Trên đường đi ăn cơm, Khương Nguyễn nhìn bóng lưng người yêu đang đi trước mình đều đang viết "cấm người lại gần", cậu tiến lên định khoác lấy tay hắn, nhưng trên tay Tạ Phong lại như thể mọc thêm mắt, nhanh như chớp liền né được.
"Đừng có động tay động chân!" Tạ Phong bước đi nhanh hơn.
Khương Nguyễn lon ton chạy theo, vắt kiệt chất xám an ủi hắn, "Anh à đừng ngại, sau này em cũng phải đối diện với nó thôi, bây giờ cứ xem như là diện kiến trước thôi mà."
Tạ Phong phanh vội bước chân, hít sâu, "Tôi khuyên cậu đừng nhắc lại chuyện này nữa, nếu không..."
"Nếu không làm sao?"
Khương Nguyễn cố nén âm thành dưới ánh mắt uy hiếp của hắn, qua một lúc vẫn không nhịn được liền nói: "Anh, tai của anh đỏ rồi."
"Còn nói?"
Khương Nguyễn cong tít mắt nhìn hắn, nóng giận trong Tạ Phong liền bốc hơi sạch, nhưng có một vài lời vẫn phải nói.
"Ban nãy lúc khăn tắm rơi xuống cậu đang làm gì?"
"Em đang làm gì?"
"Khương Nguyễn, trả lời câu hỏi."
"Vâng ạ, thưa thầy Tạ. Báo cáo, thầy Tạ, lúc khăn tắm của thầy rơi xuống, em đang nhìn khăn rơi xuống ạ."
"..."
"Báo cáo, thưa thầy Tạ, vốn liếng của thầy rất lớn, người yêu tỏ vẻ rất hài lòng."
"......"
Tạ Phong đơ người, "Cậu dè dặt xíu được không?"
Khương Nguyễn hai tay bưng mặt, xem ra cũng có chút ngượng, nhưng: "Anh không phải từng nói muốn một người bạn trai có thể hôn và lên giường sao, em đã sẵn sàng rồi."
Tuy trải nghiệm lần đầu tiên cũng là lần duy nhất của họ không tốt lắm, nhưng Khương Nguyễn vẫn rất mong đợi, cậu xoa nhẹ lên chiếc bụng nhỏ của mình.
Tạ Phong cũng cạn lời, thấy cậu xoa bụng, hắn cho rằng cậu đói, bèn lặng lẽ tăng tốc bước chân.
Khương Nguyễn lùn hơn hắn một khúc lớn, chân cũng không dài bằng hắn, vậy nên tần số hễ tăng nhanh là dễ bị sai sót, chân trái của cậu không cẩn thận vướng vào chân phải, lúc ngã xuống cậu sợ hãi la lên một tiếng.
Một đôi giày xuất hiện trước mắt Khương Nguyễn, giọng điệu chán ghét lại không thiếu quan tâm truyền đến, "Cậu sao mà ẻo lả vậy chứ, đến đi cũng không xong nữa."
"Có bị thương không?"
Khương Nguyễn được kiểm tra hết một vòng, may thay không bị thêm vết thương nào nữa.
Quãng đường sau đó cổ tay cậu được nắm chặt, màu da lệch tông giữa hai bàn tay trông hòa hợp lạ thường, Khương Nguyễn nhìn ngắm bàn tay đang đan xen của bọn họ mãi không nói gì.
Chỉ là lớp thịt mềm trên tay bị bóp đến trắng bạch, Khương Nguyễn giận dỗi vung tay, "Anh, anh bóp đau em rồi."
Tạ Phong như thể để hồn du xuân giờ mới chợt tỉnh, vội vàng buông tay cậu ra, ánh sáng điện thoại chiếu lên mặt hắn, hiện rõ sắc mặt có chút âm u.
Rất nhanh đã đến địa điểm mà bọn họ dùng bữa, đây là một hàng đồ nướng vỉa hè náo nhiệt, bàn nhỏ đặt lộ thiên, trên mặt bàn dính dầu mỡ bóng loáng, trông có vẻ rất mất vệ sinh.
Khương Nguyễn lấy khăn giấy ướt ra lau sạch băng ghế, đang định đưa sang cho Tạ Phong thì thấy hắn đã chễm chệ ngồi xuống rồi, cậu bèn ngồi xuống, tiếp tục lau vết dầu trên bàn.
Ánh mắt Tạ Phong ảm đạm mịt mù nhìn cậu, một cậu ấm tự cao tự đại với mọi thứ ở đây đều không hề ăn nhập, bao gồm cả hắn.
Bà chủ quán đưa thực đơn, Tạ Phong không nhìn, trực tiếp gọi ba món rẻ nhất trên thực đơn cùng một vài xiên nướng, nước hay hạt hướng dương đều không cần.
"Từng đến nơi như thế này chưa?"
Khương Nguyễn đang thích thú đánh giá nơi này, nghe thấy Tạ Phong hỏi cậu liền gật đầu trả lời, lúc trước chưa từng có người dẫn cậu đến đây, lần đầu tiên cậu đến ăn ở quán vỉa hè nên mọi thứ ở đây đều rất mới mẻ.
"Quả là cậu ấm chưa nếm trải khói lửa nhân gian." Tạ Phong nhàn nhạt nói.
"Thì cũng là cậu ấm của anh."
"......"
Vì Tạ Phong gọi toàn là đồ chay, xiên nướng rất nhanh đã được mang lên, phía trên phủ một lớp ớt bột dày cộp, bởi vì Tạ Phong yêu cầu làm cực kỳ cay.
Tạ Phong chủ động cầm một xiên rau hẹ đưa cho Khương Nguyễn, còn chu đáo bọc thêm khăn giấy quanh que tăm rồi mới đưa cho cậu.
