Trong giọng của Tưởng Bách Xuyên mang theo ý cười: “Không muốn thừa nhận về thân phận của anh ở trước mặt bọn họ à?”
Mà sắc mặt của Bàng Việt Hy chợt tối lại, hai bàn tay ở trong túi áo khoác không khỏi nắm chặt, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một mặt dịu dàng của Tưởng Bách Xuyên.
Tầng mười chín.
Sáng sớm nay, người phụ nữ tên Tô Dương kia cũng tới tầng này.
Bàng Việt Hy nhìn thang máy, đã đến tầng mười bốn.
Cô ta đưa tay, dùng sức ấn một cái lên số mười sáu.
Thang máy tới nơi, cửa từ từ mở rộng, cô ta bước ra ngoài, lại quay đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên, mà Tưởng Bách Xuyên hơi hơi cúi đầu, vẫn còn đang gọi điện thoại.
Cửa thang máy đóng lại.
Tưởng Bách Xuyên nói với Tô Dương: “Em đừng đi, để Tô Nịnh Nịnh ra đón anh là được.”
Anh vốn không có ý định để cô làm việc này, cũng chỉ là nói cho Bàng Việt Hy nghe mà thôi.
Tô Dương nhẹ nhàng thở ra, cuộc hôn nhân của cô cùng Tưởng Bách Xuyên còn chưa được trưởng bối nhà họ Tưởng tán thành, hơn nữa, nhà họ Tưởng là gia đình quyền quý, để ý nhất về chuyện tin tức.
Bị cánh truyền thông chụp ảnh là một chuyện, nhưng kiêu căng công khai như vậy thì không được.
Tô Dương cất di động, nói với Tô Nịnh Nịnh một câu, để cô ra đón Tưởng Bách Xuyên ngay bây giờ.
Tô Nịnh Nịnh vốn đang không vui, bởi vì Tưởng Bách Xuyên nhìn cô mười hai lần không vừa mắt, còn lâu cô mới đi để bị anh mỉa mai nóng lạnh, nhưng nghĩ rằng, việc quay phim của tổ kịch vẫn còn đang trong giai đoạn bảo mật, người ngoài không vào được, cô liền nói một tiếng với đạo diễn Chu.
Đạo diễn Chu không ngờ Tưởng Bách Xuyên tới nhanh như vậy, đứng dậy vỗ vỗ Lục Duật Thành: “Tưởng Bách Xuyên đến rồi.”
Lục Duật Thành không mặn không nhạt: “Ừ.”
Sau đó không có câu tiếp theo.
Hắn vẫn cúi đầu xem tin tức trên di động, cả người đều không tập trung.
An Ninh kéo ống tay áo của hắn, nhắc nhở: “Đạo diễn Chu đang chờ anh để cùng đi đón người đấy.”
Lục Duật Thành không kiên nhẫn nhìn An Ninh, không lên tiếng.
An Ninh yên lặng cúi đầu, hình như chính mình vừa quá trớn.
Đạo diễn Chu lắc đầu, cũng không miễn cưỡng Lục Duật Thành, cùng Tô Nịnh Nịnh đi ra ngoài.
Không quá hai phút, đạo diễn Chu trở về với Tưởng Bách Xuyên.
Studio vốn đang sôi nổi đột nhiên yên tĩnh như đang thi đại học, chỉ có tiếng hít thở của hai bên.
Ánh mắt của nhóm phụ nữ thuộc tổ kịch đều bị Lục Duật Thành cùng Cố Hằng nuôi tới mức kén ăn, những người đàn ông bình thường khó có thể lọt vào mắt bọn họ, Tưởng Bách Xuyên thình lình xuất hiện, khiến cho nội tâm vốn đã bình tĩnh thật lâu của bọn họ nhộn nhạo.
Cả phòng tràn đầy kích động.
