Nhà ăn lần này không phải là phòng ăn ở Thanh Viên Trai mà là phòng ăn lớn, sát với phòng ăn của nhà họ Lâm.
Lâm Tri Ngải đứng ở bên trái của Lâm lão thái thái, dìu lấy tay của bà chầm chậm đi về phía trước. Nhưng đôi mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Gia Lượng ở bên phải của Lâm lão thái thái, cô trừng to đôi mắt, bên trong là ngọn lửa phẫn nộ đang bùng cháy.
Còn Lâm Gia Lượng thì ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước đi, hoàn toàn chẳng sợ hãi ánh mắt của Lâm Tri Ngải. Tốc độ phản ứng của Lâm Tri Ngải rất chậm, không thể nào chạy vượt được cậu, điều này khiến cho Lâm Gia Lượng vô cùng tự tin và đắc ý.
Một chiếc bàn tròn bằng gỗ lim rất to, Lâm lão thái thái ngồi ở vị trí của chủ nhà, bên trái là Lâm Chính Hồng và Hạ Linh, bên phải là Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải, còn Lâm Gia Lượng vừa hay ngồi giữa Hạ Linh và Lâm Tri Ngải, cũng là vị trí đối diện với Lâm lão thái thái.
Sau khi Lâm Gia Lượng gật đầu với Lâm lão thái thái xong thì chuẩn bị ngồi xuống. Nhưng chiếc ghế lại bị Lâm Tri Ngải đá sang một bên, Lâm Gia Lượng ngồi vào chỗ trống rồi ngã nhào xuống đất.
Lâm Gia Lượng giương mắt nhìn, bày gương mặt kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tri Ngải. Nhưng lại chỉ nhìn thấy nụ cười đắc ý của Lâm Tri Ngải hướng về mình, chiếc cằm khẽ hất lên cho thấy sự kiêu ngạo của Lâm Tri Ngải.
"Này thì mắng tôi ngốc, bị ngã rồi chứ gì! Đáng đời!"
Lâm Gia Lượng chớp chớp mắt, cậu còn chưa biết phải làm gì. Chỉ mới nửa năm không gặp, tính khí của bà chị ngốc này cáu gắt hơn hẳn, giày vò cậu cả buổi sáng rồi đến giờ vẫn chưa chịu nghỉ.
Hạ Linh ở bên cạnh chau mày, vừa đỡ Lâm Gia Lượng đứng dậy, đưa tay phủi đi bụi bám trên người cậu. Vừa lớn tiếng bực tức nói: "Tri Ngải, cho là đầu óc con có vấn đề thì con cũng không được hại em trai của mình như vậy chứ! Nhỡ đâu té bị thương thì phải làm sao!"
Lâm Chính Hồng liếc mắt nhìn Tống Chu Thành, song vẫn không kìm được chau mày với Lâm Tri Ngải: "Tri Ngải, con cũng không còn nhỏ nhắn gì nữa, đừng có ấu trĩ như vậy!"
Lâm Tri Ngải lại vô cùng lạnh lùng: "Rõ ràng là cậu ta chọc ghẹo tôi trước, tôi chỉ trả thù lại thôi, sao các người chỉ nói tôi mà không nói cậu ta chứ!"
Lâm lão thái thái vẫn đang ngồi trên ghế nhìn thấy sự việc sắp không khống chế được nữa rồi, bèn đứng ra giải thích nói: "Vốn dĩ chỉ là con nít đùa giỡn với nhau, các người không cần phải làm lớn chuyện lên như thế đâu!"
Trông thấy Lâm lão thái thái lên tiếng, Lâm Chính Hồng chỉ có thể gật đầu mỉm cười với bà và nói: "Mẹ dạy chí phải ạ, là do con chưa làm rõ chân tướng ạ."
Nhìn thấy gương mặt khó chịu của Lâm Tri Ngải và Hạ Linh từ đầu đến cuối vẫn luôn xị mặt, Lâm Gia Lượng cũng đứng ra hoà giải theo: "Mẹ à, hôm nay là con chọc chị trước, đều là lỗi của con."
Hạ Linh liếc mắt nhìn sang Lâm Gia Lượng, trong đôi mắt vụt lên sự đau xót nhưng bà vẫn mỉm cười với Lâm Gia Lượng, chỉ có điều nụ cười này lại nhợt nhạt vô cùng.
