• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế Huân nhẹ nhàng tiến lại chỗ Duẫn Nhi, nhưng khi cậu vừa đi được vài bước thì Duẫn Nhi quay người lại, trên tay vẫn cầm con dao đang rửa dở:

-Cậu có thôi nhìn tôi đi được không? Cậu làm tôi khó chịu đó.

Thế Huân liền khựng lại, nhìn bộ dạng của người con gái lúc này cậu không nhịn được cười, cô ấy đang mang tạp dề do phải rửa chén, nhưng chiếc tạp dề này khá rộng và mang phong cách của mẹ cô, bởi vì là của mẹ cô mà, nếu không phải cậu ấy thì cô đâu phải vào bếp, tóc búi củ tỏi, tay trái cầm miếng rửa chén còn đầy bọt, tay phải cầm con dao đang rửa dở, Thế Huân bật cười kèm theo lời châm chọc cô:

-Nhìn cậu thế này giống một bà cô hơn là Lâm Duẫn Nhi đó nha. Lúc chơi piano đẹp thế cơ mà.

Nói đến đây Thế Huân liền im lặng, cậu biết mình đã lỡ lời rồi. Còn về Duẫn Nhi, ngọn lửa trong lòng cô lại bị đánh thức,không để ý đến công việc mình đang làm, rửa tay sạch sẽ rồi cô tiến lại gần Thế Huân, đôi mắt u ám, nếu như lúc nãy là đôi mắt dùng để quan tâm, để lo lắng thì bây giờ nó đã sâu hút đầy thách thức, cô là muốn bất chấp hủy bỏ bằng mọi giá cái video đó, cô không muốn mệt mỏi như các tiền bối, là cô chưa tìm được lí do để bản thân mình phải nổi tiếng, lí do đó chẳng phải ở cậu sao? Vừa tiến lại, Duẫn Nhi vừa đe dọa:

-Cậu mau xóa video đó ngay cho tôi.

-Những chuyện khác mình sẽ nghe theo cậu nhưng riêng chuyện mày thì không được. - Thế Huân lùi lại trả lời.

-Tôi đã ghét cậu lắm rồi, đừng để tôi phải ghét cậu thêm nữa. - Giọng nói Duẫn Nhi uất ức vang lên.

-Mình xin lỗi. Nhi à, cậu có thể ghét mình cũng được, hận mình cũng được nhưng cậu đồng ý debut đi Nhi. - Giọng điệu của cậu là đang cầu xin cô ấy. Cậu đau khổ khi biết được lí do Duẫn Nhi chưa chịu debut là vì cậu, cậu còn đau khổ hơn khi người con gái trước mặt mình cứ cố chấp, tự làm bản thân mình đau.

-Cậu nghĩ mình là ai mà bảo tôi phải nghe theo cậu? - Duẫn Nhi nói trong sự ấm ức, cô ráng để bản thân mình không được khóc, không thể yếu duối trước mặt cậu ấy nữa, “Nếu như vào 9 năm trước thì mọi chuyện tôi sẽ nghe theo cậu, nhưng 9 năm sau thì không thể rồi, tôi phải tự nghe chính bản thân mình thôi Huân à.” Cô vừa nghĩ vừa khóc thầm trong lòng.

Không nói nhiều nữa, Duẫn Nhi sấn xổ vào muốn cướp bằng được cái điện thoại, hai người dằng co nhau nhưng Thế Huân chỉ cố né để không làm đau Duẫn Nhi, còn Duẫn Nhi thì ngược lại, cô dùng hết sức hết lực là muốn lấy bằng được cái điện thoại của Thế Huân, móng tay của cô đã làm tay của cậu rướm máu mà cô không hề hay biết, vẫn tiếp tục dằn co với cậu. Lúc này cửa mở, có người bước vào mà cả hai vẫn không hề hay biết, một người con trai cao đến 1m85, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang đứng nhìn hai người 1 nam 1 nữ dằng co nhau, nhìn vào là biết cậu con trai ấy đang nương tay với người con gái đó, cô ấy động thủ cậu chỉ né, còn trên tay mình đã hằn lên những vết đỏ do móng tay của cô gái, có chỗ còn đang gỉ máu.

-Cậu mau đưa điện thoại cho tôi, không thì đừng trách tôi.

-Nhi à, cậu đừng bướng nữa, Nhi..

-Im đi, không đến lượt cậu nói tôi...

Cứ lời qua tiếng lại như vậy, họ không hề biết sự tồn tại của ChanYeol, sau khi hoàn hồn lại, không chấp nhận được cô gái ngang ngược trước mặt được anh liền lên tiếng:

-Duẫn Nhi dừng lại ngay chưa?

Đang bực tức trong người mà có người xen ngang, cô càng bực tức hơn, không cần biết đó là ai, hùng hổ mắng:

-Cậu biết gì mà nói, im đ... – Nói đén đây cô liền khựng lại, giọng nói này không phải của Thế Huân mà là... quay đầu sang trái thì đúng là anh ấy, cô giật mình, theo quán tính lùi lại mấy bước. – ChanYeol... sao anh lại ở đây?

Thế Huân cũng khá bất ngờ:

-Tiền bối...

ChanYeol khoanh tay trước ngực, khẽ chau mày lại:

-Không ở đây thì sao thấy được trò hay của hai đứa.

Cả hai cúi đầu không nói gì cả, ChanYeol tiếp tục:

-Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi, hai tuổi? Chín tuổi? Hay mười chín tuổi rồi?

-Là do cậu ta vô duyên vô cớ đăng video của em lên làm em phải khổ sở. Là cậu ta sai, em không sai. - Duẫn Nhi ngẩn đầu biện minh.

