Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, cô đang rối ren vì tập trung vào hình ảnh kia lên ngẩng đầu cầm điện thoại lên, cũng không có ai gọi tới, giọng điệu không kiên nhẫn “Có chuyện gì, nói mau.”Tiếng cười thanh thanh của Uông Thủy Mạt từ đầu kia truyền tới “Như thế nào, tháng này tạp chí lại không bán được sao?” Không thể tưởng tượng được người phụ nữ Uông Thủy Mạt này, thời điểm tuần trăng mật còn có thể nghĩ đến cô. Coi như cô ấy có lương tâm đi.
Thái độ của cô tốt hẳn lên nhưng khẩu khí lại có điểm ác liệt hơn trước “Đúng vậy. Chỉ có Ngôn phu nhân là thoải mái quá.” Thủy Mạt biết cô làm việc có áp lực lớn, lơ đễnh cười nói “Gặp tớ lát đi, tớ muốn đưa cho cậu một thứ. Tâm tình hẳn là nên thoải mái một chút đi.”
Cô nhìn hình ảnh trên bàn kia, cũng không một sớm một chiều mà có thể giải quyết được sự tình, sờ sờ cái trán “Được rồi.”
Khi cô đến điểm hẹn thì Thùy Mạt đã chờ ở nơi đó. Một mái tóc dài thẳng tắp, xa xa nhìn lại như trước, vẫn là thanh lệ như nước giống như một mầm non mới xuất ra từ cây vậy. Thật đúng là có thể gạt người, con đều đã lớn như vậy rồi.
Nhớ năm đó cô có thể sánh bằng cô ấy yêu đương sớm, cũng kết hôn sớm… cô bỏ mọi thứ ra khỏi đầu, đột nhiên phát hiện bản thân gần đây nhất lại càng dễ dàng nhớ tới những điều trước kia, cũng càng ngày càng dễ dàng sầu nào. Có thể nguyên nhân là đã gặp lại hắn, tất cả đã làm cho cô không tự chủ được mà nghĩ đến những chuyện trước đây. Cũng có lẽ vì Thủy Mạt tìm được hạnh phúc thôi, càng cảm thấy bản thân cô đơn chiếc bóng.
Tuy rằng Thủy Mạt cùng Ngôn Bách Nghiêu cũng từng trải qua đủ loại hoàn cảnh, nhưng rút cuộc vẫn là hiểu rõ lẫn nhau. Những năm gần đây cho dù là đi lòng vòng quanh đi chăng nữa hai người vẫn là yêu đối phương. Đây là điều quan trọng nhất. Hôn nhân bất quá chỉ là tờ giấy hôn thú mong manh nhất mà thôi, chỉ có tin tưởng lẫn nhau, luôn tranh thủ nắm bắt mọi thứ cùng nhau trải qua mọi việc, vô luận trải qua bao nhiêu khốn khổ đau đớn.
Uông Thủy Mạt cười nhìn cô ngồi xuống, áo sơ mi trắng phối hợp với chiếc váy màu đen bó sát người, đem dáng người hoàn mĩ lung linh của cô hiện ra, có vẻ thời thượng lại quyến rũ. Uông Thủy Mạt cười nói “Tớ đã giúp cậu một việc tốt lắm.” Lục Kiều nhìn phong cách giống như thời thượng của mình nhưng lại có vài thứ lại cố chấp không thể thay đổi. Loại trà cho tới bây giờ cô thích chính là trà hoa cúc.
Nói chuyện phiếm một lúc, Lục Kiều mới nhàn nhạt hỏi “Kế tiếp cậu có tính toán gì? Phỏng chừng Ngôn đại quản lí kia muốn cho cậu về nhà đem đứa nhỏ đi sao?” Uông Thủy Mạt đang cầm cái chén, bỗng cười khanh khách nói,“Đúng vậy”
Lâu Lục Kiều “hừ” một tiếng “Hắn có ý kiến hay. Nói với hắn nuôi cậu có thể còn về nhà không được. Hắn hiện tại dùng chiêu này chính là chuẩn bị đem bồi dưỡng cậu trở thành một người phụ nữ nhàn rồi, sau này để người ta phỉ nhổ thôi.”
Uông Thủy Mạt biết cô đối với hành động năm đó của Ngôn Bách Nghiêu vẫn còn để tâm, liền đổi đề tài, “Đến đây xem tớ mang quà gì về cho cậu này?”
Đang khi nói chuyện, cô ấy đưa quà cho cô mà Lâu Lục Kiều cũng không khách khí đứng lên nhận lấy, nhìn trước nhìn sau rồi dẫu môi hồng đến mê người, mắng “Keo kiệt thật. Chỉ có món quà nhỏ như thế này mới nhớ tới tớ nha.” Thế nhưng vẫn lập tức thử mang vào, vẻ khoe khoang hỏi “Thế nào, đẹp không?”
Uông Thủy Mạt bật cười, liên tục gật đầu “Đương nhiên là đẹp rồi, mỹ nữ mà. Đương nhiên mang cái gì cũng đẹp rồi.”
Lâu Lục Kiều nhìn chiếc vòng cổ trong tay mình trong chốc lát mới nói “Bất quá cậu cũng đã được xem như có lương tâm. Nếu là tớ thì còn không nhất định mua cho cậu đâu. Mà nói về sau này, cậu bây giờ đã là Ngôn đại phu nhân thế này làm sao với trước đây được. Trước kia đều mua tặng tớ những túi xách lớn, hàng hiệu mà hiện tại sao lại đổi thành quà tặng nhỏ keo kiệt thế này hử?” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng cô biết chiếc vòng cổ này cũng có giá rất xa xỉ. Nhưng mà hiện tại cô rất muốn chọc người phụ nữ này.
Thủy Mạt nhẹ nhàng vuốt lại mấy sợi tóc, không nói gì. Lâu Lục Kiều nhìn chằm chằm cô ấy, cảm thấy thần sắc của cô ấy như có chút mất tự nhiên. Trong đầu hiện lên một ý nghĩ, híp mắt nói “Không phải cậu định nói với tớ những cái túi sách kia đều là do Ngôn Bách Nghiêu đưa cho cậu để đưa cho tớ chứ. Cậu lúc ấy không muốn liền đem về làm rác rồi lại ném qua cho tớ đó à.” Uông Thủy Mạt bị sức tưởng tượng quá mức khoa trương của cô làm cho cười rộ lên “Cậu đi chết đi. Sự việc không phải như vậy.”
Bưng ly trà lên, uống một ngụm rồi lại nhìn Lâu Lục Kiều vài lần, Uông Thủy Mạt có chút do dự nói “Tớ không biết là có nên nói cho cậu một chuyện…” Kỳ thật cô có điểm áy náy đối với Lục Kiều bởi vì giấu diếm cô ấy chuyện của Tần Mộ Thiên.
Lâu Lục Kiều khó hiểu ngẩng đầu lên “Chuyện gì?”. Ánh mắt sáng lên rõ ràng.
Uông Thủy Mạt hít một hơi, kỳ thật những lời này cô đã lo lắng thật lâu,luôn luôn không biết nói như thế nào với Lục Kiều. Nhưng hôm nay nếu nói đến đề tài này thì dứt khoát phải nói ra thôi. Tục ngữ có câu “Giấy không thể gói được lửa”, một ngày nào đó Lục Kiều cũng sẽ biết.
Cô trầm ngâm sau một lúc lâu mới nói “Tớ luôn luôn muốn nói cho cậu một chuyện. Những món quà mà hằng năm tớ tặng cho cậu, cậu còn nhớ rõ chứ? Những món quà đầu tiên cho đến những món quà trong vài năm nay, dù là túi sách hay quần áo kỳ thực cũng không phải là do tớ mua.”
Nhìn Lâu Lục Kiều vẻ mặt khó hiểu, lông mi cô rũ xuống, giống như một đứa nhỏ làm chuyện sai lầm không dám nhìn biểu tình của Lục Kiều, giọng nói cũng theo bản năng mà thấp dần xuống, “Kỳ thực là có người nhờ tớ hỗ trợ chuyển cho cậu…”
Trong không khí một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng truyền đến. Vốn là giai điệu trong trẻo dịu dàng uyển chuyển nhưng hiện tại nghe tới đã thấy có chút tối tăm, chát đắng.
Lục Kiều luôn luôn không nói gì. Một lúc sau Uông Thủy Mạt mới chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên không ngoài dự định nhìn thấy ánh mắt của Lục Kiều đang nhìn chăm chằm trên người cô, tựa hồ như đã hiểu ra, lạnh lùng thốt lên, “Đều là hắn nhờ cậu chuyển giao cho tớ….”
Thủy Mạt gật gật đầu, Lâu Lục Kiều đứng mạnh lên, xoay người rời đi. Cô vội bắt lấy tay của Lục Kiều, giọng nói như cầu xin “Lục Kiều, cậu không cần tự giận mình. Là tớ không tốt… tớ không nên giúp hắn… nhưng hắn nhiều lần đến cầu xin tớ… liên tục mấy ngày đứng ở trước nhà tớ… cho nên tớ liền mềm lòng… Là tớ không tốt…tớ về sau không bao giờ giúp hắn nữa… có được không?”
Lâu Lục Kiều dùng sức tránh thoát tay cô, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía cô, giống như đang nén lửa giận trong người “Cậu… cậu… quên đi, chờ bao giờ tớ nghĩ xong thì sẽ đến tìm cậu.” Dứt lời, đeo kính râm cũng không quay đầu lại nhìn cô mà rời đi. Uông Thủy Mạt đứng ở bên cạnh bàn, có chút không biết làm sao nhìn bóng dáng của Lục Kiều chậm rãi biến mất trong mắt mình. Xem ra lần này Lục Kiều thực sự là rất giận.
Lâu Lục Kiều trở về nhà, chuyện đầu tiên là đem lục tung những thứ mà Thủy Mạt đã từng đưa cho cô, xếp thành một loạt. Cho đến khi cô đem chiếc túi cuối cùng ném lên sàn nhà, cả người như một cái bóng cao su chậm chậm xì hơi, chậm rãi ôm đầu gối vô lực mà yếu đuối ngồi xuống.
Hắn đã từng nói “Tiểu Kiều, chờ anh có năng lực, anh nhất định sẽ tặng cho em những thứ tốt nhất.” Đúng vậy, hắn hiện tại đã có năng lực có thể dùng tiền mua những thứ được coi là xa xỉ phẩm này. Nhưng là hắn cùng với cô đâu còn… cô hẳn là nên cảm kích hắn chứ nhỉ? Sau khi thành công rồi còn nhớ đến vị trí của người vợ trước như cô.
Đáng tiếc mấy thứ này cô không thèm để ý, cũng không thấy hiếm lạ gì. Năm đó cô nếu muốn thấy của hiếm lạ thì đã không kết hôn cùng với hắn. Cô chính là thương hắn, cũng chỉ vì thương hắn mới cam tâm tình nguyện mất đi lý trí, cúi đầu vì hắn mà trở về làm dân đen áo vải không đồng xu dính túi. Nếu cô ham của hiếm lạ thì năm đó hắn thay cô xách giày còn không xứng đâu.
Đem những thứ đó đóng gói lại, lại lên mạng tra được địa chỉ công ty hắn, rồi liên hệ công ty chuyển phát nhanh trực tiếp gửi trả lại cho hắn. Đời này, hắn cùng cô từ lúc đó đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Chỉ cần không thấy, không nghĩ tới thì cô vẫn là một Lâu Lục Kiều xinh đẹp kiều diễm, tràn đầy tự tin như là chưa bao giờ gặp qua nỗi thương đau như thế mà thôi.
Chính là thật không ngờ tới, hắn tới trực tiếp tới tạp chí để tìm cô. Cô từ bên ngoài trở lại văn phòng, từ xa đã liền thấy Tạ Tiểu San đang đứng ở cửa phòng lại càng không ngừng nhìn xung quanh. Vừa thấy cô đến, rõ ràng cảm giác gánh nặng như được trút bỏ nhưng sắc mặt vẫn cổ quái như trước.
Tạ Tiểu San kéo cô qua, nói ở một bên “Người phụ nữ này, điện thoại của câu đâu? Gọi cho cậu mấy chục cuộc điện thoại cũng không thấy bắt máy. Nói, đi làm gì? Thành thật thì được khoan dung, kháng cự thì sẽ nghiêm trị.” Cô cười lớn lên liếc cô ta một cái, tức giận nói “Không cần nghe. Hơn nữa cậu có phải hỏi tớ đi làm gì đúng không? Tớ còn không phải số khổ đi đàm phán để phát hành bản tạp chí quảng cáo kia a. Thế nào cảm thấy tốt thì chúng ta đổi cương vị vậy?”
