Viện trưởng bệnh viện vô lý kiểm tra đi kiểm tra lại khối u của Trương Hiểu Nghĩa quả thực là chú của Âu Dương Tấn, nhưng trong bệnh viện không có ai quen biết Âu Dương Tấn, giả thiết ngoại tình hoàn toàn bị bác bỏ.
Căn cứ vào điều tra của Kỷ Tiếu Nhan, trong bản ghi chép đến thăm của bệnh viện, Âu Dương Tấn cũng thực sự có đến tìm người chú kia của y, mà trùng hợp chính là, thời điểm Trương Hiểu Nghĩa đến khám bệnh lần thứ hai, có ghi chép lần đầu Âu Dương Tấn đến thăm, tiếp đó chính là Trương Hiểu Nghĩa chẩn bệnh sai. Kể cả hôm Trương Hiểu Nghĩa xuất viện, cũng có ghi chép về việc Âu Dương Tấn tới. Nói cách khác, Âu Dương Tấn thực sự là gạt cậu, điều này đã có chứng cớ xác thực, nhưng rốt cuộc là vì lẽ gì?
Sau hai tuần, Trương Hiểu Ba một lần nữa ngồi trong quán cà phê nghĩ thế nào cũng không rõ: “Coi như cậu ấy lừa mình đi, lẽ nào là cậu ấy nhờ chú chăm sóc cẩn thận anh mình sao? Vậy không thể có chuyện chẩn đoán sai bệnh!”
Kỷ Tiếu Nhan lắc đầu: “Mình không cảm thấy như vậy, cậu nghĩ xem, lúc anh cậu bị chẩn đoán nhầm thành mắc ung thư, cậu hình như còn chưa đến công ty Âu Dương Tấn làm đi? Theo như tình hình mà cậu nói với mình, quan hệ giữa hai người lúc đó rất kém?”
Trương Hiểu Ba rầu rĩ gật đầu: “Ừm, có thể chúng ta đều nghĩ nhầm, cậu ấy chỉ là đến thăm chú mà thôi. Cũng hoặc vì chuyện chẩn đoán nhầm mà ngượng cho mình biết.”
Kỷ Tiểu Nhan suy nghĩ, lôi laptop ra đưa cho Trương Hiểu Ba: “Hiểu Ba, mình còn phát hiện ra một chuyện khác của Âu Dương Tấn. Cậu ta hình như luôn đến gặp vị bác sĩ này, có điều cụ thể thế nào thì mình cũng không rõ.”
Mike Schneider, bác sĩ tâm lý nổi tiếng
Trương Hiểu Ba cúi đầu nhìn, nửa ngày không nói gì, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Tiếu Nhan, cậu đang nói cậu ấy luôn đi khám bác sĩ tâm lý sao?”
Kỷ Tiếu Nhan lắc lắc đầu: “Mình cũng không rõ. Nhật ký điện thoại của Âu Dương Tấn lần trước cậu đưa cho mình, mình đã cẩn thận kiểm tra nhật ký điện thoại đó trên máy tính Sâm Bân, Âu Dương Tấn cứ cách một thời gian lại gọi cho số điện thoại này, mà người này là một bác sĩ tâm lý rất có tiếng, không thể loại trừ khả năng này.”
“Áp lực của cậu ấy rất lớn, đi khám bác sĩ tâm lý cũng là bình thường.” Trương Hiểu Ba không để mình nghĩ nhiều.
Kỷ Tiếu Nhan thấy cậu như vậy cũng không nói gì thêm. Hai người chuyển chủ đề khác rồi tán gẫu một chút, sau đó tự trở về nhà của mình.
Trương Hiểu Ba trở về căn hộ của Âu Dương Tấn, vừa mở cửa ra, chợt nghe thấy bên trong có tiếng gọi điện thoại truyền tới, là Âu Dương Tấn.
“Rồi, rồi, tôi biết rồi, Mike. Nghe này, tình hình của tôi vẫn chưa quá mức nghiêm trọng, gần đây công ty đang bận làm lễ kỷ niệm, thật sự không có thời gian tới chỗ anh.”
Trương Hiểu Ba có chút ngây người. Mike? Âu Dương Tấn đang gọi điện cho vị bác sĩ tâm lý kia?
Rất nhanh, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, tim Trương Hiểu Ba đập rất nhanh. Cậu không bước tiếp vào trong phòng mà đứng im ngoài huyền quan.
