"Nếu tiểu nữ thổi sáo không hay, mong bệ hạ và mọi người có mặt ở đây bỏ qua cho!"
Đằng Vân nói giọng dịu nhẹ thể hiện sự từ tốn. Sự thật thì nàng là kiều nữ nổi tiếng tinh thông cầm nghệ lúc còn ở Bắc Triều rồi sang Ngũ Thiên Quốc sinh sống, hằng ngày thổi sáo đàn ca trong lầu Hưng Bích để tỏ niềm đam mê của mình.
Nguyên Ân cong môi cười nhẹ trầm giọng đáp một câu ngắn gọn: "Tiểu thư thật khiêm tốn đấy!"
Tiếng sáo đã dứt nhưng để lại ám ảnh không nguôi, Đôn đại nhân gượng cười lên tiếng:
"Quả thật tiếng sáo của vị tiểu thư người Bắc Triều rất tinh tế thanh nhã, còn vị nữ nhân kia cùng với tứ hoàng tử thật sự múa rất điêu luyện đấy."
"Ngài quá khen... hi... hi..." Hải Đường cười đáp với nét mặt hồn nhiên.
Cả ba người đều quay về chỗ ngồi, Đằng Vân khẽ đưa mắt nhìn vương gia Tử Khuynh nhưng dường như ngài đang hướng nhìn Hải Đường còn mỉm cười rất cảm xúc, điều đó khiến nàng có cảm giác hơi hụt hẫng, nàng chỉ chờ đợi câu nói của ngài với bài thổi sáo của nàng ra sao thổi vì bài sáo này nàng muốn dành tặng cho ngài, toàn bộ tình cảm thầm lặng nàng đều đặt vào trong đó cả nhưng chắc ngài không hiểu rồi.
"Ô ô..."
Hải Đường bỗng kêu lên khi mắc chân phải cái thảm suýt ngã sấp mặt, cũng may Tử Thiên kịp giữ lấy nàng kéo lại, nàng sà vào lòng ngài một cách ngạc nhiên, ánh mắt nàng mở to nhìn ngài khẽ thở phắt một cái rồi lên tiếng:
"Cám ơn đệ! Suýt nữa ngã rồi, mất mặt chết được!"
Tử Thiên buông nhẹ Hải Đường ra, càu nhàu: "Tỷ đúng là hậu đậu! Mau vào chỗ ngồi đi, mọi người đang nhìn mình kìa..."
Hải Đường chỉ biết cười "hihi" trong ngại ngùng ngồi xuống ghế. Tử Thiên thấy nàng ngồi có vẻ khó khăn khi cứ khép nép lấy tay kéo phần vạt váy phía trước vì nó hơn ngắn, nên ngài đã sai cung nữ đem một tấm vải vuông nhỏ rồi tự ngài đi tới bỏ lên phần trước đùi của Hải Đường để che chắn, làm nàng hơi bất ngờ nhìn ngài nhẹ giọng đáp:
"Woa, soái ca là đây chứ đâu! Đệ ga lăng thật đấy, ở thời này nhìn đệ chẳng khác nào như nam thần từ truyện ngôn tình bước ra vậy!"
Hành động quan tâm nhau của hai người như đập vào mắt mọi người vậy, vì sự ân cần đến những cái nhìn tình tứ ai nấy đang có mặt đều nghĩ rằng họ đang có quan hệ quá đỗi thân mật với nhau.
Nguyên Ân nhìn thấy có cảm giác rất khó chịu trong lòng không hiểu tại sao, nhủ thể chàng chỉ muốn Hải Đường dành cho riêng mình vậy.
Rượu thịt cứ thế được dâng lên khi vơi đi. Yến tiệc bàn đãi sứ giả nước láng giềng cứ thế kéo dài đến bất tận. Trừ một số người cảm thấy ở đây không làm gì nên mượn cớ ra về sớm, số ở lại vẫn kiên trì cái đoàn sứ giả "ăn to nói lớn" kia hoênh hoang tự đắc.
