"Ngẩng ngơ nhớ đến gương mặt người-Dù sao thì nhớ lại cũng khó tránh khỏi thương cảm-Nhẹ giọng than, tiếc thay quãng thời gian tươi đẹp ấy của đôi ta.... Đêm chưa tàn, sao trời rơi trong khóe mắt- Nhặt lại một tia sáng dịu dàng- Gió thổi, nến lay, một mình độc vũ không ai ngắm nhìn- Để lại cánh hoa.."
Hàn Diễm đôi mắt ngưng thần, như vô hồn yên lặng nghe câu từng câu hát, nhưng bỗng dưng như đàn đứt dây, giật mình tỉnh mộng, sau đó lại có đôi chút khó chịu mà hít mũi, chau mày. Tiểu Thi dừng hát cũng bởi vì Ly Bách dừng đánh đàn trước khi đứa nhỏ kịp hát tròn hết câu.
"Ngươi đánh đàn thật tệ"_Hàn Diễm một bên khẽ cử động, kéo lại chăn một lần nữa, mặt vẫn như trước quay vào trong tháp thượng, chỉ là trong giọng nói lại nghe ra chút giận dỗi
"Tiểu Thi của muội hát nghe thật đau tai"_Ly Bách một bên nhàm chán đưa tay gảy vài sợi dây đàn, sau đó lại nâng lên, đặt sang nơi khác
"Ngươi là hài tử nhà quan văn sao?"
"Ta đương nhiên"
"Thế đừng làm mất mặt họ nữa"
Ly Bách nhìn Hàn Diễm vẫn mãi cố chấp tránh mặt hắn liền xếp lại quạt, đặt lên bàn, xòe tay_"Đưa tay cho ta bắt mạch"
Nàng quay đầu, nhướn mày hỏi hắn_"Sao chuyển chủ đề nhanh vậy?"
"Đưa tay"
Hàn Diễm chống tay ngồi dậy, lại chuyển sang nằm dài trên bàn nhưng vẫn vươn tay đặt ra trước mặt Ly Bách, tùy ý hắn làm, nhìn qua đứa nhỏ bị bắt nạt đứng phía sau mình, nhướn mày_"Tiểu Thi, ngươi học bài đó ở đâu?"
"A, không nhớ rõ ạ, có vài chỗ...là tự thêm vào ạ"
"Ừ, về sau, ngoại trừ người thât sự yêu ngươi, muốn nghe ngươi hát thì mới được hát. Nhớ, chỉ để mình hắn nghe. Nam nhân luôn muốn người của họ làm điều duy nhất chỉ đối với họ"
"Thật sao ạ?"
"Ừ"
"Vâng"
Hàn Diễm thấy vẻ mặt như nghe lời sấm truyền của đứa nhỏ mà có chút không tin, hơi bất bình nhìn tiểu nha đầu của nàng_"Này, rốt cục là ngươi thông minh đúng thời điểm hay là vốn đã ngốc nên làm liều liền hóa ra may mắn?"
"Tiểu Thi cũng không rõ"_đứa nhỏ nhiều lúc vẫn không bắt kịp ý tứ trong lời nói của Hàn Diễm, vẫn như bình thường, liền nhoẻn miệng cười, biểu cảm trông rất hào hứng
Ly Bách chau mày, chậm rãi di chuyển qua lại ngón trỏ trên cánh tay của Hàn Diễm_"Mọi thứ càng bình thường thì lại càng bất thường"
"Là ngươi đa nghi"_nàng nghiêng đầu, nhìn hắn, sau đó lại như thờ ở chuyển tầm nhìn sang nơi khác
"…"_Ly Bách nhìn Hàn Diễm rồi lại nhìn qua tiểu Thi, một người thờ ơ, lười nhát không quan tâm, một người là tiểu hài tử, đối với thứ gì cũng ê a hỏi lại, đối với việc gì cũng dùng hết sức lực mà làm không nữa điểm giấu diếm kia lại khiến Ly Bách thấy có điểm lạ. Có phải là do hắn quá thờ ơ vốn không để tâm đến a hoàn cạnh Hàn Diễm hay thật sự nàng ta là đơn thuần không biết gì? Cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt lại câu hỏi vào trong, thở dài thu lại tay, mở quạt, tiếp tục phe phẩy_"Nhiễm lạnh, cần cẩn thận"
"Khi nào mới đến hoa đăng?"_chậm rãi kéo lại tay áo, cầm chăn, tiếp tục trườn mình, nằm dài ra tháp thượng
"Sao? Thật sự muốn đi? Còn tưởng hôm đó đích thân bản công tử phải vác muội qua vai mà mang ra ngoài"
"Ừ"
"Có điều muốn ước sao?"