“Không, cậu ấy bây giờ vẫn chưa biết… Đúng vậy, đúng vậy… Tôi có thể bình tĩnh, nhưng anh phải hiểu đây là bom hẹn giờ, tôi sao có thể không căng thẳng!”
Trương Hiểu Ba không hiểu cái gì. Âu Dương Tấn đang nói gì vậy? Sao giống như có chuyện khủng bố gì sắp xảy ra?
“Tôi biết cậu ấy không thể biết, nhưng anh muốn tôi thuyết phục mình thế nào đây…”
“Rồi, tôi có uống thuốc, không có tác dụng gì mấy…”
“Mike, tôi đang ở nhà, cậu ấy bất cứ lúc nào cũng sẽ về, chúng ta không thể ở đây nói chuyện này được.”
Đột nhiên giật mình, Trương Hiểu Ba ngộ ra, ‘cậu ấy’ mà bọn họ đang nói là chỉ cậu! Âu Dương Tấn rốt cuộc muốn gạt mình cái gì? Chuyện đấy có liên quan gì đến vị bác sĩ tâm lý kia?
Giống như kiến bò trong chảo nóng, Trương Hiểu Ba phát hiện bản thân chỉ đứng ở huyền quan đã mướt mồ hôi. Âu Dương Tấn dường như bước vài bước về phía cửa phòng khách bên này, Trương Hiểu Ba theo bản năng mà trốn sau tủ giày. Tiếng bước chân dần xa, Trương Hiểu Ba đoán được y là đang kiểm tra xem mình đã về hay chưa.
“Được rồi… Cậu ấy giờ vẫn chưa về… Tôi có đang làm, anh cho rằng tôi không làm gì cứ ngồi đó đợi cậu ấy phát hiện ra sao?”
“Tôi sẽ không để cậu ấy biết chuyện anh trai cậu ấy tôi có nhúng tay vào, chú tôi bên đó tôi cũng đã gọi điện rồi… Phải, phải, Hiểu Ba cái gì cũng không biết, vĩnh viễn sẽ không biết, tôi sẽ an ủi mình như vậy…”
Trương Hiểu Ba đứng sau tủ giày, máu cả người đều lạnh. Cậu vừa nghe thấy gì vậy? Mấy sự trùng hợp mà Kỷ Tiếu Nhan tìm ra được, hóa ra căn bản không phải là trùng hợp sao?
Tuy không nghe thấy vị bác sĩ bên kia đang nói cái gì, nhưng từ lời của Âu Dương Tấn Trương Hiểu Ba có thể hiểu được, chuyện anh trai mình hư hư thực thực bị chẩn đoán nhầm mắc bệnh ung thư, là do Âu Dương Tấn thông đồng với chú y, hơn nữa y còn tính tiếp tục lừa mình.
Còn một điểm nữa, Âu Dương Tấn hình như rất sợ cậu biết chuyện này, còn nhắc đến chuyện uống thuốc, y có vấn đề tâm lý, đến gặp bác sĩ tâm lý cũng là có thể hiểu.
Tất cả mọi chuyện đều dẫn Trương Hiểu Ba đến hướng bất ngờ nhất không thể nghĩ tới nhất, nhưng cho dù là ngụy biện, cũng không có con đường nào phù hợp với hiện thực hơn suy nghĩ lúc này.
Nếu nói mục đích Âu Dương Tấn làm như vậy…
Cho dù ngốc hơn nữa, Trương Hiểu Ba cũng chầm chậm nghĩ ra. Mục đích của y là mình đi, cái gì mà thiếu nợ thì đi làm bù vào, căn bản đều là cái bẫy Âu Dương Tấn bày ra đi? Chờ cậu ngoan ngoãn lọt vào sao?
Trong đầu thực rối loạn, nhưng lại không chế được tiếp tục nghĩ, một khi mở được nút thắt, những chuyện phía sau liền càng ngày càng rõ.
Tối hôm đó Âu Dương Tấn thừa lúc say rượu nảy sinh quan hệ với cậu, rồi đề cập đến chuyện kết giao, sau đó mời công ty anh trai cậu đến thiết kế nội thất, tiền công hoàn toàn tiêu tốn trên phí tổn khám bệnh, tiếp đó hai người ở cùng nhau cho đến lúc này cả trái tim cậu đều đặt trên người y, ‘bệnh’ của anh trai liền ‘khỏi’.