Nguyên Ân thật sự rất thiếu kiên nhẫn chỉ muốn cho thôi cái yến tiệc này đi nhưng cũng phải chịu đựng vì một phần nể tình thông giao bao lâu nay, phần còn lại muốn bách tích được yên ổn. Trong khi Tử Khuynh thì cũng chẳng thể nào cứ uống thêm ly rượu nữa, nhưng vẫn giữ điềm tĩnh.
Hải Đường cùng với Đằng Vân thì đã ăn hết cả đĩa bánh ngọt nhân đậu đỏ rồi, mà cảm thấy bầu không khí ở đại điện bỗng trở nên ngột ngạt hơn.
"Trên đường đi đến đây, tại hạ tình cờ đi ngang qua Sư Đồ Môn có treo một bức tranh ẩn chứa ý nghĩ sâu xa, nên mạo mạng đem vào đây để hỏi bệ hạ với vương gia đây về ý nghĩa của bức tranh này. Vì ở đó thầy và trò cứ cãi nhau chí chóe ầm ĩ vì mỗi người một đáp án."
Đôn đại nhân lên tiếng rồi cho người mang bức tranh vào mở ra cho tất cả mọi người ở đây đều nhìn. Mọi người bàn tán trầm trồ nhìn bức tranh với họa tiết một nam nhân nằm dưới rất nhiều cánh hoa dạng niên thắm máu, phong nền chỉ là một màu đen le lói vài tia sáng mờ mờ màu vàng, còn có con dao dính máu mà nam nhân đó cầm trong tay đặt ở bên ngực trái, ngoài ra còn có một con hồ điệp màu xanh nữa.
Mọi người ghé tai nhau cùng bàn bạc, nhưng vẫn chưa ai có thể nghĩ ra câu trả lời cho bức tranh kì quặc lần đầu họ nhìn thấy này.
"Quái bức tranh vẽ gì mà u ám kinh dị thế?... Mà khoan, hình như thấy quen quen... Mình nhớ có đọc trong cuốn sách nào rồi này..."
Hải Đường nói thầm, nheo mắt nhìn bức tranh đó, cố lục lọi trí nhớ của mình vì ở thời hiện đại cô có đọc qua rất nhiều cuốn sách và một trong số đó có chứa bức tranh kia.
"Đây chẳng phải nói về "Nỗi đau" sao?... Không biết hắn đang muốn ám chỉ điều gì khi đem bức họa này tới đây nữa?..." Đằng Vân thầm nghĩ trong đầu.
Đây tuyệt đối không phải chuyện tầm phào. Tên Đôn đại nhân đó đang muốn thử tài Nguyên Ân và Tử Khuynh, để xem họ thật sự có thông minh tài giỏi như đồn đại hay không.
Nguyên Ân nhìn trân trân với bức tranh đó với nét mặt lạnh lùng nghiêm túc suy nghĩ: "Hắn không đố ở tiền triều mà lại làm khó mình với Hoàng thúc ngay tại đây. Thua ở đâu cũng là thua, chỉ cần mình với hoàng thúc giải không được thì hắn sẽ cho rằng hoàng đế của Ngũ Thiên Quốc kém cỏi!"
Hải Đường chống cằm trầm tư suy nghĩ mãi không ra ý nghĩ ẩn ý trong bức tranh đó là gì, nàng quay sang hỏi Đằng Vân: "Này, cô có nghĩ ra gì không?"
Nhận lại chỉ là cái lắc đầu của nàng ấy. Du Lan với Huyền Trân ghé tai nhau thì thầm, đều lắc đầu không biết.
"Kì cục, chẳng hiểu tên nam nhân trong bức tranh đó sao lại cầm dao rạch ở bên ngực trái rồi nằm dưới đống hoa dạng niên dính đầy máu thế kia?... đã vậy còn có con bươm bướm đầu ngay trên ánh mắt đầy nỗi tuyệt vọng đó... Có phải là sự trống rỗng, sự kết thúc, cái chết và khởi đầu không ta?"