"Điều muốn ước, không có. Chỉ muốn thấy đèn trời, không thì hoa sen thả sông cũng được"
"Có thể làm cả hai"
"Đối với việc này, ta thích theo số đông"
"…"_Ly Bách nhoẻn miệng cười, hạ xuống chung trà nóng lên bàn, thoải mái thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, ánh nhìn trong ra phía xa. Chỉ là, gương mặt hắn, vẫn như trước, tựa như nước hồ mùa xuân, luôn tràn đầy sức sống, luôn vui vẻ mà cong mắt cười. Không như Hàn Diễm vừa đến, nằm dài cuộn mình trong lớp áo choàng rồi lại thêm tầng chăn mỏng, ôm trong người là hộp đá đừng than nho nhỏ để ấm đôi bàn tay, gương mặt lười biếng, ánh mắt thờ ơ mang chút khinh bỉ nhìn Ly Bách
"Diễm nhi"
"…."_Hàn Diễm chau mày, khó chịu lui mặt vào trong áo choàng_[Diễm nhi cả nhà người, đừng có mà sáng sớm chọc ta lên máu]
"Mạch Kha trùng hợp lại tìm một người gọi là Diễm"
"Hắn là tên biến thái!"_nói đến đây Hàn Diễm bỗng nhiên mày chau thật chặt_"Ngươi, từ trùng hợp, có nhiều ý tứ"
"Chỉ có một đáp án"
"Không phải cẩu huyết đến như vậy chứ! Khoan...."
"Chuyện gì?"
"Trùng hợp của ngươi là một đáp án nhưng đối với ta lại là hai"_Hàn Diễm mày khẽ chau giơ tay ra chặn lại Ly Bách, ngón trỏ khẽ chặn lên môi mình_"Nếu đã như vậy thì sau này, bất kể chuyện gì ta sắp làm, ta đều sẽ có đáp án dự trù. Chỉ là, mong ngươi cũng sẽ có phương án dự trù thay thế cho ta"
"Không muốn cho ta biết lý do sao?"
"Chưa tới lúc"
"…."_Ly Bách vẻ mặt nghiêm túc nhìn muội muội trước mặt hắn, sau đó lại bật cười thật lớn_"Hahahahaha, Hàn Diễm à, muội làm ta thật sự bất ngờ. Có biết hay không ta..."
"Không cần nói, tên khốn nhà ngươi vốn là được lão thiên ưu ái, ta chỉ là phụng sự hành thiện, à nhầm phụng thiên hành sự. Ta không cần nghe thêm bất cứ lý do, bất cứ câu chuyện nào của ai nữa, ta tham gia cùng ngươi, không có nghĩa ta là một phần của ván cờ hoặc thứ gì khác"
Hắn nghe qua liền chau mày, nhếch môi cười_"Ưu ái? Hàn Diễm, muội nói ra điều này, không sợ ta sẽ cố gắng tìm ra ưu ái đó để rồi..."
"Nếu ngươi làm như vậy, ngay cả bàn cờ ngươi cất công gầy dựng bấy lâu cũng sẽ gãy nát. Giết Trịnh Hạo đầu tiên hay cuối cùng đều không quan trọng với ta"
Ly Bách dù mày vẫn chau, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt như hoa mới nở của mình mà trả lời Hàn Diễm_"Bởi vì muội có khả năng sao? Muội dùng tên hộ vệ bên cạnh uy hiếp ta?"
