Vừa khởi động chiếc xe, Tống Chu Thành phát hiện ra vạch xăng vốn dĩ còn ở mức hai bây giờ chỉ còn lại một gạch mà thôi.
Tống Chu Thành thở dài, anh vội quay đầu nhìn Lâm Tri Ngải: "Chúng ta phải đi đến một nơi trước đã, sau đó mới có thể đến tiệm may được."
Lâm Tri Ngải bất giác chau mày: "Sao thế, có chuyện gì à?"
Tống Chu Thành vừa lắc đầu, vừa thở dài: "Không có gì, chỉ là xe hết xăng rồi. Chúng ta phải đi đổ xăng cái đã."
Xe sắp hết xăng rồi mới đưa cho anh mượn, cũng chẳng nói trước với anh một tiếng, thế này rõ ràng là anh bị ông già mình chơi rồi.
Đi đến trạm đổ xăng, Lâm Tri Ngải bắt đầu nhìn Đông nhìn Tây, gương mặt vô cùng tò mò. Chiếc hộp sắt này không ngờ cũng phải ăn thức ăn mới có thể khởi động được.
Còn Tống Chu Thành móc một đồng bạc ra đưa cho nhân viên trạm xăng để đổ xăng: "Đổ đầy giúp tôi."
Nếu như là trước đây, một đồng bạc rơi xuống đất anh cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái. Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh phải nuôi Lâm Tri Ngải, anh chỉ nghĩ Lâm Tri Ngải hoang phí cỡ nào thôi cũng thấy đau hết cả thận.
Điều này làm cho đôi mắt của Tống Chu Thành khi nhìn Lâm Tri Ngải dần trở nên ai oán, rõ ràng là muốn nuôi dưỡng như một vệ sĩ thân cận vậy mà bắt đầu từ lúc nào lại không giống như thế nữa rồi!
Lâm Tri Ngải quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy ánh mắt của Tống Chu Thành nhìn mình, cô bèn mỉm cười với Tống Chu Thành: "Khi nào thì chúng ta xuất phát?"
Tống Chu Thành trông thấy nét mặt tươi cười của Lâm Tri Ngải, anh thở một hơi dài rồi thắt dây an toàn vào cho cô.
"Tiệm may đó ở gần trường nữ sinh, trường nữ sinh rất đông người, chúng ta chỉ có thể dừng xe ở bên ngoài ngõ sau đó sẽ đi bộ vào."
Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn về phía trước và khẽ gật đầu: "Được, không sao."
Trường nữ sinh ở cuối con ngõ nhỏ, hai bên cửa cổng có trồng rất nhiều cây, có thể đang là giờ cao điểm tan học, rất nhiều nữ sinh mặc váy màu xanh lam bước ra từ cổng trường nữ sinh.
Tống Chu Thành thấy Lâm Tri Ngải mãi chăm chăm nhìn những nữ sinh đó, bèn trầm giọng nói với Lâm Tri Ngải: "Đây đều là học sinh, nếu như cô muốn đi học, tôi cũng có thể báo danh giúp cô."
Năm nay Lâm Tri Ngải vừa tròn mười tám, mặc dù có hơi lớn tuổi nhưng chỉ cần cô muốn đi học thì cũng không hẳn là không có cách.
Lâm Tri Ngải chăm chú nhìn những nữ sinh đó là vì cô tò mò, một trường học như thế nào mới có thể tập hợp nhiều con gái như thế đến học cùng nhau.
Nhưng vừa nghe đến việc Tống Chu Thành muốn cô đi học, Lâm Tri Ngải kịch liệt lắc đầu, liên tục từ chối: "Không chịu, tôi không đi học đâu."
Học hành gì gì đó, ghét nhất luôn á!
Vốn dĩ đã không được thông minh rồi, cô không thể chịu thêm cực hình này nữa đâu!
Lâm Tri Ngải sợ Tống Chu Thành sẽ gửi cô đi học, vậy nên mới nhanh chóng làm phân tán sự chú ý của Tống Chu Thành: "Không phải anh nói tiệm may ở gần trường nữ sinh sao? Tôi không nhìn thấy tiệm may nào hết!"
Tống Chu Thành cũng ngó nhìn xung quanh theo cô, sau đó chau mày: "Tiệm may đó là Cảnh Văn giới thiệu, quần áo của nhà cậu ta toàn mời thợ may ở đó may thôi. Nhà chúng ta thì không câu nệ những thứ này, chỉ toàn mua quần áo may sẵn."