Rất nhiều người phụ nữ đã bắt đầu xì xào bàn tán, đang xúi giục nhau xem nên làm thế nào để có thể chụp chung một tấm với Tưởng Bách Xuyên.
Trong đó có một thợ trang điểm xinh đẹp, đại khái loại đàn ông đẹp trai nào cũng đều đã gặp qua, nhưng khi nhìn thấy Tưởng Bách Xuyên cũng vẫn hưng phấn không thôi.
Cô ta đi tới bên cạnh Tô Dương, “Tô mỹ nữ, không phải cô rất khéo ăn nói sao, lát nữa cô giúp chúng tôi thuyết phục Tưởng Bách Xuyên cùng chụp chung một tấm ảnh nhé, có thể ôm một cái thì càng tốt.”
Tô Dương: “…”
Biên kịch nghe thấy thế cũng lại gần, “Đúng đúng đúng, tốt nhất là giúp mỗi người bọn tôi được ôm anh ấy một cái, anh ấy chính là nam thần của tôi đấy! Lúc trước viết kịch bản này cũng bởi vì đọc được tin tức của Tưởng Bách Xuyên, bị sức quyến rũ của anh ấy thuyết phục, mới đột nhiên có linh cảm…”
Biên tập liến thoắng không ngừng.
Tô Dương chớp chớp mắt, nhưng… Tưởng Bách Xuyên là người đàn ông của cô nha, sao có thể tùy tiện cho người khác ôm?
Khi cô đang ở thế khó xử, đạo diễn Chu hướng về phía này hô: “Tiểu Lưu, cầm kịch bản cô vừa sửa tới đây.”
“A, đến ngay.” Giọng điệu vui sướng cực kỳ.
Dưới đáy lòng Tô Dương thở phào một cái, cô vẫn nên nhanh chóng tìm một nơi hẻo lánh mà trốn thì hơn, đỡ phải tìm phiền toái cho chính bản thân mình.
Cô liếc mắt nhìn bên kia, Tưởng Bách Xuyên đang khách sáo nói chuyện với Cố Hằng cùng Lục Duật Thành.
Nếu cô nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên ba người bọn họ cùng xuất hiện kể từ sau trận đánh lộn mười năm trước.
Họ đứng cách nhau hơn hai mét, tạo thành hình tam giác đối lập.
Hiện tại cũng không trực tiếp trao đổi, nhưng cô lại cảm nhận được sự giằng co vô hình giữa ba người bọn họ.
Đạm mạc, xa cách.
Bầu không khí lạnh tới mức có thể rớt cả băng, vẫn giống như lúc trước.
Mấy năm qua đi, không có gì thay đổi giữa bọn họ, cứ thấy nhau là ngứa mắt như cũ.
Phỏng chừng tình trạng này sẽ mãi không thay đổi.
Tô Dương không đi chào hỏi Tưởng Bách Xuyên, Tưởng Bách Xuyên cũng bận rộn nghe đạo diễn Chu chỉ dẫn phần diễn của anh, không có thời gian trao đổi ánh mắt cùng cô.
Cô đeo ba lô ra ngoài.
Tô Dương vào phòng vệ sinh, lúc đi ra thì Tưởng Bách Xuyên đang rửa tay ở cạnh bồn rửa, anh cũng nghe thấy tiếng, quay đầu lại.
Bốn mắt đụng nhau, anh dịu dàng nhìn cô.
Tô Dương cũng cười.
Cô nhìn quanh bốn phía, nhanh chân đi tới bên cạnh bồn rửa tay, mở một vòi nước khác, còn cố ý dùng cánh tay cọ cọ anh.
Tưởng Bách Xuyên không lên tiếng.
Tô Dương tưởng rằng trong phòng vệ sinh nam còn có những người khác nên anh mới không tiện nhiều lời cùng cô. Cô cũng không nói chuyện, nhưng thân thể vẫn cố ý đụng vào anh, còn cố ý giẫm lên chân anh.
