Cảm giác của cô đối với An Thế Trúc, khẳng định là có hâm mộ, ghen tị, căm hận, cảm thấy anh thật không biết xấu hổ, anh cầu hôn rất có lệ, điều đấy người sáng suốt cũng thấy được, nhưng nói như vậy…, kỳ thật còn là vì đầu óc cô đang rất loạn.
N
ếu cô đối với anh thật sự không hề có tình yêu nam nữ, vì sao khi nghe thấy “cô dâu nhỏ”, thì nhớ mãi không quên?
Anh chạm vào cô, cô cũng không ghét đến như vậy, kỳ thật nhiều hơn là vì bị anh đột nhiên nhanh chóng quấy rầy trận tuyến, bị anh làm cho tâm hoảng ý loạn.
Cố Thiến Thiến tâm hoảng ý loạn dần dần giảm xuống, cố gắng bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình, thẳng đến khi hơn hai mươi phút đồng hồ sau, An Thế Trúc ôm một bó hoa trở về.
Trong nháy mắt cô cảm thấy càng thêm tâm hoảng ý loạn.
An Thế Trúc đi đến trước mặt cô, từ trong túi lấy ra một cái hộp gấm, cực kỳ mạnh mẽ quỳ xuống.
Anh nhét hoa vào trong tay cô, mở hộp ra, lấy một cái nhẫn kim cương ra giống cái vừa nãy như đúc, kéo tay cô ra, đeo vào.
Sau đó anh nhẹ nhàng nắm tay cô, trịnh trọng nói: “Gả cho anh đi!”
Cố Thiến Thiến quét mắt qua ngón giữa ở tay trái, trên đó có hai cái nhẫn kim cương song song, tâm hoảng ý loạn và không biết nói gì.
Không phải hẳn là đồng ý mới đeo nhẫn vào sao? Nào có ai lại không quan tâm ý người ta thế nào đã đeo nhẫn vào, lại còn cầu hôn?
Cô yên lặng nghĩ: Để cho anh tiếp tục quỳ! Thật thích!
An Thế Trúc thấy thế, lại trịnh trọng lặp lại một lần nữa: “Gả cho anh đi!”
Cố Thiến Thiến khẽ hừ một tiếng, cực kỳ kiêu ngạo giơ cằm lên: “Không thèm!”
An Thế Trúc “Ồ” một tiếng, giọng nói kéo thật dài, sau đó tự mình đứng lên, bình thản ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng: “Nghỉ đông chúng ta đi nước ngoài kết hôn được không? Thuận tiện hưởng tuần trăng mật luôn, đi nước Pháp mà em thích nhé.”
Cố Thiến Thiến không nói gì, cô căn bản là không đồng ý!!!
Lúc bình minh, Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc ôm vào trong ngực, ôm đến không mở được mắt, An Thế Trúc đề nghị về nhà, cô từ chối, sáng sớm mà về nhà họ An, mẹ An nhìn thấy, thì cô còn có mặt mũi nào nữa? An Thế Trúc đề nghị đưa cô về ký túc xá, cô lại từ chối, này… Bị bạn cùng phòng nhìn thấy, kỳ thật cũng không tốt đi? Còn không bằng giả vờ sáng sớm đã đi ra ngoài.
“Vậy đi khách sạn?”
Cố Thiến Thiến nghiêng đầu liếc anh một cái, đi khách sạn thuê phòng? Cùng anh ta? Cùng một người đàn ông mặt người dạ thú? Tỉnh lại đi! Đó không phải đưa bản thân đến miệng cho anh ta ăn sao?
Cô trầm mặc, hơn nửa đêm không ngủ được, cùng An Thế Trúc đi ra ngoài xem phim đêm khuya, cái hành vi này cũng không ổn tẹo nào, xem đi, nhẫn cũng đã đeo cho cô những hai cái.
“Ở khu Kim Hồ gần đại học T anh có nhà thuê, đi chỗ đó nhé?”
Cố Thiến Thiến đang buồn ngủ lập tức tỉnh một nửa, mấy ngày hôm trước cô còn nghe Ngôn Tĩnh nói, ở đại học rất nhiều đôi yêu nhau thuê nhà trọ ở gần trường ở chung, An Thế Trúc thuê nhà gần trường…
Cố Thiến Thiến bây giờ mới phát hiện, mình căn bản không biết tí nào về tình sử của An Thế Trúc, vài năm gần đây anh từng thích ai, từng ở bên ai, cho tới bây giờ cô chưa từng hỏi, mà cô ở trước mặt An Thế Trúc, tựa như một trang giấy trắng.
Cô bắt đầu hỏi thăm: “Sao trước kia không nghe anh nói qua?”