Trương Hiểu Ba cắn môi, cố ép mình không thể tiếp tục run rẩy, nhưng nước mắt không khống chế được, không ngừng rơi xuống.
Nếu cậu cùng Âu Dương Tấn không đi đến bước này, Âu Dương Tấn có phải sẽ luôn nắm lấy lợi thế anh trai kia mà giật dây cậu?
Hai người yêu lẫn nhau, nhẽ nào cũng cần tính toán như vậy sao?
Hay là nói, y căn bản chưa từng tin mình?
Giờ này phút này, cảm giác khó chịu trong lòng Trương Hiểu Ba thực sự không cách nào hình dung được. Loại cảm giác nghẹn chặt, bực bội, không thể nói ra đó, chỉ có thể quay cuồng trong lòng. Đây tính là gì?
Tính là lừa gạt sao?
Cậu không lừa nổi mình, cậu yêu Âu Dương Tấn, chuyện này dù thế nào cũng không thể thay đổi.
Cậu cũng không nghi ngờ, Âu Dương Tấn thật sự cũng yêu cậu.
Nhưng rốt cuộc là yêu thế nào?
Loại có bẫy rập? Loại có mưu đồ? Loại có toan tính?
Cậu chỉ cảm thấy lạnh lẽo, chỉ cảm thấy thất bại.
Trương Hiểu Ba cứ đứng sau tủ giày, bất động, cũng không nói gì, nhưng sau khi Âu Dương Tấn dập điện thoại, thực dễ dàng nghe thấy tiếng hít thở trở nên nặng nề vì khóc.
Tuy mỗi ngày mỗi ngày đều lo loại tình huống này sẽ phát sinh, đến lúc thực sự phải đối mặt, đầu óc Âu Dương Tấn chỉ vang lên tiếng ong ong. Nhưng như vậy, y vẫn nhanh chóng nắm chặt tay bước lại, quả nhiên, nhìn thấy Trương Hiểu Ba mặt đầy nước mắt trốn sau tủ giày.
Hối hận, đau lòng, kích động…
Tâm trạng khó thể nói rõ, Âu Dương Tấn hít sâu một hơi, kéo Trương Hiểu Ba vào trong lòng y.
“Cậu nghe thấy hết rồi?”
Trương Hiểu Ba tựa vào lòng y không nói gì, nhưng có thể nghe thấy rõ tiếng trái tim y đập thình thịch. Âu Dương Tấn đang căng thẳng sao?
“Thực xin lỗi.”
Âu Dương Tấn theo bản năng thốt ra câu này, nhưng cũng không nói được thêm lời giải thích nào. Mấy ngày nay y căng thẳng vô cùng, đều vì lo lắng chuyện ngày hôm nay, cũng đã nghĩ ra mấy nghìn lý do để bào chữa cho bản thân, nhưng con người luôn mạnh mẽ như y, nhìn thấy khuôn mặt yên lặng rơi lệ của Trương Hiểu Ba liền phát hiện mình viện cớ thế nào cũng không cần thiết nói ra.
Cuối cùng vẫn làm cậu tổn thương. Lúc trước luôn làm cậu đau, lần này lại làm tổn thương trái tim cậu đi?
Y chỉ muốn yêu thương một người, nhưng vì sao tình yêu y dành cho cậu lại luôn khiến cậu bật khóc?
Âu Dương Tấn chưa bao giờ sợ hãi như vậy. Nếu Hiểu Ba không chịu tha thứ cho y, vậy… Y thực sự không cách nào tưởng tượng được loại kết cục này.
Hai người cứ như vậy tựa vào nhau ở huyền quan, rõ ràng có thể cảm nhận hơi thở của đối phương, nhiệt độ cơ thể của đối phương, nhưng tim lại luôn run rẩy.
Cuối cùng, Trương Hiểu Ba đẩy Âu Dương Tấn ra, đi vào phòng khách, ngồi lên sofa, kích thích quá mức làm cậu không chống đỡ nổi, nhưng suy nghĩ lý trí thúc giục cậu làm rõ mọi chuyện.
“Âu Dương Tấn, chúng ta cần nói chuyện.”
Âu Dương Tấn không nói gì, nhìn cậu trong chốc lát rồi ngồi xuống bên cậu, gật đầu nói: “Được.”
Trương Hiểu Ba suy nghĩ, bắt đầu hỏi: “Viện trưởng bệnh viện kia là chú của cậu, anh trai tôi bị chẩn đoán nhầm mắc ung thư là do cậu tính kế đúng không?”