Tưởng Bách Xuyên tùy ý để cô phát điên, được đằng chân lân đằng đầu mà đùa giỡn anh.
Trên tay anh là bọt xà phòng của nước rửa tay, cánh tay dài duỗi ra, kéo hai tay Tô Dương lại đây, xoa xoa ở trong lòng bàn tay mình.
Tô Dương nhìn bọt xà phòng ở trên tay, lại nghiêng đầu nhìn anh.
Tưởng Bách Xuyên không nhìn cô, chăm chú rửa tay giúp cô.
Dòng nước ấm lướt qua từng đầu ngón tay, ngón tay thon dài lại hơi thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô.
Tô Dương vẫn nhìn gò má của anh, hưởng thụ sự săn sóc dịu dàng không tiếng động này.
Bọt xà phòng ở trên tay đã rửa sạch, Tưởng Bách Xuyên đặt ngón tay của cô ở giữa hàm răng, khẽ cắn một cái.
Một luồng điện tê dại truyền từ đầu ngón tay của cô tới khắp toàn thân.
Tô Dương cảm thấy đáy lòng mình run lên một cái.
Lúc này ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân, Tô Dương muốn rút tay về theo bản năng, nhưng Tưởng Bách Xuyên nắm rất chặt, cô rút không ra.
“Có người đến.” Giọng của Tô Dương rất nhẹ, nhẹ tới mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy được.
Tưởng Bách Xuyên liếc cô một cái, rốt cuộc mở miệng nói: “Phòng vệ sinh này cũng không phải nhà em, có người tới không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Tô Dương chết lặng.
Tưởng Bách Xuyên nắm chặt tay cô, dịch mấy bước về phía bên cạnh, đặt tay cô ở dưới máy hong khô.
Cùng với tiếng gió nóng thổi vù vù, tiếng bước chân đã đến gần, hình như không chỉ có một người.
Tô Dương quay đầu nhìn lại, người tới đúng là Lục Duật Thành.
Lại nhìn về phía sau, a, đúng là đang tổ chức đoàn thể để đi vệ sinh đây mà.
Giọt nước trên tay đã được hong khô, Tưởng Bách Xuyên buông tay cô ra, vuốt ve mái tóc dài của cô, “Lát nữa đừng đi xa, quay xong anh sẽ đến tìm em.”
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Ánh mắt của Lục Duật Thành lạnh thấu xương, hắn híp mắt lại, nhìn Tô Dương chằm chằm.
Một lúc lâu sau thì nói: “Tay cậu tàn phế à? Không tự mình rửa được sao?”
Tô Dương: “…”
Đang định phản kích, Cố Hằng lại tiếp lời.
Cố Hằng nói với Lục Duật Thành: “Cậu bị bệnh à, sao cứ hung hăng với cô ấy như vậy!”
Lục Duật Thành liếm răng.
Đúng vậy, nếu hắn không có bệnh, hắn sẽ theo Tưởng Bách Xuyên tới phòng vệ sinh chắc?
Chợt, hắn cười châm biếm: “Cố Hằng, đừng vội mà nói tôi, cậu xác định là cậu cũng bình thường sao?”
Sắc mặt Cố Hằng cứng nhắc, không lên tiếng.
Tô Dương cảm thấy, giờ phút này, cô vẫn nên tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình thì hơn.
Mỗi lần bọn họ thành môn thất hỏa, đều vạ lây tới con cá trong chậu là cô[1].
[1] 城门失火 (Thành môn thất hỏa): Đầy đủ là – Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (Cổng thành bị cháy, cá gặp tai ương). Ý chỉ người vì chịu liên lụy mà lọt vào tổn thất hoặc tai họa.
Bao nhiêu năm qua, bọn họ vẫn luôn đối lập với nhau như thế, không ai nhường ai.
Cô không cần phải ở lại chỗ này để chịu sự uất ức.
