Ngô Hiểu Dĩnh là thành viên của hội sinh viên, thi thoảng nghe được bạn đồng sự của mình bàn tán việc chủ tịch đang chuẩn bị một buổi tỏ tình hoành tráng, đối tượng chính là Khương Nguyễn.
Nam Ân trên Khương Nguyễn một khóa, từ lúc Khương Nguyễn vào trường, hắn quan tâm săn sóc cậu từng li từng tí, thoạt trông cực kỳ thân thiết với Khương Nguyễn, hai người lại là bạn trúc mã nên lại càng môn đăng hộ đối, tất cả mọi người bao gồm cả Ngô Hiểu Dĩnh cũng cho rằng hai người họ sẽ thành một đôi.
Ai ngờ rằng Khương Nguyễn đột nhiên lại tuyên bố đã có bạn trai, thế là hôm sau người ta lại đồn thổi là vì cãi nhau với Nam Ân nên trong lúc nóng giận đã tìm đại một người làm bạn trai, bạn trai của Khương Nguyễn nhân phẩm lại không tốt, vậy nên Nam Ân định sẽ cướp Khương Nguyễn về.
Bây giờ Khương Nguyễn có lẽ vẫn chưa biết đầu cua tai nheo gì, còn Ngô Hiểu Dĩnh cảm thấy cậu không giống kiểu người giận dỗi mà tìm đại người khác làm bạn trai, nếu như cậu biết được chuyện này, có lẽ có thể giải quyết được nhỉ.
Ngô Hiểu Dĩnh hạ quyết tâm, đang định tìm Khương Nguyễn nói chuyện này, thì giảng viên đã bước vào lớp, cô đành rút lại lời muốn nói về.
Khương Nguyễn cố gắng chăm chú nghe giảng, nhưng cậu phát hiện những gì giảng viên nói cậu đều đã học qua, thế là trong đầu lại bắt đầu có ý nghĩ muốn đào ngũ, tay đang cầm bút liền lên vài nét trên trang giấy trắng.
Đến khi bên tai lại nghe thấy âm thanh của giảng viên, hai bàn tay đan vào nhau đã hiện lên sống động trên màn giấy trắng.
Một bàn tay to lớn nắm lấy một cổ tay mảnh dẻ, đường vân huyết quản trên bàn tay to lớn kia được vẽ rất tinh tế, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, chi tiết nhỏ cũng không hề bỏ qua, chỉ có quan sát rất tỉ mỉ mới có thể vẽ ra được như vậy.
Nghe nói người đàn ông có ngón tay dài lạ thường như vậy thường phương diện đó rất giỏi.
Khương Nguyễn nhìn về phía ngón tay lạ thường dài hơn cậu một khúc kia, khuôn mặt trắng trẻo non nớt có vẻ hơi say say.
Anh ấy lúc mặc quần bó, chỗ đó cứ phồng cộm lên, thế mà cái quần ảnh mặc lại còn màu đen bó sát, Khương Nguyễn không cẩn thận lướt trúng, sau đó tầm mắt của cậu lại cứ liếc qua liếc lại nhìn vô cớ.
Anh người yêu đã nổi đóa lên, "Nhìn nhìn nhìn! Tôi tự quay tay cho rồi!"
Khương Nguyễn nhìn bàn tay nhỏ nhắn của mình, cảm thấy bản thân vẫn muốn chạm thử xem, nói không chừng củi khô bén lửa, một đêm hoa lê trùm lên ngọn hải đăng cơ ấy.
Cậu ngại ngùng thỏ thẻ hỏi: "Được không?"
Nghe vậy anh người yêu chợt im lặng thật lâu, chỉ là cơn gió thổi mải miết qua ô cửa, ngả ngớn khơi dậy thứ mà hắn tưởng chừng đã che đậy dưới mấy lớp quần.
Hay biết đâu chỉ là do quần quá chật chăng.
Khương Nguyễn sờ lên mặt mình, phát hiện mặt đã nóng ran, liền vội vàng đưa tay vẫy gió hạ nhiệt.
Không được nghĩ, không được nghĩ, cứ nghĩ đến là lại muốn gặp anh ấy nữa rồi.
Tiết học kéo dài hai tiếng, không có giải lao giữa giờ, chờ đến lúc tan học, Ngô Hiểu Dĩnh lập tức đi tìm Khương Nguyễn để nói chuyện ban nãy.
Khương Nguyễn nghe xong biểu cảm rất không vui, "Bạn trai tôi rất tốt, là bọn họ ăn nói linh tinh."
Nói xong liền cảm ơn Ngô Hiểu Dĩnh.
Trên đường trở về ký túc xá, Khương Nguyễn càng nghĩ càng phát cáu, nếu không phải vì cái hôm vừa sống lại cậu liền block tên Nam Ân đó, thì bây giờ tên đó chắc chắn bị ăn chửi tơi bời rồi.
Thật ra kiếp trước Nam Ân cũng dùng qua thủ đoạn này, nhưng lại không ra tay sớm như vậy, đúng ra là vào ngày Nam Ân tốt nghiệp hắn mới tỏ tình, lúc đó Khương Nguyễn đã dứt khoát từ chối hắn ta.
Về sau vì sợ khó xử nên vẫn cứ luôn trốn tránh hắn ta, cho đến khi Nam Ân tìm đến cậu bày tỏ muốn rút khỏi vị trí bạn bè, cậu mới thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ là do chuyện cậu có bạn trai đã kích động đến Nam Ân, vậy nên đối phương mới chó cùng rứt dậu.