Hàn Diễm thở dài, chuyển tư thế nằm cho thoải mái, sau đó nhìn Ly Bách mà mỉm cười_"Làm sao ngươi tìm ra hắn?"
"Nói đến câu chuyện này cũng thật sự là thú vị. Hắn là nhận được nhiệm vụ đi ám hại muội, nhưng trước khi thực hiện việc đó, hắn lại biết được một sự thật khiến hắn muốn từ bỏ nơi đó, tình cờ hay cũng có thể nói là may mắn cho hắn vì những lần ta làm chuyện lén lút thì đều bị hắn phát hiện, hắn tò mò nên điều tra. Cho nên sau đó, trùng hợp lúc này hắn muốn rời đi, liền làm như một chuyện cố ý, sa chân mà rơi vào Ly gia"
"..."_Hàn Diễm chau mày, vươn tay lên bàn tìm kiếm đĩa bánh_"Ly gia thật sự sắp trở thành đầm rồng hang hổ rồi"
Ly Bách nhướn mày, nhoẻn miệng cười, đẩy đĩa bánh đến gần tầm với của Hàn Diễm_"Cũng có vài phần chắc chắn ở việc ông ta, người đứng đầu của Vận trang biết rõ tên hộ vệ bên cạnh muội là sống hay chết, vì lý do gì mà rời đi cho nên, nếu ông ta muốn bắt hay giết người, ưu tiên làm trong tuyệt mật. Còn khi đã bị dồn vào chân tường, ông ta nếu thông minh thì chúng ta có thể lâm vào thế khó, còn không thì chính tay ông ta sẽ phá tan mọi thứ"
"Không phải chúng ta, ta không có phần bên trong"
Hắn chỉ cười, nâng lên chung trà lạnh, chậm rãi uống_"Ta trước kia..."
"Không muốn nghe"
"Thật sự không nghe?"
"Chuyện của ngươi, tự mình mà làm, tự kể tự mình nghe"
"Khi xưa..."
"Đã bảo không nghe"
"Tiểu nữ nhân này, ta là có lòng tốt kể cho muội nghe quá khứ của tên hộ vệ, không muốn nghe sao?"
"Ai rõ được loại người như ngươi có kể chuyện người khác mà lôi thêm cả chuyện của mình vào hay không. Ta nói rồi, đời này, chỉ có muỗi mới tin ngươi"
"Haiz, đứa nhỏ này thật biết làm người ta đau lòng"
"Này!"
"Sao?"
"Ngươi, trong giang hồ rốt cục đã thành cái dạng gì?"
"Năm nay ta đã hai mươi, ngẫm ra thì mất ba năm, cũng chỉ có được một tiền trang nhỏ riêng biệt với Ly gia, chuyên mua bán làm ăn"
"Vậy ngươi, những thông tin đó làm sao mà biết?"
Ly Bách liền nhoẻn miệng cười, xòe ra bàn tay của hắn, tay kia cầm quạt chỉ chỉ vào lòng bàn tay, rồi lướt qua mấy ngón tay
"Lừa ai chứ ta không bao giờ tin ngươi là thần toán"
"Ta đương nhiên không phải, nhưng giang hồ có một người. Lại nói, ta là cần ngày sinh bát tự, từ đó có thể nhẩm tính ra được nhiều việc. Nếu cần thiết, ta sẽ nhờ người đi mua tin"
"Ngươi chuyện này suy nghĩ không cẩn thận"
"Đúng vậy, thời điểm cũng đã tới, việc gì cần làm phải làm, thứ gì cần vững chắc thì nên xây dựng, bồi đắp nó. Ta hiện tại đang nghĩ đến việc trao đổi thông tin bằng đồng giá"
"…"_Hàn Diễm thở dài, mắt đảo vòng tròn sau đó chán nản vuốt ngược tóc lên, tay chống trán nhìn lên Ly Bách_"Sao ngươi không làm việc đó sớm hơn hả?"_nàng vừa hỏi xong liền muốn tự mắng mình ngốc, thích đi hỏi toàn chuyện hiển nhiên
"Ly gia là quan văn, võ không nhưng mưu thì có. Thêm nữa, khắp nơi đều biết Ly gia đạm mạt, thanh nhã, gần gũi. Ta, trưởng tử của họ...được rồi, ta biết"_Ly Bách định kể chuyện xưa nhưng lại gặp ánh mắt tên bắn của Hàn Diễm liền phất tay, ngẩng đầu nhìn trời cao, cao cao tại thượng kể chuyện_"Gặp vài chuyện không theo ý muốn mà từ bỏ quan trường không màng thế sự, lao đầu vào tửu quán, suốt ngày rong chơi, thi thố, ngâm thơ, rượu chè"
"Ngươi không sợ vì ngươi Ly gia mang danh xấu. A, ta sai, hỏi không đúng câu hỏi. Ngươi là vì việc ẩn ở trên cho nên một đồn mười, nhà nhà đều thông cảm đúng không?"