Khương Nguyễn nhìn bột ớt rơi lộp bộp không ngừng, đành nhắm mắt đưa vào miệng, sau đó liền bị cay đến mức ho sặc.
Tạ Phong nhìn cậu, bàn tay dưới gầm bàn đã cuộn thành nắm đấm.
Khương Nguyễn bị sặc đến mặt mũi đỏ lừ, không dám ăn thêm miếng nào nữa, cậu không thể ăn cay, một chút cũng không ăn nổi, cậu từng đi ăn lẩu cay, mới húp ba ngụm đã bị cay đến mức đầu óc choáng váng.
Thấy vẻ mặt Tạ Phong ăn không biến sắc, còn bảo cậu ăn nhanh, Khương Nguyễn khóc không ra nước mắt, nhưng dẫu sao cũng là của anh người yêu cho, có khóc cũng phải ăn hết.
Khương Nguyễn đang muốn ăn tiếp, xiên nướng trong tay liền bị lấy đi.
Tạ Phong lạnh lùng, "Không ăn được thì đừng ăn nữa."
"Em..." Lời chưa kịp nói liền bị hắn cắt ngang.
"Cậu ấm hà tất phải dày vò bản thân để chiều lòng tôi, tôi xứng sao?" Tạ Phong chậm rãi đặt xiên nướng đã ăn hết lên bàn.
"Đây mới là cuộc sống của tôi, cậu và tôi không phải là người cùng chung thế giới, tôi không biết vì lý do gì cậu xuất hiện bên cạnh tôi, muốn gì cậu cứ nói thẳng, đạt được mục đích rồi xin cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Khương Nguyễn ngừng lại, "Em không có mục đích gì hết, em chỉ là thích anh."
Tạ Phong cười nhạt, "Thích tôi cái gì? Thích tôi đánh nhau? Thích tôi quát cậu? Hay là thích tôi keo kiệt?"
"Cậu nãy giờ không nghe tôi nói chuyện à? Tôi gọi ít đồ như vậy không lẽ cậu không cảm thấy tôi keo kiệt à?"
"Không keo kiệt, may là gọi rất ít, chứ không thì cũng không ăn hết."
"..."
Tạ Phong còn muốn nói gì đó, môi hé ra lại đột nhiên khựng lại, môi tái nhợt mím chặt lại, chết tiệt, vào lúc mấu chốt lại tuột xích.
Khương Nguyễn lập tức phát giác ra điều bất thường, nhìn thấy bộ dạng nhăn nhó mặt mày của hắn, trong lòng liền hoảng loạn, "Anh sao vậy?"
Tạ Phong cố ra vẻ không hề hấn gì, tiếp tục nói: "Một người tệ như tôi, cậu..khụ!"
"Anh đừng nói nữa!" Khương Nguyễn tay chân lóng ngóng nắm lấy tay hắn, thấy hắn cắn chặt môi cậu lại sốt ruột muốn khóc đến nơi, "Anh, chỗ nào khó chịu?"
Tạ Phong chỉ nhớ cậu ấm này không thể ăn cay, mà lại quên mất bản thân có bệnh dạ dày, cũng không thể ăn cay, bây giờ thì hay rồi, cậu ấm không bị dọa chạy mất dép, mà lại bị hắn dọa sắp khóc rồi.
Một trận đau ập đến, Tạ Phong dùng giọng khàn cố thốt ra vài chữ: "Đưa, tôi, đi, bệnh, viện."
...
Tạ Phòng nằm trong phòng bệnh, cánh tay che mắt, hắn đã không thiết đối mặt với thế giới này nữa.
Khương Nguyễn ngồi bên giường bệnh cằn nhằn, "Anh có bệnh dạ dày sao lại còn đi đến chỗ đó ăn, còn gọi món cay nữa."
Vì cưng đó.
"Anh đã lớn vậy rồi, cũng không biết chăm sóc bản thân, em sẽ lo lắm đó."
Lúc trước luôn tự chăm sóc rất tốt.
"Đêm nay em ở lại với anh, anh phải nhanh khỏe lên nha."
Ở lại à, rất tốt.
Gượm đã, ở lại?!
Tạ Phong vừa mở banh mắt ra thì thấy cậu ấm kia đã cất điện thoại đi, linh cảm mách bảo chắc hẳn có điềm, "Cậu đang làm gì?"
"Đang bảo với bạn cùng phòng tối nay em không về."
Khương Nguyễn phớt lờ trận oanh tạc của Lam Diễm, thản nhiên cất điện thoại đi, Tạ Phong còn phải ở lại viện một đêm để quan sát, cậu không thể để hắn ở đây một mình được.
Tạ Phong bảo cậu đi về, "Tôi gọi Mục Cường đến là được."
Khương Nguyễn nghe vậy, môi cong vểnh lên đến nỗi treo được cả chai dầu nhỏ, "Em là người yêu anh, em ở lại với anh."
"Sắp không phải nữa rồi."
"Ý anh là gì?"
Khương Nguyễn muốn nghiêm túc chất vấn hắn, nhưng lời vừa nói ra, mắt liền ửng đỏ, cậu vẫn nhớ lời Tạ Phong từng nói, chính là không muốn tiếp tục với cậu.
Tạ Phong dời ánh mắt, không chịu nhượng bộ, "Là tôi hỏi cậu có ý gì mới phải? Lần đầu gặp mặt cậu đã muốn làm người yêu tôi, cậu muốn chơi xỏ tôi sao?"
"Em không có! Em thích anh mới muốn làm người yêu của anh."
"Cậu thích tôi điểm nào?"
"Điểm nào cũng thích."
"Chưa từng gặp mặt, đã nói thích?"
"Yêu thầm không được sao?"