Hải Đường nhíu mày, vắt óc suy nghĩ, nhìn bức tranh một cách đăm chiêu. Trong khi Tử Khuynh vẫn thản nhiên như có như không, nhưng thực chất ngài cũng đang vật vã vận động chất xám trong đầu giống như Nguyên Ân vậy.
Mọi người cứ thế bàn tán chán trường vì không biết ý nghĩ của nó là gì, Đôn đại nhân điềm nhiên lên tiếng: "Chỉ là một bức tranh bình thường không ngờ các vị lại hào hứng đến thế! Rồi hắn quay sang nhìn Nguyên Ân và Tử Khuynh đáp lời: "Bệ hạ và vương gia đây, theo hai người nghĩ sao?"
Nguyên Ân trầm mặt một phút rồi nhìn hắn với ánh mắt sắc bén lên tiếng:
"Sự trống rỗng, sự kết thúc, cái chết và khởi đầu."
Câu nói của Nguyên Ân làm cho hắn cùng với mọi người đều ngạc nhiên. Điều đó cũng khiến Hải Đường bất ngờ vì những gì mà Nguyên Ân nói ra đều giống với cái nàng nghĩ vừa rồi.
Đôn đại nhân cười gượng gạo trong giây lát rồi lên tiếng: "Những gì bệ hạ nói vừa rồi có phải là ý nghĩa của bức tranh này?"
Bao nhiêu ánh mắt hoài nghi đều hướng về Nguyên Ân và cảm thấy khó hiểu với câu trả lời này. Nguyên Ân cũng chỉ "Ừm" một tiếng với vẻ chắc chắn.
Hải Đường theo đà đó mà đứng dậy đi ra đưa tay chỉ về phía bức tranh với dáng vẻ tự tin, mỉm cười đáp khi trong đầu nàng đã hình dung những gì cần nói:
"Hoa dạng niên tượng trưng cho sự thuần khiết nhưng lại có liên hệ với sự biệt ly và nó bị vấy bẩn bởi máu của nam nhân này. Còn con bươm bướm này... gọi là hồ điệp đấy, biểu tượng của linh hồn và cái chết. Màu đen của bức tranh thể hiện sự tuyệt vọng, nam nhân đã gây ra những tội lỗi và hứng chịu nỗi đau nên không chịu nổi nữa, đành cầm con dao đâm vào tim mình để kết thúc tấng bi kịch này."
Đó cũng là những gì mà Nguyên Ân và Tử Khuynh đã nghĩ tới, họ không ngờ rằng nàng lại có thể hiểu rõ bức tranh đến thế. Đó cũng là nhờ đọc truyện sách tâm lý học nên nàng mới biết đây.
Không ai có thể phủ nhận với tài hiểu biết rộng thâm sâu của Nguyên Ân mặc dù tuổi còn trẻ như vậy. Không cần chờ đợi các quan thuộc bộ binh tìm ra nghĩa của nó thì chàng đã buông câu trả lời trong phút chốc rồi.
"Vậy Đôn đại nhân cảm thấy thế nào? Có đúng với những gì ngài nghĩ không?"
Nguyên Ân lên tiếng đáp với giọng đều đều, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn vì chàng biết hắn mang bức tranh này vào đây với dụ ý, làm cho cười trước mặt các quan đại thần ở đây. Nhưng có vẻ hắn đã quá xem thường chàng rồi.
Hắn có phần lúng túng vì chỉ trong phút nhất thời hắn mới nghĩ ra khi mua bức tranh này tại Bắc Triều để làm mất mặt Hoàng Đế trẻ tuổi của Ngũ Thiên Quốc mà thôi, vì bên đó chẳng ai biết nghĩa sâu xa đằng sau bức tranh là gì cả.
