Trong lúc hắn thất thần, đám trưởng lão lao lên đỡ lấy Lăng Sơn.
Đại trưởng lão Vương Huy nhẹ giọng nói
-Các chủ, ngươi chống được chứ.
-Cơ Nguyệt nổi điên hay sao.
-May là nàng ta chỉ đến 1 người
-Một người là đủ đau đầu rồi, ngươi còn muốn đến mấy người?
-Đủ rồi, yên lặng đi- quay sang Vương Huy - Không sao, mang ta trở về, bị thương không nhẹ, ta cần yên tĩnh loại bỏ linh lực của Cơ Nguyệt, hôm nay chơi lớn rồi. Nhưng ta sắp có được thứ ta muốn rồi.
Lăng Sơn cúi mặt, nói nhỏ, khóe mắt lại hướng Lăng Dạ quét qua. Lăng Dạ có cảm ứng nhìn qua. Lăng Sơn cười nhẹ, hắn cần trấn an Lăng Dạ, dù sao nhân vật quan trọng trong kế hoạch, không thể sơ xuất. Chỉ còn vài ngày nữa, ta nhẫn. Những thứ hôm nay, toàn bộ từ trên người ngươi đòi trở về.
-Nhìn thấy ta lạ lắm sao?
-Dạ không? Nghĩa phụ, không phải vẫn là nghĩa phụ sao?
Lăng Dạ đáp, khuôn mặt với hắn chỉ là thứ yếu, quan trọng là như hắn đã nói. Nghĩa phụ, không phải vẫn là nghĩa phụ sao?
Lăng Sơn cười lớn. Hắn cảm thấy Lăng Dạ hôm nay đặc biệt ngây thơ giống con cừu non, đợi lão sói xám là hắn ăn, lại còn hỏi hắn là có muốn thêm gia vị hay không?
-Hahaha. Tốt
-Nghĩa phụ, Hoàng Diệu quả …
-Trước để ở chỗ ngươi, ta cần lại lấy
Lăng Sơn đi xa, Lăng Dạ trở về căn phòng cũ.
Hắn lại ngẩn người, hình ảnh của Lăng Sơn bắt đầu thay thế hình ảnh mờ nhạt của phụ mẫu hắn. Hắn vô thức đưa tay nhưng lại không thể nắm lấy thứ gì.
Phúc bá yên lặng xuất hiện sau lưng hắn. Khóe miệng cũng nhếch lên,( rất tốt, xem ra gần tấn cấp rồi, cũng vừa kịp kế hoạch). Phúc bá lại yên lặng rút lui, không chút nào làm Lăng Dạ phát hiện.
Lăng Dạ tỉnh thần, chợt ý nghĩ cũng biến thành kiên định
-Phụ thân, mẫu thân, nghĩa phụ….
Hắn thở dài, vứt bỏ tạp niệm, lấy ra Thất Thải hoa từ túi càn khôn. Nghĩa phụ mong hắn tấn cấp, hắn đương nhiên là không để nghĩa phụ thất vọng. Thất Thải sắc tràn ngập căn phòng, cánh hoa xinh đẹp tỏa ra từng đợt linh khí khiến Lăng Dạ cả người sảng khoái. Nhưng cánh hoa cũng nhanh chóng héo tàn, không ở trong cầu vồng, không bảo quản trong hộp ngọc, chỉ cần giây lát sẽ hóa thành linh khí tản đi. Lăng Dạ nhanh chóng vứt bỏ tạp niệm nuốt lấy Thất Thải hoa, vận chuyển công pháp tiêu hóa.
Thất Thải hoa vào miệng lập tức tan ra, hóa thành linh khí thuần khiết dung nhập thể nội Lăng Dạ. Linh khí ôn dưỡng theo cường độ tinh thần, thể chất, nhẹ nhàng du tẩu, những tế bào khắp cả cơ thể hắn như kẻ đói khát lâu ngày, tham lam hấp thu dòng linh khí chảy qua cường hóa bản thân rồi xông hướng kinh mạch cuối cùng để đột phá Hậu Thiên tầng 9.
Một phần khác rất đặc biệt bắt đầu ngưng tụ lại về vị trí đan điền nhúc nhích, không có hình dáng cố định. Phần năng lượng đặc biệt này đang hình thành thiên phú hình thức ban đầu, thứ mà lần đầu phục dụng Thất Thải hoa mang hiệu quả.
Lăng Dạ không chú ý đến đoàn năng lượng đặc biệt ấy nữa, cái hắn quan tâm bây giờ là đột phá, không thể lãng phí lòng tốt của Lăng Sơn được. Tập hợp linh khí, cô đọng, mạnh mẽ hướng vách ngăn kinh mạch mà xông qua.
Ầm
Như 1 kẻ phàm nhân dùng đầu đụng vào tường vậy, tinh thần của Lăng Dạ như gặp phải trọng kích, nhói lên liên tục. Vách ngăn hơi rạn.
Lăng Dạ lần công kích này chỉ có thể nói là thử nghiệm. Hắn bắt đầu suy tính,lập tức hắn tập hợp lại linh nguyên, kết hợp với linh khí còn lại của Thất Thải hoa hình thành mũi công kích mạnh nhất. Hắn không thích rườm ra, như khi ám sát địch nhân vậy, 1 kích tất sát, không trúng lập tức rút lui ngàn dặm. Nếu thất bại, sẽ triệt để xong. Hắn đánh cược, đánh cược sẽ xông phá được. Và hắn đã cược thắng.
Linh nguyên và linh khí va chạm với vách chắn ngay vị trí cũ, vết rạn lập tức mở rộng. Như trăm dặm đê ngã vì tổ kiến, vách chắn không ngăn được nữa vỡ tan. Linh nguyên ồ ạt chảy qua vùng kinh mạch mới. Lăng Dạ cả người thần thanh khí sảng, đau nhói tinh thần lập tức bị quét sạch. Linh khí xung quanh hình thành 1 vòng xoáy nhỏ theo sự hấp dẫn mà bị kéo vào cơ thể hắn làm linh nguyên tự thân mạnh mẽ hơn 1 đoạn dài.
Đan điền hình thành 1 loại năng lượng mới. Tuy chỉ nhỏ như cây kim nhưng chất lượng lại hơn xa linh nguyên của Hậu Thiên.
Tiên Thiên khí.
Muốn đột phá Tiên Thiên, linh nguyên phải chuyển hóa thành Tiên Thiên khí. Cộng thêm tinh thần lực ngưng đọng, có thế ngưng tụ công kích ngoài thân thể. Đương nhiên chỉ là công kích đơn giản, nếu muốn có lực sát thương mạnh cần đến vũ kĩ, pháp thuật, bí thuật chuyên dùng cho tinh thần lực. Trước không nói đến việc này, chỉ cần tinh thần lực ngưng đọng thôi đã ngăn cản bước tiến của hầu hết kẻ tu luyện rồi. Chuyển hóa Tiên Thiên khí thì chỉ cần thời gian dài là có thể hoàn thành, còn chuyển hóa tinh thần lực không chỉ cần thời gian mà còn cần thiên tài địa bảo
Tinh Thần thảo
Nó có thể sống ở bất cứ đâu, xuất hiện vào bất cứ khi nào. Nhưng vòng đời sinh trưởng của chúng cực ngắn, chỉ có 1 canh giờ. Nếu như không ai ngắt xuống bảo tồn, chúng sẽ hóa thành linh khí thuần khiết tản đi.
Tinh Thần thảo chỉ là tứ phẩm linh thảo nhưng lại có thể để cho các đại lão Chân Quân phục dụng cũng có hiệu quả. Cho nên, thuộc về loại cung không đủ cầu, càng ngày càng khan hiếm.
-Hậu Thiên tầng 9, tiếp theo chính là Tiên Thiên.
Nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh mới, Lăng Dạ thoáng có chút kích động. Càng mạnh mẽ, hắn càng sớm báo được thù. Bình định cảm xúc, hắn bắt đầu nội thị đan điền, đoàn năng lượng đặc biệt đã biến mất không thấy, giờ chỉ còn lại 1 phù văn đặc biệt đang huyền phù. Thần thức Lăng Dạ nhẹ nhàng ( chạm) vào phù văn.
Bạo Huyết
Lấy tiêu hao đại lượng máu huyết làm đại giới, thi triển ra thi thuật giả sẽ nhận được sức mạnh cường hóa, cưỡng ép nâng lên 1 cảnh giới nhỏ. Duy trì dài ngắn có quan hệ với thể chất, cảnh giới và máu huyết của thi thuật giả. Duy trì càng dài, càng tổn thương lớn.
Khóe miệng Lăng Dạ dương lên, hắn hôm nay vận may không tệ, dù sao đến 9 phần người phục dụng Thất Thải hoa sẽ được 1 loại thiên phú gân gà, ăn không được, vất đi thì tiếc. Hắn đạt được Bạo Huyết thuật tuy rằng không phải loại thiên phú đỉnh tiêm nhưng rất thực dụng trong chiến đấu.
Hai kẻ cảnh giới ngang nhau, đang chiến đấu hết sức gay gấn. Bỗng nhiên, 1 kẻ thi triển Bạo Huyết thuật thì kết cục có thể đoán trước.
Không suy nghĩ linh tinh nữa, Lăng Dạ bắt đầu chuyên tâm củng cố cảnh giới, miễn cho linh nguyên bạo động mà cảnh giới rút lui.