Tay anh nhẹ nhàng vuốt cằm, suy tư nhìn trạng thái kia. Anh có cảm giác, hình như nó còn thiếu một chút gì đó, chỉ “Hai năm kết hôn” không đủ để rung động lòng người.
Mấy giây sau, Tưởng Bách Xuyên mở thư mục ảnh trong máy tính, chọn một tấm hình anh cùng Tô Dương chụp chung vào mấy năm trước. Trong ảnh, anh mặc đồ thể thao ngoài trời, còn Tô Dương đang mặc đồng phục học sinh cấp ba.
Anh ôm cô từ phía sau, còn cô cười rất vô tư.
Bộc lộ tài năng từ thuở niên thiếu, sau nhiều năm mới trở nên trầm ổn nội liễm, cô là người chứng kiến cả quá trình trưởng thành của anh.
Tấm hình này được chụp ở Cố cung vào một ngày trời tuyết.
Ngày ấy là buổi trưa thứ Sáu, anh bay từ New York về thăm cô. Anh khuyến khích cô cúp học, mang cô tới Cố cung xem cảnh tuyết rơi.
Sau khi xem xong, hai người đã sắp bị đông lạnh, anh lại mang cô tới nhà của mình.
Cũng chính vào ngày đó, bọn họ đã ngủ với nhau.
***
Tưởng Bách Xuyên kịp thời ngưng dòng hồi ức, tải tấm hình này lên, kết hợp cùng câu, [Kỷ niệm mười một năm năm yêu nhau hạnh phúc! @Tô Dương]
Anh bấm nút [Đăng bài].
Sau đó, anh không nhìn Weibo nữa mà trực tiếp tắt máy tính.
Tưởng Bách Xuyên quay lại phòng ngủ, Tô Dương vẫn còn đang say giấc nồng.
Anh ngồi bên mép giường, hai tay chống bên thân cô, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, “Đồng Đồng”.
Tô Dương vô thức rầm rì hai tiếng, cô rất bất mãn khi bị quấy rầy đương lúc ngủ say.
Tưởng Bách Xuyên tiếp tục gọi cô: “Đồng Đồng!”
Tô Dương mơ mơ màng màng muốn mở mắt, lại cảm thấy chẳng có chút khí lực nào, con mắt hơi hé rồi khẽ đóng chặt.
“Đồng Đồng.”
Anh lại gọi một tiếng rồi hôn cô.
Tô Dương lầm bầm một tiếng: “Hửm?”
Tưởng Bách Xuyên nói: “Không có gì đâu, em ngủ đi.”
Tô Dương: “…”
Nếu hiện tại cô có sức lực, cô rất muốn tặng anh hai cái tát.
Đã không có chuyện thì còn đánh thức cô làm gì!
Cô trở mình, đưa lưng về phía anh, tiếp tục ngủ.
Tưởng Bách Xuyên dùng cằm vuốt ve gò má cô, “Đồng Đồng.”
Tô Dương hoàn toàn phát hỏa, không nhịn được hô to: “Tưởng Bách Xuyên, anh muốn làm gì!”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh không hé răng, kéo chăn lên cho cô, lại nhè nhẹ vỗ về cô, thấp giọng nói: “Em ngủ đi.”
Tô Dương buồn ngủ tới mức khó chịu, lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Hai phút sau, Tưởng Bách Xuyên lại cúi sát vào mặt cô, “Đồng Đồng.”
Tô Dương vẫn chưa ngủ, nhịn một bụng tức, cuối cùng không nhịn được nữa, đột nhiên vén chăn lên, nhấc chân đạp vào mặt Tưởng Bách Xuyên.
“Tưởng Bách Xuyên, anh không thấy phiền à!”
Cô chẳng dùng nhiều sức nên cú đạp này cũng không quá đau, Tưởng Bách Xuyên xoa xoa mũi, ngượng ngùng bật cười.
Tô Dương trừng mắt nhìn anh, ánh mắt hơi mang vẻ tức tối.