Nhìn thấy sự chú ý của Tống Chu Thành đã đặt vào việc tìm kiếm tiệm may, Lâm Tri Ngải mỉm cười đắc ý nhưng cô không hề biết rằng ý đồ của mình đã viết hết lên trên mặt, sau khi cô mỉm cười thì khoé môi của Tống Chu Thành cũng không kìm được mà cong lên.
Lâm Tri Ngải đứng yên tại chỗ rồi nhìn Đông nhìn Tây, đột nhiên cô nhìn thấy một cô gái đứng ở cổng trường nữ sinh, chính là Lâm Diệc Vân mà cô vừa mới nhìn thấy lúc sáng. Lâm Diệc Vân lúc này vẫn còn mặc đồng phục giống hệt với học sinh trường nữ sinh.
"Trưa hôm nay Lâm Diệc Vân không đến ăn cơm, lúc đó Hạ Linh nói gì ấy nhỉ?"
Tống Chu Thành không hiểu tại sao Lâm Tri Ngải đột ngột hỏi chuyện của Lâm Diệc Vân, chỉ đành thành thật trả lời: "Hình như là bảo cô ta không khoẻ, đang nghỉ ngơi ở phòng."
Lâm Tri Ngải nghe đến đây, đôi mắt bỗng nhiên lóe sáng, kéo theo Tống Chu Thành đi đến gần trường nữ sinh, trốn phía sau cái cây to ở trước cổng.
Cô có một dự cảm rất mạnh mẽ rằng Lâm Diệc Vân có vấn đề, một vấn đề rất lớn.
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải cẩn thận vô cùng hệt như đi ăn trộm. Tống Chu Thành bất giác cau mày: "Cô làm sao vậy?"
Lâm Tri Ngải quay đầu lại nhìn Tống Chu Thành rồi đưa tay lên "suỵt" một tiếng ra hiệu im lặng, sau đó thì chỉ chỉ tay về phía Lâm Diệc Vân ở cách đó không xa: "Tôi dẫn anh đi xem kịch đó!"
Tống Chu Thành đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Tri Ngải, cũng thấy buồn cười lắm: "Là ai cứ nhớ đến chuyện may váy, bây giờ vì để xem kịch mà váy cũng không thèm nữa!"
Trong khi Lâm Tri Ngải và Tống Chu Thành trò chuyện, thì có một nhóm người bước từ trong trường ra trông khác biệt hẳn với học sinh trong trường.
Đàn ông đa số mặc vest cách tân, phụ nữ thì mặc sườn xám. Còn có hai người phụ nữ nữa, họ mặc âu phục màu trắng.
Nhìn thấy học sinh xung quanh lần lượt gật đầu chào hỏi, chắc bọn họ là giáo viên trong trường nữ sinh.
Tống Chu Thành thấy Lâm Tri Ngải cứ chăm chú nhìn, bèn ghé sát vào tai cô, trầm giọng hỏi: "Sao vậy? Thích không? Nếu cô thích, chúng ta có thể bảo thợ may may giúp cô!"
Lâm Tri Ngải lắc đầu, gương mặt lộ vẻ khó chịu: "Xấu quá chừng, tôi không thèm đâu."
Anh đưa mắt nhìn bộ váy dài màu xanh của Lâm Tri Ngải rồi nhìn sườn xám và bộ âu phục của những giáo viên nữ đó, Tống Chu Thành tán đồng gật đầu: "Đúng là không đẹp bằng của cô."
Lâm Diệc Vân đứng ngoài cửa cũng thấy nhóm giáo viên này, đôi mắt bỗng chốc ngấn lệ ướt đẫm rồi chạy nhào đến một thầy giáo mặc vest màu xám, cứ luôn miệng hét lớn: "Thầy Trương, em chỉ có mỗi thầy thôi!"
Hành động này của Lâm Diệc Vân, thu hút được sự chú ý của phần lớn học sinh. Một giáo viên nam đi cùng với thầy giáo mặc vest xám đó bèn nhướng mày với người thầy giáo mặc vest xám này: "Trương Mậu, chúng tôi đi trước nha, đợi cậu ở chỗ cũ ha!"
