Trương Hiểu Ba cực kỳ bất mãn với tình trạng bây giờ, thế là, loại bất mãn này thể thể hiện ở các mặt.
Trong phòng làm việc, Trương Hiểu Ba mặt không biểu tình hỏi trưởng phòng Đại Phật ở đối diện: “Trưởng phòng trưởng phòng, lúc anh ở với người yêu anh thì như thế nào?”
Đại Phật ngẩng đầu lên từ sau quyển sách, suy nghĩ một lúc, trả lời: “Anh mỗi lần cùng người yêu ra ngoài hẹn hò đều sẽ ngủ, nên ngoài trừ chuyện ngủ rất ngon ra, cũng không nhớ gì nữa.”
“Cái gì? Ngủ? Sao lại ngủ? Nhẽ nào anh mỗi lần đều đi khách sạn?” Trương Hiểu Ba cực kỳ hoảng sợ, không ngờ Đại Phật can đảm như vậy.
“Đâu có đâu có. Điều kiện để ngủ của anh luôn rất đơn giản, ghế đá công viên, tàu lượn trong công viên giải trí, nhà vệ sinh quán ăn, hành lang rạp chiếu phim, bàn tính tiền trong cửa hàng… Chỉ cần muốn ngủ, tất cả đều không khó khăn gì.”
Trương Hiểu Ba triệt để trợn tròn mắt. Ngay cả như vậy cũng có thể? Thật không biết người yêu của trưởng phòng Đại Phật sao yêu nổi anh.
“Hì, Hiểu Ba à, em cũng không còn nhỏ nữa, hỏi anh cái này có phải là có bạn gái rồi không?” Đại Phật ha ha cười nói.
Mặt Trương Hiểu Ba không được tự nhiên giật giật gân, lòng nghĩ: Đây không phải là bạn gái, mà là bạn trai.
“À, xem ra là đã yêu rồi, vậy anh sẽ dạy em một chút.” Vừa nói, Đại Phật bắt đầu lục lọi tủ đồ.
“Thôi đi, cái kinh nghiệm ngủ này của anh, em thấy cũng không cần.” Trương Hiểu Ba cảm thấy mình căn bản là đã hỏi sai người.
“Đừng nói vậy. Tuy kinh nghiệm của anh không thể tham khảo, nhưng vẫn có thể tham khảo kinh nghiệm trong sách mà.” Đại Phật cuối cùng lôi từ trong ngăn tủ ra mấy cuốn sách bìa lòe loẹt, ném đến trước mặt Trương Hiểu Ba.
“Sách?”
Trương Hiểu Ba hoài nghi cầm lấy một quyển, bìa ngoài vẽ một mỹ nam tử, giấy có hơi ố vàng, sau đó một dòng chữ màu hồng phấn đập vào mắt cậu: “Dòng sông huyền ảo”
Phía sau còn có một dòng chữ nhỏ: “Dòng sông huyền bí” bản BL, tiểu thuyết đam mỹ bán chạy nhất năm XX, cấm độc giả dưới 18 tuổi.
Trán Trương Hiểu Ba chảy mồ hôi hột: “Trưởng phòng, anh rốt cuộc là từ lúc nào bắt đầu đọc loại sách này a…”
Đại Phật hạ mí mắt, đặt ấm trà lên bàn: “Hiểu Ba, rót ít nước vào ấm trà cho anh…”
…..
Trương Hiểu Ba luôn tin mọi thứ, ngay tối hôm đó liền thức thâu đêm xem sách. Sáng hôm sau, lúc vào cửa công ty, vừa hay đụng phải cậu thanh niên lưu manh Vương Nhạn.
Vương Nhan nhìn nhìn cậu, đột nhiên vỗ vỗ vai cậu: “Người anh em, cậu mang túi thuốc nổ hay là gì sao. Nếu không có chuyện thì đừng dùng vẻ mặt khẳng khái quyên sinh đó nhìn ông đây được không?”
Trương Hiểu Ba cứng nhắc quay mặt về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Nhân vật chính trong sách đều là như thế. Đối diện với vệ binh hung dữ phải tỏ vẻ anh hùng can đảm!”