Sau khi nhìn anh nửa ngày, cô thở dài ngồi xuống, đưa tay sờ mặt anh: “Có đau không?”
“Không đau.”
Cô vuốt tóc, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan: “Rốt cuộc anh gọi em dậy để làm gì thế?”
Tưởng Bách Xuyên chớp chớp mắt nhìn cô, ngập ngừng vài giây rồi mới nói: “Anh đã công khai chuyện hôn nhân của chúng ta trên Weibo rồi, ngoài ra anh còn… Đăng cả một tấm ảnh chụp chung nữa.”
Tô Dương: “…”
Cô kinh ngạc tới mức không nói thành lời.
Hành động của anh khiến cô quá khiếp sợ.
Việc này thực sự không phù hợp với tính cách khiêm tốn nội liễm của anh.
Cô chớp mắt nhìn anh, trong mắt chứa đầy vẻ khó tin.
Tưởng Bách Xuyên đưa tay sờ mặt cô: “Em choáng luôn rồi đấy à?”
Tô Dương đột nhiên nằm ngay đơ.
Nửa phút sau, cô giậm chân thật mạnh ở trên giường.
Cô nhìn về phía anh, rốt cuộc không nhịn được mà cười ha hả.
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Tô Dương trở mình ngồi dậy, lê nửa người đang quỳ tới bên cạnh anh, ôm cổ anh rồi hôn lên. Cô học động tác của anh, mở đôi môi anh bằng đầu lưỡi của mình rồi quấn lấy cái lưỡi của anh.
Tưởng Bách Xuyên nửa ôm cô, đặt ngang cô lên giường, cũng lập tức phủ người lên cô.
Hai chân Tô Dương quấn chặt eo anh.
Tưởng Bách Xuyên gặm xương quai xanh của cô, thấp giọng hỏi: “Em không mệt à?”
Mấy tiếng trước họ vừa vận động qua một lần.
Tô Dương quấn quýt anh, “Mệt thì cũng là anh mệt thôi.”
Lúc này, Tưởng Bách Xuyên mới ngậm lấy môi cô.
Hiện tại, có nhà vui sướng có nhà buồn, mà vào lúc này, ở nhà họ Kiều.
Nước mắt Kiều Cẩn rơi như mưa.
Di động bị ném trên sàn nhà, đĩa trái cây tán loạn trên mặt đất, hoa quả lăn khắp nơi, ngay cả chén trà vỡ tan tành, nước trà loang lổ trên nền nhà.
Người giúp việc muốn thu dọn, mẹ Kiều lại khoát tay, ý bảo họ đi xuống. Bố Kiều nghiêm mặt, lồng ngực phập phồng vì tức giận, nhìn chằm chằm Kiều Cẩn không chớp mắt. Thật lâu sau, có lẽ là vì quá giận dữ, ông chỉ về phía con gái, nghiến răng nghiến lợi: “Kiều Cẩn, bây giờ con làm phản rồi phải không! Bố mới nói hai câu con đã nhăn mặt cho bố xem, còn dám ném vỡ chén trà nữa! Con nhìn xem bây giờ mình đã thành cái dạng gì rồi!”
Kiều Cẩn vẫn còn đang khóc thút thít.
Bố Kiều: “Lúc Tưởng Bách Xuyên bỏ theo dõi con, bố đã tìm người giải quyết giúp con rồi. Khi ấy bố đã dặn đi dặn lại là đừng trêu chọc Tô Dương nữa, con chỉ coi lời bố nói như gió thoảng qua tai phải không! Mặt mũi của bố cùng ông nội bị con ném sạch rồi đấy!”
Mẹ Kiều không đành lòng nhìn con gái mình khóc thương tâm như vậy, bà kéo bố Kiều: “Được rồi được rồi, Tiểu Cẩn cũng biết lỗi rồi, ông bớt nói một chút được không.”