Ly Bách khẽ cười nhạt, lại thở dài, tiếp tục dùng vẻ mặt kia, nhàn nhã phe phẩy quạt kể chuyện_"Nói cho cùng, trong mắt mọi người, Ly gia không khác hộ nhà bình thường là bao. Cho nên nếu ta làm việc gì đó nghiêm túc hoặc quan trọng, càng cố che đậy thì lại càng dễ bị lộ. Lúc đó chắc chắn sẽ có tin tức lọt ra ngoài, điều đó với ta hoàn toàn không tốt"
Hàn Diễm thờ ơ một bên cũng gật gù đồng thuận_"Phải, chúng ta vốn đều bị giám sát"
Ly Bách ngay lập tức chau mày, nhìn qua Hàn Diễm lúc này lười nhát mà ngồi dậy, vươn tay cầm lên những mẫu bánh, bắt đầu xếp chúng thành tầng_"Chúng ta?"
"Phải. Và ta không muốn nói thêm"
"Được rồi, lại nói, Ly gia thật sự từ trước đến nay không hề có ám vệ hay người kề cận bảo vệ võ công thật sự cao, chỉ đơn giản là gia đinh cùng vài thị vệ mà hoàng thượng ban, cốt cũng chỉ để dễ bề kiềm kẹp"
"Sau này?"
"Ta cũng không muốn thay đổi, cứ như vậy...."
"Ngươi muốn bỏ mặt Ly lão này bên ngoài?"
Ly Bách lúc này liền trở mặt, tắt đi nụ cười, mày chau lại thật sâu, cũng không lên tiếng, đứng dậy, chắp tay cúi người chào Ly Thành vừa đến, còn Hàn Diễm nhác thấy bóng người đến từ xa đã thở dài, đứng dậy, đi đến cạnh Ly Bách, chỉ khác là không hành lễ với Ly Thành mà lơ đãng nhìn sang nơi khác
Ly Thành vừa đến, tiểu Thi liền chạy đi bảo người mang ghế đến
"Hàn Diễm, cứ bình thường"_nói xong, ông cũng không nghĩ nhiều, ngồi vào chỗ Ly Bách vừa ngồi, để hắn ở một bên, mặt lạnh, bắt tay vào nhau, thờ ơ nhìn sang nơi khác. Hàn Diễm bên này nhướn mày, nhếch môi, thong thả ngồi vào vị trí cũ của mình
"Ly gia vốn luôn có người bảo vệ"
Lời này của Ly Thành nói ra đều khiến hai người bọn họ phản ứng không tin được. Chỉ là Hàn Diễm thì vẫn nhếch môi, liếc nhìn Ly Bách, khẽ lắc đầu, nâng lên chung trà của mình, nhẹ nhàng than thở_"Ây da, ây da, xem xem, lão thiên rõ chẳng thấu tình đạt lý cho Ly Bách nhỉ. Thì ra bao năm qua, chỉ có hắn tự làm khó bản thân. Tên ngốc!"