Trương Mậu mỉm cười xin lỗi với những giáo viên đó: "Không cần đâu, mọi người ăn trước đi, không cần đợi tôi."
Nhìn thấy ánh mắt của học sinh xung quanh, cùng với cặp mắt dò xét của các giáo viên khác, Trương Mậu vội vã kéo Lâm Diệc Vân sang một góc. Nơi đó cách cái cây Lâm Tri Ngải trốn không quá mười mét.
Lâm Tri Ngải trốn phía sau tim cũng sắp văng ra ngoài mất rồi, thở cũng chẳng dám thở mạnh, cô bất giác đưa tay che miệng nhưng lại đi che miệng của Tống Chu Thành.
Tống Chu Thành bị bịt miệng thở không được, anh đã dùng rất nhiều sức mới có thể gạt tay của Lâm Tri Ngải ra, anh chau mày hỏi cô: "Cô làm cái gì vậy?"
Lâm Tri Ngải bám lên người của Tống Chu Thành, còn có ý đồ dùng người của Tống Chu Thành chắn cho mình. Nhưng đôi mắt của cô thì vẫn chăm chú nhìn về phía Trương Mậu và Lâm Diệc Vân ở gần đó, gương mặt trông vô cùng kích động.
Nghe thấy câu hỏi của Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải thản nhiên nói: "Hồi hộp chứ sao!"
Tống Chu Thành lạnh lùng hừ ra một tiếng: "Vậy cô bịt miệng của mình lại đi chứ, bịt miệng tôi làm gì vậy!"
Lâm Tri Ngải nhìn xuống tay của mình, thành công nhìn thấy một chút nước bọt dính lại trên ngón tay của mình, cô cau mày rồi lau thẳng lên người của Tống Chu Thành, thở dài nói: "Tại vì hồi hộp quá đó nên tôi mới bịt nhầm!"
Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Lâm Tri Ngãi, Tống Chu Thành vẫn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lâm Tri Ngải lại đưa tay lên "suỵt" biểu thị hãy im lặng: "Đừng nói chuyện nữa, kịch hay sắp bắt đầu rồi!"
Lời nói sắp thốt ra khỏi miệng nhưng Tống Chu Thành vẫn phải nuốt ngược vào trong, nhịn đến mức đỏ cả mặt. Thế nhưng trông thấy Lâm Tri Ngải kích động như vậy, Tống Chu Thành cũng nhìn về phía Lâm Diệc Vân ở gần đó, chăm chú nhìn từng hành động của cô ta.
"Mấy hôm nay không phải em đã xin nghỉ rồi sao? Sao vẫn đến trường làm gì?"
Trông thấy Lâm Diệc Vân ở trước mặt, Trương Mậu bất giác chau mày, giọng nói cũng trở nên cứng nhắc.
Từ lúc Lâm Diệc Vân nhìn thấy Trương Mậu thì đã không kìm được mà bật khóc, nghe thấy câu hỏi của Trương Mậu, Lâm Diệc Vân trực tiếp vùi đầu vào lòng của Trương Mậu, khẽ giọng nấc nghẹn: "Mẹ em không thương em nữa rồi, bà ấy còn đánh em, bây giờ em chỉ còn có thầy thôi!"
Trong mắt Trương Mậu lộ ra sự khó chịu, Lâm Diệc Vân thì chẳng hề nhận thấy được điều này, cô ta còn cầm tay của Trương Mậu đặt lên bụng của mình, dịu dàng mỉm cười: "Hơn nữa, em còn có một tin tốt muốn nói với thầy, em có thai đã được ba tháng rồi."
Biểu cảm trên mặt của Trương Mậu bỗng cứng đờ, như thể ngừng thở: "Sao lúc đầu em không nói?"
Lâm Diệc Vân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên ngước nhìn Trương Mậu, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Trương Mậu, cô ta khẽ chau mày: "Lúc trước không nói với thầy là muốn cho thầy một bất ngờ. Sao vậy? Thầy không thích đứa bé này sao?"
Trương Mậu xoa nhẹ đầu của Lâm Diệc Vân, nụ cười gượng gạo: "Sao vậy được chứ, tôi yêu em còn không hết nữa là! Chẳng qua như em cũng biết đó, tôi chỉ là một giáo viên ở trường nữ sinh, tôi lấy gì để nuôi sống hai mẹ con em đây."