Thấy hắn im lặng nên Tử Khuynh lên tiếng đáp: "Đôn đại nhân sao vậy? Hoàng Đế chúng tôi trả lời không đúng ý ngài sao? Hay là ngài quên mất ý nghĩa của nó rồi? Còn nữa bức tranh này ngài mang tới có dụ ý gì vậy?"
Ánh mắt sắc bén của Tử Khuynh cùng nụ cười mỉm đầy ma mị dành cho Đôn đại nhân, khiến hắn cảm thấy như bị dồn vào thế bị động vậy. Bầu không khí cũng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Hắn lắp bắp đáp: "Ta chỉ là muốn biết các ngài nghĩ như thế nào về bức tranh này thôi mà. Dường như chúng ta đã đi quá xa rồi."
"Nếu ngài tới đây chỉ với mục đích hòa giao kết thân thì đừng nên thách thức chúng ta như thế? Không hay đâu."
Tử Khuynh nói giọng dứt khoác với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Nói thẳng ra thì nhìn Đôn đại nhân này hình như không biết ỹ nghĩa bức tranh này nên mới đi đem đến để hỏi bệ hạ với vương gia vậy? Giống như muốn châm chọc vậy!"
Hải Đường chợt lên tiếng đáp chỉ trích Đôn đại nhân, khi nhìn thấy thái độ khinh thường nhoẻn miệng cười đắc ý của hắn lúc đầu dành cho Nguyên Ân với Tử Khuynh vậy.
Nghe nàng nói vậy ai cũng đứng hình khi nàng dám nói ra những lời thiếu tôn trọng với nước láng giềng như vậy. Đôn đại nhân nghe vậy tức sôi cả máu khi bắt đầu trở thành trò hề tại đây, nén cơn giận ngài đáp:
"Tiểu thư đây nói vậy e không hợp tình hợp lý!"
"Cái gì mà không hợp tình hợp lý? Tôi nói sai sao? Chắc ngài tưởng..."
"Chúng ta nên kết thúc tại đây thôi! Trời cũng muộn rồi, Đôn đại nhân cùng với đoàn sứ giả của mình về phủ nghỉ ngơi, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong buổi triều chính vào sáng sớm mai."
Nguyên Ân cắt ngang lời Hải Đường, rồi nắm lấy tay nàng lôi đi một mạch ra khỏi đây, làm nàng chẳng kịp định hình lại. Mọi người nghe theo lệnh, bữa yến tiệc nhanh chóng tàn cuộc.
Nguyên Ân biết kiểu gì nàng cũng sẽ gây ra chuyện lớn nên mới đưa nàng rời đi, nếu không càng tên Đôn đại nhân sẽ không để yên chuyện này.
...
Tại điện Phù Dung.
Nguyên Ân đang ngồi kề ven hồ nước, xung quanh đây trồng rất nhiều hoa phù dung nhưng đã tàn giống như những gì mọi người hay nói "hoa phù dung sớm nở tối tàn". Ánh mắt đen huyền nhìn về phía nào đó vô định với nét mặt chứa đựng một biểu duy nhất, không cảm xúc.
Còn Hải Đường không biết Nguyên Ân đưa nàng tới đây làm gì, nên cứ đứng nghịch những bông hoa phù dung đã tàn chơi mà thở dài. Khẽ nhặt lấy hòn cuội nhỏ ném về phía Nguyên Ân, làm chàng có chút giật mình quay lại nhìn nàng.
Nàng lên tiếng đáp: "Này đưa ta tới đây làm gì vậy? Đã ở đây một lúc rồi, mà sao bệ hạ cứ im re như bức tượng vậy đó."
"Chỉ là không muốn ngươi gây chuyện thôi. Mới nãy ta ngăn ngươi, không cho ngươi nói với tên Đôn đại nhân kia nữa, vì ngươi đang chọc tức hắn đấy."