Đặc biệt là dưới tình huống bọn họ không có lý trí như vậy.
Vừa rồi, một câu đặc biệt tổn hại cô của Lục Duật Thành, cô sẽ coi như bị chó nhỏ cắn một cái.
Cô nhàn nhạt quét mắt qua bọn họ, xoay người rời khỏi chốn thị phi này.
Tưởng Bách Xuyên trở lại trường quay, đạo diễn Chu tiếp tục hướng dẫn anh về cách diễn, chỉ là khi anh vô tình ngẩng đầu lên thì sẽ nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của Lục Duật Thành.
Anh thản nhiên nhìn Lục Duật Thành một cái, tiếp tục nghe đạo diễn Chu hướng dẫn như không có việc gì.
Sau khi đạo diễn Chu nói xong, biên kịch đưa kịch bản cho anh.
Tưởng Bách Xuyên xem cực kì cẩn thận, xem xong hai trang, anh nhíu mày, nhìn về phía biên kịch: “Không ngại để tôi đưa ra chút ý kiến chứ?”
Biên kịch lắc đầu: “Cảm ơn anh chỉ ra chỗ sai!”
Về mặt tài chính, cô không phải là dân chuyên nghiệp, thiếu sót rất nhiều kiến thức.
Tuy nhiên, cũng tìm người liên quan tới giới tài chính để tham khảo, dù sao không phải tất cả mọi người ở trong giới đều có cơ hội đàm phán những vụ làm ăn lớn như Tưởng Bách Xuyên.
Tưởng Bách Xuyên dừng hai giây mới uyển chuyển nói: “Lời thoại mà cô viết cho tôi có chút… Không trưởng thành.”
Biên kịch: “…”
Cũng chính là non nớt.
Nhưng lời này đã xem như rất nể mặt cô.
Tưởng Bách Xuyên: “Khi thực sự đàm phán chuyện làm ăn sẽ rất tàn khốc, không có tình nghĩa, chỉ có lợi ích. Nếu mềm lòng thì sẽ không sống nổi ở phố Wall.”
Anh cầm bút của chính mình, viết lời thoại mà mình cho là tương đối phù hợp ở dưới lời thoại gốc.
Đạo diễn Chu quay cảnh diễn của Tô Nịnh Nịnh cùng Cố Hằng, khi kết thúc, anh xoay người nhìn về phía này, không nghĩ rằng Tưởng Bách Xuyên vẫn còn đang chăm chú sửa lời thoại.
Biên kịch nhìn nét chữ viết bằng bút máy vừa đẹp vừa mạnh mẽ, không khỏi cảm khái dưới đáy lòng, có câu chữ viết như người, hình như cũng có lý.
Lời thoại của ba lần tranh đấu đều được Tưởng Bách Xuyên sửa chữa một phen, anh đưa kịch bản đã sửa xong cho biên kịch: “Cô tiếp tục trao đổi với đạo diễn Chu một chút, nếu không phù hợp với cốt truyện của mọi người thì tôi sẽ dùng lời thoại mà cô viết ban đầu.”
Cuối cùng, đạo diễn Chu quyết định, vẫn muốn phiên bản sau khi sửa chữa hơn.
Đạo diễn Chu không nghĩ việc quay phim lại thuận lợi như vậy. Ngoại trừ lần diễn đầu chưa thể tiến vào trạng thái diễn xuất trong chốc lát, những đợt sau Tưởng Bách Xuyên chỉ cần quay một lần là qua, tốt hơn nhiều so với hiệu quả mà anh đã dự đoán.
Sau khi quay xong, Tưởng Bách Xuyên gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Người ở đâu rồi?]
Tô Dương trả lời: [Em đang ngắm phố Wall.]
Tưởng Bách Xuyên: [Chụp màn hình vị trí cụ thể của em cho anh, anh sẽ đi tìm.]
Anh đứng dậy cầm áo khoác, chào hỏi cùng đạo diễn Chu xong, liền vội vàng rời đi.