Âu Dương Tấn nhìn cậu, không hề nói dối, trả lời rất rõ ràng: “Đúng vậy.”
“Vậy mục đích cậu làm vậy là để khiến tôi đi vay tiền người khác?” Giọng nói Trương Hiểu Ba mang ý tức giận.
Âu Dương Tấn vẫn nhìn chằm chằm cậu, lên tiếng nói, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Tôi nghĩ cậu sẽ đến mượn tiền tôi, nhưng cậu lại không đến.”
Trương Hiểu Ba cảm thấy đầu mình bắt đầu đau: “Chuyện tôi đi vay nặng lãi người khác cậu đều biết? Làm cách nào vậy? Theo dõi? Sau đó tiền cho tôi vay đều là cậu sắp xếp?”
Trương Hiểu Ba tâm tình phức tạp nhìn Âu Dương Tấn bên cạnh nặng nề gật đầu.
Hai người đều im lặng.
“Âu Dương Tấn, cậu có từng nghĩ tới tâm trạng tôi lúc anh trai tôi bị nghi ngờ mắc ung thư là như thế nào không? Tâm trạng của anh trai tôi nửa năm nay như thế nào không?”
Trương Hiểu Ba đang tức giận, vô cùng vô cùng tức giận.
“Tôi mặc kệ cậu có lý do gì, cậu lừa dối tôi như vậy, đặt bẫy tôi, còn đặt bẫy anh trai tôi, cậu chưa từng thử nghĩ xem tôi sẽ thế nào sao?”
“Cho dù anh trai tôi không có vấn đề gì, tiền cậu cũng đã bù hết, nhưng nếu tôi làm thế với cậu, cậu sẽ nghĩ thế nào? Âu Dương Tấn cậu rốt cuộc có suy nghĩ chút nào về cảm nhận trong lòng tôi không?”
Đối mặt với lời trách cứ lửa giận ngút trời của Trương Hiểu Ba, Âu Dương Tấn vẫn trầm mặc, nhưng từ trong ánh mắt y, càng ngày càng lộ rõ vẻ tuyện vọng.
Đối với Âu Dương Tấn mà nói, không có chuyện gì đáng sợ hơn những gì trước mắt. Đối với y, Trương Hiểu Ba là điều mà y cố chấp nhất. Trương Hiểu Ba có thể ngốc nghếch, có thể không biết y thích cậu, nhưng y chịu không nổi Trương Hiểu Ba ghét bỏ y. Mà ánh mặt Trương Hiểu Ba nhìn y lúc này, là cảm giác xa lạ cùng thất vọng mà trước nay chưa từng có. Bị ánh mắt đó lăng trì, tim Âu Dương Tấn đau đớn giống như bị xé ra thành trăm mảnh, máu chảy đầm đìa…
Hiểu Ba… Thực xin lỗi…
Đừng ghét tôi như vậy…
Cầu xin cậu…
Trong lòng sớm đã hối hận vô cùng nhưng không cách nào nói ra được. Y giống như một tên tội phạm, rõ ràng sợ hình phạt của pháp luật nhưng vẫn vì chấp niệm mà phạm phải tội ác không thể bù đặp.
Trương Hiểu Ba chưa từng giận dữ đến như vậy, sau khi gào mắng nửa tiếng đồng hồ, phát hiện Âu Dương Tấn không nói tiếng nào, vốn cứ nhìn chằm chằm cậu, lúc này chỉ cúi gằm mặt, nhìn không ra nét mặt thế nào.
Điều này càng khiến cậu cảm thấy cáu kỉnh.
Vì thế, Trương Hiểu Ba hung hăng nói: “Tôi với cậu ở cùng một chỗ, thậm chí… thậm chí còn có quan hệ thân mật với cậu, càng lạ lùng hơn là tôi còn yêu cậu. Cậu thấy thế nào? Chúng ta là đang quan hệ yêu đương? Nhưng lúc này đây tôi thế nào cũng không thể không nghi ngờ liệu đây có lại là một trò chơi bắt nạt tôi của cậu hay không nữa! Cậu căn bản là đang đùa giỡn tôi!”
“Không phải!” Âu Dương Tấn gào lớn một tiếng: “Tôi không có! Cho tới bây giờ đều không có đùa giỡn cậu!”
Trương Hiểu Ba trừng y, Âu Dương Tấn cũng nhìn lại cậu, trong ánh mắt có nét khuất nhục.