Trong tim của Hạ Linh, Lâm Gia Lượng tự nhận thức được đại cục, chủ động đứng ra chịu trận như vậy, bảo Hạ Linh sao không xót con trai của mình kia chứ.
Các nha hoàn lần lượt bê lên từng món ăn, Lâm lão thái thái trông thấy gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Tri Ngải vẫn còn giận dỗi, bà mỉm cười rồi khẽ lắc đầu, đứng dậy giúp Lâm Tri Ngải múc một bát tổ yến.
"Biết con thích ăn tổ yến, nên hồng yến* này là do bà cố ý bảo đầu bếp làm đấy."
Lâm Tri Ngải thấy bát hồng yến Lâm lão thái thái đưa sang, biểu cảm trên gương mặt trong giây lát chợt có chút gì đó xúc động, cô trầm tư một lúc thì nhận lấy. Cô nhẹ nhàng nói một câu: "Cảm ơn bà nội."
Cô cầm bát tổ yến lên, vừa đặt ngang tầm mũi thì bỗng ngửi được mùi gì đó đăng đắng lúc có lúc không, còn có chút thối.
Nhìn thấy Lâm lão thái thái đã cầm bát yến lên, chuẩn bị dùng, Lâm Tri Ngải bèn cau mày, hét lớn với Lâm lão thái thái: "Bà nội, tổ yến này hư rồi."
Lâm lão thái thái liếc mắt nhìn Lâm Tri Ngải, có chút ngờ vực. Hạ Linh vẫn đang ở bên cạnh thì hừ lên một tiếng: "Đây là hồng yến mẹ phải mất rất nhiều tiền mới có thể mua về được, sợ con còn chưa được được nhìn thấy bao giờ nữa, con nói hư là hư thế nào!"
Hạ Linh tức giận như vậy tất nhiên cũng có lý do riêng của bà ta. Hồng yến này là do bà ta mua, nếu như bị Lâm lão thái thái phát hiện bà ta dùng thứ kém chất lượng, chắc chắn Lâm lão thái thái sẽ chẳng tha cho bà ta đâu.
Lâm lão thái thái chỉ có thể mỉm cười nhìn Lâm Tri Ngải, nhẹ nhàng nói: "Đây là hồng yến, con chưa từng ăn cũng là bình thường thôi."
Mặc dù Lâm Tri Ngải lớn lên trong vòng tay của bà nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức ăn uống no đủ. Những đồ ăn cao cấp xa xỉ như thế này, đúng thật là Lâm Tri Ngải chưa từng ăn.
Sau khi cô kết hôn với Tống Chu Thành, bà mới vô tình biết được Lâm Tri Ngải thích tổ yến và bảo đầu bếp nấu.
Lâm Tri Ngải cúi đầu nhìn bát hồng yến bên trong bát, khinh thường cười nhạt, chẳng qua chỉ là một hồng yến cỏn con, nếu là trước đây, lấy ra cho cô ngâm chân cô còn chẳng mảy may quan tâm.
Thứ mà cô ăn là huyết yến* trong cung yến. Đó là tổ của một loại chim yến có đuôi màu nâu quý hiếm, nó có màu đỏ máu hoặc là màu đỏ nhạt. Đó không phải loại tổ yến mà hồng yến có thể bì được.
"Bà nội, tổ yến hư rồi thì không thể ăn nữa, ăn vào sẽ bị đau bụng đó ạ."
Nhìn thấy gương mặt của Lâm Tri Ngải vô cùng nghiêm túc, Lâm lão thái thái cũng không muốn vì bát tổ yến này mà làm cho Lâm Tri Ngải buồn bực, bèn đặt bát yến xuống rồi mỉm cười lắc đầu: "Được rồi, được rồi, nghe con cả, bà không ăn nữa."
Lâm Gia Lượng ở bên cạnh khe khẽ liếc mắt nhìn Lâm Tri Ngải, trong ánh mắt hiện lên sự khiển trách và chỉ trích. Cậu nhỏ giọng phàn nàn: "Bên ngoài còn có đầy người thiếu cái ăn kìa, mỗi chị khó chiều."
Trông thấy Lâm Gia Lượng đứng lên múc một bát tổ yến cho mình, Lâm Tri Ngải khẽ chau mày, cô chỉ có thể nặng lời, tức giận mà nói: "Tôi đã ngửi ra được tổ yến này bị hư rồi, cậu có tin không thì tuỳ, ăn rồi đau bụng đừng có trách là tôi không nhắc nhở cậu."
