• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sợ sao? Vừa nãy rất kiên cường cơ mà!” Anh thả cô ra, Cố Thiến Thiến lui thành một đoàn, sau đó cả người trực tiếp chui vào trong chăn, không rên một tiếng, trong lòng An Thế Trúc có chút hối hận, mới bắt đầu cũng đã nghĩ chỉ dọa cô, nhưng cuối cùng thật sự là không cẩn thận.


May mà từ đầu tới cuối Cố Thiến Thiến cũng chưa dám nhìn anh, cuối cùng lấy chăn bọc kín người, cho nên không thấy thấy mặt anh đang nóng lên, ánh mắt mơ màng của anh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lát, ho nhẹ một tiếng: “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”


Cố Thiến Thiến đang chui vào trong chăn, trong phút chốc dừng lại, vừa nghe thấy lời này, tức giận cắn răng một cái, hận không thể đi lên cắn chết người này, thật là vô cùng không biết xấu hổ, thật là vô cùng rất không biết xấu hổ .


Cô ở trong chăn muốn lấy quần đùi mặc vào, đầu lộ ra, tiện tay lấy quần áo để bên giường, An Thế Trúc ngồi ở bên giường mặt bình tĩnh nhìn cô, lại lùi vào trong chăn, sau đó bọc chăn lăn qua lăn lại, anh bỗng nhiên muốn cười.


Cố Thiến Thiến mặc quần áo xong, lật chăn ra, muốn tìm An Thế Trúc tính sổ, nhìn thấy An Thế Trúc cười đến sáng lạn, thù mới hận cũ cùng nhau tuôn trào, cô không quan tâm đi lên quyền đấm cước đá anh, An Thế Trúc đã bị đánh trúng hai phát, chế trụ tay cô, dễ dàng đặt cô ở trên giường, vẫn cười như cũ : “Khi nào kết hôn mới cho đánh.”


Trong lòng cô thầm nghĩ cho anh ta ba chữ: kết hôn em gái anh!


Cô mà tin lời anh ta nói, còn không bằng tìm khối đậu hũ đập đầu chết cho xong.


“Bỏ ra!”


An Thế Trúc nhìn cô tức giận đến thở hồng hộc, nghĩ hôm nay vẫn là đừng trêu chọc cô nữa, lại trêu chọc nữa sẽ không tốt, anh cười cười, buông tay ra, Cố Thiến Thiến xoay người một cái đã đi xuống giường, dép cũng không thèm xỏ, chạy đi luôn.


Ngày hôm sau Cố Thiến Thiến đang ngủ say, đã bị An Thế Trúc đánh thức , cô cả kinh, căm giận chất vấn: “Anh vào bằng cách nào.”


“Mở cửa vào.” An Thế Trúc tựa ở bên người cô, trả lời nhẹ nhàng bâng quơ .


Cố Thiến Thiến: “…” Đang ngủ say bị người đánh thức, cô nghẹn một bụng tức giận, nhưng vừa mở mắt, đã trông thấy trên giường mình còn có thêm một người đàn ông, người đàn ông này ngày hôm qua còn sàm sỡ cô… Cô cố không tức giận thêm, vội vàng quấn chăn lại, thật sự là một chút cảm giác an toàn cũng không có.


“Rời giường đi, hôm nay đi leo núi.”


Cố Thiến Thiến nghiến răng: “Ai nói tôi muốn đi leo núi hả?”


Ánh mắt An Thế Trúc dừng ở trên mặt cô nhìn một vòng: “Em thi môn thể dục đại học thực sự đạt tiêu chuẩn ?”


Cố Thiến Thiến: “…” Ngã!!! Sao cứ phải chọc vào nỗi đau của người ta chứ?


Tuy rằng Cố Thiến Thiến không muốn đi leo núi, nhưng mà cũng không muốn ở lại trên giường, cô nam quả nữ ở trên một cái giường…


Cho dù ngày hôm qua đã xảy ra chuyện, trong lòng cô vẫn cảm thấy An Thế Trúc thật sự sẽ không làm gì cô, nhưng tóm lại là không muốn cùng anh ta nằm trên giường, cô bắt đầu đuổi người, An Thế Trúc cũng không phải không chịu đi, mà chỉ dặn dò một câu, động tác nhanh một chút, mặc quần áo rộng rãi, xong liền đi.


