Cô và Nguyên Khải thì ra sức cậy cổng nghĩa địa. Không hiểu lí do vì sao mà đạp mãi cái cổng không hề lung lay...
- Chết tiệt... sao cái cổng này nó bị cái quái gì thế... mở mãi không ra...
Cô chửi thề trong lòng. Móng tay cô như sắp đứt rời ra rồi mà cái cổng này nó không hề nhúc nhích. Chẳng lẽ phải bỏ mạng ở đây?
Nguyên Khải mím chặt môi. Anh rút một tấm bùa màu đỏ khắc chữ văn tự ra. Miệng lẩm bẩm rồi dán lên cánh cổng. Nhưng tấm bùa đó không linh nghiệm, ngay lập tức bị thiêu cháy. Mã Khắc không còn chống đỡ được nữa. Hắn bị sức mạnh của bọn quỷ hồn đánh bay sang một bên. Một luồng gió lạnh thoảng qua, cô quay người lại như đứng hình.... bọn chúng lao nhanh đến muốn ăn thịt cô...
Nguyên Khải bước tới, chắn trước mặt muốn bảo vệ cô nhưng lại bị sức mạnh nào đó hất bay va đập vào người Mã Khắc. Cô bị ai đó bóp cổ, nhấc lên cao... Móng tay dài của một con quỷ hiện ra, nó cắm vào làn da trên cổ của cô. Dòng máu đỏ từ từ chảy xuống... bọn quỷ đen xô nhau đến thi nhau uống máu.
Mắt cô lòa dần đi, cổ đau dát, hơi thở khó khăn.
- Thiện Nhất!
Nguyên Khải vội vã đứng dậy toan chạy đến lại bị hất trở lại đè lên người Mã Khắc.
- Hự! Khốn kiếp! Tên đạo sĩ họ Nguyên kia... mau cút khỏi người của ta!!!
Những tiếng rùng rợn của quỷ hồn vang vọng cả khu nghĩa địa. Cô tưởng chừng sắp sửa chết thêm lần nữa. Bỗng chốc, một luồng ánh sáng vây quanh cô. Cả người cô bỗng được bao bọc bởi một cái ôm? Cô lập tức ngớ người... đám quỷ hồn kia đã bị hất ra xa vài mét.
Gương mặt yêu nghiệt quen thuộc đập vào mắt cô. Mùi hương vị bạc hà nam tính thoang thoảng khiến cô cảm thấy dễ chịu. Là... Diêm Vương đại nhân nha!
Chưa kịp hoàn hồn, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh tanh của Diêm vương đại nhân vang lên.
- Cố Thành vương, Thiên thành vương, Nã thành vương, Kiếm thành vương! Xử lí đám quỷ hồn này.
Diêm vương đại nhân vừa dứt lời, từ đâu xuất hiện 4 vị áo đen.
Ở địa phủ, ngoài Lưu phán quan ra thì tứ đại thành vương chính là thủ hạ đắc lực của Diêm vương. Họ cai quản các Cổ thành phân chia thành 4 vùng. Những quỷ hồn tùy theo tội ác mà được đưa đến một trong bốn cổ thành để xét tội. Sau khi rửa sạch tội lỗi mới được đưa đến chỗ Mạnh bà để uống canh rồi đầu thai hoặc làm súc vật, hoặc làm con người.
Diêm vương đại nhân vẫn ôm chặt lấy cô. Thoắc cái, cô đã trở lại nhà của Nguyên Khải. Mã Khắc và Nguyên Khải cũng đúng lúc trở về. Hai mắt của cô tròn xoe, miệng chữ o.
- Sao... chúng ta đã về nhà rồi? Đám... đám quỷ hồn đó??
- Để cho các thành vương lo. Bây giờ... chúng ta nên nói chuyện chứ? Diêm hậu?
_____________________
Tại khu rừng hắc ám, ranh giới giữa thiên giới và âm phủ...
Một tên quỷ hồn đã nhanh nhẹn trốn thoát khỏi tay các thành vương. Nó phát ra những tiếng rên ai oán, bay chậm vào khu rừng.
Bên trong khu rừng, chính là một tòa lâu đài cổ kính, được dây thường xuân quấn quanh.
Một bông hoa từ đâu hiện lên, nó có màu đen sì ngay lập tức dùng lá cây bắt giữ con quỷ hồn to gan bước vào cấm địa.
- Một con quỷ nho nhỏ mà dám bước vào khu rừng yêu giới?
- Ta muốn gặp Yêu Vương!
Quỷ hồn gằn giọng, nó bị bông hoa tinh kia trói khiến tâm tình càng u ám.
- Với ngươi mà xứng gặp Vương của bọn ta? Ngu ngốc!
Hoa tinh cười khẩy, lập tức siết chặt lấy quỷ hồn như muốn ghiền nát nó. Quỷ hồn đau đớn kêu rú lên, nó gào to.
- Yêu vương! Máu và tim của Diêm hậu sẽ khiến cho mọi quỷ yêu trở lên cường đại bất bại....a....a.a....
- Vậy sao? Hoa tinh, thả hắn ra... ta muốn nghe!
Một nam nhân áo trắng từ trong lâu đài bước ra, cả người toát ra khí chất vương giả. Đặc biệt, gương mặt nam nhân đó giống hệt Diêm vương đại nhân...
- Diêm hậu? Vậy là... người anh em của ta có thê rồi à? Phải cướp thôi...