- Cậu muốn làm gi? - Duẫn Nhi cau có.
Thế Huân khẽ mỉm cười, tay còn lại đặt đĩa cơm của mình trước mặt Duẫn Nhi, cất giọng trêu chọc cô:
- Lát nữa cậu còn có tiết luyện tập mà chỉ ăn ít thế này sao? Lại còn thịt chiên nữa?
- Liên quan đến cậu sao? - Duẫn Nhi gắt lên.
Thế Huân dùng sức khẽ dành đĩa cơm trên tay của Duẫn Nhi, hơi cúi người về phía trước:
- Sườn chu ngọt, mực xào bông cải, canh ngót, tất cả là của cậu, bây giờ thì đừng dành đĩa cơm thiếu dinh dưỡng này với mình nữa. Với lại...
- Với lại cái gì? - Duẫn Nhi cộc lốc đáp lại.
- Với lại mọi người đều đng nhìn kìa. - Thế Huân xuống giọng nói nhỏ.
Nghe cậu nói vậy. Duẫn Nhi mới gật mình đảo mắt nhìn xung quanh, bao nhiêu con măt stof mò có, ghen tị có, ngưỡng mộ có đều dổ dồn về phía 2 người. Duẫn Nhi thở dài ra một cái, ngoan ngoãn cúi đàu càm muỗm nĩa lên ăn phần ăn mà Thế Huân mang đến. Nhìn thấy người con gái trươc smặt đã ngoan ngoãn chịu ăn Thế Huân nở 1 nụ cười tự mãn cầm đĩa cơm thịt chiên của Duẫn Nhi đi sang bàn Tea Oh đang ngồi. Cậu còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Tea Oh kéo xuống hỏi muôn câu hỏi vì sao.
ở 1 bàn ăn khác, đôi măt của một người con gái gằn lên sự ghen ghét đó kị, Umh Hea Ria đâm mạnh từng nhát xuống đĩa cơm. Bao cô bạn cùng nhóm đều cảm nhận được sự đáng sợ của Hea Ri, cô em út cùng nhóm tò mò hỏi cô ta;
- Chị Hea Ri, chị soa vậy? Giống đang rất tức giận?
Cô bạn Nân cùng nhóm vội huých nhẹ vào tay Li 1 cái ý bảo cô ấy im lặng. Umh Hea Ri quăng mạnh muỗm nĩa xuống bàn, đôi mắt trừng lên với Li 1 cái rồi giận giữ bỏ đi.
- Em hỏi cái gì khi chậy ấy như vậy chứ. Giowf thì hay rồi, chị ấy nổi cơn lôi đình rồi. - Nân cất giọng quở trách Li.
- Em nào biết chứ. Tại tính khí chị ấy quá thất thường mà. - Li bào chữa.
Cả ba thành viên còn laaij của Four Rose nhìn nhau thở dài rồi tiếp tục dùng bữa.
Tại phòng chủ tịch. Lee So Man cùng thầy Wang đang thảo luận về kế hoạch sắp tới thì ChanYeol gõ cửa bước vào. Cả hai nhìn thấy cậu liền ngừng cuộc nói chuyện mà quay sang ChanYeol.
- Tới rồi à, ngồi đi. - Lee So Man lên tiếng.
- Chào chủ tịch, Chào thầy. - Chan Yeol lễ phép.
Lee So man rút ra 1 tập văn kiện đưa đến trước mặt Chan, ôn nhu cất giọng:
- Đây là bài hát chủ đề của ngày hội sắp tới, khó khăn lắm ta đã mời Nhạc sĩ J.Kim viết co chúng ta đấy. Con mang về xem trước, còn về hai đứa kia ta xẽ suy nghĩ biện pháp.
- Ngô Thế Huân thì còn có thể đối phó chứ con bé Duẫn Nhi thì... - Thầy Wang tỏ vẻ lo ngại.
- Đó cũng là điều tôi lo nghĩ. - Chủ tịch Lee đồng quan điểm.
- Chủ tịch yên tâm, con đã có cách đối phó với Duẫn Nhi rồi.- Chan nói đầy tự tin.
- Con nói sao?/- Em nói sao? - Cả Lee So Man và thầy Wang đều bất ngờ trước câu nói của Chan Yeol
Chan Yeol nở nụ cười đầy tự tin, cầm bài hát chủ tịch vừa đưa lên xem, sau đó chắc chắn cất lời:
- Hai người cứ đợi tin tốt từ con. Giờ con xin phép về nghiên cứu bài hát này đã.
Nói rồi ChanYeol cúi chào Chủ tịch và thầy liền đứng dậy rời đi để lại hai ông già đang không hiểu thế nào?
Ra khỏi phòng chủ tịch, cầm tập bài hát lên nhìn lại 1 lần nữa, đôi măt anh rõ lên sự dịu dàng xen lẫn sự mong đợi cộng thêm sự kiên định: " Cậu ta giúp em chịu debut theo cách của cậu ta, anh sẽ giúp em chịu debut theo cách của anh. Duẫn Nhi, đây mới là cách hoàn hảo nhất đối với em."