Hừ!
Con người này thật quá là đáng ghét!
Phải thoát khỏi rắc rối này như thế nào đây?
Khương Nguyễn đang rầu não suy nghĩ, nhưng trước mắt điều cậu lo lắng nhất là: "Anh ơi, tối nay em không có tiết, chúng ta đi hẹn hò đi."
Không có chuyện nào quan trọng hơi anh yêu của cậu hết.
Tạ Phong phía bên kia đợi một lúc mới đáp lại hai chữ: "Không rảnh."
Khương Nguyễn không bỏ cuộc, anh không rảnh cũng không sao, chỉ cần có thể nhìn thấy anh là đủ rồi.
Thế là lại gửi thêm một đoạn tin nhắn, "Anh ơi, em nhớ anh rồi, không thấy anh em sẽ rất khó chịu, rất khó chịu."
Tạ Phong: "Khó chịu thì uống thuốc hộ."
Khương Nguyễn: "Oppa~ Anh chính là liều thuốc tốt nhất á."
Giọng điệu thờ ơ của Tạ Phong truyền đến, "Ờ, thuốc thường ba phần độc, còn tôi là mười phần, cậu nên làm gì thì làm đi, đừng có bám lấy tôi."
Được nói chuyện với người yêu, bao nhiêu chuyện phiền não Khương Nguyền vứt hết lại phía sau, nụ cười trên mặt còn ngọt ngào hơn mật ong.
"Chuyện duy nhất của em là yêu anh, nhớ anh, nghĩ về anh, nếu anh nhớ em là ba phần, vậy thì em nhớ anh tận mười phần, đến ngủ em cũng sẽ mơ về anh thôi đó."
Tạ Phong bên kia như thể đứt cáp, một hồi lâu vẫn không trả lời, lúc trả lời không hiểu sao Khương Nguyễn lại cảm thấy giọng điệu như đang nói dối.
Khương Nguyễn chuyển giọng mềm mại nhõng nhẽo, "Anh~ năn nỉ đó được không? Em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn mà."
Tạ Phong: "Chậc... Tôi đến trường đón cậu giờ đây."
Khương Nguyễn: "Yêu anh~ Moa~"
Khương Nguyễn phi như bay về ký túc xá, tắm rửa xong xuôi, bảo đảm khắp người đều thơm tho rồi mới ra ngoài, bới hết tủ đồ lựa quần áo.
Lam Diễm trở về nhìn thấy cảnh này cũng đứng hình.
"Nguyễn Nguyễn bé bỏng, muốn đi diễn thời trang à?"
Khương Nguyễn kéo cậu ta sang, hí hửng đáp: "Tớ phải ra ngoài đi hẹn hò, Diễm Diễm giúp tớ phối đồ nha."
Lam Diễm nhếch mép, "Một mình ăn cơm cũng ổn lắm, yên tĩnh, cậu đi đi."
Khương Nguyễn biết cậu không vui, liền vội bỏ áo quần xuống đi qua dỗ dành.
"Đâu có đâu, dù cơ thể này của tớ đang hẹn hò với anh ấy, nhưng trái tim của tớ vẫn nhớ đến cậu mà, anh ấy chỉ chiếm được cơ thể chứ không chiếm được trái tim tớ đâu."
Lam Diễm: "..." Cậu nghĩ tớ sẽ tin chắc?
"Hứ, quý báu quá."
Lam Diễm "Hứ" một tiếng, vung tay vỗ cái bép vào cái mông căng tròn của cậu, "Tớ thấy cậu ngốc nghếch, chẳng hiểu gì về người con trai đó ra sao mà cứ đâm đầu vào."
Khương Nguyễn ôm mông tránh xa khỏi nanh vuốt của cậu ta, " Đó là vì anh ấy đủ tốt, đáng tin cậy nên tớ mới lao vào vòng tay của anh ấy mà."
Đồng thời tố cáo cậu ta: "Diễm Diễm vỗ mông tớ, sau này cậu mà có bạn trai thì tớ sẽ tố cáo hành vi này với anh ta, nói là cậu lợi dụng tớ."
"Làm gì có kiểu đùa vậy." Lam Diễm lườm cậu, lãnh đạm đáp: "Có người yêu rồi, đến cái mông nhỏ cũng không được vỗ nữa."
Khương Nguyễn cười ngây ngô, "Anh ấy sẽ giận mất."
Tuy Tạ Phong chưa từng nói, nhưng cậu biết rằng hắn sẽ giận, đây là trực giác của cậu.
"Với lại Diễm Diễm muốn kiếm bạn trai, mông mà bị thằng con trai khác vỗ, thì bạn trai cậu chắc chắn cũng sẽ nổi giận đó."
"Sao cậu biết tớ tìm không phải bạn gái?"
"Ờ ~ Trực giác."
"..."
Nhân lúc Lam Diễm không chú ý, Khương Nguyễn bóp thử cái mông của mình, mềm mềm, nẩy nẩy, không hề nhỏ xíu nào.
Cậu hài lòng vỗ một cái, quả đúng tuyệt thật.
Lam Diễm tuy chẳng mấy thoải mái, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc đắm chìm trong hạnh phúc của tên ngốc nào đó lại đành tận tâm tận lực giúp cậu phối đồ, trang điểm cho người ta đáng yêu hết chỗ chê.
Ánh mắt bất lực nhìn người ta ra khỏi cửa như thể nhìn cây cải trắng nhỏ của nhà mình bị đẩy cho heo ăn.