An Thế Trúc vô tình giải thích: “Anh cùng Trần Khải Sơn mở công ty phần mềm, khi công ty còn chưa thành lập, bọn anh thường xuyên ở căn nhà thuê kia.”
Cố Thiến Thiến “Ồ” một tiếng, “Vậy đi chỗ đó đi.”
Đi trên đường, cô nghĩ tiếp tục hỏi về tình sử của An Thế Trúc, nhưng… Vừa nghĩ đến vẻ mặt anh cười như không cười… Hay là thôi đi, còn không bằng về hỏi thăm Ngôn Tĩnh.
Đến khu phố Kim Hồ, Cố Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy, tình cảnh này so với đi khách sạn thuê phòng thì cũng không tốt hơn bao nhiêu, vào cửa cô có chút mất tự nhiên hỏi: “Tôi ngủ ở đâu?”
“Ngủ phòng của anh.”
“…Vậy còn anh?” Trong lòng cô lại bắt đầu nhảy loạn.
“Cùng nhau ngủ, cũng không phải chưa từng ngủ trên một cái giường.” An Thế Trúc cười như có như không liếc cô một cái, “Yên tâm đi, trước khi kết hôn, anh sẽ không làm gì em…”
Cố Thiến Thiến cố trấn tĩnh đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn vào trong gương thấy mặt đỏ rực, vừa lấy nước mát vỗ lên trên mặt, cửa phòng tắm bị gõ vài cái, truyền đến giọng nói của An Thế Trúc: “Mở cửa, bàn chải đánh răng và khăn mặt.”
Cố Thiến Thiến cúi đầu mở cửa, nhận bàn chải đánh răng khăn mặt mới rồi mạnh mẽ khép cửa lại, cô ở trong phòng tắm cọ cọ lau lau hơn nửa ngày mới đi ra, An Thế Trúc hỏi: “Em muốn tắm rửa sao? Lát nữa anh bảo người ta lấy quần áo của em sang đây, trước cứ mặc quần áo của anh đã.”
Anh chỉ chỉ cái áo T-shirt rộng thùng thình trên giường.
Cố Thiến Thiến ngáp một cái, cầm lấy T-shirt, thần sắc mệt mỏi đi vào phòng tắm, cởi quần áo ra cô mới phát hiện anh đưa cho cô áo T-shirt, cũng không đưa cho cô quần lót! Ngã! Cho dù bây giờ cô giặt quần lót, cũng không mặc được ngay!
Bây giờ không thể đem quần áo đã cởi ra mặc lại được, vì luôn cảm thấy trên quần áo có mùi ở rạp chiếu phim, không sạch sẽ. Cô tắm rửa xong, cảm thấy càng thêm buồn ngủ, dùng khăn mặt giũ qua loa vào nước, cô ngó ra, tốn hơi thừa lời trừng mắt nhìn An Thế Trúc: “Không có quần lót!!!”
An Thế Trúc cười cười, giọng điệu trêu chọc: “Quần lót của anh, em muốn mặc hay không!”
“…” Cô im lặng 2 giây, than thở nói: “Chấp nhận vậy.”
Đợi cô tắm rửa xong đi ra, An Thế Trúc nhàn nhã nói: “Đưa em về nhà em không muốn trở về, đưa em về ký túc xá cũng không đi, đi khách sạn còn hơn tới chỗ này.”
Cố Thiến Thiến u oán liếc anh một cái, đi khách sạn? Cùng An Thế Trúc? Khẳng định anh ta sẽ đưa cô đi khách sạn An thị, còn không bằng trực tiếp cùng anh ta về nhà.
Cô ngáp một cái, đi đến giường, ngồi trên giường mới phát hiện ánh mắt An Thế Trúc nhìn cô có chút không thích hợp, cô không được tự nhiên kéo kéo áo T-shirt trên người, sau đó phát hiện bởi vì trên tóc nhỏ nước nên làm trước ngực thấm ướt một khoảng nhỏ, cái kia cương cứng lên, rất rõ ràng.
Cô mạnh mẽ chui vào trong chăn, trừng mắt nhìn An Thế Trúc một cái.
An Thế Trúc đi tới, đem cô túm lên: “Sấy tóc xong ngủ tiếp.”
Đợi sau khi An Thế Trúc đi phòng tắm tắm rửa, Cố Thiến Thiến mới hoả tốc đứng lên, sấy khô tóc, sau đó chui vào giường, dùng chăn quấn mình thành nhộng.
An Thế Trúc tắm rửa xong đi ra Cố Thiến Thiến đã buồn ngủ, anh cầm máy sấy đi vào phòng tắm sấy tóc xong, lên giường, đem bọc nhộng Cố Thiến Thiến, ôm vào trong lòng.