-Video là mình quay, nó là của mình, mình được quyền đăng. - Thế Huân đáp lại.

-Nhưng nhân vật chính là tôi, cậu muốn đăng thì phải được sự cho phép của tôi, bây giờ cậu phải xóa nó đi. - Duẫn Nhi vẫn không chịu thua cái lại.

-Được rồi, hai đứa định đứng đây cãi nhau đến bao giờ? – ChanYeol quát lớn, thấy cả hai im lặng anh tiếp tục: - Duẫn Nhi lại hồ đồ như vậy sao? Em nghĩ xóa được video trong điện thoại của cậu ấy là xong sao? Em nghĩ từ hôm qua đến giờ video ấy còn nguyên ở tài khoản của Ngô Thế Huân sao, mọi người không biết chia sẻ sao?

-Em...

-Hồ đồ. – ChanYeol lại gằng giọng, rồi quay sang nhìn Thế Huân: -Em đã làm gì tay cậu ấy ra vậy?

Lúc này Thế Huân bắt đầu cảm thấy rát, ở tay cậu có rất nhiều vết trầy xước, nhưng cậu vẫn bình tĩnh:

-Chỉ là những vết trầy nhỏ thôi, không sao cả.

Duẫn Nhi chỉ biết đứng im lặng, trong lòng thầm trách mình vô ý, lại làm cậu bị thương rồi. ChanYeol lại để ý đến bộ đồ Thế Huân đang mặc, môi anh khẽ nhếch lên, anh rất muốn cười nhưng đang cố nhịn:

-Thế Huân, đồ này là sao?

Thế Huân chưa biết phải trả lời làm sao thì Duẫn Nhi đã lên tiếng:

-Là cậu ấy mắc mưa,mà ở nhà em thì chỉ có đồ của cậu em thôi.

Chanyeol không nói gì thêm mà chỉ thở ra một cái rồi quay người bước ra ngoài. Trong nhà chỉ còn lại 2 người họ, lúc này thế Huân quay qua chất vấn Duẫn Nhi:

-Lúc vào nhà mà cậu không khóa cửa sao? Cậu là con gái lại ở nhà 1 mình?

-Cửa nhà tôi là loại cửa tự động mà cậu nói gì vậy?

-Thế sao tiền bối...

Hiểu ý của Thế Huân, Duẫn Nhi thản nhiên đáp:

-Là anh ấy có chìa khóa.

Câu trả lời của Duẫn Nhi làm cho cậu có chút thất vọng, không hiểu tại sao trong lòng cậu lúc này lại có chút đố kị với ChanYeol, tại sao nhà của Duẫn Nhi mà anh ấy lại có chìa khóa, ngang nhiên ra vào như chủ nhà vậy, cậu rất muốn biết rất muốn hỏi tại sao, nhưng với thân phận là gì để chất vấn cô ấy đây? Vừa lúc này ChanYeol bước vào, trên tay cầm bộ quần áo vẫn còn treo trong móc, nhìn Thế Huân mà quăng lại, theo quán tính, cậu đưa tay bắt lấy bộ quần áo ấy.

-Bộ này còn mới, chắc cậu mặc vừa.

-Không cần đâu tiền bối, em.. - Thế Huân ái ngại từ chối.

-Vậy cậu định mặc bộ đồ của ông cậu sao? Hay đợi đến tối đồ cậu mới khô. – ChanYeol cằn nhằn.

Duẫn Nhi cũng về phía ChanYeol, nói thêm vào:

-Đúng đấy, cậu mau thay đồ đi rồi mau ra khỏi nhà tôi nhanh lên.

Không thể phảng kháng thêm nữa, Thế Huân cúi mặt đi thẳng vào nhà vệ sinh. Ngoài phòng khách chỉ còn ChanYeol và Duẫn Nhi, anh nhìn cô bằng ánh mắt tò mò:

-Quan hệ của 2 người chẳng phải rất tốt sao?

-Tốt? Không phải như anh nghĩ đâu? - Duẫn Nhi thanh minh.

“Không phải như anh nghĩ” vậy thì như thế nào? Anh biết Duẫn Nhi đâu phải ngày một ngày hai, anh biết Duẫn Nhi hơn sáu năm rồi, còn không hiểu cô sao? Từ tước đến giờ cô nào có hứng thú với chuyện của người khác sao? Cô bắt đầu quan tâm người khác từ lúc nào, lại còn là 1 thực tập sinh mới được vài tháng. Nếu như không phải là anh quen cô nhờ quyển nhật kí ấy, nếu như không phải anh thân với cô bởi vì anh là người cô muốn học tập thì liệu cô có quan tâm anh như bây giờ không? Lâm Duẫn Nhi đối với mọi thứ đều lãnh đạm bây giờ lại quan tâm đến sự hiện diện của Ngô Thế Huân, quan tâm đến hành động của cậu ấy, quan tâm đến chuyện cậu ấy ướt mưa hay không sao? Nghĩ đến đây trong lòng anh lại cảm thấy nhói đau. Cố giấu đi cảm súc của mình, ChanYeol cười thật tươi:

-Anh nghĩ là nghĩ gì hả Duẫn Nhi? Không cãi với em nữa, anh phải về đây? – Nói xong anh quay người bước đi.

Chan chỉ mới bước được 2 bước, Duẫn Nhi đã gọi lại:

-Giờ anh về công ty sao, anh đưa cậu ta về với, để cậu ta ở đây thật phiền phức.

Chan gật đầu nhẹ 1 cái, lần này còn lo cả phương tiện đi lại cho cậu ta nữa, “Duẫn nhi mà anh biết luôn chung tình như vậy chỉ là em đang cố chấp thôi Nhi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK