[Hàn Diễm, chuyện hôm nay làm là đúng đạo lý, ngươi không nên vì nó mà cứ suy nghĩ rồi lại làm cho bản thân bức rức như vậy. Trong kiếp trước, những người vây vào ngươi, từng thương yêu ngươi, một là không có cái kết tốt đẹp, hai là sẽ quay lại đả thương ngươi. Hàn Diễm, ngươi không nên mềm lòng như vậy. Ân tình của bà ta nếu ngươi chấp nhận thì nó sẽ ngày một ăn mòn ngươi, khiến ngươi mụ mị, khiến ngươi ngu ngốc. Bà ta cũng chỉ vì hình hài bên ngoài của ngươi cho nên mới tỏ thái độ như vậy. Hàn Diễm, ngươi làm đúng, ngươi luôn đúng! Nếu ngươi không rời đi, tên Ly Bách sẽ lôi ngươi vào, ngươi sẽ gặp phải một mớ rắc rối khủng khiếp không đáng có. Và Ly gia thậm chí có thể bị liên lụy. Hàn Diễm, ngươi quen cô độc mà. Cô độc là sở thích của ngươi, ngươi có thể tự làm bản thân vui vẻ mà không cần người khác mà đúng không. Lời hứa kia dù ngươi không chấp nhận nhưng ngươi cũng đã ăn nàng ta thì xem như đã là đồng ý. Hàn Diễm, ngươi đã làm đúng. Đó là quyết định duy nhất và chính xác nhất mà ngươi có thể chọn lựa. Hàn Diễm, ngươi làm rất tốt]_Hàn Diễm vùi mặt vào cánh tay, ánh mắt vô định nhìn về phía trước, bất giác chậm chạp nhắm mắt_[Hàn Diễm, ngươi luôn đúng. Việc làm chỉ cần hợp tình hợp lý, khiến ngươi thoải mái thì ngươi làm đúng. Hàn Diễm, ngươi thoải mái mà. Đúng không....Ừ, là như vậy]
Ngồi trên bậc thềm, đơn giản dùng tay chống má nhìn tiểu Thi hì hục đắp người tuyết, Ly Bách chán chường cũng đến ngồi bên cạnh nàng, tay cứ lắc qua lắc lại nhành cỏ khô dài. Phía sau là tên hộ vệ đang nướng khoai lang, Hàn Diễm bí mật nở một nụ cười ngây ngô nhất.
"Đã rất lâu rồi mới thật sự có thời gian rảnh rỗi như thế này"_Hàn Diễm vùi nữa mặt vào đầu gối, vòng tay ôm lấy cả hai chân, lắc lư qua lại_''Không ngờ ta cũng có ngày trở thành một người giàu có"
Ly Bách nhướn mày nhìn qua Hàn Diễm, nhẹ nhàng đưa tay kéo qua sợi tóc cứ đong đưa qua lại trước mặt tiểu muội của hắn, tém vào một bên tai giúp nàng_"Đã rất lâu rồi ta mới trở lại đây"
"…."
"Sao lại im lặng"
"…"
"Trong tình cảnh này, muội phải là người tiếp lời để ta còn kể chuyện nữa chứ"
"Có muỗi mới muốn nghe ngươi kể chuyện"
"…."
"Ly Bách"_Hàn Diễm vẫn vùi mặt vào đầu gối, gọi tên người bên cạnh
"Sao?"_Ly Bách vui vẻ cong mắt nhìn theo nhánh cỏ trong tay lắc lư qua lại
"…."
"Ly Bách"_Hàn Diễm khẽ hé ra một mắt nhìn hắn
"Hửm?"_Ly Bách vẫn tiếp tục chơi với ngọn cỏ trong tay
"…"
"Ly Bách"_Hàn Diễm gác cằm lên đầu gối, cũng cong mắt cười nhìn theo tiểu Thi hì hục xây lên thứ gì đó
Ly Bách mặt cười nhìn qua tiểu muội muội của hắn, cưng chiều trả lời_"Sao nào?"
"…."
"Ly Bách"
"Sao??"_Ly Bách vẫn chăm chú nhìn nàng
Hàn Diễm tựa đầu lên đầu gối, nghiêng mặt qua nhìn Ly Bách, mỉm cười ngọt ngào_"Từ tên cho đến người, cái gì ngươi cũng xấu"
"A..."_Ly Bách ngớ người, trân mắt nhìn Hàn Diễm, nhưng rất nhanh hắn lại mỉm cười, xoay xoay ngọn cỏ trong tay_"Đa tạ"_rồi cũng như Hàn Diễm, nhìn thẳng về phía trước của mỗi người
Từ một điểm bên ngoài nhìn vào mái đình kia, xung quanh là những ngọn cỏ cao lớn úa vàng, táng cây cũng bị tuyết phủ gần hết,từng đợt gió lạnh buốt người thổi qua cùng với bầu trời vào chiều ra vẻ ấm áp. Bên dưới máy đình, một tên mặt sắt đứng yên, dùng thanh củi dài chọc vào hố củi lửa nhỏ đang cháy, trước hắn là hai bóng lưng một nhỏ một lớn ngồi dưới nền gạch đã được lót thảm qua, cứ lâu lâu lại quay mặt nhìn nhau cười một chút. Phía ngoài sân tuyết trước mặt bọn họ lại là một tiểu nha đầu vui vẻ chơi với tuyết. Một khung cảnh quá đổi nhẹ nhàng, ấm áp
"Ly Bách"
"Sao?"
"Bỗng nhiên ta nghĩ, mưu sự tại nhân hành sự tại thiên. Ngươi có nghĩ vậy không?"
"Rất hiếm"
Hàn Diễm nhếch môi cười, ngữa mặt, liếc mắt nhìn qua Ly Bách_"Ta thật sự mong là vậy. Ta không thích việc ngoài ý muốn xảy ra với ta"
"Việc muội đến đây đã là ngoài ý muốn"
"Bởi vậy ta mới ghét nó"
"Nhưng ta thích nó"
"Nói nghe xem, lý do ngươi đưa ta ra ngoài đi chơi, a nhầm, đi dạo như vầy là lại có ý định gì"
Hàn Diễm vừa nói xong câu kia liền chau mày, thầm tự mắng_[Chết tiệt, ý tứ này là sao, không phải là điều cấm kị không nên hỏi sao?? Bản năng chết tiệt kiểu gì vậy? Ta thiếu kiềm chế đến như vậy rồi sao?]
Ly Bách nhìn qua tiểu muội nhà mình, dùng ngọn cỏ chắn ngang cả hai, cong mắt cười_"Mẫu thân muốn giữ muội lại, ta là hài tử ngoan, biết vâng lời phụ mẫu"
Hàn Diễm nghe câu nói đó dù trong lòng là thở phào nhẹ nhõm nhưng ngoài mặt lại là thái độ như thấy người sao hỏa mà nhìn Ly Bách. Chợt nàng thấy Ly Bách định mở miệng nói tiếp, tâm thần liền căng như dây đàn
"Nhưng phần nhiều vẫn là nghĩ đi dạo cùng muội sẽ rất vui vẻ, và ta cũng muốn như vậy"_Ly Bách mỉm cười với Hàn Diễm, sau đó vo lên một nắm tuyết, hướng tiểu Thi ném tới nhưng lại hụt. Ly Bách liền đứng lên, bắt đầu cúi người vo tuyết rồi ném về phía tiểu Thi đang nấp sao mấy đồi tuyết nhỏ tiểu nha đầu cất công đắp nãy giờ
'Bực'_sợi dây đàn kia đã đặt đến độ căng nhất định nhưng con người vẫn cố tình tác động thêm. Cho nên cuối cùng nó đã đứt, hai đầu dây bởi vì đột ngột thay đổi liền tạo ra một lực rất lớn đánh ngược lại hai hướng khác nhau_[Vừa lòng chưa Hàn Diễm. Thứ ngươi thật sự muốn đều đã vẽ ra trước mặt ngươi. Ngươi nhìn nụ cười ngây ngô của tên thích âm mưu kia xem, nhớ lại sự ân cần của Ly phu nhân xem. Thứ ngươi cần biết bởi vì trí tò mò của ngươi mà được khám phá rồi. Thứ ngươi luôn sợ hãi trốn tránh giờ cũng lộ ra rồi, ngươi xem, ngươi được cả hai thứ luôn đấy. Haha, của đáng tội]
Hàn Diễm nhìn đến lớp tuyết hai bên lối đi, nhìn đến bàn tay vì được ủ ấm mà có chút ấm áp của mình, không nghĩ nhiều liền chuyển người đến gần một bên, đưa cả hai tay vào lớp tuyết lạnh lẽo kia, chậm rãi cảm nhận cái buốt giá, cái châm chích của tuyết lạnh từ từ thâm nhập từng thớ da, tất thịt
Đến lúc không còn cảm giác, Hàn Diễm mới rút ra đôi tay tê cứng, đỏ ửng của mình ra, vô thần nhìn qua Ly Bách cùng với tiểu Thi.
Xe ngựa chờ sẵn một bên, Ly Bách dang tay, tiến tới có ý muốn ôm tiểu muội của hắn lên xe nhưng Hàn Diễm bỗng dưng lại lùi bước, phẩy tay_”Ngươi lên trước đi”
“Được”
Hàn Diễm nhìn hắn khoan thai xoay người rời đi, lại nhìn đến tên hộ vệ đang chỉnh lại dây cương cùng mắc nối, thì nhanh chóng kéo tiểu Thi ra một góc khác, kéo tay đứa nhỏ lên, xăn ngược tay áo nha đầu_[Ta không nói chuyện thì ngươi tốt nhất nên có thần nhãn phía sau để mà nhìn xuyên thấu xem ta viết gì]
‘Nha đầu, chốc nữa về, giữa đường ngươi bảo phải đi mua chút kẹo cho ta, bản thân nhân lúc đó đi lấy hết giấy tờ những mảnh đất, hoặc nhà muốn bán trong vùng này từ trên quan lại đem đến cho ta’
Tiểu Thi gãi đầu, e dè kéo tay Hàn Diễm lên_’Tiểu thư, quan không giữ giấy đất, có một người khác chuyên phụ trách phần này, đi tới quan là không có đâu’
Hàn Diễm ngẩng đầu thờ ơ nhìn đứa nhỏ trước mặt_’Nếu đã biết thì tự động mà điều chỉnh, báo cho ta được lợi ích gì hả?? Ngốc à?’
Đứa nhỏ bĩu môi, nhún vai nhưng ánh mắt lại toát ra niềm vui, lại viết tiếp lên tay chủ tử_’Tiểu Thi rất vui vì bản thân có ích’
Hàn Diễm không đợi đứa nhỏ viết tiếp, thu tay trở vào, kéo lại áo choàng xoay người đi đến xe ngựa, lại bâng quơ mà mỉm cười
Vừa ngồi vào xe, cử động qua lại, tìm một vị trí thoải mái nhất, thở dài ra một hơi thì Ly Bách cũng lên tiếng
“Tiểu Diễm, muội làm gì ta cũng đều biết rõ”
Hàn Diễm nhướn mày nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Ly Bách, rất nhanh nàng liền nhếch miệng cười, rướn người đến gần, mặt đối mặt với hắn_”Ngươi mà không biết thì mới là thứ khiến ta bất ngờ”
“Không sợ ta ngăn cản sao?”
“Nếu ngươi hội tủ đầy đủ yếu tố, điều kiện ta cần thì tự động ta sẽ dừng chân xem xét, không cần ngăn cản ta cũng không được lợi gì”
“Đúng vậy. Nếu điều khiển không được thì phải bắt đầu phải dùng điều kiện, tuỳ người, tuỳ việc mà có những bước chuẩn bị khác nhau. Tiểu muội muội, muội phải nhớ đó”
Hàn Diễm nhướn mắt nhìn hắn chưa được ba giây đã quay đi, chân cũng gác lên thành ngồi, ngoe nguẩy qua lại_”Hiện tại chỉ có một điều mới có thể ngăn cản ta, nhưng thứ đó nếu thật sự ngươi nắm trong tay thì ta cũng xem như số phận an bày”
“Sao nào?”_Ly Bách nhướn mày, có chút hứng thú trỗi dậy, một tay gác lên chân, tay kia phe phẩy quạt_”Thật sự buông tha cố gắng sao?”
“Ta sống luôn phải có ít nhất hai đường đi”_nàng nhìn qua Ly Bách, giơ lên bàn tay đang nắm, xoè ra ngón trỏ trước tiên_”Một, ta thiếu tính nhẫn nại. Hai, ta không thích kiên trì. Ba, cầm được buông được. Bốn, không hối hận, không luyến tiếc”
“Sao lại nói cho ta những điều này?”
“Trông ngươi có vẻ là loại người đi ngược lại với bốn điều trên của ta nên thông báo trước cho ngươi biết”
Ly Bách dừng lại cánh quạt đang nhấp nhô trong tay để nó che đi nữa gương mặt của hắn, chuyển từ thưởng thức sang tầm nhìn dò xét về hướng của Hàn Diễm_”Muội từng nói, chúng ta giống nhau”
“Ừ. Và ta đã nói, đến lúc thích hợp, ta sẽ tận tình giải bày cho ngươi”
“Lúc thích hợp??”
“Lúc chúng ta chết”
Ly Bách nhếch môi cười_”Thật sự không muốn nói ra để có thể cứu vãn sao?”
“Ta nghĩ, có nói ra thì người cứng đầu, bảo thủ như ta và ngươi cũng không lay động nếu chưa chân chính nắm, cảm nhận được thứ đó trong tay đâu”
“Không phải muội từng có một kiếp người rồi sao?? Không lẽ vẫn không thay đổi”
“Cho nên mới nói đó là điểm thứ nhất ta và ngươi giống nhau. Cứng đầu, bảo thủ”_Hàn Diễm xoay qua, nhìn Ly Bách, mị ngọt cười_”Ta muốn có người chết cùng”
Ly Bách nghe xong, bật cười thành tiếng, xếp quạt, đánh vào đùi_”Được, xem giữa ta và muội, ai là người chết trước”
Hàn Diễm nghiêng đầu, tròn xoe mắt phượng nhìn biểu tình hào sảng của Ly Bách mà đơn giản nở nụ cười
Trên xe, cứ như vậy chìm vào yên lặng. Ly Bách một bên khẽ vén rèm nhìn ra bên ngoài, Hàn Diễm lại bởi vì lạnh nên phải thu mình vào một góc, lim dim muốn ngủ.
Đang lúc nàng chuẩn bị nhập mộng thì xe liền bị xóc một cái thật mạnh khiến Hàn Diễm giật mình, ngơ ngác nhìn quanh
“Tiểu Diễm, trong người khó chịu chỗ nào”_Ly Bách đột nhiên rút ra khăn từ trong ngực, nhanh chóng di chuyển đến gần Hàn Diễm, đưa tay nắm nhẹ cằm tiểu muội muội_”Máu mũi trào ra rồi”
Hàn Diễm hạ mắt nhìn Ly Bách, nghiến răng_”Còn không phải tại ngươi”
“Ta nào có lỗi, xem, lỗi là ở muội thích coi thường sức khoẻ của mình, xem ra ngày mai sẽ phát sốt”
“Ngươi không phải lang băm sao?? Mau kê thuốc cho ta đi”
“Muội thật sự muốn lang băm như ta kê thuốc”
“Ta tình nguyện chết trước”
Lời này Hàn Diễm vừa nói ra, Ly Bách liền mỉm cười với nàng, từ đâu cầm lên cây quạt gõ đầu nàng_”Đừng hòng ta để muội chết”
Hàn Diễm trợn mắt, bất ngờ với hành động kia, nhưng rất nhanh liền chuyển sang thái độ cợt nhả_”Hể! Xem ra ta có vẻ quan trọng lắm nhỉ?”
“Nếu là đứa ngốc, muội là mắc xích. Nếu là muội bây giờ, muội sẽ là quân bài quan trọng của ta”
“Ngươi sẽ là người cầm dây sao??”
Ly Bách dừng lại công việc chặn máu ở mũi Hàn Diễm, nhìn qua nàng, chợt mỉm cười_”Gần đây, ta lại có thêm một suy nghĩ khác. Biết đâu trên bàn cờ ba mặ,t hai người trực diện chân chính đấu nhau, một người dùng tấm bia thay thế giờ lại thêm một người đứng xem, tác động tinh thần thì cũng có thể lắm. Ta cảm thấy rất hứng thú khi nghĩ đến điều đó”
Hàn Diễm giật lấy khăn tay của Ly Bách, xe nhỏ hai đầu nhét thẳng vào mũi mình, lại trở về lười nhát trong góc xe, chân gác lên băng ghế, lim dim nhắm mắt.
Ly Bách mỉm cười thật nhẹ, lui trở về chỗ ngồi của mình. Một lúc sau, đến ngay cả Ly Bách cũng muốn thiu thiu ngủ thì Hàn Diễm mới yếu ớt lên tiếng_”Ta thích mỗi người một bàn cờ. Ngươi chọn người đối đầu, bày ra tất cả nước đi hắn có thể đi. Hết thời gian thì cũng là lúc ngươi so cờ”
Ly Bách nhìn qua tiểu muội nhà mình, mỉm cười thấu hiểu_”Ta thích trực tiếp, giăng bẫy từng nước đi. Chỉ cần duy một bàn cờ và hai người chơi”
“Tiểu Diễm”
“...”
“Vài ngày nữa sắp có hoa đăng, đừng bệnh nữa”
“Hừ, ngươi đến mà cúng bái từng tế bào trong người ta, đừng có nói với ta. Thân thể này không phải của ta”
“Tế bào?”
“Là một phần quan trọng cấu tạo nên cơ thể con người”
“Nói mới nhớ, ngoài việc xuân đưa muội ngắm hoa, hè đi suối ngâm chân, thu lên núi ngắm lá, đông cùng ta chơi tuyết thì vào hoa đăng hằng năm, ta sẽ cùng muội ra ngoài, tặng cho muội một món muội yêu cầu. Vì vậy, yêu cầu của ta chỉ cần nhớ nói cho ta biết thứ muội muốn và quan trọng nhất, hoa đăng đừng phát bệnh”
“Đừng nói trước”
“Nhất ngôn cửu đỉnh”
“Mặc kệ ngươi. Ta sẽ chờ ngày ngươi lật lá bài đầu tiên với ta. Nếu nó không phải là thứ ta muốn thì không trao đổi, không bàn chuyện, không liên quan, không quen biết”
“Hahaha, vậy là ta phải thật sự về, ngày ngày đêm đêm khấn khẩu thần phật, hy vọng thứ ta đang cầm là thứ tiểu Diễm cần nha, nếu không ta sẽ vì cô độc, vì thất bại mà chết mất hahaha”
“Lại nói, tên hộ về ngươi cho ta, là hắn kiệm lời hay hắn không biết nói??”
“Tiểu Diễm, hắn theo muội lâu như vậy mà vẫn không biết hắn bị câm sao??”
Hàn Diễm nghe xong liền bày ra bộ mặt không tin nổi, vội di tới gần cửa, vé rèm, nắm tay tiểu Thi đang ngồi cạnh tên hộ vệ đang đánh xe lôi vào trong, đứa nhỏ vừa vào liềm hít hà, vui vẻ cảm thán_”Ấm quá”
“Ngươi!!”
“Vâng”_đứa nhỏ ngây ngô nhìn qua chủ tử nhà mình_”Sao vậy tiểu thư??”
Hàn Diễm nhìn vẻ mặt ngây ngô kia nữa muốn mắng, nữa muốn thôi, cuối cùng là giả đò mỉm cười bày ra thái độ bát ái với tiểu Thi_”Nha đầu, ngươi trò chuyện với tên hộ vệ, biết được tên hắn chưa??”
Đứa nhỏ nghe xong, chớp chớp mắt, lắc đầu_”Tiểu Thi chưa từng nói chuyện với hắn"_nói đến đây, đứa nhỏ lại e thẹn_”Tiểu thư, người ta còn nhỏ, sao có thể hỏi tên một nam nhân khác chứ!!”
Hàn Diễm trân mắt nhìn sự ngại ngùng của tiểu nha đầu, cứng nhắc mỉm cười giơ tay vỗ nhẹ đầu đứa nhỏ_”Ừ, nam nữ thụ thụ bất tương thân”
Ly Bách ngồi một bên nhịn không được liền bật người lớn, cười đến độ phải ôm xiết lấy bụng của hắn_”Hahahaha, tiểu Diễm, nha đầu của muội, rất khá!!! Hahahahah”
Đứa nhỏ thấy mình như bị chế nhạo, liền bĩu môi, phụng phịu_”Thiếu gia, tiểu thư, nô tì xin lui”
Chờ cho tiểu nha đầu hạ màn xong, Hàn Diễm đưa tay vuốt mặt, Ly Bách nhìn thấy lại phì cười. Nàng cũng nhếch môi_”Ly Bách, ngươi xem, quà ngươi tặng đương nhiên lại là hàng lỗi, không ngại ngùng sao??”