Ly Bách khẽ mị mắt nhìn qua Hàn Diễm, cũng nhếch môi bật cười, nhưng chung quy, cuối cùng vẫn nhìn đi nơi khác
"Hắn bởi vì không sử dụng được bọn họ cho nên mới xem là không tồn tại"
"Ây dô, Ly Bách a Ly Bách, có phải ngươi không vậy?"_sau đó nàng liền thay đổi vẻ mặt bỡn cợt của mình, mặt lạnh nghiêm túc nhìn qua Ly Thành_"Ngươi đến đây nói mấy chuyện này là có ý muốn giúp đỡ?"
Ly Thành biểu cảm có chút khó xử, vươn tay định nâng lên chung trà mới kia nhưng vẫn là chậm chạp thu tay về_"Không phải là giúp đỡ, nếu ngươi cần, cứ tự nhiên mà dùng"
Lần này, Hàn Diễm chau mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn Ly Thành_"Ngươi!"
"Ngươi và Ly Bách, làm gì cũng được, ta chỉ cần hai trăm bốn mươi bảy mạng người Ly gia bình an"
Câu nói đó của Ly Thành khiến Ly Bách đang mặt lạnh thờ ơ nhìn nơi khác mà bất giác chau mày, quay đầu nhìn ông ta. Nhưng chỉ là được vài giây tích tắt ít ỏi, hắn lại trở về trạng thái không tồn tại của mình
'thụp'_tim của Hàn Diễm thắt lại, bỏ qua một nhịp khiến nàng ngay lập tức liền phải thở vội, vẻ mặt ghét bỏ nhìn đi nơi khác_"Ta không còn chuyện nói với ngươi. Từ bây giờ cho đến về sau"
Ly Thành vẫn như cũ, bình thản nhưng nghiêm nghị, nhìn vào chung trà lạnh của Ly Bách trước mặt mà bất giác thở dài, nhìn qua hắn, rồi lại nhìn Hàn Diễm_"Ta có ba, Ly Nhược có năm, Ly Bách là hai, còn ngươi cũng là năm. Vốn sẽ không có ám vệ, ta cũng sẽ vẫn chấp nhận người của hoàng thượng mang qua ở bên cạnh mình giám sát. Chỉ là, nhiều năm về trước, cố sự xảy ra quá nhiều, ta phải bảo vệ những thứ mà ta có. Bọn họ vẫn sống, tin tức vẫn được mật báo vào cung đều đặn. Chỉ là thông tin đưa vào đều phải thông qua ta. Còn một việc nữa, người trong Ly gia, bất cứ ai ngươi cũng đều có thể sử dụng. Họ chỉ là không bằng tiểu nha hoàn bên cạnh ngươi về vài thứ. Vài người trong số họ võ công có thể tính ngang cao thủ đại nội trong cung"
"Vậy, tất cả những việc tên nhóc nhà ngươi làm, ngươi đều biết rõ?"
Ly Thành không trả lời câu hỏi kia, cũng không mỉm cười, đứng dậy, hai tay bắt vào nhau, xoay lưng_"Nếu ngươi không thuận theo hắn tạo ra bàn cờ, ta vẫn sẽ như trước, duy trì như vậy qua ngày, bao bọc mọi thứ ta có thể vươn tay tới. Nhưng thời thế là biến chuyển. Ta bắt buộc phải vào cuộc. Nếu không.."_ông ta lại một lần nữa thở dài_"Hàn Diễm, tự bảo trọng, ngươi đã ngoài tầm với của Ly Thành ta"
Sau đó ông ta cứ như vậy mà bước đi, cũng không nói thêm lời nào với Ly Bách, một lần quay lại nhìn cũng không, bước chân ngập ngừng cũng không, một hơi thở dài cũng không, cứ như vậy bình bình đạm đạm xuất hiện rồi biến mất. Ly Bách vẫn đứng yên, chăm chăm nhìn vào chiếc ghế trống khác được gia nhân mang đến cho hắn nhưng chưa một lần ngồi, Hàn Diễm cũng trầm mặt, nhìn vào lòng bàn tay mình, thở một hơi dài, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt, rồi lại quay về phía sau, tìm kiếm một người nàng bỏ quên, thấy được hắn, nàng lại mỉm cười_"Tiểu Bạch, tối nay ngươi muốn đi đâu?"