Cố Thiến Thiến hừ một tiếng, không mặc quần áo rộng thùng thình, ngược lại đi mặc váy, Dì Chu đang ở trong phòng khách quét tước dọn vệ sinh, cô lười biếng ngáp một cái xuống lầu, hỏi một câu, thế mới biết mẹ An có việc đã đi ra ngoài, Cố Thiến Thiến bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn, cô cân nhắc thực lực của mình cùng An Thế Trúc, nhưng mà là đem cả mẹ An tính vào.


An Thế Trúc nhìn lướt qua đồ cô mặc, chỉ cười cười, ăn xong điểm tâm, anh từ trên sofa nhấc một cái balô cao đến nửa người, tay kia thì kéo Cố Thiến Thiến.


“Tôi không đi!” Cố Thiến Thiến cầm lấy cạnh bàn không buông tay.


An Thế Trúc buông balô, trực tiếp ôn người nào đó lên: “Tố chất thân thể này của em, thiếu rèn luyện, còn cả ngày ngồi trước máy tính…”


Cố Thiến Thiến mắt thấy tình hình này, nhanh chóng nhận rõ sự thật, cô đi cũng phải đi, không đi thì bị mạnh mẽ mang đi, cho dù cô gọi điện thoại cho mẹ An, mẹ An hơn phân nửa cũng sẽ kêu cô đi vận động. Cô rầu rĩ đá chân xuống: “Tôi đi thay bộ quần áo.”


An Thế Trúc buông cô ra, nâng cổ tay nhìn thời gian: “Tốc độ nhanh lên chút.”


Cố Thiến Thiến hừ một tiếng, trong lòng mắng An Thế Trúc không biết bao nhiêu, đêm qua cô đã lăn qua lăn lại ngủ không được, hôm nay sáng sớm nhìn thấy An Thế Trúc cô còn rất xấu hổ, kết quả cái người tên An Thế Trúc kia giống như không có việc gì, không đề cập tới chuyện đính hôn, không thẳng thắn thành khẩn đề cập tới tối chuyện hôm qua, trước kia ra sao, bây giờ thế nào.


Kỳ thật vẫn không giống như trước, An Thế Trúc trước kia ở nhà, sẽ không dám trắng trợn không kiêng nể ôm cô một cái, bây giờ giống như hoàn toàn không có băn khoăn gì.


Tuy rằng An Thế Trúc như người không có việc gì xảy ra, Cố Thiến Thiến lại không có cái tố chất tâm lý kia như anh ta, lên xe một cái thì nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người, mấy con người nhỏ trong lòng của cô nhảy ra bàn chuyện.


Người bé nhỏ A nhảy dựng lên hô to: Chuyện chung thân đại sự, sao có thể tùy tiện định ra như vậy?


Người bé nhỏ B phụ họa gật đầu: Đúng vậy, lúc cầu hôn anh ta tùy tiện nói một câu thích, lại tùy tiện nói một câu yêu, rất là đặc biệt tùy tiện.


Người bé nhỏ C thở dài: Vậy có thể làm sao bây giờ? Cha mẹ hai bên đều đã biết, một ngày này phỏng chừng bảy cô tám bà nhà họ An, nhà họ Cố cũng đều đã biết.


Người bé nhỏ D rơi lệ đầy mặt: Các mi đã quên An Thế Trúc…





Cố Thiến Thiến quay đầu nhanh chống liếc An Thế Trúc, miệng An Thế Trúc nói thích cô xong, cô thật đúng là không mấy tin tưởng, sao mà lại thấy giống, lời kịch khi ác bá cưỡng ép dân nữ: Ta sẽ chiếm đoạt cô bé kia.