“Tôi thừa nhận cách làm này của tôi quá đê tiện, tôi cũng luôn hối hận. Nhưng lúc đó cậu hoàn toàn mất liên hệ với tôi, cho người theo dõi cậu thì phát hiện cậu giống như đã quên sạch tôi rồi, cho nên lúc biết anh trai cậu đến bệnh viện chú tôi, tôi mới có chủ ý này.”
“Tôi biết tôi làm như vậy đối với cậu mà nói là hoàn toàn không thể chấp nhận được, nhưng tôi tuyệt đối không có ý đùa giỡn cậu, đây cũng không phải trò chơi gì…”
Âu Dương Tấn nói xong, đột nhiên dừng lại. Trương Hiểu Ba nhìn y, kỳ thật cậu biết, Âu Dương Tấn không phải đang đùa giỡn cậu, tuy trong quá trình có chút thô lỗ, nhưng sự quan tâm chăm sóc cùng những dịu dàng ngọt ngào kia, cho dù cậu có ngu ngốc hơn đi chăng nữa, sao có thể không phân rõ thật giả?
Nhưng bị người yêu mình lừa dối, gài bẫy, loại chuyện này, cậu vẫn không thể đơn giản nói một câu tha thứ. Phải làm thế nào cậu cũng không biết, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn hy vọng Âu Dương Tấn cho cậu một lời giải thích đi?
Âu Dương Tấn ở bên này lại không như vậy, vừa đối mặt với ánh mắt của Trương Hiểu Ba, tim y đã sớm vỡ vụn, nhưng vẫn một mực chống đỡ cho chính mình, mà lúc này Trương Hiểu Ba nhìn chằm chằm y, Âu Dương Tấn căn bản không dám đối mặt với cậu.
Chắc chắn là ánh mắt ghét bỏ đi?
Y cam chịu nghĩ.
Bị Trương Hiểu Ba ghét bỏ, đối với y mà nói, chẳng khác nào bầu trời sụp xuống.
Nếu đã tới bước đường này, dù nói thế nào cũng không có tác dụng đi?
Giải thích cái gì…
Chỉ có thể làm mình càng thêm khó coi…
Tim thực đau…
Âu Dương Tấn cúi đầu, trong lòng nói với bản thân đây là tự làm tự chịu. Chuyện làm tổn thương Trương Hiểu Ba y cũng rất đau khổ, mà sự thật Hiểu Ba ghét y, khiến tất cả sắt thép trên người y đều hóa thành bột phấn.
“Tôi mắc chứng cưỡng chế, hơn nữa rất nghiêm trọng, vẫn không nói cho cậu biết, tuy có đi khám bác sĩ nhưng vẫn không có hiệu quả gì.”
Âu Dương Tấn đột nhiên nói như vậy dọa Trương Hiểu Ba sợ, tuy đoán được y có vấn đề về tâm lý nhưng không nghĩ sẽ như vậy.
“Chuyện anh trai cậu, tôi rất xin lỗi… Ở cùng một chỗ với người không bình thường như tôi, khiến cậu buồn phiền… cũng rất xin lỗi…”
Âu Dương Tấn giọng bằng bằng nói, Trương Hiểu Ba ngồi trên sofa không động đậy lấy một cái.
Hai người yên lặng gần một tiếng đồng hồ, mỗi người đang suy nghĩ tâm sự của riêng mình.
Sau đó Âu Dương Tấn đứng dậy mắc áo khoác, trên mặt đã đeo vào mặt nạ lạnh lùng, lời nói ra vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Đêm nay tôi trở về căn nhà hồi trước, nơi này để cậu ở… Công việc không dễ kiếm, cứ làm ở BACK đi, coi như tôi nợ cậu.”
Nói xong, y dừng lại một chút, đi giày da vào, lại do dự trong chốc lát, lòng bàn tay cả hai tay đều là mồ hôi lạnh.
Trương Hiểu Ba nhìn y đứng ngoài cửa, trong lòng rối bời, tuy muốn giữ y lại nhưng lại không nói nổi một câu.
Môi Âu Dương Tấn khẽ động, cuối cùng thốt ra một câu: “Ngủ ngon.”
Trương Hiểu Ba nhìn y mở cửa bước ra, suy sụp ngồi trên sofa, hai mắt khép chặt, lại không có tiền đồ mà bật khóc nức nở…