Cô đột ngột xuất hiện trước mặt hắn như thế, sặc sỡ lóa mắt. Nhưng lại mơ hồ như vậy, hắn luôn ẩn náu sự sợ hãi, sợ đưa tay chạm vào thì cô sẽ như bọt biển mà tan biến mất, chỉ lưu lại một mình trong căn phòng đầy hư không.
Cô chưa từng có hận qua một người như thế, trước kia khi hắn ôm người phụ nữ khác xuất hiện trước mắt của cô, cô tuy rằng giận tới cực điểm, thương tâm tới cực điểm lại cũng không có hận hắn đến như thế. Bởi vì chuyện tình cảm cho tới bây giờ đều là của hai người, trong đó có một người thay đổi, ai đi chăng nữa cũng không có cách nào ngăn cản được. Mà lúc này cô rút cuộc biết được hai người vì sao lại tách ra… đúng là như thế không thể chịu nổi… hắn luôn luôn… luôn luôn nhìn trúng tiền của gia đình cô sao?
Cô cũng không biết bản thân là như thế nào ra khỏi cửa nhà, như thế nào lái xe, cũng không biết bản thân đã ngồi như thế bao lâu, chỉ biế rằng trong mắ mình có cái gì luôn luôn không ngừng rơi xuống, một giọt rồi lại một giọt, một chuỗi rồi lại tiếp một chuỗi. Trước mắt cơ hồ là một mảnh đen tối, sau lại cơ hồ lộ ra những thứ mà cô cũng không thấy rõ ràng.
Cô ghé vào trên tay lái xe, khóc lớn… nghĩ rằng khóc cái gì mà khóc, Lâu Lục Kiều, ngươi thế nào mà lại có điểm tiền đồ ấy chứ? Không phải chỉ là bị người khác lừa thôi sao, cũng không phải là lần đầu tiên, bất quá là bị một người lừa gạt mà thôi… trái đất chẳng phải là vẫn quay như thường đấy sao? Cũng không phải không vòng vo.
Nhưng cô cũng biết được, cô khóc… cô khóc tuyệt đối không phải vì bị hắn cùng người nhà lừa cô… mà là hắn cầm tiền từ người nhà của cô… Hắn có lẽ ngay từ đầu khi muốn sống chung cùng cô thì cái gì đều tính kế rất tốt cả rồi, chỉ là vì tiền gia đình cô mà thôi.
Thì ra hắn cùng cô trải qua nhiều thứ như vậy là vì tiền sao? Ha ha.. giá trị nhiều như vậy sao?
Ngẩng đầu một chút gạt được những giọt nước trên mặt, hít cái mũi, khởi động xe, tiếp tục đi ra… nhưng là vẫn không được, nước mắt của cô chính là không chịu nghe lời, cứ vẫn rơi xuống, rơi xuống càng ngày càng nhiều… cô không có biện pháp nào khống chế bản thân… vì sao hắn lại lấy cô, cô yêu hắn như thế nhưng có cần phải thương hại cô như thế không?
Nếu như hắn không xuất hiện lần nữa thì cô hẳn là có thể quên được hắn. Một chàng thanh niên hết sức lông bông thì cô đã sớm quên đi, nếu như thời điểm nào đó có ngẫu nhiên nhớ tới chỉ cảm thấy là môt giấc mơ mà thôi… Mấy năm nay cô sớm đã phục hồi lại như cũ, ít nhất trước kia cô nghĩ gặp lại hắn cô vẫn có thể nghĩ là như thế… Hắn vì sao lại phải xuất hiện trước mặt của cô… Hắn hiện tại đã là công thành doanh toại, đã có đủ tiền còn muốn gạt cô cái gì nữa đây, còn muốn từ cô lừa gạt đi cái gì nữa đây?
Ban đêm trời rét lạnh, cô u mê như một thân gỗ, cũng không làm gì hơn được nữa. Nhưng là cái thời điểm kia, nếu như là có người cho nó một chút ấm áp, thời điểm mê luyến vạn phần trên người nó rồi lại dứt khoát mà rời đi, chỉ biết càng làm cho người ta cảm thấy rét lạnh thấu xương.
Hắn chính là như thế, nếu như hắn không xuất hiện lần nữa thì cô sẽ có một ngày quên được hắn… Coi như là quên đi một thời gian đã qua mà thôi… hiện tại cô rút cuộc cũng đã hiểu rõ. Có lẽ ngay từ đầu hắn tiếp cận cô vì nhìn thấy điểm ưu việt về gia cảnh trên người cô đi. Sau lại phát hiện cô vì hắn mà cùng với người trong nhà trở mặt, ưu việt gì hắn cũng không chiếm được… sở dĩ sau lại lựa chọn cầm tiền của anh trai cô mà cùng cô chia tay.. Nhưng là lần này cô lại mắc câu… hắn rất đắc ý rồi có phải không? Không chỉ có một mà lại là ba bốn lần đùa bỡn cô.. Nhưng lúc này đây hắn nghĩ muốn cái gì nữa chứ? Hắn còn muốn có cái gì mà hắn không có nữa đây chứ?
Cô nước mắt mơ hồ ngừng ở một khách sạn ven đường, trong mê man tựa hồ thấy được ở người bảo vệ của khách sạn đang rất kinh ngạc mà nhìn cô, cũng mơ hồ cảm giác được những người lui tới trong đại sảnh đem ánh mắt dừng lại trên người cô khiến cô bây giờ có cố làm cái gì cũng không xong. Cô từ trước đến nay chút trọng xinh đẹp tao nhã, lúc này cái gì cũng đã không còn nữa rồi.
Trước bàn tiếp tân có một cô gái hỏi chứng minh thư của cô, cô để ở nơi nào nhỉ? Hẳn là ở trong ví…. Nhưng lại không thấy đâu? Tìm một hồi mới tìm được… còn phải giao ra bao nhiêu tiền đặt cọc, cô đem tất cả những gì có trong túi xách ra mới tìm được ví tiền… hai tay run run… cũng không biết qua bao lâu, vị tiểu thư trước mặt này đã đem chìa khóa phòng giao cho cô, mang theo sự đồng tình cùng sự kinh ngạc và ánh mắt thương hại tươi cười nhìn cô.
Cô nghiêng ngả chao đảo vào thang máy, lại lảo đảo từ trong máy đi ra, mông lung quét thẻ vào cửa, sau đó tựa cả người trên cửa, toàn bộ thân hình mềm yếu ngã xuống dưới tấm thảm dày… Cô co người như một vật nho nhỏ…. Giống như…. Giống như chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được bản thân.
Cô năm đó được cha mẹ cùng anh trai che chở ở trong lòng bàn tay, là đóa hoa của cả nhà. Trước khi đi du học nước ngoài, ngay cả một bộ quần áo cũng chưa từng động tay giặt qua, cái gọi là 10 ngón tay không chạm nước, hẳn là cũng giống như cô lúc đó mà thôi.
Nhưng là vì hắn, cô lại cùng người anh trai yêu thương từ nhỏ cãi nhau, cùng với cha mẹ sủng ái của mình trở mặt, vì hắn bỏ qua toàn bộ thế giới, chỉ xoay tròn chung quanh hắn mà thôi… Trong căn phòng nhỏ như lồng chim kia, cô học cách giặt quần áo cho hắn, vì hắn học nấu cơm, sửa sang thu dọn mọi thứ… Thậm chí là khâu một cúc áo nho nhỏ mà bị kim đâm trúng tay, cũng không biết là đau còn tự cho rằng đó là hạnh phúc lớn nhất trên cuộc đời này của cô.
Nước mắt tựa hồ như dòng sối nhỏ chảy róc rách xuống.
Nhưng là hắn… hắn cho cô là cái gì chứ? Liền cứ thế mà ra đi, cô ngẫu nhiên nhớ tới, cô vẫn tin rằng hắn là có yêu cô nhưng sau này lại không thương yêu nữa mà thôi. Tình yêu đều không phải là như thế sao? Đến thời một thời điểm nào đó không thể cùng nhau sánh bước thì luôn làm cho người ta bất ngờ mà không kịp phòng bị.
Nhưng sự thật là thế nào?Cô ngồi trên mặt đất lạnh run, kỳ thực không lạnh nhưng chỉ không thể khống chế không được mà phát run, giống như là hạt đậu bị sàng lọc vậy, thân bất do kỷ lay động.
Nước mắt càng không ngừng rơi xuống, từng chuỗi rồi từng chuỗi rơi xuống. Cô càng không ngừng lau chùi, càng không ngừng chà sát nhưng chỉ có lau chùi cũng không xong mà xoa đi cũng không được… Đến cuối cùng liền nỉ non, khí lực cuối cùng hao phí nơi cổ họng cũng không có, cái gì cũng đều là mềm yếu chỉ cả thấy một màu đen đang kéo đến.
Chờ đến khi tỉnh lại, cô vẫn như trước cuộn mình ở trên thảm, trong phòng vẫn như trước, là một mảnh đen tôi. Cô mở to mắt ra, một hồi lâu mới thích ứng được hoàn cảnh ở trong phòng, phát giác nơi này là phòng khách sạn, lảo đảo thoáng muốn đứng lên, đầu óc choáng váng, đặc quạnh như hồ dán vậy.
Chống vào tường mở đèn lên, ánh sáng rất sáng chiếu rọi khắp căn phòng làm cho người ta không chỗ nào che giấu, ánh mắt trong nháy mắt như bị vô số kim châm chích vào, rất là đau đớn, thích ứng một hồi lâu mới lại mở mí mắt ra, lảo đảo chống vào tường mà đi vào phòng tắm rửa mặt.
Nước lạnh hắt ở trên mặt, lạnh lẽo như băng, cả người cũng rõ ràng tỉnh hơn rất nhiều. Người phụ nữ trong gương có hai mắt thũng giống như hạch đào, tóc tai bù xù giống như bị điên, tiều tụy không chịu nổi đến cưc điểm, cô ngơ ngác đứng đó mà nhìn, thế nhưng đứng cả nửa ngày cũng không nhận ra được người kia là ai.