Bà bắt đầu phàn nàn: “Anh cả Tưởng cũng thật là, chẳng còn biết quản con trai mình nữa! Lúc chiều tôi còn tưởng khi ảnh chụp của thằng bé bị coi như áp phích tuyên truyền, việc này cũng xem như kết thúc rồi, ấy thế mà đêm nay Tưởng Bách Xuyên lại trực tiếp công khai quan hệ với Tô Dương… Rõ ràng thằng bé có ý khiến nhà họ Kiều chúng ta mất mặt! Chẳng biết nó còn chút gia giáo nào không nữa!”
Bà càng nói càng giận: “Không được, hiện tại tôi phải đi tìm anh cả Tưởng, tôi muốn nghe anh ấy nói xem rốt cuộc con trai họ có ý gì! Trước đây nhà họ Kiều chúng ta đã đối xử với ông cụ Tưởng thế nào? Sao bọn họ có thể vong ân bội nghĩa với chúng ta như vậy?!”
“Đủ rồi!” Bố Kiều tức giận đặt mạnh ly nước trong tay lên bàn trà, trừng mắt nhìn mẹ Kiều: “Bà còn ngại chuyện chưa đủ loạn à!” Ông đứng dậy, chỉ vào Kiều Cẩn rồi nói với mẹ Kiều, “Bà cứ tiếp tục nuông chiều nó nữa đi, rồi sẽ hư cái thân nó ra thôi!”
Nói xong, ông xoay người lên lầu.
Mẹ Kiều há hốc miệng nhưng lại không thể phản bác.
Sau khi bố Kiều lên lầu, mẹ Kiều ngồi xuống bên cạnh Kiều Cẩn, lau nước mắt thay cô ta: “Con đừng khóc nữa, không có chuyện gì là không thể vượt qua được. Trong khoảng thời gian này con đừng nhận thêm việc, ra nước ngoài giải sầu một chút đi. Vừa rồi bố con chỉ nói vớ vẩn thôi, ông ấy sẽ không bỏ mặc con đâu.”
Nước mắt Kiều Cẩn lại chảy xuống, cô ta không lên tiếng, lau nước mắt đứng dậy rời đi.
Mẹ Kiều cũng đứng lên: “Cẩn Nhi, con muốn đi đâu?”
Kiều Cẩn: “Con ra ngoài hít thở không khí.”
Mẹ Kiều hỏi không ngừng: “Đã đêm hôm rồi con còn ra ngoài làm gì?”
Kiều Cẩn: “Con không đi xa đâu, chỉ qua nhà dì giải sầu một chút thôi.”
Mẹ Kiều nhẹ nhàng thở ra, căn dặn cô ta: “Con nhớ về sớm nhé.”
Kiều Cẩn “Vâng” một tiếng, ra khỏi biệt thự.
Ngày hôm sau.
Sau khi rời giường, Tưởng Bách Xuyên vào phòng sách bật máy tính lên, bắt đầu xem lướt qua động thái của bình luận trong hai trạng thái mà anh đăng hôm qua.
Bình luận không có ác ý gì, phần lớn đều là thương tâm khóc lóc.
Anh không tiếp tục xem nữa.
Khi mở trang chủ, tên của anh đã đứng trong bảng hot search như trong dự liệu.
Lúc này, Tô Dương bưng nước ấm tiến vào, đưa ly nước cho Tưởng Bách Xuyên: “Anh uống nước đi đã.” Nói xong, cô nhấc chân ngồi trên đùi anh, cầm chuột nhấn vào Weibo của mình.
A… Náo nhiệt thật đấy.
Lượng fan hâm mộ còn tăng rất nhanh.
Có lẽ không ít người là fan của Tưởng Bách Xuyên.
Cô không xem bình luận, có người chúc mừng thì đương nhiên sẽ có người lăng mạ.
Có xem cũng chỉ mua bực vào người.
Khi cô nhìn thấy tấm ảnh ôm hôn bị chụp lén kia, cô nhíu chặt mày, tay trái vỗ vỗ chân Tưởng Bách Xuyên: “Này, vì sao bóng lưng của anh lại mờ mờ thế?”