Cô thở dài, trong lòng phiền chán, quản anh ta, dù yêu thì sao, kết hôn ít nhất còn phải một hai năm nữa, đến lúc đó rồi xem lại.


Đến điểm du lịch dưới chân núi kia, Cố Thiến Thiến mới biết được không chỉ có cô và An Thế Trúc cùng đi leo núi, còn có đồng nghiệp công ty phần mềm của An Thế Trúc.


Bắt đầu khi vừa chín giờ rưỡi, đoàn người cười cười nói nói dọc theo quốc lộ leo lên trên, An Thế Trúc cầm cái ba lô cao nửa người kia, quăng cho Diệp Chí Thành, mấy người khác cũng đều quăng đồ vào xe Diệp Chí Thành, Diệp Chí Thành lên xe, cười rồi phất phất tay với mọi người: “Tôi lên trước rồi chờ mọi người.”


Thế này Cố Thiến Thiến mới cảm thấy kỳ quái, leo núi mang nhiều như vậy làm gì.


“Buổi tối ở lại trên núi một đêm, buổi chiều ngày mai trở về.”


Cố Thiến Thiến: “…” Cô cảm thấy lại bị bẫy!!! Vậy cô là đương sự sao cái gì cũng không biết?


Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn đất hỏi, An Thế Trúc nhẹ nhàng đáp một câu: “Tại em không có hỏi.”


Nhóm người này hoặc là sinh viên, hoặc là vừa tốt nghiệp không lâu, tuổi cũng không lớn, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, không khí thế nhưng rất hòa hợp, đương nhiên, trừ bỏ thi thoảng ánh mắt u oán của Bạch Lộ nhìn sang đây.


Cố Thiến Thiến cảm thấy có chút chột dạ, lần trước khi liên hoan, Bạch Lộ hỏi cô và An Thế Trúc có quan hệ gì, Cố Thiến Thiến đúng lý hợp tình trả lời, là quan hệ hàng xóm, bây giờ…


Cô muốn rút cái tay bị An Thế Trúc nắm về, An Thế Trúc liếc mắt nhìn cô một cái, cô dừng động tác một chút, ở trước mặt mọi người, cô cố kỵ mặt mũi, cũng không muốn để cho người khác trông thấy, yên lặng không động đậy, một lát sau chung quy nhịn không được, dùng móng tay hung hăng chọc lòng bàn tay của anh.


An Thế Trúc lại liếc cô một cái, cái loại cảm giác này có vẻ cô giống như là một đứa bé cáu kỉnh, mà An Thế Trúc chính là người bao dung cô.


Cố Thiến Thiến yên lặng nghĩ, đây nhất định là ảo giác.


Đi được một giờ, Cố Thiến Thiến cảm thấy sức lực mệt mỏi, vừa bắt đầu vẫn là An Thế Trúc kéo tay cô, bây giờ biến thành nửa người cô đều dựa vào trên người anh, thật vất vả đến giữa sườn núi, Diệp Chí Thành đã sớm đợi ở nơi này, cười theo chân bọn họ tiếp đón, Cố Thiến Thiến vội vàng tìm chỗ ngồi xuống, uống gần nửa bình nước, cô vừa quay đầu đã thấy, Bạch Lộ, Trương Tiểu Mạn, còn có một cô gái đều đang giúp đỡ nướng món gì đó, cô thì một mình nghênh ngang ngồi trên ghế.


Cô vội vàng cũng tiến đến chuẩn bị giúp đỡ, An Thế Trúc lấy chân gà trong túi plastic ra, nghiêng người đuổi cô tới một bên: “Đừng đến thêm phiền.”


Cố Thiến Thiến: “…”


May thay câu tiếp theo của anh ta còn giống tiếng người: “Muốn ăn cái gì, anh nướng cho em.”


“A, Gậy Trúc, nhìn không ra cậu còn rất biết săn sóc nha.” Trương Tiểu Mạn cười trêu ghẹo một câu.


An Thế Trúc bình tĩnh đáp một câu: “Từ bé đã chăm sóc, nên thành thói quen.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK