Nàng đưa mắt nhìn xung quanh đây, cũng đủ biết mình đang ở điện Hưng Đức rồi. Nhưng không biết sao nàng lại về được đây nữa.
“Hải Đường, cô tỉnh rồi sao?”
Đằng Vân vui mừng thốt lên khi thấy nàng đã tỉnh. Vội chạy tới nắm lấy tay nàng đỡ nàng đi tới ghế ngồi xuống. Nhìn nàng có vẻ vẫn còn yếu.
Nàng nhìn Đằng Vân nhẹ giọng hỏi: “Sao ta về được đây vậy?”
“Là bệ hạ với Tử Thiên đưa cô về đây. Nhìn bộ dạng lúc đó của cô rất thê thảm, bệ hạ lo lắng cho cô lắm đấy. Sáng ra, bệ hạ phải lo giải quyết việc triều chính liên quan tới bọn quỷ vừa thoát ra khỏi động trên núi Ngọc Vân, nên đã dặn tôi ở đây chăm sóc cho cô, khi nào cô tỉnh lại thì cho người báo bệ hạ biết.”
Đằng Vân nói giọng đều đều, ánh mắt thể hiện sự quan tâm đối với nàng.
Vẻ mặt Hải Đường bỗng trầm xuống cảm thấy có lỗi khi lúc nào cũng khiến Nguyên Ân phải lo lắng cho nàng. Nàng thấy mình thật sự vô dụng, chỉ gây phiền phức mà thôi.
“Mà này, tại sao cô lại giết chết Du chiêu nghi vậy?”
“Ta không có cố tình, chỉ vì năng lực của ta tự dưng bộc phát ra thôi trong lúc ta không kìm chế được cảm xúc của mình. Tại bọn chúng ép ta vào đường cùng mà. Với lại, nàng ta biết ta là công chúa của Bắc Triều.”
Hải Đường nói ngắn gọn những gì diễn ra cho Đằng Vân biết. Thật sự thì nàng cũng không muốn giết chết nàng ta đâu, tất cả là do nàng ta tự gánh lấy hậu quả thôi.
Đằng Vân bất ngờ thốt lên: “Cô nói gì, nàng ta biết bí mật của cô sao? Sao nàng ta biết được chứ?”
“Nàng ta cho người của mình trà trộn vào điện Hưng Đức của ta, chắc đã nghe lén trong lúc chúng ta nói chuyện nên mới biết được đấy.”
Hải Đường trả lời với nét mặt nghiêm túc. Chắc nàng cần phải đề phòng ngay trong chính nơi mình đang ở rồi. Cũng may nàng được Nguyên Ân đãi ngộ như một hoàng hậu, mặc dù không được làm hoàng hậu, nhưng những gì hoàng hậu có thì nàng cũng được và càng được nhiều hơn thế khi nàng mang long thai. Chỉ vì điều này sẽ nảy sinh ra nhiều chuyện thị phi trong hậu cung mà nàng sắp sửa phải đối mặt.
Một cung nữ từ ngoài đi vào, trên tay có bưng nồi niêu cháo cá chép, khẽ cúi đầu hành lễ.
“Nồ tì mang cháo cá chép đến cho Hoàng Quý Phi nương nương tẩm bổ ạ!”
Cô cung nữ đặt nồi cháo cá xuống múc ra bát cho Hải Đường, đúng lúc bụng nàng đang đánh trống. Dù sao cũng phải ăn để tẩm bổ cho thai nhi. Đằng Vân lấy thìa bạc bỏ vào trong bát cho Hải Đường.
Nàng mỉm cười, cầm lấy thìa lên thì đôi đồng tử giãn rộng, đưa tay hất đổ cả bát cháo, khi thấy thìa bạc chuyển sang màu đen. Vẻ mặt nàng trở nên hoảng loạn.
“Trong cháo có độc!”
Đằng Vân đứng phắt dậy lớn giọng, trừng mắt nhìn cô cung nữ mang cháo vào.
Nàng ta vội quỳ rạp xuống với vẻ hoảng sợ, giọng run run lắc đầu đáp:
“Nô tì không biết gì cả, nô tì chỉ nhận lệnh mang cháo từ bếp hoàng cung tới thôi.”
…
Sau khi nghe tin Hải Đường có kẻ muốn hạ độc hãm hại, ngay lập tức Nguyên Ân bỏ hết mọi việc để tới điện Hưng Đức ngay lập tức.
Hồng Quân đang dùng roi tra khảo các cung nữ làm trong điện Hưng Đức. Họ đều than khóc kêu than rằng không biết gì cả.
“Còn không công khai thành thật ra?”
“Bọn nô tì thật sự không biết gì cả? Oan quá, nương nương!”
“Bệ hạ giá lâm!”
Mọi người nhanh chóng đứng nép qua một bên khi Nguyên Ân bước vào. Mọi người đều cúi đầu hành lễ. Nét mặt Nguyên Ân lo lắng sốt vó khi nghe được tin này, quay sang nhìn những cung nữ bị đánh kia với ánh mắt lạnh tanh đến đáng sợ.
“Là đám cung nữ này sao?” Nguyên Ân trầm giọng hỏi.
Đằng Vân đáp nhanh: “Vâng, thưa bệ hạ! là cung nữ phụ trách việc ăn uống trong cung, nấu cháo cá chép dưỡng thai cho Hoàng Quý Phi.”
“Không nên tra khảo ở đây, nên lôi hết vào nhà lao giết đi!”
Nguyên Ân gằn giọng nói với ánh mắt hiện lên những tia tơ đỏ máu giận dữ. Dám hại đến huyết mạch của hoàng thất là tội chết, huống chi là chọn ngay người được hoàng thượng sủng hạnh nhất.
“Vâng thưa bệ hạ! Mau lôi xuống!” Hắc Sát ra lệnh cho quân lính giải cung nữ đó đi.
“Khoan đã!”
Hải Đường bỗng nhiên lên tiếng can ngăn khiến Nguyên Ân ngạc nhiên đưa mắt nhìn nàng. Nàng nhẹ bước đi tới với vẻ mặt nghiêm túc đáp:
“Bệ hạ, không giống là việc chúng làm.”
“Thế thì ai lại làm ra chuyện độc ác này chứ? Đó là đứa con chưa chào đời của ta đấy.”
Nguyên Ân nói với giọng không thể nào bình tĩnh hơn, thật sự nếu biết được kẻ nào thì nhất định chàng sẽ giết chết kẻ đó ngay lập tức.
“Thái hậu nương nương giá đáo!”
Hoàng Thái hậu đột nhiên xuất hiện, bước vào với dáng vẻ quyền uy trong sự cúi đầu kính cẩn của bề dưới. Theo sau đó còn có Chiêu hoàng hậu trong bộ trang phục màu đỏ lộng lẫy, với vẻ mặt tỏ ra hiền thực.
Nguyên Ân cũng hành lễ để thể hiện sự tôn trọng với Hoàng Thái hậu nhưng không hề liếc mắt nhìn Chiêu Dân Dân lấy một lần, rồi chàng trầm giọng đáp:
“Tổ mẫu tới đây có chuyện gì không?”
“Ta nghe tin Hoàng Quý Phi hạ độc nên tới xem thử tình hình như thế nào.”
Thái hậu điềm đạm lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn nàng không một chút thiện cảm gì.
Chiêu Dân Dân thấy vậy nhẹ nhàng đi lại gần chỗ Hải Đường, vẻ mặt tỏ ra lo lắng nhưng ánh mắt lại chứa sự thâm độc, cất giọng thánh thót:
“Hoàng Quý Phi không sao chứ? Kẻ nào lại ra tay độc ác với Hoàng Quý Phi như vậy, khi muội còn đang mang long thai, huyết mạch của hoàng thất mà.”
Hải Đường tỏ ra ái ngại, gượng cười trầm mặt đáp:
“Đa tạ, tổ mẫu và Chiêu Hoàng hậu đã quan tâm tới thần thiếp!”
Tử Thiên để ý thấy ánh mắt không tỏ ra ra quan tâm thật sự của Chiêu Dân Dân dành cho Hải Đường, mà chất chứa sự nham hiểm trong đó.
“Ta nghĩ chuyện này nên giao cho bên hình bộ xử lý, bệ hạ nên lo chuyện chính sự đang trong nước sôi lửa bổng kia đi. Còn nữa sự nghênh đón tân Hoàng hậu, nên Hoàng Quý Phi cố gắng hết sức tránh gây thêm chuyện nữa đi.”
“Tổ mẫu…” Nguyên Ân nghe những lời nói có phần quá đáng với Hải Đường nên lên tiếng nhưng bà ấy vẫn tiếp tục nói:
“Bao nhiêu tin đồn kia liên quan đến Hoàng Quý Phi còn chưa hạ xuống mà ngươi đã gây ra thêm biết bao nhiêu chuyện, làm loạn cả hoàng cung rồi. Những lời ta nói trước đó với Hoàng Quý Phi quên rồi sao?”
Bầu không khí ở trong này bỗng trở nên căng thẳng, không ai dám lên tiếng bênh vực cho Hải Đường ngoài trừ Nguyên Ân, còn lại im bật khi Hoàng Thái hậu nói vậy.
Hải Đường cảm thấy đắng họng không biết nói gì, đành chọn cách im lặng. Bà ấy nói phải, từ ngày nàng vào cung, không biết có bao nhiêu chuyện liên tiếp ra xảy ra nữa.
“Tổ mẫu, Hoàng Quý Phi đang mang thai đứa con của ta đấy, suýt chút nữa bị hạ độc chết. Sao tổ mẫu lại có thể trách móc nàng ấy như vậy chứ? Còn việc nghênh đón hoàng hậu thì không liên quan gì đến nàng ấy cả.”
Nguyên Ân nói lớn nổi cả gân cổ với vẻ mặt nghiêm túc. Ánh mắt hiện rõ sự phẫn nộ.
“Ai gia chỉ muốn hoàng thất này được yên bình thôi.”
“Yên bình hay chính người đang làm cho nó loạn thêm!”
Dứt lời Nguyên Ân đi thẳng một mạch khỏi đây trong sự căm phẫn, vì không thể nào giáp mặt nói chuyện với Hoàng Thái hậu thêm một phút nào được nữa. Vì cảm xúc rối bời nên chàng quên để ý tới Hải Đường.
Hải Đường như đứng hình với dáng vẻ bất thần, ánh mắt đỏ hoe mờ đục như lớp sương mù vậy.
Chiêu hoàng hậu nhẹ bước lại gần nỏi nhỏ đủ để Hải Đường nghe thấy:
“Mong Hoàng Quý phi chú ý một chút dùm cho. Đừng để hoàng thượng phải bận tâm đến những chuyện mà Hoàng Quý Phi gây ra.”
Nói rồi nàng ta nhếch môi cười khinh khỉnh rồi quay người thong thả rời đi cùng với Hoàng Thái hậu.
“Hoàng hậu nhất định phải lấy được lòng của hoàng thượng đấy. Nhanh chóng mang long thai để còn có nối dõi hoàng tộc, ta không muốn để đứa con mang dòng máu dị biệt của nàng ta, sẽ để lại mầm mống tai họa sau này cho Ngũ Thiên Quốc.”
“Vâng, thư Tổ mẫu. Con sẽ cố gắng!”
Họ vừa rời khỏi Hải Đường nhự gục xuống nhưng kịp thời được Đằng Vân và Tử Thiên đỡ lấy. Giọt nước mắt mặn chát chảy dọc xuống bờ má của nàng. Chă bao giờ nàng cảm thấy bất lực như thế này cả.
Nàng nghẹn giọng nói: “Có phải ngay từ đầu ta bước chân vào đây là sai lầm rồi phải không?”
“Không đâu tỷ… Tỷ đừng nghĩ vậy… ở đây ai cũng biết tỷ là người tốt cả, còn có khả cứu người nữa. Chắc chắn có kẻ ganh ghét với tỷ nên muốn hại tỷ thôi.”
Hồng Quân chạy tới mếu máo đám. Muôn òa khóc với nàng. Mọi người làm rư bếp hoàng cung thân thiết với nàng đều cảm thấy đồng cảm với nàng cả.
“Cô hãy lạc quan lên, có ta, Tử Thiên và mọi người ở đây nên cô sẽ ổn thôi. Bình thường cô là người mạnh mẽ bà, sự tươi vui hồn nhiên của cô đâu mất rồi…”
Đằng Vân an ủi, ôm lấy cô vào lòng.
“Vân Vân tỷ, mọi người ở đây chăm sóc cho Đường tỷ. Ta đi giải quyết một chuyện rồi sẽ quay lại liền, có lẽ ta đã biết kẻ hạ độc là ai.”
Dứt lời, Tử Thiên nhanh chóng rời đi. Để lại bao nhiêu con mắt đầy ngơ ngác.
Hải Đường nghe Đằng Vân nói phải, nàng bây giờ không thể nào yếu đuối để Nguyên Ân phải bảo vệ được, nàng phải mạnh mẽ hơn, quyết liệt hơn để tìm rra kẻ muốn hại mình. Dù đối phương là ai, thì nàng tuyệt đối không tha cho kẻ muốn hại nàng và đứa con chưa chào đời của nàng.
…
Tại điện Thanh Ngọc.
Chiêu Dân Dân đang ngồi trước khuôn viên để ngồi uống trà ăn bánh ngắm hoa với phong thái ung dung, nhã nhặn.
“Ả hồ ly tinh Hoàng Quý phi đó đã nắm gọn bệ hạ trong tay rồi.”
Một cô cung nữ thân cận lên tiếng đáp. Cô ta từng làm cung nữ cho Du Lan, được chuyển qua hầu hạ Chiêu Hoàng hậu.
“Đủ rồi, cứ tiếp tục thế này ta e rằng bản thân sẽ sinh lòng oán hận Hoàng Quý Phi mất. Ta không muốn tạo nghiệt chướng.”
Chiêu Dân Dân đáp lại với giọng dịu nhẹ như mật ngọt, vẻ mặt tỏ ra hiền từ đầy giả tạo, nhưng trong tâm thì lại đầy dã tâm. Khẽ nâng tách hoa cúc uống nhâm nhi vài ngụm.
“Người phải oán hận chứ ạ, ả Hoàng Quý Phi đó… cũng tại ả ta mà nương nương chịu cảnh phòng không cô độc. Đương nhiên là phải hận rồi, nương nương! Người sao lại có thể thiện lương linh lợi đến thế.”
“Nương nương, có Tứ hoàng tử tới thăm ạ!” Một cung nữ khác chạy vào bẩm báo.
“Mau mời vào!”
“Vâng, thưa nương nương!”
Tử Thiên từ ngoài bước vào với dáng vẻ uy nghiêm cùng nét mặt không thể hiện cảm xúc gì. Khẽ cúi đầu hành lễ theo phép tắc.
“Không biết, Tứ hoàng tử tới điện Thanh Ngọc của ta có chuyện gì không? À, ngươi mau đi chuẩn bị chút trà đi.”
Dân Dân mỉm cười ôn nhã đáp. Cô cung nữ nhanh chóng tuân lệnh rồi lui đi.
“Chúng ta tuy từ nhỏ có chơi thân thiết cùng với nhau, vì vậy ta còn hiểu rõ tỷ hơn bất kỳ người nào khác.”
Tử Thiên đáp với giọng đều đều chứa đầy hàm ý, với ánh mắt lạnh.
Dân Dân nở nụ cười tươi khi nghe Tử Thiên đáp vậy. Đúng là từ nhỏ Tử Thiên với nàng ta chơi với rất vui vẻ và còn thân thiết với nhau như ruột thịt vậy. Nhưng cho đến khi Tử Thiên luôn ở trong cung học võ nghệ nên cũng không còn được xuất cung nhiều, vì vậy cũng không gặp nhau nhiều nữa.
“Nương nương… đừng bao giờ lặp lại cái trò đó nữa.”
Nghe Tử Thiên nói vậy Dân Dân tắt ngay nụ cười ngay tức khắc, ánh mắt chuyển sang mưu mô ngay sau đó.
Tử Thiên giữ vững lập trường tiếp tục nói:
“Cả gan sát hại Hoàng Quý Phi đang mang long thai, một sinh linh vô tội còn chưa chào đời, nương nương có còn là người không? Lúc nhỏ, lòng đố kỵ và nhẫn tâm của tỷ lớn hơn bất kì ai. Vì còn mèo hay kêu inh ỏi mỗi tối, mà tỷ đã bắt nó giết chết.”
Nét mặt Dân Dân hiện rõ vẻ nham hiểm ẩn chứa đầy sự giả tạo lẫn mưu kế so với khuôn mặt nhìn có vẻ hiền thục kia. Nàng ta nhoẻn miệng cười khinh, vênh mặt kênh kiệu, lên giọng nói với nhịp độ lúc cao lúc thấp:
“Sau khi làm Hoàng hậu quả nhiên lập tức sinh chán ghét. Đúng, là ta làm đấy. Nhưng nếu ta thật sự muốn giết Hoàng Quý Phi cùng với huyết mạch của hoàng thất, sao có thể làm nửa vời như thế?... Chỉ một chút, ta chẳng qua chỉ là cho thấy một chút tâm tư thôi.”
Tiên Tiên lườm ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng ta, không ngờ nàng ta lại thủ đoạn xảo quyệt như vậy.
Nàng ta quay lưng bước đi vài bước với dáng vẻ tự cao tự đại mà không hề tỏ ra một chút lo sợ gì. Nàng ta lại mỉm cười hờ hợt buông câu:
“Ta là Hoàng hậu của Ngũ Thiên Quốc, nếu muốn bị một Hoàng Quý phi thấp hèn chiếm lấy Hoàng đế, lúc đầu ta sẽ không vào hoàng cung.”
Rồi nàng ta quay lại nhìn Tử Thiên với ánh mắt nghiêm túc đáp lời:
“Tứ hoàng tử hãy đợi xem, ta sẽ đuổi ả Quý phi đó, đoạt lại Hoàng đế như thế nào.”
“Chuyện của hậu cung lục tần, ta không can dự. Nhưng mà, nếu chỉ vì một tay Hoàng hậu nương nương, ta sẽ không để yên mà nhìn đâu.”
Nói rồi Tử Thiên quay người rời khỏi đây một cách nhanh chóng với vẻ mặt nghiêm nghị.
Nàng ta nhếch môi cười: “Ngu xuẩn!