“Hahaha, không ngại. Hắn chính là đệ nhất sát thủ của Hoắc Hải phường lẫy lừng, đây mới đúng là quà trời ban”
“Nhưng ta không cần, nếu ngươi thấy tốt, ta trả lại ngươi”
“Hahaha, đừng vội. Không nhớ chính muội đã hỏi ta sao hắn không ăn thuốc độc mà chết lúc bị bắt sao??”
“Ta không quan tâm, cũng không muốn nghe”
“Chính do loại độc đó. Cũng may ta lấy ra kịp, trong thời gian muội bất tỉnh, ta cứu lấy mạng hắn, chỉ là không cứu được tiếng nói của hắn. Mà cũng không sao, đã là sát thủ, ám vệ thì cũng chả cần tiếng nói”
“Không quan tâm, ta muốn trả”
“Muội đi mà thuyết phục hắn”
“Ngươi đùa, người cứu hắn là ngươi, sao hắn lại nghe lời ta”
“Cho nên Hàn Diễm muội nên thật lòng chấp nhận hắn là một ám vệ của muội. Được chứ?!”_Ly Bách bỗng nhiên ân cần, chân thật đến mức khiến Hàn Diễm chau mày
“Không, sao này ta tự tìm người cho bản thân, không cần người giúp đỡ. Ngươi này là ép ta nhận, không còn là quà tặng”
“Muội từng nhận quà, dùng xong rồi đem trả sao??”
“Trước kia chưa nhưng hiện tại sắp”
“Hắn là đệ nhất đấy”
“Bởi vì hắn là đệ nhất, lại càng là sát thủ, ta lại càng không nên giữ hắn bên người”
Ly Bách đánh quạt vào tay, chỉ quạt về phía rèm, hất nhẹ mặt về phía Hàn Diễm_”Không phải hắn đã che mặt rồi sao”
Hàn Diễm mím môi, thở hắt ra một hơi, khoanh tay, thẳng lưng hướng Ly Bách_”Ly Bách, bản thân ta lo còn không xong, ta không muốn phiền phức”
“Hắn sẽ thay ta lo cho muội”
“Có muỗi mới tin ngươi”
“Đứa nhỏ này, ta là muốn tốt cho muội”
“Ly Bách, ngươi càng cố chấp, ta càng sáng tỏ”
Ly Bách liền bày ra thái độ cợt nhã, dùng quạt nâng cằm tiểu muội của hắn, mị hoặc cười_”Chỉ có muội ta mới làm như thế”
Hàn Diễm hạ mắt nhìn xuống Ly Bách, nhếch môi cười_”Thật vinh hạnh nha. Ta mỏi mắt chờ xem”
Ly Bách cũng không bật cười, chỉ đơn giản cong lên khoé miệng, mở quạt, lui về chỗ ngồi, bày ra thái độ nhàn nhã thư sinh. Hàn Diễm thì ngồi một bên, rất không ý tứ hai chân vuông góc sàn xe, khoảng cách giữa hai chân rộng bằng vai, khoanh tay, chau mày nhìn xuống chân
“Ly Bách”
“Hửm??”
“Kì thật, Ly Hiên nàng ta rất...ừm...quý trọng các người”
“Muội lời này là đang muốn cầu tình thân sao??”
Hàn Diễm cũng lười nhìn hắn, đưa tay xoa xoa dọc sóng mũi_”Nhưng ta vẫn không hiểu sao cô ta lại cố chấp với Trịnh Hạo như vậy. Hình ảnh của hắn không tồn tại nhiều”
“Điểm này ta cũng không rõ. Nhưng từ lần đầu tiên gặp nhau, đứa nhỏ liền chạy lên rồi ôm chặt Trịnh Hạo,, cũng không nói gì, cứ thấy hắn là chạy lên trước ôm một bên tay hắn”
“Kì quái. Lúc gặp hắn, con người này đã run lên. Ngươi xem là vui hay là sợ hãi?”