Ly Bách chau mày nhìn nàng biểu cảm rất tự nhiên, không thờ ơ, không bỡn cợt hướng về phía tên hộ vệ kia, lưng khẽ tựa cột_"Sao lại gọi là tiểu Bạch?"
Nàng nhìn Ly Bách, đơn thuần mỉm cười_"Bởi hắn đơn thuần"
Hắn lại đối với nàng liền biểu cảm như hài tử đang cố kể chuyện cười_"Đơn thuần, vì sao nghĩ như vậy?"
"Trong mắt ta, hắn đơn thuần"_rồi lại nhếch môi, vẻ mặt đắc thắng_"Ngươi gọi hắn là gì cũng được, ta không bận tâm, Tiểu Bạch, tên ta đặt, mình ta gọi"
"Hàn Diễm, muội sau khi nghe Ly lão gia nói như vậy, một chút khó chịu cũng không?"
Hàn Diễm chỉ cười trừ, lắc đầu, xoa xoa tay mình, bắt chúng lại với nhau, thổi hơi vào để làm ấm chút đỉnh_"Lúc còn trong người Ly Nhược, là ta rời đi, ông ta lại cố vì mọi người mà kéo ta về, sau đó cố sức mà bảo bọc Ly Hiên. Rồi ông ta lại một lần nữa để vuột Ly Hiên và ta thì trở về cũng bởi ông ta. Dù trong thời gian ngắn, việc ông ta bao bọc ta, che dấu, cố làm sáng tỏ theo một vài thứ thích hợp khiến người trong Ly gia thông thuận, hỗ trợ phía sau ta và ngươi. Có lẽ... mà thôi, thật sự, đến lúc này, ngoài việc đưa tất cả những gì ông ấy có cho ta thì ngươi nghĩ xem còn gì?"
"Phàm là chúng sinh, đều nghĩ bản thân có giới hạn và không muốn chạm đến hay vượt qua thứ đó. Cũng chỉ là bao biện"
"Xem, ngươi gần như mất bình tĩnh rồi"_nàng vươn tay, nhận lấy quyển tập của tiểu Bạch mà tiểu Thi mang qua, lại quay đầu nhìn đến tấm lưng phía sau mình, trở lại nhìn Ly Bách mặt vẫn lạnh, nhìn ra bên ngoài, khẽ cười, bắt đầu sao chép lại những gì tiểu Bạch đã ghi ra quyển tập khác_"Ngươi định khi nào sẽ bắt đầu?"
"Khi muội bắt đầu"
"Ta đã bắt đầu rồi"
"…"_Hắn nhìn Hàn Diễm, rồi tiếp tục nhìn ra ngoài, tay chuyển ra khoanh trước ngực_"Muội muốn ai ra đi trước tiên?"
Nàng nhìn vào quyển tập kia với vài cái tên nghuệch ngoạc trên trang giấy, khẽ xoa trán, cười khẽ_"Bởi vì là chơi cờ, nên đương nhiên sẽ nhắm đến người tạo bàn cờ. Việc này vẫn đang suy nghĩ"
"Ta không nghĩ dùng người của Ly gia"
"Ta cũng vậy"_hai người bỗng nhiên ăn ý, nhìn nhau, đồng loạt nhếch môi cười_"Cho nên, một lần, náo động giang hồ, lật tung đại nội"
"Không uổng một đời người"
"Đạt thỏa thuận"_nàng bật cười, nhưng rất nhanh lại bình thản đến đáng sợ.