Trong quán cà phê.
Lục Duật Thành nhìn Tô Dương cúi đầu gửi tin nhắn, hỏi cô: “Là Tưởng Bách Xuyên à?”
Tô Dương không ngẩng đầu, giọng điệu nhàn nhạt: “Ừ.”
Cô cũng vừa mới đến quán cà phê này không lâu, còn chưa uống xong một ly cà phê thì Lục Duật Thành đã tới, ngay sau đó, Tưởng Bách Xuyên gửi tin nhắn qua đây.
Truyền xong tin nhắn, Tô Dương ngẩng đầu, “Sao cậu biết tôi ở nơi này?”
Lục Duật Thành lười biếng dựa trên ghế sô pha, tay phải tùy ý khoác lên thành ghế, nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Tô Dương.
Sau một lúc lâu mới đáp lời: “Thần giao cách cảm.”
Kỳ thực hắn để vệ sĩ đi theo mình, sau khi đuổi An Ninh về khách sạn, hắn lại lộn trở về tìm cô.
Vì sao lại tới tìm cô?
Chính hắn cũng không thể nói rõ.
Tô Dương chỉ biết hắn sẽ không nói chuyện tử tế với cô. Cô không tiếp lời nữa, bưng ly cà phê lên, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ sát đất.
Yên lặng ngắn ngủi, Lục Duật Thành vẫn nhìn cô chằm chằm, mở miệng hỏi: “Khi nào thì ly hôn với anh ta?”
Tô Dương không quay đầu, bực mình đáp trả một câu: “Lục Duật Thành, cậu thực sự nên tìm chuyên gia tâm lý về bệnh tâm thần để kiểm tra một chút đi.”
Mấy năm nay, bất kể là gặp mặt ở trường hợp nào, chỉ cần có cơ hội nói chuyện riêng một chút, hắn luôn luôn không ngại phiền mà hỏi một câu: “Khi nào thì chia tay với anh ta?”
Sau khi cô và Tưởng Bách Xuyên kết hôn, hai chữ chia tay liền đổi thành ly hôn.
Cô thực sự muốn gào lên với hắn một câu, cậu là cái gì của tôi, tôi yêu đương với ai, kết hôn với người nào liên quan tới cậu cái rắm ấy! Nhưng giữa bọn họ là khoảng thời gian từ năm chín tuổi tới năm mười chín tuổi tuổi, nhiều năm tình cảm như vậy, cô nói không nên lời những câu tổn thương tình cảm.
Ngay cả bố mẹ cô cũng không quản cô yêu đương với người nào, Lục Duật Thành cùng Cố Hằng dựa vào cái gì mà quản cô?
Người đàn ông của cô, cô thích là được, bọn họ không thích thì bớt nhìn ngó đi, còn về việc họ xa lạ cùng cô nhiều năm như vậy vì chuyện đó?
Cô nghĩ không ra.
Hỏi bọn họ, bọn họ cũng không nói.
Có một lần, cô đã từng mất ngủ vì cãi nhau cùng bọn họ, lần mất ngủ ấy kéo dài nửa năm.
Tô Dương đặt ly cà phê xuống, xoa bóp huyệt thái dương, càng nghĩ càng không cân bằng, bắt đầu oán giận hắn: “Không phải cậu ưa thích kiểu phụ nữ xinh xắn lanh lợi sao? Thế nào? Bị tình nhân trong mộng của mình từ chối nên bắt đầu chà đạp chính mình, tìm mẫu phụ nữ có vóc dáng cao ráo như An Ninh à?”
Lục Duật Thành khẽ giật mình, suy nghĩ một hồi lâu.
Hắn chợt nhớ ra, vào năm lớp mười, sau khi tan học, hắn cùng Cố Hằng viết bài tập hóa học và vật lý cho cô ở trên sân thể dục, cô nằm trên bãi cỏ, thảnh thơi ngâm nga.
Chợt cô nghiêng đầu hỏi hắn: “Chao ôi, đã khai giảng gần một tháng rồi, cậu có ngưỡng mộ bạn nữ xinh đẹp nào ở lớp ta không?”
Ba người bọn họ là bạn cùng lớp, từ năm thứ ba tiểu học đến cấp ba vẫn luôn là như vậy.
Hắn nhớ rõ lúc đó đã thuận miệng nói: “Mình thích vị lớp phó học tập xinh xắn kia, cứ như chim non nép vào người, nhìn là có ý muốn bảo vệ.”
Bởi vì khi ấy Tô Dương đã một mét bảy, đại khái là có tật giật mình, hắn liền chọn một nữ sinh có chiều cao khác biệt với cô để qua loa.
Sau đó, cô lại hỏi Cố Hằng: “Cậu thì sao?”
Cố Hằng nhìn cô, không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu làm bài tập cho cô.
Hắn liền trả lời thay Cố Hằng: “Cố Hằng cũng thích lớp phó học tập, bọn mình là tình địch, chuẩn bị tỏ tình với cô ấy sau kỳ thi đại học.”
Tiếp đó, hắn vừa cười vừa hỏi cô: “Cậu cảm thấy ai có thể tỏ tình thành công?”
Kết quả, cô nói…
“Bị chọc trúng chuyện thương tâm nên hết lời để nói à?” Tô Dương cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Lục Duật Thành hừ lạnh một tiếng, không muốn đáp lại.
Hắn nhìn đồng hồ, đứng dậy, bưng ly cà phê ở trước mặt cô, uống sạch cà phê ở trong ly, đặt mạnh ly xuống bàn rồi xoay người rời đi.
Tô Dương: “…”
Bệnh thần kinh lại phát tác rồi.
Cô gọi thêm một ly cà phê, người phục vụ vừa rời bước, Tưởng Bách Xuyên liền đến, ngồi xuống bên cạnh cô.
Tô Dương bưng cà phê cho anh: “Sao quay xong nhanh thế? Em còn tưởng anh phải quay tới nửa đêm cơ.”
Tưởng Bách Xuyên uống vài ngụm cà phê, lại đưa tới bên miệng cô, cô đè ly xuống nhấp một hớp.
Anh nói: “Khi diễn cùng Cố Hằng có thể tìm được cảm giác trên sân buôn bán, nhanh chóng tiến vào trạng thái.”
Tô Dương cười cười, Cố Hằng học chuyên ngành tài chính ở đại học, bố của anh là ông trùm giấu mặt của công ty quản lý tài sản Doãn Lâm.
Cô vẫn cho rằng anh sẽ đến phố Wall phát triển, nhưng sau này, không biết vì sao anh lại tiến vào giới giải trí, quả là khó tưởng tượng.
Tưởng Bách Xuyên nhìn đồng hồ, “Anh phải tới công ty để tăng ca đêm nay, có lẽ phải mất suốt đêm nên sẽ không về nhà, em xong việc thì tới Hải Nạp tìm anh là được.”
Tô Dương nhìn anh: “Em qua đó có tiện không?”
Tưởng Bách Xuyên hỏi lại: “Có gì mà không tiện?”
Tô Dương: “Sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh.”
Tưởng Bách Xuyên xoa đầu cô: “Ảnh hưởng thì ảnh hưởng, dù sao một mình em ở nhà cũng không ngủ được.”
Tô Dương tiến tới bên môi anh, nhẹ nhàng hôn một cái, còn chưa thỏa mãn, hơi hơi mở miệng ngậm lấy môi trên của anh, thoáng dùng sức mút vào, trằn trọc quấn quít lấy nhau.
Tưởng Bách Xuyên luôn luôn tự kiềm chế, giờ phút này hơi thở không khỏi dồn dập, anh ôm gáy cô, đáp lại nụ hôn này.