Tưởng Bách Xuyên hơi ngừng, đoạn nói: “Anh cũng không biết.”
Tô Dương cười sung sướng: “Em khẳng định người chụp ảnh là đàn ông, lại còn rất chướng mắt anh nữa!”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Tô Dương lại trở về trang cá nhân của Tưởng Bách Xuyên, nhìn Weibo của anh một cái, giật mình nói: “Hôm qua đâu phải ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, sao anh lại viết chúc mừng hai năm kết hôn hạnh phúc?”
Tưởng Bách Xuyên bắt đầu bưng ly uống nước, giả bộ không nghe thấy gì.
Hôm qua Tưởng Mộ Tranh làm anh tức đến hồ đồ, khiến anh chỉ muốn nói cho kẻ khác biết rằng Tô Dương đã là vợ của anh.
Nóng đầu một cái liền đăng một câu như vậy.
Tưởng Bách Xuyên đặt ly nước sang một bên rồi đổi chủ đề: “Hôm nay em còn công việc gì khác không?”
Tô Dương lắc đầu: “Đinh Thiến nói sẽ để em nghỉ ngơi trong mấy ngày này, còn nói cả tập thể nhân viên muốn đi mua sắm, có hóa đơn đều sẽ để anh xử lý.”
Tưởng Bách Xuyên cười nói: “Được thôi.”
Anh ôm chầm lấy cô: “Làm sáng tỏ quan hệ giữa chúng ta vừa có lợi lại vừa có hại, sau này sẽ luôn có người quan tâm tới từng hành động của em, chuyện xấu nhất định sẽ ùn ùn kéo đến.”
Anh đã sớm đoán ra sẽ có người làm mưa làm gió, nhưng cũng không thể chỉ vì lo cho chuyện này mà cứ để mặc nhà họ Kiều bắt nạt Tô Dương không ngừng.
Tô Dương gật đầu: “Em đã chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ là… Em nghĩ bố mẹ sẽ tương đối quan tâm tới vấn đề này.”
Dù sao, có người nào lại hy vọng con dâu nhà mình suốt ngày truyền ra chuyện xấu?
Thế nên, cô đặc biệt lý giải suy nghĩ của bố mẹ chồng.
Dù họ không vừa lòng với cô, phần lớn thời gian cô vẫn rất thông cảm cho bọn họ.
Tưởng Bách Xuyên tiếp lời: “Về phía ba mẹ thì em không cần lo đâu.”
Hơi ngừng giọng, anh lại hỏi: “Lục Duật Thành cùng Cố Hằng có gọi cho em không?”
Hai tay Tô Dương chống má, hơi hơi thở dài: “Vẫn chưa gọi gì cả. Dựa theo đức hạnh của hai người bọn họ, có lẽ là muốn đòi nợ sau đi. Không ngờ chuyện này lại liên lụy tới hai người bọn họ như vậy.” Ngay cả tên của hai người cũng đã vào bảng hot search.
Ánh mắt Tưởng Bách Xuyên trầm xuống nhưng không lên tiếng, việc này cũng không nằm trong dự liệu của anh.
Tô Dương đứng dậy: “Mặc kệ bọn họ đi.” Cô xoay người ôm cổ anh: “Em đi nấu cơm đây, anh muốn ăn gì?”
Tưởng Bách Xuyên: “Em làm gì thì anh ăn nấy, ăn xong chúng ta tạt qua trung tâm thương mại nhé.”
Tô Dương cười khanh khách hai tiếng: “Đi vung thức ăn cho chó à?”
Tưởng Bách Xuyên không phủ định, vỗ nhẹ lên người cô: “Em đi nấu cơm đi.”
Tô Dương bước ra ngoài, vừa đi vừa khe khẽ hát.
Tưởng Bách Xuyên cầm di động lên, tìm dãy số của Lục Duật thành cùng Cố Hằng, gửi tin nhắn cho bọn họ: [Tôi không nghĩ sẽ làm liên lụy tới hai người, thực xin lỗi.]
Chăm chú nhìn những chữ kia vài giây, anh đưa tay ấn gửi đi.
Anh biết hai người bọn họ sẽ không trả lời anh.
Đã nhiều năm như vậy, cả hai đều rất thích Tô Dương, nhưng lại chưa bao giờ để cho Tô Dương biết.
Đúng cũng được, sai cũng thế, bọn họ chỉ hành động theo tâm tính của mình, chưa từng quan tâm tới cách nhìn của người ngoài.
Đúng lúc này, di động của anh rung lên, là mẹ Tưởng gọi điện đến.
Tưởng Bách Xuyên do dự nửa giây rồi mới nghe máy, “Mẹ.”
Giọng điệu nhạo báng của mẹ Tưởng truyền đến: “Chao ôi, con trai à, con có biết bây giờ mình đã trở thành người nổi tiếng ở trên mạng rồi không?”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh biết ngay là mình sẽ chỉ tự tìm bực bội nếu nhận cuộc gọi này mà.
Mẹ Tưởng nói lời sâu kín: “Cũng chỉ có bố là hiểu con thôi, ông ấy bảo con nhất định đang tác quái ở trên mạng, quả nhiên con đi làm thật, lại còn gây chuyện lớn nữa chứ. Nói cho mẹ nghe xem nào, cái tấm ảnh chụp bóng lưng mơ hồ, biến con thành bộ dáng như quỷ kia là trò xấu của Tiểu Ngũ phải không?”
Tưởng Bách Xuyên nghẹn họng, thề thốt phủ nhận: “Mẹ à, mẹ đừng suy nghĩ linh tinh nữa, hiện tại chú năm đã khó có thể bảo toàn bản thân, làm gì có thời gian rảnh rỗi để làm chuyện này với con? Có lẽ là truyền thông của nhà nào đó cố ý chụp một tấm ảnh mờ mờ để thu hút dư luận mà thôi. Tối hôm qua là con hành động trước để kiềm chế đối phương, chủ động công bố chuyện hôn nhân của con cùng Đồng Đồng, đỡ để người có ý đồ riêng lợi dụng. Mẹ cũng biết từ trước tới nay con không thích để người khác định đoạt thay con mà.”
Mẹ Tưởng cười ha hả: “Chậc chậc chậc, ông trời ơi, ăn nói quang minh chính đại ghê nhỉ, con nghĩ mẹ của con là ai chứ? Nếu ngay cả ý đồ của con mẹ cũng đoán không ra được thì đúng là uổng phí nhiều năm mẹ sống!”
Mẹ Tưởng được nước hừ hừ hai tiếng.
Bà còn nói thêm: “Tiểu Ngũ cũng chẳng vừa chút nào, con nói xem, biết rõ con kiêng kỵ nhất là Lục Duật Thành cùng Cố Hằng, thế mà chú con còn cố ý khiến con ngột ngạt!”
Chợt, lời bà xoay chuyển: “Nhưng nếu mẹ là tiểu Ngũ, mẹ cũng sẽ bắt lấy cơ hội này, hung hăng đạp con một cước, ai bảo bình thường con cứ khiến người khác khó chịu chứ. Ví dụ xương máu này chính là để nói cho con biết: Ra ngoài lăn lộn thì trước sau gì cũng phải trả nợ! Cho dù là người đẹp trai ngất trời như con cũng không phải ngoại lệ! Con trai à, bớt sống lỗi đi nhé! Tạm biệt (Biểu tượng hẹn gặp lại)!”
Tưởng Bách Xuyên: “….”
Mẹ Tưởng vừa cúp điện thoại thì bố Tưởng lại gọi đến, không cần nghĩ cũng biết ông gọi để chế nhạo anh.
Tưởng Bách Xuyên bấm ngắt chẳng chút do dự, sau đó trực tiếp tắt máy.