~~~~ Ly Bách và Hàn Diễm, mỗi người đều một hướng mà đi, hắn rời khỏi Ly gia, còn nàng vẫn bình thản, bắt tay vào nhau thả bộ vòng quanh Ly phủ, chỉ là đi được vài bước thì lại phải dừng chân ngồi nghỉ
"Tiểu thư"
"Không sao, từ từ sẽ quen, phải tập làm quen"_rồi theo thói quen nhìn quanh tìm kiếm tiểu Bạch. Nó không hẳn là thói quen. Chỉ là từ khi nhận thức được người kia chính là tên nam nhân ngăn cản không cho nàng đi tìm cái chết, rồi sau đó lại không ngại nàng là ma hay qủy mà quan tâm, chứa chấp, bao dung kia thì hiện tại, bản thân không thể linh hoạt chạy nhảy như trước, thích gì liền làm đó nên liền đổi thành quan sát, tìm kiếm, lo lắng cho hắn_"Đi rồi sao"
"A, nói mới nhớ, hắn là giờ dậu hôm qua đến, nhưng lúc đó tiểu thư đã ngủ rồi, tiểu Thi không cho hắn vào"
Hàn Diễm nhìn tiểu Thi đôi chút bần thần, trống rỗng hạ tầm nhìn xuống nền đất phủ tuyết_"Là ta sơ xuất"
~~~~~~
'Cạnh'
Trịnh Lương đặt xuống quân cờ đen rồi lại chuyển qua lọ cờ trắng_"Chuẩn bị đi, nữ nhân đó xuất hiện đến lúc này là đủ rồi"
"Vâng"_tên nô tài cung kính lùi về sau vài bước rồi mới xoay người rời đi nhanh chóng
Hắn vẫn ngồi đó, vân vê quân cờ trắng trong tay mình, chau mày đặt vào một trong năm chỗ trống cuối cùng trên bàn cờ_"Ly Bách với tiền trang kia, ta xem người lần này mở ván cờ bằng cách nào khi tiểu muội ngốc của ngươi sẽ không còn tồn tại nữa"
~~~~~
Trịnh Hành hạ xuống án thư, nhìn quanh một lần điện thái tử của mình, thật lạnh lẽo, không có một ai bên trong ngoài hắn ra, chậm rãi đứng dậy , đi đến trước một khối hộp gỗ dài được hắn đặt tận sâu vào góc nhỏ tăm tối. Đưa tay lau đi lớp bụi, nhẹ nhàng chạm lên từng đường nét được chạm trổ khắp nơi, sau đó khẽ ấn nhẹ, hộ gỗ liền mở ra. Hắn đặt hộp gỗ qua một bên, hai tay cầm lên cuộn giấy, sau đó chuyển sang một cầm lấy một chậm rải kéo ra, một dáng người từ từ xuất hiện trước mặt hắn. Ánh mắt như bất chợt gặp được người quen biết liền nở nụ cười lại như được thắp sáng. Hắn nhớ rõ lần đó, hắn thấy người, hắn gọi tên người, người đã quay lại nhìn hắn và đã mỉm cười trước ánh mặt trời gay gắt ban trưa. Nụ cười đó với hắn thật rực rỡ, thật chói chang. Thật đau đớn.
Hắn chậm rãi nhắm lại mắt, bức tranh cũng được hắn gặp lai làm đôi_"Ngươi nếu muốn bày trò, ta không ngại tung hứng"
~~~~~
"Diễm a, Diễm a, Diễm a hahahahaha"
"Sao nữa vậy?"
"Ta đang suy nghĩ rất nghiêm túc nhưng thật sự là không kiềm được nên mới bật cười, ngươi nói xem, không ngờ có ngày ta lại có thể hạ thủ được Diễm. Với ngươi không là vấn đề, nhưng với ta nó như kì tích vậy. Con người đó, lúc trước được biết bao nhiêu người bảo bọc mà không hay, ta nào động đến được dù chỉ là sợi tóc. Xem hiện tại, ta muốn chết sẽ chết, sống sẽ sống, ngươi nói xem, tức cười không?"
"Ân oán, nếu không cởi bỏ được, ngàn kiếp, ân oán vẫn là ân oán"
"Nếu ngươi thật sự chân chính gặp được Diễm, nghe cô ta bàn luận về quá khứ của ngươi, ngươi sẽ biết đâu là hận, đâu là yêu. Diễm sẽ khiến ngươi thành kẻ điên"
"Ta không ngại"
"Vậy thì chỉ cần ngồi chờ đến ngày đó thôi, ta sẽ cho ngươi thấy. Hiện tại, chúng ta sẽ cùng chơi một trò chơi khác"
"Người có biết, can dự vào..."
"Không quan tâm"