Nguyên Ân đáp giọng đều đều nhưng không nhìn nàng mà nhìn đi chỗ khác. Nàng ì ạch đi tới ngồi xuống bên cạnh ngài, tháo đôi hài cho chân xuống vẫy vẫy dưới nước. Trên tay còn cầm rất nhiều hoa phù dung đã tàn.
Nguyên Ân khẽ nghiêng đầu sang nhìn nàng trầm giọng đáp: "Hình như ngươi rất thân với Tử Thiên thì phải?"
Nàng "Ừ" một cách thản nhiên rồi đáp: "Thì đệ ấy rất tốt với tôi, hay chơi với tôi lắm còn quan tâm tôi rất chu đáo. Tử Thiên lúc ngốc nghếch đáng yêu, lúc thì lạnh lùng. Nói chung thì tôi rất mến Tử Thiên!"
Nghe Hải Đường nói vậy khiến ngài cảm thấy như thật sự rất khó chịu hơn vừa lúc ở trong đại điện. Nguyên Ân thở phắt một cái quay mặt đi, nhặt lấy hòn đá ném xuống hồ.
"Hoa phù dung đẹp thật đấy, nhưng tiếc chỉ nở vào ban ngày, tàn vào đêm tối! Hoa Phù Dung mang ý nghĩa một chuyện tình yêu buồn, ngang trái. Cánh hoa đổi màu từ sáng đến chiều và hôm sau chỉ là một nhành cội xác xơ. Tình yêu cũng vậy, sẽ có những lúc thay đổi, lúc hạnh phúc lúc lạnh nhạt, rồi cuối cùng cũng tan vỡ theo quy luật tự nhiên mà thôi. Chính vì vậy hãy thôi trông chờ, nghĩ ngợi và hi vọng, càng trông ngóng thì sẽ càng hụt hẫng... Hey... Hỡi thế gian tình yêu là chi? Sao lại đau khổ đến vậy?..."
Hải Đường khẽ vụt ra tiếng thở dài khi nghĩ về ý nghĩa loài hoa này, nàng tò mò không biết hoàng thượng có yêu ai chưa. Nàng bất chấp mặt dày quay sang hỏi Nguyên Ân:
"Này bệ hạ, người có yêu ai chưa? Chắc chắn trong đám hậu cung phi tần kia, ít nhất người cũng yêu một nữ nhân có nhan sắc khuynh đảo khuynh thành chứ, phải không?"
Nguyên Ân như ngơ ra nhìn nàng khi nàng hỏi vậy, ánh mắt nàng nhìn chàng chờ đợi câu trả lời. Chẳng biết sao nàng lại cảm thấy tim mình đập loạn nhịp thế này khi hỏi Nguyên Ân như thế nữa. Chợt nhận ra cảm thấy mình có chút ngớ ngẩn, nàng vội quay đi nhìn bâng quơ mọi thứ với vẻ lúng túng.
Nguyên Ân chỉ biết nhìn nàng chợt cười nhưng rồi nhanh chóng tắt đi, nhìn nàng với ánh mắt lãnh đạm, khẽ đưa tay vén lấy vài lọn tóc lên tai nàng. Điều đó khiến nàng càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.
Chàng thầm nói: "Nếu biết trước gặp nàng sớm như vậy thì tốt biết mấy!"
"Bệ hạ coi như ta chưa nói gì hết đi..."
Nói rồi Hải Đường chống tay đứng dậy mỉm cười ngần ngại, nàng định bước đi thì chợt đứng khựng lại khi bị Nguyên Ân nắm lấy tay giữ lấy.
Chàng đứng dậy đi lại gần nàng trầm giọng đáp: "Hừng đông, hẹn gặp người trước cổng thành, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi!"
Nói rồi, Nguyên Ân quay người đi khỏi đây trước. Hải Đường chỉ biết nhìn bóng dáng ấy khuất dần sau màn đêm tĩnh mịch kia.