Buổi chiều Cố Thiến Thiến vừa tỉnh lại, mở mắt ra đã trông thấy gương mặt An Thế Trúc đang ngủ. Cô căm giận lay anh tỉnh: “Sao anh lại ôm tôi ngủ?”
An Thế Trúc không chút để ý quét mắt nhìn cô một cái, trước sau như một trả lời: “Tự em lăn vào trong lòng anh.”
Cố Thiến Thiến: “…” Dù sao mỗi một lần cùng anh ngủ, tỉnh lại đều bị anh ôm, cô cũng không xác định rốt cuộc có phải mình tự lăn vào trong lòng anh hay không, nhưng hôm nay không giống với lần trước, trên người cô mặc áo T-shirt, áo đã cuốn đến ngực, cô nhanh chóng đem áo rũ xuống.
Ăn xong cơm tối, lại ở trong trường học đi dạo một vòng, An Thế Trúc mới đưa cô về ký túc xá, trước khi đi, anh vô cùng lớn tiếng nói: “Buổi tối nếu ngủ không được thì gọi anh, gọi là đến ngay.”
Cố Thiến Thiến trở lại ký túc xá, Ngôn Tĩnh quay đầu lại hỏi: “Cả một ngày đều không thấy cậu, mình còn tưởng rằng cậu đã mất tích.”
“Ách…” Cố Thiến Thiến cười gượng một chút, tiến đến bên người Ngôn Tĩnh hỏi, “Chuyện đó, cậu có nghe nói trước kia anh ta có chuyện xấu gì hay không, bạn gái trước…”
Ngôn Tĩnh ngoáy lỗ tai, cười tủm tỉm hỏi: “Anh ta? Ai cơ? Cậu không nói rõ ràng, mình làm sao biết được là ai.”
“…An Thế Trúc!”
Ngôn Tĩnh cười ha ha, “Mình đã sớm hỏi thăm qua, đổi lại người theo đuổi An học trưởng còn nhiều hơn, An học trưởng mỗi lần đều nói mình đã có bạn gái, nhưng cho tới bây giờ chưa ai nhìn thấy cô bạn gái đó, vì thế không có người nào tin nha”.
Cố Thiến Thiến bỗng nhiên nhớ tới, mỗi lần anh đến thành phố C, không e dè mà luôn tỏ vẻ, anh là bạn trai của cô, nhưng khi đó, cho tới bây giờ cô cũng không đáp lại.
Cô ngắm nhìn ngón tay mình, “Ai daaaaa...” kêu một tiếng, buổi sáng khi tắm, cô tháo nhẫn xuống, đặt ở trong phòng tắm, lúc đi lại quên cầm đi.
“Làm sao vậy?” Ngôn Tĩnh bị cô kêu cả kinh làm cho hoảng sợ.
“Quên đồ ở… Ách…” Cố Thiến Thiến bỗng nhiên phản ứng lại, cô giống như không đồng ý lời cầu hôn của An Thế Trúc, cho nên vừa vặn trả lại nhẫn cho anh!
Ngày hôm sau là thứ Sáu, sáng sớm An Thế Trúc gọi điện thoại cho cô, gọi cô rời giường chạy bộ ăn sáng, Cố Thiến Thiến nhìn theo mặt anh, còn thật sự phân tích, bây giờ hai người rốt cuộc tính là quan hệ gì.
Người yêu?
Nhưng anh cũng chưa đề cập là kết giao, bỗng nhiên đã cầu hôn.
Vị hôn phu?
Cố Thiến Thiến bị cái ý tưởng này làm cho 囧 囧, cô cũng không đáp ứng lời cầu hôn của anh, tối hôm qua cô lại ngủ thật trễ, ban ngày ngủ cả một ngày, buổi tối cô tất nhiên có chút không ngủ được, suy nghĩ đến nửa đêm, trong đầu dường như càng rối loạn.
Như theo lời anh nói, các phương diện của anh đúng là không thể soi mói, là một người để kết hôn vô cùng tốt, nhưng mà… Tuổi cô còn nhỏ, đã kết hôn sớm như vậy… Hơn nữa, cô cảm thấy cô và An Thế Trúc dường như quá nhanh, hơn nửa tháng trước vẫn bình thường, hơn nửa tháng sau đột nhiên biến thành một loại hình thức khác, cô còn chưa hiểu được cô có cảm giác gì với An Thế Trúc.
Còn An Thế Trúc có cảm giác gì với cô?
Cô cắn ống hút sữa đậu nành, phiền não hỏi: “An Heo Nhỏ, rốt cuộc anh coi tôi là gì của anh?”