Lâm Diệc Vân nắm chặt tay của Trương Mậu, khẽ lắc đầu: "Không sao, chỉ cần đi theo thầy, dù cho có ăn cám nuốt rau em cũng bằng lòng. Hơn nữa, lúc trước không phải em đã đưa của hồi môn cho thầy rồi sao? Có số tiền đó, chúng ta có thể trang trải một thời gian dài rồi."
Trương Mậu lại xoa đầu Lâm Diệc Vân, thở dài: "Cô gái ngốc, em đúng là không quán xuyến nhà cửa thì không biết gạo, dầu và muối đắt thế nào. Số tiền đó gộp lại hai chúng ta sống thì đủ nhưng nếu có thêm một đứa con vậy thì không thể nào đủ đâu."
Nghe thấy Trương Mậu nói như vậy, đôi mắt Lâm Diệc Vân hiện lên nét hoang mang: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"
Trương Mậu cúi đầu, giả vờ điệu bộ trong suy tư lắm: "Hay là vậy đi, em về nhà trước, đợi tôi chuẩn bị xong rồi thì sẽ đến cầu hôn với em."
"Hả, nhưng mà em đã nói với mẹ rồi, em không về nữa đâu." Vẻ mặt Lâm Diệc Vân vẫn không hài lòng.
Trương Mậu chỉ có thể kiên nhẫn khuyên nhủ cô ta: "Như vậy sao mà được, dù sao đi nữa cũng là ba mẹ của em mà. Tôi cũng không muốn sau khi đứa con của tôi được sinh ra, ngay cả ông bà ngoại cũng không có."
Lâm Diệc Vân cuối cùng cũng gật đầu: "Vậy thôi được, em ở ngoài dạo một lát, trễ chút sẽ về nhà. Đứa ngốc đáng ghét kia vẫn còn đang ở nhà kia kìa!"
Điều quan trọng là nếu bây giờ cô ta trở về, mẹ của cô ta chắc chắn sẽ ép cô ta giao của hồi môn ra. Nhưng tiền của cô ta đều cho Trương Mậu hết cả rồi, làm gì còn chuyện trả lại chứ.
Lâm Tri Ngải còn trốn sau cây nét mặt cau có nhăn nhíu, chỉ tay vào Lâm Diệc Vân ở bên ngoài rồi lại chỉ tay vào mình, cô chỉ có thể hỏi Tống Chu Thành: "Cái đứa ngốc đáng ghét mà cô ta nói là tôi à?"
Nhìn thấy bộ dạng nổi đoá của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành mỉm cười gật đầu: "Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chính là cô đó."
Dù sao thì nhà họ Lâm chẳng còn đứa ngốc thứ hai nào nữa.
Lâm Tri Ngải trừng mắt giận dữ, vội vã nhìn quanh rồi nhặt một cục đá ném về phía hai người đang ôm ôm ấp ấp. Vốn dĩ cô muốn ném vào Lâm Diệc Vân nhưng vì ngắm không chuẩn nên đập vào trán của Trương Mậu.
Một tiếng "a!" thảm thiết vang lên xong thì trán của Trương Mậu cũng sưng tấy.
Lâm Diệc Vân quát lớn về phía sau cây: "Ai ném đá lung tung vậy hả!"
Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Tri Ngải ở phía sau cái cây đó, Lâm Diệc Vân giật mình sợ hãi đến mức đơ cứng, dường như không thể thở được: "Chị... Chị làm cái gì ở đây vậy!"
Lâm Tri Ngải chống hai tay lên hông, hừ một tiếng lạnh lùng: "Không ở đây làm sao bắt được cô vụng trộm với đàn ông chứ!"
Lâm Diệc Vân trừng to đôi mắt, thế mà cũng không quên phản bác: "Chị nói bậy, tôi không có!"
Chỉ cần cô ta không thừa nhận thì ai sẽ tin lời một đứa ngốc cơ chứ!
Trương Mậu không giống với Lâm Diệc Vân, anh ta cao ráo, vừa hay cũng nhìn thấy Tống Chu Thành ở phía sau cái cây đó.
Đôi mày Trương Mậu cau chặt, một tay che đầu, một tay kéo lấy cánh tay của Lâm Diệc Vân lôi đi nơi khác: "Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta về trước vẫn hơn!"
Cãi nhau với người khác ở đây chỉ thu hút thêm nhiều người vây xem, đến lúc đó mới gọi là được một mất mười.