Vừa nghe đến bản tạp chí mới sắp phát hành, Tạ Tiểu San vội bày ra thái độ lấy lòng, hơn nữa lảng tránh đề tài “Chúng ta trước không cần nói chuyện này nữa. Tớ là muốn nói cho cậu, có người tới tìm cậu. Tớ đã mời hắn đến văn phòng của cậu chờ.” Nhìn biểu tình thận trọng của Tạ Tiểu San, xem ra vị khách này không đơn giản nha.
Cô hơi hơi nhíu mày, mở miệng hỏi lại “Là ai thế?”. Tạ Tiểu San nhìn cô, chậm rãi đọc nhấn rõ ràng từng chữ “Tần Mộ Thiên.” Tạ Tiểu San biết quá khứ của cô cùng hắn, trách không được bộ dạng giống gặp quỷ như thế.
Hắn sớm đã không còn là người năm đó ôn hòa ẩn nhẫn nữa, mấy năm nay trong công việc cái gì đã chủ động đưa ra thì chỉ cần nghĩ đến đã phải luyện đến dày công tôi luyện như thế nào.
Khi cô đẩy cửa bước vào, hắn ước chừng đã chờ lâu. Hắn đưa lưng về phía cô, ngồi đối diện với bàn làm việc của cô trong văn phòng. Hắn vẫn không nhúc nhích, thanh âm khi cô đẩy cửa vào tựa hồ cũng không có nghe được.
Cách nhiều năm như thế, bóng dáng của hắn tựa hồ một chút cũng không có thay đổi, cũng tựa hồ như càng dày rộng hơn. Có lẽ thời gian cũng đã khá lâu, thần trí của cô đã ổn định. Ánh mắt cô di chuyển xuống dưới, bước chân có ý nặng chút.
Hắn lúc này giống như mới phát giác, thân mình quay lại, lẳng lặng nhìn cô. Tầm mắt của cô rơi trên tay hắn, bởi vì trong tay hắn cầm chính là bức ảnh cô đặt trên bàn làm việc. Đó là ảnh chụp ở Thái Lan, cô mặc một bộ đồ thái diễm lệ, trên mái tóc đen dài có một cài một cái đóa hoa màu vàng như một cây trâm.
Nhớ mang máng lúc ấy Tạ Tiểu San đã nói rằng cô cười đến quyến rũ mê người, người so với hoa còn đẹp hơn vài phần, giống như đang chuẩn bị quyến rũ người khác vậy. Còn nói là lo lắng quá nên muốn mời cô làm người mẫu cho bìa tạp chí nhưng sợ phát ra rồi lại khiến cho những người phụ nữ khác công phẫn, lo lắng đến vấn đề lượng tạp chí được tiêu thụ nên vẫn từ bỏ. Sau đó lại lao tới chụp lấy chụp để, hiệu quả quả nhiên không sai nên mới như vậy mà có tấm ảnh ở trên bà làm việc của cô.
Nếu hắn trực tiếp đến, cô tốt nhất cũng phải ra đạo đãi khách, khách khí nói “Anh Tần, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì?” Hắn chỉ nhìn cô, không nói gì. Cô tự nhiên biết cái gọi là chuyện gì nhưng địch bất động thì ta bất động, điểm đạo lý ấy cô vẫn biết.
Trong ánh mắt của hắn có tia ôn nhu nhưng cũng phảng phát có tia đau thương. Đáy lòng cô nở nụ cười lạnh lùng, xin nhờ cho, năm đó bên người hắn không còn là cô.
Trong không khí rất im lặng, cô đột nhiên nghĩ đến một việc, đứng lên rồi khách khí nói “Xin chờ cho một chút.” Sau đó xoay người ra khỏi văn phòng, ước chừng và phút sau cũng đã trở lại.
Ngồi xuống bàn làm việc, đem gì đó ở trong tay đặt trước mặt hắn “Cái này là tôi nợ anh. Tôi luôn muốn trả lại cho anh, cuối cùng cũng đã tìm được cơ hôi.” Trên mặt bàn là chi phiếu, mắt trên điền chữ số mà nét mực còn chưa khô. Hiển nhiên vừa rồi cô mới đi ra ngoài chính là làm chuyện này.
Sắc mặt của hắn lập tức trắng bệch, giống như bị cái gì đánh trúng vậy.
Năm đó khi hai người sống cùng nhau, người nhà cô đã cắt đứt viện trợ kinh tế cho cô, muốn bắt cô phải khuất phục. Nhưng cô kiên trì muốn ở cùng với hắn nên một năm học phí kia là hắn dùng tiền tích góp từng chút một mà đóng thay cho cô. Mấy năm nay chỉ có ngẫu nhiên mới nhớ tới việc này, trong lòng cô vẫn cảm thấy có một tia lo lắng, cũng chỉ có vào thời điểm đó cô mới thấy hắn đã từng yêu cô. Nên cô cũng luôn nhớ được cô còn thiếu nợ hắn một tấm chi phiếu này.
“Tôi tính theo tỷ suất hối đoái của dolla ở năm đó, mặt khác lại cộng thêm tiền lãi của vài năm nay. Anh xem qua một chút, nếu không có vấn đề gì cần nói thì anh có thể đứng lên về được rồi. Đương nhiên tôi cũng biết anh hiện tại anh cũng không đến nỗi thiếu mấy đồng tiền lẻ này. Nhưng dù sao cũng là tôi nợ anh… bất luận như thế nào tôi cũng muốn nói cảm ơn anh… Nếu không nhờ anh thì tôi cũng không có khả năng hoàn thành việc học đúng thời hạn…”
Hắn đánh gãy lời cô, thanh âm dường như cứng ngắc khô ráp, tựa như có cái gì đó chắn lại ở cổ họng vậy “Thế còn anh nợ em thì sao?” Cô dừng lại, trong chốc lát nỗi lòng của bản thân mới đứng vững, cười yếu ớt mở miệng hỏi lại hắn, “Anh có nợ tôi sao? Tôi quên rồi.” Ngữ điệu rất bình tĩnh, giống như hai người chưa từng thật sự phát sinh bất cứ sự tình gì.
Nói đến chuyện khi cô đi học, cô luôn luôn khách sáo, có chút tươi cười giống như hắn chính là một con người xa lạ hoặc chính là một người vừa mới quen biết mà thôi. Dĩ vãng cô nhiệt liệt như vậy, tươi cười giống ánh thái dương lộng lẫy, lúc tức giận cũng như cơn mưa rào, nói chuyện cũng không phải cái dạng này, tất cả cũng không phải là cái dạng này…
Hắn cảm thấy một loại đau thương đến mức tận cùng tuyệt vọng. Cô không nhớ rõ… cô quên… cô đã nói rõ ràng như thế.
Nhìn sắc mặt như tro tàn của hắn, trong lòng cô lại dâng lên một khoái cảm mãnh liệt. Cô không nghĩ hắn thiếu cô cái gì, khiến hắn cả đời này thiếu cô để hắn có thể áy náy cả đời thì cũng tốt lắm. Cô tuyệt đối bề ngoài không giống hào phóng như vậy, ngược lại cô rất ác độc mới không nghĩ nhường hắn như vậy đâu. Hắn cho rằng đưa cho cô mấy cái túi sách, đưa cho cô ít châu báu là có thể lau đi sự phản bội mà hắn đã từng làm sao? Nhưng hắn nằm mơ đi thôi.
Hắn chậm rãi đứng lên, chậm rãi buông tấm ảnh trong tay xuống, một hồi lâu mới xoay người rời đi. Tất cả giống như một đoạn phim quay chậm, bất đắc dĩ không tiếng động như vậy.
Cô cầm chi phiếu đứng lên, “Anh đợi chút.” Hắn bỗng dưng xoay người, trong mắt giống như có nước. Cô tiến lên vài bước, đem chi phiếu đưa tới trước mặt hắn. Hắn kinh ngạc nhìn cô, ánh nước trong mắt cuối cùng dần dần biến mất. Tay hắn không hề động, cô nhét vào tay hắn xoay người muốn rời đi.
Ngón tay hắn vừa mạnh lại vừa nhanh, cô thu thế không kịp đã bị hắn bắt lấy tay. Bàn tay hắn lớn mà ấm áp như năm đó. Nhưng cô lại cảm giác giống như là cầm than nóng, nỏng rực đến phỏng tay như vậy, tựa hồ không có nghĩ qua rằng tâm cũng đã bị nóng đến, ẩn ẩn nỗi đau đến khó chịu.
Giọng nói trầm thấp của hắn chần chờ trên đỉnh đầu cô rồi cũng truyền xuống “Tiểu Kiều…”. Thân mình cô hơi chấn động, dùng lực mạnh một chút, hất tay hắn ra, giọng nói cũng rất lạnh lùng “Anh Tần, mời. Không tiễn.” Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, một hồi lâu mới xoay người rời đi.