Vừa nói xong, Âu Dương Tấn cùng cậu nhóc Tinh Võ Môn cũng từ sau đi vào, sắc mặt Trương Hiểu Ba lập tức thay đổi.
Kết quả cậu nhóc Tinh Võ Môn ngốc nghếch thấy Trương Hiểu Ba xong, kinh hoàng thất sắc, nói: “Hiểu Ba! Ai khi dễ cậu? Sao lại khóc? Xem xem… Vành mắt đỏ ửng rồi… Nhạn! Anh đừng có trêu cậu ấy!”
Vương Nhạn vẻ mặt xem kịch vui, một mặt lớn tiếng kêu: “Không, ông đây đâu có trêu câu ta.”, một mặt nhỏ giọng hỏi: “Người anh em, cậu sao không anh hùng dũng cảm nữa rồi?”
Trương Hiểu Ba nháy mắt với hắn: “Đây không rõ ràng sao? Hoàng tử đến rồi, đương nhiên phải tỏ vẻ đau khổ đáng thương…”
Vương Nhạn nhìn Âu Dương Tấn không rõ nguyên do, thầm thì một câu: “Hoàng tử của cậu thực đáng thương…”
Sau đó Trương Hiểu Ba cùng Âu Dương Tấn vào thang máy. Hai người im lặng thật lâu, cuối cùng Âu Dương Tấn vươn tay ra, xoa xoa mái tóc mềm mại của Trương Hiểu Ba, rời đi.
Tiếp đó, Trương Hiểu Ba mang theo tâm trạng kích động, phi nhanh tới trước mặt Đại Phật, bưng trà rót nước, “Trưởng phòng, anh thần kỳ quá. Em làm theo như trên sách của anh viết, quả nhiên có kết quả a!”
Đại Phật tỉnh lại từ cơn gật gù: “Hở? Rất có hiệu quả sao?”
Trương Hiểu Ba vội vàng nói: “Phải a, phải a. Hôm nay cậu ấy xoa đầu em, rất dịu dàng!”
Đại Phật lườm cậu một cái: “Xoa đầu? Yêu cầu của em cũng thực thấp, phải tiếp tục cố gắng!”
Trương Hiểu Ba gà con mổ thóc mà gật đầu: “Phải phải phải, em sẽ tiếp tục cố gắng, làm hoàng tử yêu em đến thần hồn điên đảo, sau đó ngồi trên ngôi hoàng hậu!”
Đại Phật thỏa mãn thở một hơi, cầm lấy ly trà, uống một ngụm, kết quả phun hết ra, rống lớn: “Trương Hiểu Ba! Em pha trà nhầm rồi!”
Trương Hiểu Ba ngẩn ra, xấu hổ gãi gãi đầu: “À, vậy em pha lại một lần nữa.”
Đại Phật lắc lắc đầu: “Muộn rồi.”
“Hở?” Trương Hiểu Ba không hiểu.
“Trà em pha là của tiểu Sủng.”
Trương Hiểu Ba triệt để hóa đá… Cậu tối nay có lẽ sẽ thành quỷ…
Khung cảnh thay đổi. Phòng làm việc của Âu Dương Tấn.
Lý Bố ở bên cạnh báo cáo công việc: “Gần đây, nghe nói tài chính của xí nghiệp Trương thị có một vài vấn đề.”
Âu Dương Tấn ngẩng đầu: “Ồ? Có chuyện gì?”
Lý Bố mặt đầy ý cười nói: “Con gái ông chủ xí nghiệp Trương thị gả cho một tên ngươi Mỹ, vì thế ông ta đem một lượng lớn tiền bạc của công ty đi mua cổ phiếu của một công ty ở Mỹ, đúng vậy, là công ty con rể ông ta. Kết quả, công ty đó mấy hôm trước bị bắt về làm giả giấy tờ, đã tuyên bố phá sản. Tiền của ông chủ Trương coi như đã hoàn toàn thành bọt nước.”
Âu Dương Tấn xoay xoay cây bút trong tay: “Cậu thấy bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu?”
Lý Bố suy nghĩ: “Hai tháng?”
“Không, hai tuần” Âu Dương Tấn đột nhiên lạnh lùng nói, cặp mắt hắc diệu thạch lóe ra tia lạnh u mịch.
Lý Bố ngẩn ra một chút, ngay sau đó liền cười: “Tổng tài nhìn không vừa mắt bọn họ?”
Âu Dương Tấn rút ra một tờ giấy từ trên bàn: “Đây là tôi tìm được. Bọn họ năm năm trước đã đến BACK vay một khoản tiền.”
Lý Bố lại gần nhìn kỹ: “Kỳ quái a. Rõ ràng thời gian trả nợ là một tháng, sao ngày trả nợ trên thực tế lại là tháng chín năm sau, hơn nữa cư nhiên không có lãi?”
Âu Dương Tấn lạnh lùng cười: “Hừ, bọn họ động vào sổ sách của công ty ta.”
Lý Bố nhíu mày: “Âu lão tiên sinh tuy làm người hiền lành, nhưng chuyện quỵt nợ cũng không thể dễ dãi a?”
Âu Dương Tấn mặt không biểu tình nói: “Tôi đã gọi điện cho cha rồi. Ông nói vì tên họ Trương mượn sức lãnh đạo Cục thành phố, tạo áp lực với BACK. Cha tôi vì sự ổn định của công ty, liền nhẫn nhịn. Sự thực là món tiền này căn bản chỉ mới trả một khoản nho nhỏ tượng trưng mà thôi.”
Lý Bố trong lòng hồi hộp, tính cách tính toán chi li của ông chủ hắn hiểu rất rõ, xem ra lần này xí nghiệp Trương thị xui xẻo rồi.
Có điều, hắn vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Vậy tổng tài quyết định thế nào?”
Nhưng Âu Dương Tấn đột nhiên hỏi một vấn đề khác: “Tòa nhà Pisto là sản nghiệp của ai?”
Lý Bố nhanh chóng trả lời: “Tài sản của Thẩm thị, có điều công ty bọn họ trước nay chưa từng qua lại với công ty ta.”
Âu Dương Tấn gật gật đầu: “Rất nhanh sẽ có thôi. Thiếu gia Thẩm gia là tên nhị thế tổ (=phá gia chi tử), dưới tay hắn cũng là một lũ đốn mạt.”
Lý Bố lúc này mới nhớ ra, hắn lần đầu tiên thấy Trương Hiểu Ba bị mấy tên đàn ông đánh ngã xuống đất, sau đó tổng tài bảo hắn đưa chi phiếu cho mấy tên kia. Hình như cấp trên của bọn họ là thiếu gia Thẩm gia. Xem ra tổng tài chuẩn bị thu nhập đám người kia rồi…
“Cái tên họ Thẩm này, nghe nói có quan hệ rất mật thiết với ông chủ Trương, nên trong cổ phiếu Trương thị, khẳng định cũng có tiền của Thẩm gia.”
Trong lời Âu Dương Tấn không có chút độ ấm: “Không qua mấy ngày nữa, Trương thị sẽ tới vay tiền. Cậu cứ cho ông ta mượn tiền, sau đó chờ đến lúc bọn họ không chống đỡ nổi nữa, liền một hơi thu lại.”
Nụ cười của Lý Bộ phi thường xán lạn: “Một chủ ý rất hay ạ. Như vậy không chỉ Trương thị sụp đổ, ngay cả Thẩm thị mua cổ phần của bọn họ cũng sẽ phải lấy tài sản ra gán nợ cho chúng ta!”
Âu Dương Tấn lúc này mới khẽ lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Sau đó, tóa nhà Pisto, tôi muốn đổi mới một lượt.”
Lý Bố thăm dò hỏi: “Vậy… tổng tài muốn dọn nhà qua đó sao?”
Âu Dương Tấn không trả lời, có điều trong đầu y hiện lên hình ảnh ‘đau khổ đáng thương’ của Trương Hiểu Ba lúc ở trong thang máy…
Mà bên tai y vang lên câu nói kia: “Cậu xem, đây là bùa chú tôi vừa mới nghiên cứu ra. Nếu tôi tối nay đặt nó dưới gối, không chừng sẽ mơ thấy tôi ở trong Pisto… Giường lớn kingsize, bên cạnh còn có người tình trong mộng…”