Người nọ co giật khóe miệng giống như sắp khóc, lại nhúc nhích không xong, trên mặt giống như bị đông cứng, cứng rắn lạnh lẽo như sắt, xem ra liền tính hóa trang cho đậm mùi của việc xông khói, cũng không che át đi được những chuyện thống khổ đã từng trải ra.
Cô tránh ở trong chăn, cuộn mình ở trên giường thế nhưng không buồn ngủ, chính là cảm thấy tâm trống rỗng, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng đều trống rỗng, cái gì cũng đều trống rỗng.
Cứ như vậy cũng không biết là qua bao lâu, cô vẫn mở to hai mắt như trước, cuối cùng dứt khoát đứng lên mở máy tính ra, phát hiện chỉ mới một ngày không có lên mạng mà trong cuộc sống đã có nhiều chuyện long trời lở đất.
Tin tức oanh động được cư dân trên mạng quan tâm hiện tại là sự kiện chia tay của một ngôi sao ngọc nữ Viên Viên cùng với nam diễn viên trẻ tài năng Mã Tấn Thiên, hư hư thực thực là có bên thứ ba tham gia vào nhưng ngôi sao Viên Viên lại lần lượt phủ nhận, nói rằng vì gặp gỡ thì ít mà xa cách thì nhiều nên cảm tình trở nên nhạt đi, hai người mới lựa chọn làm bạn bè.
Cô hơi hơi co giật khóe miệng, chia tay, có việc chia tay, thế giới này chính là cái thế giới chia tay. Bất qua chia tay trong vòng giải trí, lời nói cùng với việc đăng báo đều là quan hệ xã hôi, cơ hồ 99% đều là giả. Ngôi sao ngọc nữ Viên Viên cô tự nhiên là quen thuộc, từng ở rất nhiều cuộc thi model đã gặp qua, bộ dạng rất lả ngọt ngào khả ái động lòng người, thủ đoạn giao tiếp phi thường lung linh. Theo như lời Tạ Tiểu San mà nói, mỹ nữ hiểu được quy tắc lại tức thời như vậy, nghĩ không hồng cũng khó a! ( không hồng ở đây chỉ sự nổi danh, kiếm được nhiều tiền.)
Đột nhiên nhớ tới hơn một tháng trước kia, cô từng ở trên chuyến bay từ Thượng Hải đi Mỹ gặp gỡ qua, mà người đàn ông bên người cô ấy không phải là Mã Tấn Thiên. Hai người hộ trợ nhau cùng di chuyển, có vẻ vô cùng thân thiết nhưng lúc ấy cô chỉ có thấy chướng mắt, căn cứ vào việc đó là không liên quan đến chính mình nên thái độ cũng không cần phải quan tâm làm gì, chẳng những không có lưu ý mà còn tận lực lảng tránh. Dù sao đây cũng là chuyện trong giới giải trí, sớm thấy nhưng không thể trách. Hiện tại xem ra, hiển nhiên thời điểm kia là Viên Viên đã bắt cá hai tay… Tin tức này thật náo nhiệt, xem ra tạp chí kỳ này vô luận không chỉ là một quyển kia, chỉ cần có thể mời được Viên Viên làm người mẫu cho bìa tạp chí, đồng thời sưu tầm tin tức, khẳng định sẽ bán rất chạy. Cô đăng nhập vào MSN, cô đứng vọt dậy nhanh chóng pha hai gói cà phê hòa tan. Nếu chuẩn bị công tác, vậy tinh thần cần phải nhắc tới mới được.
Tạ Tiểu San đang online, nhìn thấy cô vội gửi tới một tin nhắn “Bà nội của tôi ơi, cậu chạy đi đâu vậy? Cậu cuối cùng cũng xuất hiện, còn không mau cút trở về cho tớ.”
Cô đang cầm chiếc cốc cà phê nóng hổi trên tay, trong lòng cũng như có một dòng nước ấm chảy qua, bật cười, tâm tình tựa hồ tốt lên rất nhiều, trở lại gửi một tin nhắn đi qua “Dù sao cũng đã bỏ bê công việc rồi, dứt khoái đi chơi cho vui vẻ chứ.”
Tạ Tiểu San gửi tới một cái biểu tưởng mặt người đang bốc hỏa “Nhân gia đây vội đến nỗi cả thời gian ăn cơm cũng không có, còn cậu thì ở đó mà thoải mái nhỉ. Hạn cho cậu 30 phút nữa chạy trở về văn phòng ngay, bằng không sẽ dùng gia pháp mà trừng trị cậu.” Cô phát lại một biểu tượng lắc đầu cho cô ấy “NO!”
Tạ Tiểu San nhanh chóng gửi lại ba cái mặt người đang bốc hỏa “Nhanh chút đi. Cậu có biết tạp chí không có cậu giống như cách mạng Trung Quốc không có Mao Trạch Đông không hả, không có tâm phúc đó. Mặt bìa tạp chí lần này còn chưa có xác định được đâu mà lập tức phải in ấn rồi… Cậu… cậu còn muốn đem tạp chí tụt dốc không phanh sao?”
Xem ra người phụ nữ Tạ Tiểu San này ngày thưởng biểu hiện không cần đoán, chắc chắn trăm phần trăm là ngụy trang. Cô vuốt cằm, nhàn nhã vạn phần uống một ngum cà phê, không nhanh không chậm gửi trả lời lại “Không nên gấp gáp, không nên gấp gáp. Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi trong chốc lát đi. Đi liên hệ với ngôi sao ngọc nữ Viên Viên làm người đại diện cho bìa tạp chí lần này, nói tạp chí chúng ta mời cô ấy làm đại diện cho bìa tạp chí của tuần tạp chí này là được rồi.”
Tạ Tiểu San gửi lại hai mặt người đang trừng mắt, phỏng chừng tức giận, “Chỉ cần cậu nghĩ là được sao. Hiện tại một quyển tạp chí kia không có lợi nhuận a. Ngày hôm qua tin tức vừa mới phát ra, lại để cho tớ cùng tiểu mỹ nữ liên hệ qua, đại điện người ta trả lời thuyết phục là trước mắt sưu tầm đã có vài cái, nếu chúng ta nguyện chờ thì tháng sau lại nói. Đúng là kiêu ngạo mà.”
Tình huống này cô cũng đã từng dự kiến, làm tin tức cho tạp chí, lợi nhuận chính là thời gian. Lâu lắm không có uống cốc cà phê hòa tan, giờ phút này cư nhiên cảm thấy vẫn là uống rất tốt, khả năng dưới tình huống ác liệt, người ta không tự giác mà hạ thấp yêu cầu rồi. Cô một hơi đem cà phê uống lên hết, hương vị thuần mùi cà phê làm cho tâm tình người ta tựa hồ cũng lập tức tốt lên “Yên tâm. Cậu lại gọi điện thoại cho người đại diện kia biết, báo nói về một chuyến bay MU574 từ Thượng Hải đi New York Mĩ, chỗ ngồi là xx cùng xx. Thời gian là ngày 5 tháng trước.” Tính vị ngôi sao ngọc nữ kia không được hay ho, mà cô ta lại là ngồi đối diện với cô.
Tạ Tiểu San có chút khó hiểu “Cái gì chứ?” Cô vội trả lời “Cậu chỉ cần đem thông tin này báo cho người đại diện của cô ấy biết, nhờ cô ta chuyển tới cho Viên Viên tiểu thư là được. Cậu hãy ở đó chờ tin tốt đi.” Ở đầu kia, Tạ Tiểu San nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn là quyết định dựa theo những gì cô nói mà làm “Được rồi.”
Cô lại mở ra những tin tức về Viên Viên, ở nhiều phương diện hiểu biết nhiều tình huống sự kiện khác nhau. Đi công tác, chỉ có công việc mới sẽ không phụ cô, trả giá bao nhiêu liền có hồi báo bấy nhiêu. Mỗi người đàn bà đều phải hiểu rõ được đạo lý này.
Cô ở trong khách sạn vẻ vẹn đúng một tuần, qua chiếc máy tính bình tĩnh chỉ huy đám tiểu mỹ nữ hoàn thành cuộc phỏng vấn cùng bản thảo. Rút cuộc cũng hiểu được kiến thức cái gì là hóa bi phẫn ra sức lực.. Kết quả tự nhiên không ngoài dự liệu, tạp chí vừa lên kệ, lương tiêu thụ cư nhiên đừng đầu. Có chuyên đề thì sẽ có thể bán chạy a.
Tạ Tiểu San vui vẻ liên tục phát ra biểu tượng kiss trên màn hình “Mỹ nữ, may mà có cậu nha.”
Đến quầy tiếp tân thanh toán phí dụng, rời khỏi khách sạn. Bên ngoài ánh sáng vẫn quang minh như trước, nhiều điểm chói mắt, lẳng lặng xuyên thấu qua thủy tinh của cửa sổ xe, hơi hơi chiếu vào trên người cô. Trời vào đông nắng ấm, cũng không nóng rực, chỉ đem theo một chút nóng ấm nhưng vẫn làm cho tâm tình của bao nhiêu người bay lên. Xem ra thế giới này cũng không bởi vì cô khổ sở mà đỉnh chỉ chuyển động, haiz, những lời này thật là chân lý mà.
Cô bình tĩnh dừng xe ở một lối rẽ, đem điện thoại ra, ấn dãy số quen thuộc. Hơn nửa năm qua cô cư nhiên sớm đã đưa dãy số của hắn nhớ kỹ trong lòng, ngón tay quen thuộc ấn xuống, là hoàn toàn không cần trải qua đầu óc suy xét mà là phản xạ có điều kiện. Cô rất muốn cười, vừa ý để lại một mảnh lạnh lẽo.
Cô yên tĩnh trong chốc lát cuối cùng là nhắm mắt lại, đưa ngón tay bấm gọi số điện thoại rồi đi ra ngoài. Đầu kia điện thoại vang lên một tiếng “đô”, liền lập tức chuyển được.
Giọng nói đặc biệt của hắn từ đầu kia truyền đến, càng cảm thấy trầm thấp khàn khàn “Em đi công tác cuối cùng cũng đã trở lại. Em nếu lại không quay về thì anh lo lắng đã muốn báo nguy rồi.”
Tâm của cô như trước lại nổi lên một nỗi đau quen thuộc, nhưng cô lại giả bộ cười khẽ, “Có nghiêm trọng như vậy không? Em chẳng phải là đã xuất hiện rồi sao?”
Hắn đi tìm cô. Sau khi cô im hơi lặng tiếng biến mất một ngày, hắn liền trực tiếp gọi điện thoại cho Tạ Tiểu San. Mà Tạ Tiểu San cũng không hiểu rõ chuyện gì, cứ nghĩ rằng hai người đó cãi nhau mà Lục Kiều đang thì mồm mép giữ người, rồi giao lại cho mình đối đã nên đành phải nói cô ấy đã đi công tác rồi, hơn nữa bên kia tín hiệu không tốt, rất khó gọi điện thoại.
Một khi đã bắt đầu nói dối, phải vì việc này mà nói dối rất nhiều lần nữa. Cô cũng không có ngoại lệ, chỉ đành phải biện minh bằng lời nói dối, rồi nói lại lần nữa.
Hắn không có hoài nghi, chỉ cười ôn nhu chân thành hỏi một câu “Khi nào thì về nhà? Buổi tối muốn ăn cái gì?” Cô bởi vì còn đắm chìm trong lý lẽ nói dối của bản thân nên lập tức xoay xở không kịp. Hắn hỏi lại một câu nữa “Muốn ăn cái gì, anh đi mua?”
Cô vội nói “Tùy tiện đi, em không sao cả.” Hắn lại ôn nhu nói “Vậy em ngủ trước một chút đi, anh thật mau sẽ trở lại.”
Cô lắc đầu “Không cần, ở trên máy bay đã ngủ no rồi.”
“Vậy đi spa đi, lát nữa anh chờ ở dưới đón em.”
“Em không cần…” Lúc này hắn bật cười “Vậy em muốn làm cái gì?”
Cô trầm ngâm rồi nói “Nếu không em cùng anh đi mua đồ ăn đi.” Hắn yên lặng nhìn cô, trong lòng dâng lên một sự ấm áp nhưng lại là luyến tiếc bởi vì nơi đi là thị trường nông phẩm “Không cần, chợ rất bẩn.” Đại khái là do từ xuất thân của mình nên hắn đối với nguyên liệu có độ yêu cầu rất cao về sự tươi ngon.
Cô vội nói, “không có vấn đề gì…”
Trên cửa truyền đến tiếng đập cửa, hắn nói với cô ở đầu kia điện thoại, “Chờ anh một chút…” Tay phải ấn hạ điện thoại nội tuyến hỏi thư ký của mình, “Cô Lạc, là ai vậy?”
Đối phương cư nhiên không có trả lời. Hắn đang chuẩn bị đứng dậy thì cửa bị đẩy ra, một trận hương thơm nhàn nhạt từ xa đánh úp lại gần hắn. Cô một bên thản nhiên lấy tay hất mái tóc, một bên lấy di động ra rồi cười, mắt hạnh híp lại chân thành mà đến.
Hắn siết chặt di động trong tay như lại hơi hơi run sợ. Vài ngày không thấy thì mới biết được rằng nhớ là sâu như thế. Cô đột ngột xuất hiện trước mặt hắn như thế, sặc sỡ lóa mắt. Nhưng lại mơ hồ như vậy, hắn luôn ẩn náu sự sợ hãi, sợ đưa tay chạm vào thì cô sẽ như bọt biển mà tan biến mất, chỉ lưu lại một mình trong căn phòng đầy hư không.
Đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng của hắn, cô cất điện thoại di động, ánh mắt lại yên lặng dừng trên bàn làm việc của hắn, một khuông ảnh nhỏ được bày trên mặt bàn rộng rãi, bên trong là một ảnh chụp cũ. Đây kỳ thực là rất bình thường, 10 bàn làm việc thì có 9 bàn bày biện như vậy.
Trong ảnh chụp có hai người, người đàn ông mặc một âu phục màu đen còn cô gái mặc một chiếc váy trắng liền thân, chính là nhìn nhau cười, mặt mày cong cong, khóe mắt nơi đuôi lông mày đều dào dạt một hạnh phúc say đắm lòng người.
Tuy rằng đều nhìn ra được tấm ảnh này đã cách đây nhiều năm nhưng hai người trong ảnh chụp nồng đập tình yêu lại vẫn như trước đối mặt với nhau. Giống như cách một đoạn khoảng cách như vậy, cách một đoạn thơi gian như vậy,vẫn là có thể cảm giác được giữa hai người đã không còn được sự ngọt ngào như lúc đó.
Nhưng vấn đề là nếu một người đàn ông đã ly hôn, trên bàn làm việc trong văn phòng lại để ảnh chụp chung cùng vợ trước thì có biết bao nhiêu là điều không bình thường đi.
Cô nhớ tới thời điểm vừa rồi mới tới, cô thư ký ở gian ngoài sững sờ sau đó liền có bộ dạng tươi cười nhiệt tình, xem ra hơn phân nửa là đã nhận ra cô. Hắn cứ như thế, “hào phóng” đặt ảnh chụp chung của hai người trên bàn làm việc, không thể nghi ngờ là hướng người khác tuyên bố về mối quan hệ của bọn họ.
Trên thực tế, bằng lương tâm mà mà nói hắn dĩ vãng cùng cô ở một chỗ, đối với cô cũng là tốt lắm rồi. Sự tình gì đều chiều theo cô, sủng cô, không cho cô làm cái này rồi lại không để cô làm cái kia. Thế cho nên thời gian khi mới vừa chia tay, cô luôn lắc lắc cái đầu trong chốc lát, không nghĩ được rằng hai người đồng ý tin tương lẫn nhau mà cứ vậy chia tay, hơn nữa nguyên nhân là từ phương diện của hắn.
Ngày đó ký tên ly hôn, hắn ngồi bên phải cô, cách chỉ có mấy chục cm ngắn ngủi. Cô nắm cây bút trong tay, đầu ngón tay không chịu nổi sự khống chế mà hơi hơi co rúm, thật lâu sau cũng không thể viết xuống được tên của bản thân mình.
Nhưng là hắn lại cầm bút không cần cân nhắc, nhẹ nhàng mà ký xuống tên của mình. Đứng lên, cùng vị luật sư tóc vàng kia bắt tay nói lời cảm ơn, sau đó dừng lại một hai giây rồi xoay người rời đi. Động tác đều đâu vào đấy như vậy, hành văn liền mạch lưu loát.
Cô hít mấy hơi thật sâu, mới thành công đem nước mắt trong mắt bức trở về, cuối cùng cúi đầu viết. Nếu như hắn có thể dứt khoát kiên quyết như vậy, ngay cả một tia lưu luyến đều không có thì cô cần gì phải lưu luyến chứ?
Sau khi ký tên, đôi bên thực sự là ly hôn, từ đây về sau hai bên không có lấy nửa điểm liên quan. Tại đất nước chuyên về Fastfood này kết hôn cũng nhanh nhưng tốc độ ly hôn cùng đồng dạng như vậy.
Thời điểm cô đờ đẫn đi theo luật sư trong phòng đi ra ngoài, cư nhiên nhìn thấy hắn đang đứng ở bên cạnh đường, tựa hồ là đang đợi người. Thấy cô đi ra, hắn đi tới rồi nói, “Anh đưa em trở về.”
Cô không nói lời nào, chỉ là ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn một cái, lãnh ý trong mắt có lẽ đủ để giết chết một người. Kỳ thực nếu có thể ngay lúc đó cô thật muốn giết hắn.
Nhưng là cô không có, cô chính là lạnh lùng nói một chứ “Cút.”
Cô một số việc cô có thể tận lực không cần nghĩ tới nữa nhưng mà khi cô nhìn đến tấm ảnh cũ này, vẫn là có một sự việc không tự chủ được mà nhớ tới những sự việc đã qua. Ngực của cô vẫn là trong nháy mắt vọt lên một sự chua xót cùng ý hận, đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt cơ hồ có loại xúc động muốn cầm lấy khung ảnh ấy mà ném đi.
Đây là thời điểm hai người kết hôn, xem như là quần áo cưới duy nhất của hai người. Không thể nhĩ được nhiều năm như vậy, cô thế nhưng lại có thể nhìn lại ở trên bàn làm việc của hắn. Nếu không phải hiện tại nhìn đến, cô cơ hồ sắp quên đi từng ảnh chụp mà đã từng chụp cùng hắn rồi.
Hắn nghĩ rằng sẽ cho cô thấy được cái gì đây? Hắn thật nhớ tình cũ sao? Nhiều năm qua như vậy, luôn luôn không có quên được người vợ trước là cô sao? Thì ra hắn thật đúng là tình thâm nghĩa trọng nha. Cô ở trong lòng lạnh lùng cười.
Trong văn phòng lớn như vậy lại không có tiếng động, cô ở trước bàn giật mình. Năm đó khi cô mang theo hận ý rời đi, chỉ mang theo quần áo tùy thân còn lại tất cả đều lưu lại ở nơi đó. Những năm gần đây cô cho tới bây giờ đều tận lực không muốn nghĩ tới nữa, nỗ lực muốn quên. Sở dĩ cô cũng chưa có từng nghĩ tới, thế nhưng sẽ có một ngày nào đó có thể nhìn thấy lại tấm ảnh cũ này.
Cô gái trong ảnh thản nhiên cười rất tươi, dừng ở trên người đàn ông, khóe mắt đuôi lông mày đều là ngượng ngùng, tràn đầy tình yêu… Lâu Lục Kiều nhìn qua bản thân, cơ hồ sinh ra ảo giác, người này là bản thân cô sao? Từng đã là một kẻ ngốc như vậy, si ngốc yêu hắn, vì hắn mà nguyện ý làm tất cả mọi chuyện… Ở thời điểm đó bản thân làm sao có thể ngu ngốc như vậy chứ? Còn nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ chùn bước, là dũng cảm cỡ nào… cho rằng cô có thể hướng người nhà của mình mà chứng minh cô nhất định sẽ hạnh phúc… Ha ha, sự thật chứng minh gừng càng già thì càng cay.
Hắn nhìn bộ dạng của cô, biết là cô nhớ lại những việc trước kia, trong lòng mềm lại đứng lên, đi lại nắm lấy tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau “Tiểu Kiều…” Thanh âm trầm thấp mang theo một sự cầu xin chỉ có cô mới hiểu, lại rất kỳ quái, lại giống như mơ hồ có một loại bi thương không có cách nào hình dung được.
Cô cắn môi dưới, trấn tĩnh hô hấp của mình, không có quay đầu, mặc cho hắn nắm chặt tay mình, giống như đã mệt mỏi đến cực điểm, dừng một chút mới lạnh lùng thốt ra, “Buông tôi ra.”
Hắn không có một chút ý tứ nghĩ sẽ nới lỏng ra, nơi bị hắn nắm cơ hồ đã sinh đau. Cô đột nhiên cảm thấy ủy khuất dị thường, nước mắt chảy ròng ròng xuống.
Hắn đã phát giác được sự khác thường, vội vàng buông tay cô ra, đau lòng mà nói, “Tiểu Kiều, sự tình trước kia đều là anh sai,.. đều là anh không đúng. Thực xin lỗi… anh…” Hắn càng giải thích thì cô lại càng cảm thấy đau khổ khó chịu. Có một cái gì đó vốn đã dồn lên ngực, lúc này đã là rất khó nhịn.
Tay hắn xoay khuôn mặt của cô lại, muốn nhìn cô nhưng cô chính là không chịu, lần nữa quay đầu đi chỗ khác. Tay của hắn chạm đến một bên khuôn mặt đã thấm ướt… Trong lòng hắn dâng lên một trận hoảng loạn nhưng giọng nói của hắn vẫn rất thấp, “Tiểu Kiều, đều là anh sai… Thật sự, đều là anh sai… chúng ta đem những chuyện trước kia quên đi không được sao? Vĩnh viễn không cần nhớ tới nữa được không?” Hắn đối với những chuyện đã qua là cảm thấy vô lực, cho dù hắn nỗ lực như thế nào đi nữa, thời điểm kia cũng không thể quay trở về cũng là bù lại không được.
Cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng đập cửa nhẹ nhàng, còn chưa kịp chờ hắn trả lời, cửa đã bị một người đẩy ra, một thanh âm mềm mại thuần thúy từ xa vang lại gần “Anh Tần, bữa tối anh có hẹn với ai không…” Giọng nói lập tức im bặt.
Là một mỹ nữ tóc dài phiêu dật, hiện tại đang lưu hành loại mỹ nữ dạng này, mắt to ngập nước, khuôn mặt trái xoan đáng yêu, làm cho người ta tuyệt đối vừa thấy đã khó quên. Lâu Lục Kiều cũng không ngoại lệ, sỡ dĩ nhớ được rất rõ ràng. Cô trước kia đã gặp qua vị mỹ nữ này hai lần, một lần là ở nhà ăn, cô ấy một thân màu đen của hàng hiệu. Một lần khác là ở bãi đỗ xe của bệnh viện, hôm nay là lần thứ ba. Lâu Lục Kiều nghĩ muốn quay đầu đi, không nghĩ để cho người khác nhìn thấy mình chật vật trong lúc như thế này. Nghĩ là muỗn diễn trò, cô cũng chỉ diễn cho một mình hắn xem.
Nhưng hiển nhiên mỹ nữ kia so với cô còn giật mình hơn, đầu tiên là đứng ở nơi đó, dần dần ý thức trở lại được nhìn hai người ôm nhau trước mắt, sắc mặt có hồng lai dần mất đi, cuối cùng là trở nên trắng bệch, một hồi lâu mới nhìn lại rồi mở miệng một lần nữa “Không.. không có gì.” Bước chân mỹ nữ lảo đảo xoay người rời đi.
Tại đây, trong không gian này, hắn luôn luôn ôm lấy cô, một chút cũng không có ý tứ nghĩ sẽ buông cô ra.
Hắn thấp giọng nói “Cô ấy là em gái cộng sự của anh. Là quản lí bộ phận nhân sự đương nhiệm của công ty anh.” Như là đối với cô giải thích nhưng cô chỉ nói với hắn, ủ rũ vạn phần “Buông em ra…”
Giọng nói hắn trầm thấp mà kiên định “Không, anh không buông ra. Anh sẽ không buông em ra nữa.” Dưới đáy lòng hắn cũng tự nói “Tiểu Kiều, đời này, anh không bao giờ buông em ra nữa.”
Lời nói của hắn lẳng lặng quanh quẩn ở bên tai, thế giới giống như trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, cô không nghe được tiếng vang gì, chỉ còn câu kia một lần nữa vang lên bên tai mình.
Không bao giờ buông cô ra nữa sao. Dưới đáy lòng cô không tiếng động mà cười lạnh “Đáng tiếc, Tần Mộ Thiên, tôi đã sớm qua cái đoạn năm tháng thanh xuân ngu xuẩn kia rồi, còn có thể lại dễ dàng bị lừa sao?” Người phụ nữ thành thục có lẽ chính là như thế, lại không dễ dàng tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của đàn ông.
Năm đó hắn nói sẽ đối tốt với cô cả đời, nhưng là được bao lâu chứ? Đó là thời gian mà chính cô đều phải xấu hổ mà thừa nhận. Chuyện tình nói một phút trước thì một phút sau cũng sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nói cả gì mà cả đời chứ?
Ánh mắt dừng ở trên ảnh chụp, năm đó đứng đối mặt với nhau dưới bầu trời nhưng hôm nay cũng tính là ôm nhau thân mật như thế nào đi nữa thì cũng không thể trở lại những gì đã xảy ra.
Tần Mộ Thiên sau nhiều lần gian nan, cuối cùng cũng tìm được vị trí đỗ xe tốt. Xuống xe, còn chút không tin mà hỏi “Em xác định là em muốn đi sao?”
Cô chăm chú nhìn hắn vài giây, khóe miệng mấp mái “Em xác định, chúng ta đi thôi.” Cô nói xong liền xuống xe, hắn đi đến bên cạnh cô, dắt tay cô, như thế này mới đi vào chợ.
Đây là một cái chợ nông phẩm theo kiểu truyền thống, đủ các mùi hỗn hợp, mùi thịt cả, mùi hôi của thịt sống gà sống, thậm chí còn kèo theo mùi của thực phẩm chín, mùi dơ ẩm của những thứ rơi vãi trên mặt đất, tất cả những thứ này lại tràn ngập trong hơi thở của cuộc sống náo nhiệt.
Hắn đại khái cho rằng cô khẳng định là không có thói quen đến đây, bởi vì hắn cho tới bây giờ không biết thời điểm cô vừa về nước là ở tại cái nơi như thế nào. Hương vị như vậy, cô từng đã vô số lần gặp qua,
Chủ hàng bán thịt gà chính là một người trung nên, đại khái bởi vì quen thuộc nên vừa thấy Tần Mộ Thiên liền cười chào hỏi “Cậu lại tới đây mua đồ ăn đấy à? Vị này khẳng định là bạn gái của cậu có phải không.” Tần Mộ Thiên cười, nói “Giúp chúng cháu chọn một con gà thật ngon đi ạ, cháu muốn nấu canh.”
Người nọ nói “Được rồi, gà của bác đây chính là gà thả nuôi ở nhà, sáng hôm nay mới đến đảm bảo cậu sẽ vừa lòng.” Người nọ một bên vừa chọn gà vừa đánh giá Lâu Lục Kiều, bỗng nhiên nói “Bạn gái cậu càng ngày càng đẹp.”
Cô nghe vậy, quay đầu nhìn Tần Mộ Thiên nhưng giọng điệu lại mang ý cười hỏi người nọ “Bác a, bác chừng nào thì nhìn thấy cháu rồi vậy?” Cố tuyệt đối dám xác định đây là lần đầu tiên cô gặp người này.
Bác chủ quán kia cười ha ha “Trong ví tiền bạn trai cháu không phải là có ảnh chụp khi cháu còn đọc sách sao? Lần trước còn để quên ở nơi này của bác nên bác đương nhiên phải nhận ra cháu chứ.”
“Đây chính là lần đầu tiên hắn mang một cô gái đến đây mua đồ ăn nha. Một người đàn ông vừa thâm tình lại là một người nấu ăn ngon thật là không nhiều lắm.
Thâm tình sao? Lâu Lục Kiều cúi đầu, tâm không khỏi cười lanh, dấu diếm đi dấu vết của sự luống cuống.
Hắn cũng không để cho cô tiến vào phòng bếp, lần này cũng giống nhau. Vừa vào phòng liền đẩy cô vào phòng ngủ “Em tắm rửa trước đi, ngủ tiếp đi một lát. Rất nhanh sẽ có thức ăn ngon.”
Sau khi ăn cơm ở nhà cô xong, cô liền mất tích cả một tuần. Tuy rằng Tạ Tiểu San luôn nói rằng là cô đi công tác nhưng hắn lại mơ hồ có cảm giác sợ hãi nói không nên lời.
Sauk hi thấy bộ dạng vừa rồi của cô, hắn cuối cùng đem tâm thả xuống. Hắn nhẹ lắc đầu một chút, trách không được người xưa nói không thể làm lý sự đuối, một khi làm thì cuộc sống hàng ngày sẽ không yên. Mà hắn chính là một ví dụ rõ ràng. Hắn sợ cô biết được sự kiến kia, rất sợ… rất sợ. Nếu cô biết được, chỉ với cá tính của cô…. Hắn lắc mạnh đầu, mỗi lần chỉ cần nghĩ tới vấn đề này, trên lưng hắn cơ hồ đổ mồ hôi lanh, hắn không dám nghĩ…Thời điểm cô tắm rửa sạch sẽ ra, canh cơm đã nấu xong, cả phòng đầy mùi thơm đến mê người khiến người ta chảy cả nước miếng. Cô sây mê nhăn cái mũi hít một hơi, nâng bụng, bộ dạng tham lam “oa, thơm quá nha. Em đói bung, đói chết mất thôi.”
Hắn đang đứng cạnh bồn nước rửa sạch mấy con cua, ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười “Chờ anh đem mấy con cua này hấp là xong rồi.” Nét tươi cười kia lại yên tĩnh mà ấm áp, ánh mắt cũng vậy.
Cô làm nũng liên tục nói “Em đói bụng, em đói bụng, sắp chết đói rồi.”
Chỉ thấy hắn xoa xoa tay, vừa bưng một chén canh nhỏ vừa hát một điệu hát dân gian, bưng chén canh lên thổi mấy hơi, rồi đặt trước mặt cô “Để nguội một chút rồi uống.”
Cô không chút để ý tới giai điệu dân ca mà chỉ chăm chú vào bát canh, canh gà óng ánh màu vàng cùng hòa lẫn trong màu xanh tinh tế, sắc thái mê ngươi, mùi hương sốc lên mũi khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Cô mới uống được một ngụm, đột nhiên nhăn cái mũi nói “Mùi gì vậy, như thế nào lại tanh như vậy?” Hắn quay đầu. Hiểu rõ liền bật cười “Chưng cua đều là như vậy, để sau lại không có mùi tanh như vậy nữa.”
Đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhúm lại, bộ dạng cực kỳ khó chịu, che miệng liền hướng vào toilet. Hắn vội đuổi theo “Như thế nào vậy?”
Cô đã đóng sầm cửa, chỉ nghe bên trong truyền đến thanh âm của một trận nôn mửa, hắn gõ cửa, vội la lên “Rút cuộc là em làm sao vậy?”
Cô không có trả lời, lại qua một hồi lâu mới mở cửa ra, vẫn che miệng như trước, nhíu mày lại giống như trước vẫn là không thoải mái.
Hắn giúp cô ngồi xuống trên ghế sofa, vỗ về lưng của cô, giúp cô thở ra,sốt ruột vạn phần “Rút cuộc là em làm sao vậy, canh không hợp khẩu vị sao?” cô lắc lắc đầu, thờ gấp nói “Em cũng không biết, vừa mới rồi còn rất khỏe.”
Hắn đem cửa phòng bếp đóng lại, thân thiết nói “Anh đưa em đi bệnh viện.” Cô mệt mỏi nói “Không cần, có thể là mấy ngày nay em đi công tác mệt nhọc, em đi ngủ trước một chút.”
Phỏng chừng là rất mệt nhọc, hắn mấy lần tiến vào phòng ngủ nhìn cô thì cô tựa hồ đều ngủ rất sâu. Thân mình nằm nghiêng, tóc dài lẳng lặng xỏa trên gối, giống như một bức tranh sơn dầu thật mỹ lệ. Hắn đứng ở trước giường vừa an tâm lại lo lắng.
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, hắn đang còn ở trông trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy cô tựa hồ là nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm nhưng sau vài giây trong phòng tắm bắt đầu truyền đến thanh âm của sự nôn mửa giống như hôm qua.
Hắn lập tức thanh tỉnh, đứng dậy gõ cửa “Tiểu Kiều, vẫn là không thoải mái sao?” Trả lời hắn chính là một thanh âm xả nước kéo dài.
Hắn đưa cô đi bệnh viện. Ở khoa tràng vị hổi chẩn chốc lát, bác sĩ đeo mắt kính kia một tay đẩy gọng kính trên mũi, vừa ho khan một tiếng rồi mới nói “Tình huống của cô Lâu tôi đề nghị vẫn là chuyển đến khoa phụ sản thì tốt hơn.”
Hắn nắm tay cô, khẩn trương mà hỏi “Nghiêm trọng lắm sao?” Bác sĩ kia chỉ cười, hơi thần bí “Nếu muốn xem nhanh kết quả báo cáo thì đi tới khoa phụ sản ở tầng trệt, phía tây.”
Ở khoa phụ sản, bác sĩ hội chẩn trong chốc lát nhân tiện nói “Trước tiên đi làm xét nghiệm nước tiểu xem đã vượt quá mức B hay chưa.” Hắn lại cùng cô đi đến chỗ xét nghiệm nước tiểu.
Nhưng cuối cùng cũng là hắn đứng sững sờ ở đại sảnh của bệnh viện mà trong tay vẫn cầm tờ báo cáo. Thật lâu sau cũng không có nhúc nhích, trên tờ danh sách kiểm nghiệm, kết quả chẩn đoán giấy trắng mực đen, vừa xem hiểu ngay có rất nhiều từ nhưng hắn chỉ thấy có hai từ “mang thai”.
Hắn nắm chặt tờ báo cáo, đứng ngay tại chỗ, giống như qua vài thế kỷ, còn vẫn như cũ là không thể tin được. Sáng nay hắn còn đưa người tới khám gấp, trong đại sảnh bệnh viện lớn như vậy lại lạnh tanh chỉ có một mình hắn, hắn không thể tin được nên muốn cùng nữ y tá kia kiểm nghiệm lại lần nữa, muốn được cô ta xác nhận “Là thật sao? Thật sự là mang thai, có đứa bé sao?” Hắn quá mức khẩn trương, tay cư nhiên dừng không được mà nhẹ nhàng run lên.
Nữ y tá kia lạnh nhạt nhìn hắn một cái, xem chừng đã gặp loại tình huống này rất nhiều lần nhưng biểu hiện đều là chết lặng. Cũng có lẽ bởi vì trực ban cả một đêm, cảm thấy mệt mỏi nên giọng điệu cũng không được thân thiện “Anh không biết chữ sao? Bản thân không tự xem được sao. Kết quả dương tính, không phải nói rõ là đã mang thai rồi sao.”
Hắn bởi vì mừng như điên quá mức, thầm nghĩ tìm một người cùng hắn xác định đây là sự thật mà thôi. Sau khi nghe xong, hai tay bắt lấy tay của y tá kia, đong đưa trên diện rộng mà nói “Cảm ơn, cảm ơn, rất cảm ơn.”
Hắn cơ hồ là vui đến điên rồi, liền ôm lấy cô mà xoay vòng “Cảm ơn em, Tiểu Kiều. Cảm ơn em.” Thời điểm hắn nói những lời này là nhìn thẳng vào mắt cô, bên trong như có chút nước đang di chuyển.
Cô buông mi mắt xuống, tựa đầu vào ngực hắn, mặt lại cọ cọ vào áo lông trên người hắn. Lông dê có cảm xúc nhẵn nhụi, mề mại làm dẫn đến dễ ngứa. Cô nở nụ cười, “Nhẹ chút, để ý đến con.”
Hắn giống như là tiếp được một loại thánh chỉ,vội vàng đem cô buông xuống, khẩn trương mà hỏi “Không có gì chứ? Sẽ không thoải mái sao?” Rồi quay đầu vội hỏi gấp bác sĩ khám cho cô “Sẽ ảnh hướng tới đứa nhỏ sao?”
Bác sĩ khám gấp kia vốn nói thầm dưới đáy lòng “Hai người này giống như tôi không tồn tại vậy.” Nhưng sau lại ngẫm lại, người trẻ tuổi lần đầu tiên làm cha mẹ, tâm tình kích động cũng là khó trách khỏi. Khi nghe được người đàn ông kia nói một câu như vậy, trong lòng vừa buồn bực vừa buồn cười, cơ hồ là không muốn nói gì, liền tính đến có người đã làm cha, điểm thưởng thức ấy chẳng lẽ sẽ không có sao?
Bác sĩ một bên xem báo cáo một bên trả lời “Điểm ấy không có vấn đề gì. Nhưng là thời kỳ đầu mang thai, vẫn là không nên vận động kịch liệt đi.” Vừa nói một bên vừa chú ý tới hạng mục công việc.
Tần Mộ Thiên gật đầu như đảo tỏi “Được, được. Tôi biết, biết rồi.”
Lúc này trời đã sáng, phía đông đã có ánh sáng ngũ sắc lờ mờ, giống như màu hồng của đá quý vậy, màu xanh của lá cây, màu lam của bầu trời xanh lam, đậm dần mà thâm sâu giống như là bị người người ở trên giấy Tuyên Thành đánh úp tới trăm loại đồ gia vị, vì vậy mà nhuộm vàng đi.
Hắn đứng ở trước cửa bệnh viện, nắm tay cô mà nói “Một nhà ba người chúng ta về nhà đi.” Thân mình của cô tựa hồ hơi hơi chấn động. Một lúc sau thanh âm của cô nhàn nhạt vang lên “Uh, về nhà đi.”
Ở trên đường từ bệnh viện về nhà, hắn luôn luôn nắm tay cô không buông, cảm xúc ôn nhu kia thực chân thật mà ấm áp. Loại bất an vẫn luôn chiếm cứ trong lòng hắn trong suốt một thời gian dài, loại cảm giác lo được lo mất này tựa hồ bị hạnh phúc rất lớn này lấn át đi, dần dần biến mất không thấy. Cô có con của hắn, rút cuộc thì hắn dường như đã tin, đời này trong nhân sinh kế tiếp của cô, hắn rút cuộc có thể chính thức tham dự rồi.
Chủ nhật, gần giữa trưa ánh nắng ấm chiếu vào cô mới miễn cưỡng tỉn lại. Mông lung tựa hồ nghe thấy trong phòng khách có tiếng động, cô nằm lại trên giường một hồi lâu rồi mới đi ra ngoài.
Cũng không biết hắn ở ngoài đó làm cái gì, trong phòng khách cư nhiên loạn thành một đoàn, cô khó hiểu đứng ở cửa phòng ngủ, lẳng lặng hỏi “Như thế nào vậy? Anh đang làm cái gì thế?”
Hắn giữa một đống đồ vật mới ngẩng đầu nhìn cô nói “Sửa sang lại vài thứ…A… em đứng đó, không được lại đây. Vạn nhất đụng phải cái gì…”
“Loại cà phê này rồi còn loại này nữa, em tạm thời không được uống. Anh sẽ thu hồi hết. Còn có đôi giày cao gót này, thế nào mà đế cao như vậy chứ… còn có cái này…. Cái đó….”
Cô bỗng nhiên cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, việc vặt phiền toái như vậy mà hắn cư nhiên tự mình động vào, cũng không để ý tới hắn nữa mà lập tức đi vào phòng bếp. Hắn khẩn trương lập tức đi theo phía sau cô
“Em muốn làm cái gì thì anh sẽ làm cho em.”
Cô xoay người tức giận nói “Em chỉ đi rót một có bản thân, được chưa?” Mấy ngày nay cô cảm thấy mình dường như đã trở thành phế nhân. So với việc kiếm tiền ăn cơm thì so với cô còn tự do hơn nhiều. Ngay cả khi có đi toilet một chút, hắn đều phải đi theo tới tận cửa.
Hắn gật đầu “Đi, đi… đương nhiên đi được.” Nói tới nói lui, đã láy ra cái cốc rót đầy nước vào đó. Cư nhiên sau đó đưa cái cốc đến cho cô.
Hắn lại hỏi “Đói bụng sao? Anh nhờ dì nấu canh cho em, nếu không anh sẽ nấu một chút canh nóng cho em uống nhé?” Cô vào chiều chủ nhật này cũng phải uống canh bổ, một ngày ba bữa, suốt đêm tiêu cũng không hết. Thế cho nên đến bây giờ liền nghe đến hắn nói như vậy đã có điểm muốn ói ra, vội vàng liên tục lắc đầu “Không, không cần. Em không đói bụng.”
Cô lảo đảo ngồi xuống trên ghế sofa, hắn đi theo liền nói “Em đã cùng Tạ Tiểu San nói qua chuyện tình nghỉ ngơi chưa?” Cô vội lắc đầu “Còn không có.”
Cô không biết thế nào, cũng không biết phải làm thế nào nên đành hờn dỗi mà nói “Bác sĩ đều nói thân thể em tốt lắm. Hơn nữa tính ra em cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian, cũng cần phải đem công việc chậm rãi bàn giao cho người khác, cũng không có khả năng lập tức xin nghỉ là có thể nghỉ liền. Huống hồ sắp có người còn đang đi công tác mà còn chưa trở về nữa. Anh không cần phải khoa trương như vậy có được không?”
Cô cơ hồ đã cảm thấy hắn khẩn trương đến sắp có bệnh rồi. Cái này không được mà cái kia cũng không được.
Hắn bất đắc dĩ tất cả mọi việc mà thỏa hiệp “Vậy được rồi. Chậm nhất là một tuần, em nhất định phải xin phép.”
Cuối cùng hắn một lần nữa kiên trì, cô vẫn là nói đợi một thời gian nữa.
Sau một tuần nghỉ ngơi, cô nằm ở trên giường nhàm chán huýt sáo.
Hôm nay, cô đang cầm tạp chí ở một bên mà đọc còn hắn mở ra máy tính cách xa cô một chút rồi xem tư liệu. Bỗng nhiên, cô vẫn đang cầm tạp chí trên tay, chỉ nghe “ba” một tiếng, tạp chí từ trên sofa đánh rơi trên mặt đất.
Hắn quay đầu hỏi cô “Như thế nào vậy?” Cô không thèm nhìn hắn mà chỉ hét lên “Em sắp nhàm chán mà chết.”
Từ ngày đầu tiên cô bắt đầu nghỉ ngơi, mỗi ngày cô đều kêu nhàm chán. Ba ngày trước sau khi hô lên như vậy lại sai hắn lái xe đưa đi hết nửa thành phố mua cho cô một chén vằn thắn mà cô muốn ăn. Ăn một miếng liền nhỏ ra nói hương vị cùng hồi nhỏ tuyệt đối không giống nhau, mặc cho hắn dỗ như thế nào cũng không chịu ăn lấy miếng thứ hai.
Hôm qua tốt hơn một chút, nói muốn đi ăn đồ ăn Tây Ban Nha, kết quả mới đi được nửa đường lại nói không muốn ăn, quay đầu đi về nhà.
Hắn cố nín không bật cười “Hôm nay muốn làm sao?” Cô đem mặt chon ở trên sofa “Nhàm chán muốn chết, nhàm chán muốn chết.”
Hắn thở dài một tiếng, đem laptop đặt ở trên bàn trà trước mặt cô rồi nói “Đến đây, nhìn xem.” Cô không để ý tới hắn. Hắn ôn nhu dụ dỗ cô “Nhìn xem đi.”
Cô vẫn như trước tựa đầu chon ở trên sofa, rầu rĩ nói “Có cái gì đẹp mắt chứ, không xem.” Hắn nở nụ cười “Không xem thật sao nhưng có người nào đó chắc sẽ hối hận.”
Nghe vậy cô mới nhất thời không tình nguyện mà quay đầu, nhìn đến hình ảnh trong máy tính, ánh mắt hơi hơi sáng ngời nhưng giọng điệu vẫn như trước không thể nào hiền lành hơn “Gì chứ?”
Hắn cười ngồi xuống dưới, vuốt mái tóc mềm mại của cô, đụng chạm một cách khéo lắn, ý cười dâng lên bên môi, cô cảm giám được bản thân mình giống như một con mèo sủng vật vậy.
“Có người không phải là luôn la hét nhàm chán sao? Anh tối thứ sáu này có một bữa tiệc tối, người nào đó có muốn cùng đi tham gia với anh hay không đây?”
Cô liếc trắng mắt, cái này biết rõ rồi còn cố hỏi. Cô biết rõ bản thân bị hắn giam cầm, cả hai cái tuần lễ này liên tục có những cuộc hội họp phải có người đi theo cùng nhưng mà hắn ngẫu nhiên không đi, dì bảo mẫu cũng sẽ từng bước không rời.
Hắn chỉ vào hình ảnh “Cái này thế nào? Vẫn là cần kịch liệt định chế hơn chút nữa sao?” Cô càng không ngừng lắc đầu “Khó coi chết đi được…”
“Cái kia thế nào?”
“Em không muốn mặc …”
“Cái này?”
“Không cần…”
“Cái này hẳn là có thể đi?”
“Em đang muốn nôn đây…”
“Cái này thì sao?”
“…”
“Cái này?”
“…..”
Đến ngày tụ hội đó, hắn đứng ở ngoài cửa phòng ngủ “Tiểu Kiều, có tốt lắm không?” Một lúc sau cửa bị kéo ra, cô mặc một chiếc áo màu trắng lệch một bên vai cùng với chiếc quần lụa mỏng, trên lưng thắt một sợi dây lưng màu lam, phiêu dật mà hoa mỹ.
Hắn bị chấn động, lặng yên đứng tại đó. Chiếc áo này như dài thêm một chú, uốn lợn lững lờ, nếu như trên đầu lại có thêm một dải lụa trắng mà nói…Cô nghiêng đầu lộng lẫy cười “Như thế nào?” Hắn lúc này mới khôi phục lại, ăn ngay nói thật “Rất xinh đẹp.” Cô quay đầu lại đối mặt với hắn mà cười, hàm răng chỉnh tề ẩn ẩn sáng lên “Cảm ơn.”
Hôm nay cô tựa hồ đặc biệt vui vẻ, thương lộ ra vẻ tươi cười. Hắn nắm chặt tay cô, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.
Công ty bọn họ chúc mừng tròn một năm, ai nấy đều quần áo thanh lịch tới tham dự. Hắn kéo tay cô tiến vào hội trường, tiến vào bàn chủ tọa. Mọi người chăm chú nhìn, hắn kéo ra ghế dựa, chờ cô sau khi ngồi xuống rồi mới ngồi xuống kế bên cạnh người cô.
Ở trên bàn cũng sớm đã có người là một nam, một nữ. Nữ thì cô đã gặp qua vài lần, ấn tượng thâm hậu, cính là khoảng thời gian trước ở văn phòng của hắn gặp lại được vị mỹ nữ kia, có lẽ có thể nói cô ta hiện tại là tình địch của cô.
Mà người đàn ông này… cô khẽ nhíu mày,khuôn mặt thế nào lại quen thuộc như vậy, rõ ràng là trước kia cô đã từng rất quen thuộc, cái tên đã lên ngay tới cổ họng nhưng chỉ có nói lên không được.
Chỉ thấy người đàn ông kia cười trêu cô “Thế nào? Không biết tôi sao?” Cô thốt ra một cái tên “Thiệu Minh Trung.” Làm sao có thể không biết chứ? Năm đó hắn cũng là người bạn tốt duy nhất của hắn, hai người thậm chí luôn luôn vào một phòng nghiên cứu làm việc.
Thiệu Minh Trung chuyển vị trí đến ngồi bên cạnh cô “Thật lâu không thấy, đại mỹ nữ. Em như thế nào so với trước kia còn xinh đẹp hơn rất nhiều. Thiên lý ở đâu chứ. Thiên lý ở đâu rồi chứ.” Vĩnh viễn không có người phụ nữ nào lại ngại được nhận loại lời khen tặng này, cô cũng không ngoại lệ, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề “Cảm ơn.”
Cô lập tức hiểu rõ hỏi “Anh hẳn chính là cộng sự của anh ấy đi.” Thiệu Minh Trung nhíu mày “Em biết anh sao, cà lơ phất phơ, hắn mấy năm nay ít nhiều đem thân anh phiêu diêu bao nhiêu nơi rồi. Hắn nha, ăn no không có việc gì làm, làm việc rồi làm việc, vẫn hoàn là làm việc. Anh nói này, người sắt năm đó cũng chỉ bằng 1/10 hắn mà thôi.”
Thiệu Minh Trung nói xong quay đầu giới thiệu “Đây là em gái anh, Thiệu Khiết Dư! Khiết Dư, đây là Lâu Lục Kiều. Năm đó ở trường học, nổi sinh là mỹ nữ của hội học sinh người Hoa.”
Thiệu Khiết Dư yếu ớt cười cười gật gật đầu, nhìn ra được có chút miễn cưỡng “Chị Lâu, xin chào.” Kỳ thực phụ nữ cùng phụ nữ trong lúc đó cảm giác là tuyệt đối chính xác. Mọi người có hay không nhìn thấy, bầu không khí không thích hợp, tuyệt đối mới gặp liền có thể biết.
Các cô chỉ gặp mặt qua vài lần nhưng giới thiệu quen biết lẫn nhau như thế này được xem là lần trả thù đầu tiên, nhưng cô đã cảm giác được cô Thiệu này không thích cô. Ngay cả lúc này cô ta tươi cười chào hỏi, cô là vẫn biết cô ta không thích cô.
Cô không dấu vết đánh giá một chút. Vô luận nhìn từ góc độ nào, cô Thiệu này đều là một mỹ nữ. Mái tóc dài hơi xoăn, ôn nhu thẳng ở phía sau người, mắt lớn, sống mũi cao, có chút giống thần tượng về các nhân vật nữ chính xinh đẹp trong phim truyền hình.
Trong bữa tiệc, Thiệu Minh Trung luôn luôn ở bên cạnh người cô nói chuyện phiếm trêu ghẹo “Em có biết những năm gần đây anh cuối cùng là hối hận về cái gì không?” Cô cười nói “Đương nhiết biết rồi. Chính là hối hận không có truy đuổi lấy một người phụ nữ cho chính mình.” Thiệu Minh Trung ra dáng người hiểu anh tốt nhất đúng là em khiến Lâu Lục Kiều cảm khái. Thiệu Minh Trung cầm lấy chai rượu, rót rượu cho cô “Tri kỷ nha, tri kỷ. Đến đây anh kính em một chén.”
Cô cười hì hì nói “Được.”. Tay cô chuẩn bị nhận ly rượu từ hắn thì một bàn tay ở bên cạnh cô đã vươn ra, đem chắn rượu nửa đường chặn đứng, nói “Cô ấy không thể uống rượu, tôi uống thay cô ấy là được rồi.”
Thiệu Minh Trung cười “Cái gì vậy chứ? Rượu này là tôi kính cô ấy, cùng cậu không có quan hệ. Muốn uống thì tự cậu rót đi.” Tần Mộ Thiên cười cười “Thân thể cô ấy không tiện uống.”
Thiệu Minh Trung “chậc, chậc” lắc đầu, đối với Lâu Lục Kiều nói “Anh thật là muốn uống cùng em. Một vật khắc một vật, người này ngày thường coi như là một đại nhân vật, đã có thể bị em nắm gắt gao mà ăn rồi.”
Cô chỉ cười mà không nói. Thiệu Minh Trung cảm thán nói “Tốt rồi, tốt rồi.”
Tần Mộ Thiên hỏi lại “Tốt cái gì?” Thiệu Minh Trung cười mà nói “Nhớ ngày đó, tôi cũng đối với Lâu đại mỹ nữ tâm động không thôi, còn không có hành động gì đã bị cậu giành trước. Hiện tại cảm thấy, hoàn hảo là được cậu cứu tôi ra. Bằng không tôi hiện tại chẳng phải là sinh sống trong một vùng nước sôi lửa bỏng sao?”
Kỳ thực vài người đang ngồi đều nghe được lời nói của hắn ta, hắn là ở đó quanh co lòng vòng mà nói Tần Mộ Thiên. Tần Mộ Thiên lơ đễnh cười, đang muốn mở miệng thì chỉ nghe trên mục cao người chủ trì đang đứng đó mời hắn lên.
Hắn ở giữa tiếng vỗ tay của mọi người mà được chủ trì mời lên trên mục cao. Hắn cầm Mic nói “Kỳ thực tôi không có gì đặc biệt nghĩ lại để nói, trừ bỏ cảm ơn vẫn là cảm ơn. Cảm ơn mọi người vì sự lớn mạnh của công ta mà trả giá…”
Sau khi hắn nói được một chút, hắn ngừng lại cúi xuống, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi, giống như là rất khẩn trương, hít một hơi lại tiếp tục nói tiếp “Kỳ thật tôi muốn mọi người hôm nay ở đây cùng giúp tôi chứng kiến một việc.” Ánh mắt của hắn dừng lại nơi vị trí của Lâu Lục Kiều ở bàn chủ trì.
Lời nói của tổng giám đốc tựa hồ đặc biệt quen tai, như là dùng từ chuyên môn trong mỗi trường hợp riêng. Phía dưới mọi người đều là tôi nhìn anh, anh nhìn tôi sau đó nhất trí đem ánh mắt di chuyển đến trên người của cô gái áo trắng đang ngồi ở vị trí chính giữa kia.
Kỳ thấy lấy độ tuổi, thân phận và địa vị của Tần Mộ Thiên thì bên người hắn đáng ra phải có mỹ nữ nhưng từ trước đến giờ luôn luôn không có lấy một người. Ở trong công ty có biết bao nhiêu lời đồn đãi nổi lên bốn phía. Có người nói hắn chỉ yêu giang sơn không yêu mỹ nữ, có người nói hắn sớm đã có bạn gái nhưng chính là không có công khia lộ diện, cũng có người nói hắn kỳ thực đã kết hôn, thậm chí còn người còn đồn đãi hắn là Brokeback…
Mới vừa rồi Tần Mộ Thiên kéo Lâu Lục Kiều một cách thân thiết mà tiến vào, không thể nghi ngờ trước mặt mọi người tuyên bố cô gái này cùng tổng giám đốc Tần có quan hệ không phải là ít. Sau lại ngồi vào chỗ của mình, tổng giám đốc còn châm trà rót nước, vạn phần ân cần chu đáo. Lấy thân phận của hắn giờ này mà đi làm loại sự tình này, bản thân cũng không biết là cái gì, người khác nhìn vào cũng là kinh ngạc vạn phần. Riêng điều đó đã khiến ở dưới có tiếng thì thầm nổi lên, từ lúc đó ngầm không ngừng phỏng đoán quan hệ của hai người.
Chỉ nghe Tần Mộ Thiên tiếp tục nói “Nơi này có một cô gái, mà tôi khắc sâu yêu tám năm. Năm đó đều là tôi xa, để cô ấy rời xa tôi. Tám năm nay, tôi không có lúc nào không có nhớ tới cô ấy. Tôi đã từng một lần nghĩ rằng tôi cả đời này sẽ không còn được hưởng sự hạnh phúc nữa. Nhưng cảm ơn ông trời, cảm ơn cô ấy một lần nữa cho tôi cơ hội. Để tôi lúc còn sinh thời, đau thay cô ấy, yêu thương cô ấy, mãi cho đến khi tôi chết đi…”
Hắn chăm chú nhìn vào cô thật sâu “Tiểu Kiều, anh yêu em. Tám năm nay anh luôn luôn yêu em. Em có đồng ý lấy anh không?”
Nhân viên toàn hội trường đều như muốn điên lên rồi, kích động lại đè nén, đều như ngừng hô hấp chờ mỹ nữ áo trắng trả lời. Một hội trường to như vậy, cư nhiên lập tức yên tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.
Tần Mộ Thiên ôn nhu nhìn cô, vươn ta về phía cô “Tiểu Kiều, em đồng ý không?”
Mọi người nhìn thấy cô gái áo trắng kia cười yếu ớt, chậm rãi đứng lên, lại tao nhã đi tới phía trước. Tần Mộ Thiên đưa nhẫn ra, chậm rãi quỳ gối xuống “Tiểu Kiều, lấy anh nhé.”
Người chủ trì kia nhìn cô tự nhiên phóng khoáng đứng dưới ánh đèn, mắt như điểm nước sơn, mi như hoành thúy, làn da trắng nõn nà, một ngôi sao nổi tiếng cũng không hơn được những thứ này thôi sao. Cũng không biết nói sao bởi vì thần sắc cô rất bình tĩnh, rất là bình tĩnh, một điểm kích động hay sợ hãi cũng như vui mừng khi được cầu hôn.
Hắn ở trong xã hội lăn đi lăn lại nhiều năm như vậy, cũng coi như có kiến thức rộng rãi, trong lòng hốt hoảng dâng lên vài tia bất an, vội nói “Mọi người chúng ta cùng nhau tiến đến cỗ vũ vì Tổng giám đốc Tần. Chúng ta hãy cùng nhau hô: Đồng ý đi, đồng ý đi nhé.”
Toàn hội trường vốn đã kinh động, xôn xao bất an, lúc này lại càng sôi trào lên, cuồng loạn mà hôn lên “Đồng ý đi… đồng ý đi…. Đồng ý đi…”
Cảnh tượng như vậy cơ hồ có thể sảnh cùng hình ảnh của diễn viên điện ảnh Hollywood. Cô tiếp nhận Mic từ người chủ trì, trên mặt vẫn là ý người trong suốt như trước, nhưng lời nói ra cũng…”No. Tần Mộ Thiên. Tôi sẽ không đáp ứng anh. Tôi làm sao có thể đáp ứng anh chứ.” Thiết bị âm hưởng của hội trường thật là quá tốt, giọng nói cô tuy nhẹ lại đọc rõ ràng từng chữ như từng giọt nước, từng chữ rất rõ ràng, ở trong hội trường rộng rãi mà ồn ào, truyền đến tận tai mọi người.
Mọi người bị lời cự tuyệt của cô làm cho kinh sợ, toàn bộ một mảnh ngạc nhiên, âm thanh trong nháy mắt đều tĩnh lặng lại, mọi thứ như bị người dùng điều khiển từ xa lập tức cho dừng lại, toàn bộ hội trường phảng phất một mảnh tĩnh mịch, một chiếc kim nhỏ rơi cũng có thể nghe thấy. Cô cầm Mic mở miệng, từng chữ từng chữ mà nói “Tôi sẽ không gả cho anh, Tần Mộ Thiên. Đời này sẽ không bao giờ. Kỳ thực tôi hôm nay tới đây chính là muốn hỏi tổng giám đốc Tần một chút, cầm 100 vạn phí để chia tay tôi, dùng tiền đó để gây dựng sự nghiệp vĩ đại thế này thì anh có cảm tường như thế nào? Có thể hay không cùng mọi người chia xẻ một chút kinh nghiệm này?”
Mọi người hiển nhiên bị lời nói của cô ảnh hưởng đến, toàn bộ hội trường bắt đầu xôn xao, thanh âm ban đầu là nhỏ sau dần lớn lên bốn phía.
Sắc mặt của hắn trắng đi, hai mắt trợn lên, như bị sét đánh trúng mà đứng ở nơi đó. Cô đã biết, cô cái gì đều đã biết.
Đúng như ý định khi nhìn đến sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của hắn, không có lấy một tia máu. Cô cười, nhún vai, nói không sao cả “vậy được rồi. Nếu tổng giám đốc Tần không có gì muốn chia xẻ thì cứ như vậy đi.”
Cô xoay người đem Mic đưa cho người chủ trì mà người chủ trì kia cũng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như thế này, lập tức cũng ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, chính là trơ mắt nhẹ nhàng nhìn cô gái đó rời đi.
Có người so với hắn sớm đã phản ứng được vội vã đuổi theo. Người chủ trì thế này mới rùng mình một cái, vội vàng cười nói ha ha “Đây là chúng ta cho tổng giám đốc Tần thiết kế một tiết mục biểu diễn để giải trí cho mọi người, thăm hỏi mọi người một năm nay vì công ty mà vất vả… đến đây… đến đây… chúng ta vì tổng giám đốc Tần… à màn biểu diễn vừa rồi. Đúng, vì Tổng giám đốc Tần biểu diễn mà vỗ tay hoan nghênh đi nào.”
Thiệu Minh Trung lúc này cũng đã lên mục cao cứu một màn “Cảm ơn tổng giám đốc Tần vừa biểu diễn một màn phấn khích như vậy. Mọi người nói xem tổng giám đốc Tần biểu diễn có phải không rất tuyệt? Nói thật tôi luôn luôn khuyên anh ta đi diễn trò, nếu làm không tốt cũng có thể lấ được giải Oscar cho nam diễn viên chính cho Trung Quốc chúng ta mà. Mọi người nói có khả năng hay không? Kế tiếp đây,tôi vì mọi người hát một bài nhé. Tên của bài hát là…”
Hắn đuổi tới, một phen túm lấy cổ tay cô, trong thanh âm không tự giác được mà có kèm theo sự hoảng sợ “Em đều đã biết…” Cô không có quay đầu. Hai người một trước một sau như vậy mà ngừng lại trong đại sảnh. Ánh sáng nhu hòa trong trẻo lúc này đểu có vẻ lạnh như băng vô cùng, trên người mỗi người đều phủ lên một tầng ánh sảng mỏng manh… Hắn cúi đầu hỏi “Em chừng nào thì biết hết?”
Cô lạnh lùng cười phá lên, giống như nghe được một chuyện gì đó cực kỳ buồn cười vậy “Khi nào thì biết hết? Cái này có cái gì khác nhau sao? Tần tiên sinh.”
Hắn nắm chặt tay cô, nửa điểm cũng không dám thả lỏng nhưng trong tay lại tràn đầy mồ hôi, trắng muốt không nắm nổi. Hắn nghĩ rằng nắm chặt lại coi như thế nào nhưng cũng cầm không được, dồn dập nói “Tiểu Kiều, thực xin lỗi, rất nhiều rất nhiều cái anh muốn xin lỗi em. Xin em hãy tha thứ cho anh, xin em hãy nghe anh nói, anh có nỗi khổ bất đắc dĩ…”
Cô hừ lạnh một tiếng, cắt đứt lời nói của hắn “Tôi nghĩ chúng ta đã không có gì để nói nữa rồi.”
Hô hấp của hắn dồn dập, trong ngực cùng ẩn nhẫn đau “Tiểu Kiều, chúng ta làm sao có thể không có gì để ói chứ.? Chúng ta còn có con mà. Xin em hãy vì đứa con trong bụng mà tha thứ cho anh, có được không?” Đúng, hắn còn có đứa con, giữa bọn họ còn có đứa con. Thấp thỏm lo âu trong lòng hắn tựa hồ như giảm bớt đi một chút.
Cô đột nhiên phá lên cười khanh khách, quanh quẩn chunh quanh đại sảnh trống trải, cười đến cuối cùng cơ hồ cả nước mắt cũng đã muốn chảy ra, lạnh lùng bỏ tay hắn ra “Anh sai lầm rồi, không có đứa con nào cả.” Hắn ngơ ngác đứng nhìn, khó hiểu, kinh ngạc hỏi “Em có ý tứ gì?”
Cô cười quay đầu, trên mặt vẫn kiều diễm như hoa như trước nhưng đáy mắt lại không có lấy một ý cười, có chính là hận “Anh đến bây giờ còn không rõ sao?”
Cô nhìn hắn mà nói “Tôi đáp ứng quay lại với anh một lần nữa, cái báo cáo kia chỉ là dựng lên mà thôi, đứa nhỏ… sở dĩ tất cả đều chính là tôi trả thù anh mà thôi… đứa nhỏ tôi đã phá đi rồi. Lấy chỉ số thông minh của anh mà còn không rõ sao? Không, chính là anh không đồng ý thừa nhận mà thôi. Tôi cũng sẽ không một lần nữa mà yêu thương anh, chưa từng có. Tôi chính là diễn trò với anh mà thôi, sau đó cư nhiên đem anh vứt bỏ đi giống như anh lúc trước đã từng làm với tôi…”
Nhìn hắn cứng ngắc đứng đó, sắc mặt hắn từng chút từng chút một trắng bệch đi, hai bên thái dương mồ hôi chảy xuống từng giọt, trên trán cũng lấm tấm đầy mồ hôi, ánh mắt trầm xuống một chút. Trong lòng cô ý hận vừa dâng lên lại khuây khỏa đi. Nhưng lại ẩn ẩn sự khó chịu là vì sao chứ?
“Thế nào? Còn muốn tôi tiếp tục nói tiếp sao?” Hắn không có trả lời, chính là đứng chết trân ngay tại nơi đó, tựa hồ như không thể nào chấp nhận những lời này.
Tần Mộ Thiên, không thể nghĩ được rằng anh cũng có ngày hôm nay đi.
Cô cười xoay người nhưng trong nháy mắt khi vừa xoay người đó, một giọt nước mắt đã bắt đầu rơi xuống.
Cô về sau hẳn là có thể chân chính quên đi hắn rồi.
Trước kia một lần cô rời đi cũng là mang theo toàn bộ yêu thương của hắn. Có lẽ cô chính người mà hắn đã hướng trọn toàn bộ tình yêu của mình, cũng có lẽ đối với cô là áy náy, thế cho nên hắn hiện tại căn bản không có biện pháp đi yêu người.
Mà cô lúc này đây lại nói rời đi, là vĩnh viễn rời xa cũng sẽ không thể trở lại nữa.
Hắn mãnh liệt tiến lên từng bước bắt được cô, thương tâm gần chết mà nói “Không, không cần đi. Tiểu Kiều… anh yêu em… Tiểu kiều… không cần đi…” Hắn giống như một chiếc máy phát thanh, không ngừng lặp lại.
Cô hung tợn đẩy hắn ra, nhưng thế nào cũng không đây ra được “Tần Mộ Thiên, anh không xứng gọi tôi như vậy.” Hai chữ Tiểu Kiều mà hắn cũng xứng để gọi sao?
Năm đó hắn luôn thích nỉ non ở bên tai của cô “Tiểu Kiều… Tiểu Kiều… Tiểu Kiều…”, Tiều Kiều này cũng là biệt danh mà hắn hay gọi cô. Là hắn thường gọi, trên thế giới này cũng chỉ có hắn mới dùng hai từ này để xưng hô với cô. Luyến ái khiến con người ta luôn ngây ngốc, vì hai người đặt biệt danh cho nhau nên luôn cho rằng đó là chức danh độc nhất vô nhị, nhưng hôm nay nghe tới lại như là châm chọc.
Tròng lòng cũng vừa hận vừa chua xót lại đau đến nóng rát, giống như năm đó vậy, trong hốc mắt tựa hồ có gì đó cũng muốn rơi xuống.
Cô hít thật sâu cả giận mà nói “Tần Mộ Thiên, nếu anh không chịu buông tay, như vậy tôi lại nói cho anh biết một việc vốn tôi cũng không định nói cho anh.” Vì sao tâm của cô hiện tại cũng sẽ đau quằn quại như vậy, được rồi, cô cũng không để cho hắn dễ chịu đâu.
Muốn đau, mọi người liền cùng nhau đau đi.
Cô tàn nhẫn nói tiếp, “Đứa nhỏ này chẳng phải là đứa nhỏ duy nhất mà tôi phá bỏ. Năm đó ở nước ngoài, tôi cũng đã từng phải phá bỏ một đứa rồi…”
Hắn như chết đứng, cứng ngắc đứng ở đó, cuồng loạn lắc lắc đầu, ánh mắt cực kỳ bi ai tuyệt vọng. Chính là không thể tin được, một lần rồi một lần hỏi cô “Không… không phải. Em nói cho anh biết là em đang dối dạt anh có đúng hay không? Em là hận anh năm đó đã cầm tiền của anh trai em có đúng hay không?”
Cô chính là cười lạnh, trong giọng nói lại không có lấy một sự ấm áp nào “Anh nói thử xem? Tôi bây giờ còn cần lừa anh sao?”
Đứa nhỏ đầu tiên là có thật, đã từng chân thật tồn tại qua…nhưng đứa này lại là giả. Y Tá kia là cô mua chuộc, đơn giản sửa tên một chút trên báo cáo của người khá, đóng dấu xác nhận cho báo cáo mà thôi. May mắn có cô ta trợ giúp, cô mới đủ tài năng diễn hết một tuồng kịch. Hắn đã diễn cho cô xem thì cô vì sao lại không diễn lại chứ?
Hắn thống khổ gào to, chảy lệ như một con thú bị thương không thể chữa được vậy “Không… Không…”, mà cô thì kiên quyết rời đi.
Hắn cũng sẽ đau khổ sao?
Nếu hắn biết năm đó đem cô vứt bỏ, cô có đau khổ hay không? Cô có thù tất báo, ai kêu cô là Lâu Lục Kiều. Hắn đối với cô thế nào, cô cũng muốn hoàn trả lại hắn gấp đôi.