữ trẻ trung thon gọn đang chỉ dán mắt vào Dan. Anh chàng bắt bóng trẻ tuổi lắc đầu. “Mẹ kiếp, huấn luyện viên à. Thầy có nhiều đàn bà hơn cả em.”
“Tôi xuất phát trước cậu một cái đầu, Bobby Tom à. Cậu sẽ bắt kịp thôi.” Anh quàng tay quanh cô gái. “Nào, cưng vừa nói tên cưng là gì ấy nhỉ?” Dan nghe thấy tiếng còi báo động ngay khi anh vừa tiến đến đầu xa lộ Eisenhower nơi con đường cao tốc East West chia làn về phía bên trái. Anh đã bỏ rơi Melanie ở quầy tiếp tân một giờ trước, và khi liếc nhìn vào gương chiếu hậu, anh cảm thấy mừng vì những ngày say xỉn của mình đã ở lại sau lưng.
Anh tấp chiếc Ferrari 512 TR màu đỏ của mình vào lề đường. Chiếc xe quá nhỏ đối với anh, nhưng anh chịu đựng cảnh thiếu chỗ để chân bởi vì Testarossa là con xe đẹp nhất trên thế giới. Tuy vậy, 200.000 đô la là một số tiền bẩn thỉu khi bỏ ra để mua một chiếc xe hơi trong khi người ta còn phải nằm ngủ trên đường phố, thế nên sau khi mua xe anh đã viết một tấm séc có giá trị tương đương gửi cho một trong những hội từ thiện yêu thích của anh. Hầu hết những năm qua số tiền anh cho đi đều nhiều hơn số anh dùng để chi tiêu, và anh cho rằng điều đó cũng đúng thôi nếu xét đến chuyện bản thân anh đáng giá bao nhiêu.
Khi viên cảnh sát tuần tra xa lộ tiến đến bên phía ghế tài xế của chiếc xe thì Dan đã hạ cửa sổ xuống. Viên cảnh sát đã nhìn ra tấm biển cá nhân “BĂNG GIÁ 11” đặc trưng của chiếc Testarossa. Ông ta chống khuỷu tay lên mui xe và cúi xuống. “Chào huấn luyện viên.”
Dan gật đầu.
“Tôi đoán là cậu đang vội.”
“Sao anh dừng tôi lại vậy?”
“Cậu đã chạy với tốc độ 140km lúc vượt qua Mannheim.”
Dan cười nhăn nhở và vỗ vào vô lăng. “Mẹ kiếp, tôi yêu con xe này. Tôi cũng đã hãm nó lại đấy chứ. Tối nay trên đường có nhiều bọn ngu ngốc quá.”
“Đồng ý với cậu về điều đó.” Viên cảnh sát dành vài giây chiêm ngưỡng chiếc xe trước khi quay trở lại với Dan. “Cậu định sẽ làm thế nào để đấu lại với bọn Jets cuối tuần này?”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Bobby Tom đã ký chưa?”
“E là chưa.”
“Tệ quá.” Ông ta cất tay đi. “Chà, dù sao thì cũng chúc may mắn. Và cậu sẽ nới lỏng chân ga ra chứ, huấn luyện viên? Bọn tôi có vài thằng nhóc làm nhiệm vụ tối nay vẫn đang nuôi mối hận vì cái chiến thuật lẩn tránh do cậu chỉ đạo trong hồi chơi bốn-một cái lần cậu để thua bọn Browns năm ngoái đấy.”
“Cảm ơn vì đã cảnh báo nhé.”
Đã gần một giờ sáng khi Dan quay trở lại xa lộ, và giao thông lúc này khá thưa thớt. Anh đã cởi chiếc áo khoác của bộ tuxedo, và khi lao vào làn đường bên trái, anh giật tung chiếc nơ bướm và nới lỏng cổ áo sơ mi.
Bất chấp cái lý lịch nhơ nhuốc với luật pháp của mình, anh vẫn thích cảnh sát. Họ đã đứng về phía anh kể từ khi anh còn là một thằng nhóc du côn mười hai tuổi bị bắt vì tội ăn cắp bia. Cảnh sát ở Tuscaloosa đã đóng góp công sức nhiều hơn ông già anh rất nhiều trong việc đưa anh quay trở về con đường chính đạo khi anh còn chơi cho đội Tide. Vào một đêm sau khi cảnh sát dẹp yên vụ gây lộn ầm ĩ giữa Dan và vài tên lớp trên đến từ Auburn tại một quán bar có tên gọi là Cu Gỗ, một người trong số họ thậm chí còn thuyết phục được anh tin vào giá trị của việc học đại học.
“Cậu có đầu óc đấy con trai. Khi nào thì cậu mới bắt đầu sử dụng nó?” Viên cảnh sát đã nói chuyện với anh gần hết đêm và làm cho anh bắt đầu suy nghĩ về tương lai lâu dài của mình. Bóng bầu dục là tấm vé giúp Dan thoát khỏi cảnh nghèo khổ từng bám theo anh suốt thời thơ ấu, nhưng người cảnh sát đó đã làm anh nhận ra rằng anh sẽ không thể nào chơi bóng mãi được.
Và rồi trong vài học kỳ tiếp theo, anh đã dần dần thay những khóa rèn luyện thể chất và các lớp mỹ thuật công nghiệp bằng những khóa học về kinh doanh, toán học và tài chính. Đến năm học thứ ba anh đã theo kịp chương trình học khắt khe, bất chấp những đêm chè chén say sưa khuya khoắt. Cảm giác mãn nguyện lớn nhất của anh ở đại học Alabama là khi anh nhận ra mình cũng có một bộ óc chứ không chỉ là tài năng của một vận động viên.
Anh rời khỏi đường Cermak để rẽ vào khu Oak Brook ngổn ngang lố nhố và lái xe lòng vòng theo những con phố bên rìa cho đến khi nhìn thấy một cửa hàng tiện ích phía tay phải. Anh lái xe vào bãi đậu, tắt máy, rồi bước ra khỏi chiếc xe nhỏ nhắn sang trọng.
Có năm người bên trong cửa hàng tiện ích, nhưng chỉ có hai phụ nữ. Một cô nhuộm tóc đỏ và anh bỏ qua cô ta ngay lập tức. Người còn lại trông quá trẻ để có thể có mặt tại một cửa hàng tiện ích 7-Eleven vào lúc khuya khoắt thế này. Cô ta đang đứng bên cạnh quầy trưng bày của Hostess, nhai kẹo cao su và chăm chú ngắm nghía đống bánh kem Ho Hos. Tóc mái của cô ta lòa xòa trước trán, nhưng phần tóc còn lại được vén hết ra sau kẹp vắt trên đỉnh đầu bằng một cái cặp tóc màu bạc. Mặc dù trời đêm khá nóng và oi bức, nhưng cô ta vẫn thọc cả hai tay vào túi áo khoác đồng phục của trường trung học với dòng chữ in hoa “ĐỘI CỔ VŨ TRƯỜNG ĐẠI HỌC” bên ngực trái.
Cô ta nhìn thấy anh tiến đến, và miệng cô ta ngừng nhai. Chiếc váy Spandex bóng ngắn cũn cỡn bó sát người thò ra được vài phân phía bên dưới chiếc áo khoác đồng phục. Chân cô ta mảnh mai và để trần, hai bàn chân xỏ trong đôi giày bệt màu đen. Khi dừng lại trước mặt cô ta, anh nhận ra cô ta trang điểm quá đậm đúng theo cách các cô gái trẻ thi thoảng vẫn làm.
“Em biết ông là ai,” cô ta nói.
“Biết thật à?”
“Ừ hử.” Cô ta chậc chậc ba tiếng - nghe có vẻ bồn chồn, nhưng không rúc rích, “ông là huấn luyện viên của đội bóng bầu dục Stars. Dan... ờ... Ông Calebow.”
“Đúng rồi.”
“Em là Tiffany.”
“Ra thế.”
“Em đã nhìn thấy ông trên ti vi rất nhiều.”
“Cưng bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu.” Mắt cô ta bắt đầu rà soát khắp người anh với vẻ thành thạo vượt xa độ tuổi của mình, “ông dễ thương ghê.”
“Còn cưng thì trông già dặn hơn nhiều so với tuổi mười sáu.”
“Em biết.” Cô ta nhai miếng kẹo cao su thêm vài giây rồi nhìn xuống mũi giày. “Ông bà già em đi vắng cả đêm. Ông có muốn về nhà với em không, ông Calebow?”
“Để làm gì?”
“Ông biết mà. Để quan hệ.”
“Em không nghĩ là em hơi quá trẻ khi chọn một ông già như tôi sao?”
“Em mệt mỏi với bọn con trai rồi. Em muốn làm điều đó với một người đàn ông.”
Một chiếc máy video game gần cửa ra vào kêu bíp một tiếng.