“Sao muội lại nghĩ là sợ hãi”
“Lúc ta thấy Trịnh Hạo, tay chân liền run rẩy nhưng trong tiềm thức lại muốn chạy đến, giữ chặt hắn lại”
“Hay là...”_Ly Bách dùng quạt che nữa mắt, tà mị nhướn mày về phía Hàn Diễm
Nàng nhướn mày, cười khẩy, sau đó liền thơ ơ nói_“Thấy thái độ của ngươi thì ta cũng có đáp án rồi. Chỉ vẫn không biết được lý do”
“Là sợ hãi sao. Điều này làm ta ngạc nhiên đấy”
Lời này nói ra khiến Hàn Diễm có chút bất ngờ mà nhìn Ly Bách, sao đó là mỉm cười_”Ngươi thông minh như vậy, vào chốn quan trường, ẩn thân lộng quyền cũng không phải chuyện khó”
Ly Bách chỉ mỉm cười, dùng quạt vén lên màn che, tựa đầu vào vách, lặng yên đưa mắt nhìn bên ngoài_”Tuyết lại rơi rồi, đừng để bị lạnh”
Hàn Diễm nhìn Ly Bách, muốn nói thêm mấy lời bông đùa chọc ghẹo hắn nhưng miệng vừa mở thì thanh âm chẳng thấy đâu, cứ như vậy cũng lặng yên thuỳ hạ mi, thu vào một góc.
Hàn Diễm bởi vì mệt mỏi nên tiếp tục nhập vào mộng sâu, để cho Ly Bách bế trở vào nhà. Đặt Hàn Diễm lên giường, tiểu Thi cũng nhanh chóng đi lên cởi giày, áo ngoài ra rồi kéo chăn lên cho chủ tử. Ly Bách cũng không nán lại lâu, trước khi đi chỉ lạnh lùng bỏ ngõ
“Ta không muốn chủ tử ngươi ngày mai vẫn còn phát sốt”
Tiểu nha đầu nhìn theo cánh cửa đang được Ly Bách tử tế khép lại, lại nhìn đến chủ tử nhà mình, thầm thở dài, kéo qua ghế nhỏ đến gần đầu giường Hàn Diễm,chạy ra ngoài chuẩn bị khăn cùng nước ấm.
Ly Bách cũng không vội về phòng mà lại rẽ qua thư phòng vẫn đang còn sáng đèn kia, bình thản đẩy cửa, chắp tay, cúi chào Ly phụ, Ly mẫu_”Phụ thân, mẫu thân”
Ly Nhược bộ dáng vui vẻ, chạy đến bắt lấy tay của hài tử, chờ mong hỏi_”Bách nhi, tiểu Diễm”
“Nàng ta muốn rời đi”
“A...”_Ly Nhược vẻ mặt hoang mang nhìn qua trượng phu, chỉ thấy ông khẽ lắc đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc án thư
“Mẫu thân người trong mong điều gì từ hình hài đó?? Nếu ngay từ đầu đã không chấp nhận thì tại sao lại cố tình đối tốt với nàng ta?? Ly Bách cũng nói trước với người cùng phụ thân một điều. Nếu thật sự Hàn Diễm chấp nhận ngụ tại Ly gia thì lúc đó cũng đã không còn can hệ với người”
“Tại, tại sao?”
“Ly Bách ta đánh cược cho lần này. Chính ta mới là người có đầy đủ lý do khiến Hàn Diễm ở lại”
“Bách nhi”
“Người biết tại sao không??”
“...”
Ly Bách hạ mắt, lạnh lẽo nhìn mẫu thân của hắn, khẽ mỉm cười_“Người không biết đâu. Mãi mãi cũng không biết được, mẫu thân. Thứ mà một hài tử cần, người vừa đưa cho nó, nó chưa kịp nắm thì người đã giành lại rồi. Mẫu thân”
“LY BÁCH!!”_Ly Thành rốt cục không nhịn được, giằng mạnh án thứ xuống bàn, trừng mắt nhìn Ly Bách_”Phụ thân đã từng nói với ngươi, ngươi hiểu hay không ta cũng chẳng quan tâm thêm. Nhưng ngươi nên nhớ, phụ mẫu ngươi vẫn còn sống!”
Hắn lạnh nhạt nhìn qua Ly Thành, chắp tay, cúi người_”Ly Bách nhiều lời, phụ thân, mẫu thân đừng bận tâm. Hài nhi cáo lui”