“Tôi thì thích những người phụ nữ của mình trưởng thành hơn một chút.”
Cô ta rút một tay ra khỏi túi áo khoác đồng phục và tiến tới sát anh đủ để không ai trong cửa hàng có thể nhìn thấy cô ta đang làm gì, cô ta vuốt dọc lên xuống bên trong đùi anh. “Em sẽ rất tuyệt cho ông xem.” Bàn tay cô ta trở nên bạo dạn hơn. “Đi mà. Em hứa đấy. Em sẽ để ông làm bất cứ điều gì ông muốn.”
“Khi đã hứa hẹn như thế, bé à, em làm tôi khó có thể từ chối được.”
Cô ta rụt tay lại như thể cảm thấy xấu hổ vì hành động trơ trẽn của mình và rồi lôi ra từ túi áo khoác một chùm chìa khóa. “Em sẽ lái xe của ông già em. Đi theo em nào.”
Xe của cô ta là một chiếc Mercedes đời mới. Dan giữ khoảng cách để vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn hậu của nó khi anh lái xe xuyên qua những con phố vắng vẻ rợp bóng cây vào trong một khu vực dân cư riêng biệt. Ngôi nhà, một căn nhà gạch màu trắng hai tầng bệ vệ, tọa lạc trong một khu um tùm cây cối. Khi rẽ sang lối vào gara, anh nhìn thấy ánh sáng từ chiếc đèn chùm bằng pha lê vô cùng tinh xảo tỏa mờ mờ qua khung vòm hình bán nguyệt lắp kính màu chạm trổ phía bên trên cửa ra vào.
Ngôi nhà có một cái gara chứa được ba xe có cửa hướng ra bên hồi nhà, và cánh cửa bên trái trượt lên. Cô ta lái chiếc Mercedes vào trong. Anh đậu xe của mình ngay phía sau rồi ra ngoài. Khi anh đã ở bên trong gara, cô ta liền nhấn nút đóng cửa.
Chiếc váy Spandex ngắn cũn của cô ta ôm gọn mọi đường cong trên mông khi cô ta bước lên hai bậc thềm dẫn vào phía bên trong ngôi nhà. “Ông có muốn uống bia không?” Cô ta hỏi khi họ bước vào trong căn bếp trắng đèn sáng mờ mờ được trang bị những vật dụng hiện đại nhất và có một cái tủ lạnh to ngang cái nhà hàng làm bằng inox.
Anh lắc đầu.
Ánh sáng hắt vào nhẹ nhàng trên gương mặt trang điểm quá đậm của cô ta. Cô ta thả túi xách xuống và đá đôi giày bệt ra khỏi chân. Không cởi bỏ chiếc áo khoác đồng phục, cô ta với tay xuống phía dưới váy và tuột chiếc quần lót ra. Nó có màu xanh nhạt.
Cô ta thả nó xuống sàn nhà lát gạch màu trắng. “Ông muốn ăn bim bim, kẹo cao su hay cái gì đó không?”
“Phải đấy, tôi muốn thứ gì đó, được thôi”
Cô ta đứng im như tượng trong vài giây. Thế rồi cô ta dẫn anh ra khỏi bếp. Anh bước theo cô ta qua hành lang mờ mờ dìu dịu và vào trong phòng khách rộng rãi với đồ nội thất bằng gỗ sồi màu trắng giả bạc được bọc kín trong lớp vải dày màu ngọc. Những bức tường bằng đá cẩm thạch giả trưng bày các bức tranh Sơn dầu nghệ thuật gốc cỡ đại và những trán tường lát đá phô bày mấy tác phẩm điêu khắc.
“Ông bô hẳn là phải có túi tiền lớn nhỉ,” anh lè nhè.
“Bọn em là người Ý. Ông già chơi với bọn xã hội đen, nhưng không ai được phép biết điều đó cả. Ông có muốn xem một trong mấy khẩu súng của ông ấy không?”
“Thôi cho qua đi.”
Cô ta nhún vai và dẫn anh sang một căn phòng tối thui rồi bật công tắc trên chiếc đèn bàn có chụp giấy màu đen. Ánh đèn cho thấy cô ta đã chọn phòng làm việc thay vì phòng ngủ. Một chiếc bàn đen bóng lộn kê ở một đầu ngay phía trước một loạt giá sách. Thêm nhiều thứ đồ nghệ thuật đắt tiền nữa treo trên những bức tường, một hệ thống cửa chớp che phủ các khung cửa sổ. Cô ta dừng lại giữa một chiếc sô pha bọc da màu dâu chín và một chiếc ghế bành đồng bộ.
“Ông chắc là không muốn uống thứ gì chứ, ông Calebow?”
“Chắc mà.”
Cô ta nhìn anh một lát, và rồi hai bàn tay lần mò lên hàng cúc phía trước chiếc áo cánh màu trắng. Từng chiếc từng chiếc một, cô ta tháo chúng ra. “Em nghĩ thế nào về chuyện nhổ bỏ miếng kẹo cao su đó đi hộ tôi?”
Cô ta bước về phía chiếc bàn, vẻ mặt sưng sỉa, và rồi lấy miếng kẹo màu hồng to đùng ra khỏi miệng. Với tay qua một chồng giấy, cô ta nhét nó vào trong chiếc gạt tàn bằng thạch cao được chạm trổ. Cô ta không mặc áo lót, và anh nhìn thấy bộ ngực của cô ta khi cô ta chúi tới trước. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn như mạ vàng lên hai núm vú nhỏ nhắn của cô ta. “Ngồi lên bàn đi cưng.”
Chiếc váy Spandex trượt cao lên trên đùi khi cô ta tựa hông lên mép bàn. Cô ta dang hai chân ra, giữ hai lòng bàn chân tỳ lên trên tấm thảm.
Anh bước về phía cô ta, tháo chiếc khăn thắt lưng trên bộ vest ra. “Cưng là một cô bé hoang dã xinh đẹp, đúng không nào?”
“Ừ hử. Em dính vào rất nhiều rắc rối rồi đấy.”
“Tôi cá là thế.” Anh luồn tay vào trong chiếc áo khoác đồng phục và rồi xuống dưới chiếc áo cánh, kéo nó ra khỏi cạp váy của cô ta. Bàn tay to lớn của anh chu du ngược lên sống lưng cô ta và rồi di chuyển ra phía trước. Anh khum lấy hai bầu ngực nhỏ nhắn của cô ta và dùng ngón tay cái cà cà lên núm vú.
Tay cô ta mò mẫm xuống khóa quần của anh. Trong một lúc cô ta không làm gì cả, và rồi cô ta run lên. “Nói cho em biết ông muốn em làm gì nào.”
“Dường như em có thể tự mình làm được mọi chuyện rất tốt.”
“Nói cho em biết đi, mẹ kiếp!”
“Thôi được, em yêu. Mở khóa quần anh ra đi.”
“Như thế này à?”
“Chỉ như thế thôi.”
“Giờ thì sao?”
“Sờ xung quanh một lát và xem xem liệu em có thể tìm thấy bất cứ thứ gì làm em thích thú không.”
Hơi thở của anh trở nên dồn dập hơn khi cô ta làm theo từng lời hướng dẫn của anh.
“Ông thật to quá.” Cô ta nâng niu anh trong tay trong khi ưỡn lưng sao cho ngực cô ta tỳ mạnh hơn vào lòng bàn tay của anh. “Em thấy sợ rồi đấy.”
“Ồ, tôi sẽ thật nhẹ nhàng với em.”
“Thật không?”
“Hứa mà.”
“Nếu đau một chút thì cũng không sao.”
“Tôi không muốn làm em đau.”
“Không sao đâu. Thật đấy.”
“Nếu em nói thế.” Anh ngửi thấy mùi kẹo cao su trong hơi thở của cô ta khi anh tóm lấy đầu gối cô ta kéo ngược lên, rồi chống hai gót chân của cô ta lên mặt bàn. Chiếc váy xô lại thành một nhúm ngang bụng cô ta. Anh di chuyển vào giữa hai đùi đang mở rộng và trượt một ngón tay vào bên trong cô ta.
“Có đau không?”
“Ôi, vâng. Vâng! Ông định làm gì với em thế?”
Anh nói cho cô ta biết. Thô bạo. Dứt khoát.
Hơi thở của cô ta trở nên nặng nề hơn và anh có thể cảm thấy hơi nóng toát ra từ làn da của cô ta. Anh lột chiếc áo khoác đồng phục ra, trượt tay xuống dưới cặp mông trần, nhấc cô ta ra khỏi bàn. Cô ta quàng hai chân quanh hông anh và tỳ hai bầu ngực vào nếp gấp phía trước áo sơ mi của anh khi anh mang cô ta về phía chiếc ghế bành bọc da to lớn. Anh ngồi vào trong ghế và đặt hai gối của cô ta sang hai bên hông anh sao cho cô ta ngồi dạng ra phía trên anh. Chiếc áo cánh của cô ta mở toang phơi bày bộ ngực đã hồng lên vì ma sát với áo sơ mi của anh. Hai chân mở rộng để lộ ra túm lông xoăn óng ánh giữa hai đùi. Người anh rần rật, anh định kéo cô ta xuống để cô ta có thể nuốt chửng lấy anh, nhưng cô ta kháng cự lại.
“Ông không phát vào mông em trước à?”
Anh rên lên.
“Không à?” cô ta lại hỏi.
Anh đầu hàng trước điều không thể tránh khỏi. “Em đã làm điều gì sai à?”
“Em không được phép cho bất cứ ai vào nhà khi ba mẹ em đi vắng.”
“Vậy thì tôi đoán là tôi sẽ phải đánh cho đến khi em chừa, đúng không?”
“Không, đừng mà!” Mí mắt cô ta đóng sập lại với vẻ háo hức.
Anh đã sẵn sàng để bùng nổ và không còn tâm trạng đâu mà chơi đùa nữa. Quyết định sẽ không để chuyện này kéo dài lâu, anh đẩy cô ta ngồi xuống trên bụng mình và đẩy chiếc váy lên hết phía trên eo của cô ta. Với cặp mông trần bày ra trước mắt, anh phát tay vào phần thịt đầy đặn, mềm mại đó.
Anh là người mạnh bạo, nhưng anh cẩn thận kiềm chế sức mạnh của mình, chỉ mạnh hơn một chút so với những gì cô ta muốn. Cô ta thử hắt ra và quằn quại dưới phát đánh của anh, trở nên càng hứng tình hơn nữa.
Khỉ mông cô ta đã trở thành màu hồng nhạt, anh nghĩ đến tất cả những rắc rối mà cô vợ cũ của anh đã gây ra cho anh. Những cuộc gọi giữa đêm khuya khi cô ta đập tan tành chí khí của anh, những tranh cãi pháp lý, và cuộc phỏng vấn trên báo đó.
“Oái! Mạnh quá thế!”
Một lần nữa mu bàn tay anh lại tiếp xúc với thịt da mềm mại của cô ta. “Em sẽ ngoan chứ, em yêu?”
“Vâng!”
“Ngoan thế nào?”
“Ối! Dừng lại!”
“Nói tôi nghe xem em sẽ ngoan thế nào.”
“Ngoan! Em sẽ ngoan mà, mẹ kiếp!” Anh lại phát cô ta lần nữa. “Không thêm vụ đào bới bẩn thỉu nào trên báo chí nữa.”
“Được rồi. Dừng lại!”
“Không thêm những bài diễn thuyết trên điện thoại vào lúc nửa đêm nữa.”
“Anh đang làm hỏng hết chuyện đấy!” Anh trượt tay vào giữa hai đùi cô ta. “Anh không nghĩ thế đâu.” Và rồi anh nhấc cô ta lên.
Ngay lập tức cô ta tự xuyên mình vào anh. “Đồ khốn kiếp.”
Anh tiến vào thật sâu. “Đúng thế, anh là đồ khốn kiếp.”
Cô ta cưỡi lên anh một cách điên cuồng. Máy điện thoại trên bàn bắt đầu đổ chuông, nhưng cả hai bọn họ cùng phớt lờ nó. Những tiếng rên rỉ khàn khàn thoát ra từ cổ họng cô ta khi cô ta túm lấy mái tóc vàng sậm của anh trong nắm tay. Anh vùi mặt vào giữa hai bầu ngực của cô ta trong khi những ngón tay anh bấu vào mông cô ta.
Tiếng chuông điện thoại dừng lại và máy trả lời tự động kích hoạt.
Cô ta ngẩng mặt và hét lên khi vỡ tan ra thành từng mảnh.
Đây là Valerie Calebow. Tôi không thể nghe điện thoại vào lúc này. Nếu bạn để lại lời nhắn, tôi sẽ gọi lại trong thời gian sớm nhất.
Chiếc máy kêu bíp và rồi một giọng nói vang lên. “Thưa bà nghị sĩ, tôi Stu Blake đây. Tôi xin lỗi vì đã gọi muộn thế này, nhưng...”
Giọng nói vẫn đều đều tiếp tục.
Với một tiếng rên rỉ, Dan tuôn trào bên trong cô ta. Cô ta sụm xuống người anh khi lời nhắn đến hồi kết thúc.
Bíp.