Sau khi Lâm Tri Ngải nói xong thì hừ một tiếng lạnh nhạt, quay đầu không thèm nhìn Lâm Gia Lượng nữa. Ngược lại, trong đôi mắt Hạ Linh hiện lên sự hoang mang, lúc trước bà ta nghe người khác nói, người có trí lực kém thường sẽ giỏi hơn về mảng khác, không lẽ nào cô ngốc này thật sự đã ngửi ra được gì đó không đúng.
Liên tưởng đến việc nhìn thấy Lâm Diệc Vân ở trong hoa viên hôm nay, Hạ Linh ngay lập tức hoảng hốt, sắc mặt trở nên trắng bệch, bà ta vội đứng phắt dậy vỗ vào tay của Lâm Gia Lượng, làm cho tổ yến đổ hết xuống đất.
Nhìn thấy mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn về phía mình, Hạ Linh chỉ có thể gượng gạo nở nụ cười: "Không phải Tri Ngải đã nói rồi đấy sao, tổ yến này ăn vào sẽ dễ gây đau bụng."
Lâm lão thái thái ngồi ở chiếc ghế đầu chợt có một nghĩ ý sâu xa vụt qua. Bà rất hiểu tính cách của Hạ Linh, nhát gan sợ đụng chuyện, cô ta cũng rất sợ phải chịu trách nhiệm.
Rõ ràng lúc nãy còn bảo rằng tổ yến không có vấn đề, vậy mà lúc sau lại phủ nhận. Chắc chắn là đã nhớ ra được gì đó, nếu không phải liên quan Lâm Gia Lượng, e rằng cô ta cũng chẳng kích động như vậy.
Lâm lão thái thái quăng cho Lăng Tú ma ma ở phía sau lưng một ánh mắt, Lăng Tú ma ma nhận được ánh mắt của bà bèn lấy ra một cây kim bạc ở trên đầu và đặt vào bên trong tô.
Đợi ba giây sau lấy cây kim lên, không ngờ phần được đặt vào trong bát yến lại biến thành màu đen. Điều này khiến cho mọi người ở trên bàn ăn bị dọa đến nghẹn cả cơm, đặc biệt là Lâm Chính Hồng, vội vã vứt thức ăn xuống dưới đất.
Người phản ứng nhanh nhất là Lâm lão thái thái, bà lập tức đập tay lên bàn và hét lớn: "Hôm nay cô không giải thích cho rõ ràng thì cút ngay về nhà họ Hạ của cô ngay cho tôi!"
Hạ Linh sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt, ngồi thụp xuống ghế, nói năng cũng không đầu không đuôi: "Không phải con, là Diệc Vân hạ độc, chẳng qua là do con nhìn thấy con bé ở hoa viên mà thôi."
Gân xanh chợt nổi lên trên trán của Lâm lão thái thái, bà nghiến răng ken két, đôi mắt hiện lên sự tàn nhẫn.
Tất cả mọi người đều bị Lâm lão thái thái làm cho khiếp sợ, đặc biệt là lâm Tri Ngải, cô vội vã rút ra sau lưng của Tống Chu Thành trốn.
Cổng nhà họ Lâm.
Sau khi Lâm Diệc Vân rời khỏi nhà họ Lâm thì vẫn luôn chực đợi ở góc cổng nhà họ Lâm, trên đầu vẫn còn dính lại hai cọng cỏ khi cô ta chui qua lỗ chó kia.
Khi cô ta nhìn thấy người gác cổng treo lên hai chiếc đèn lồng màu trắng ở trước cổng nhà họ Lâm, nụ cười trên mặt thật sự là không giấu nổi nữa, bèn chạy lên phía trước, lớn tiếng hỏi thăm: "Có phải là bà nội chết rồi không?"
Nếu như Lâm lão thái thái chết đi, vậy thì mẹ của cô ta sẽ là chủ của nhà họ Lâm. Cô ta hoàn toàn không cần phải cẩn trọng từng li từng tí như vậy, muốn có tiền thì cũng chỉ cần nói với mẹ cô ta một tiếng là được.
Vậy nên cô ta cố ý bỏ thuốc chuột vào trong cháo tổ yến mà Lâm lão thái thái uống mỗi ngày, phòng khi thuốc không đủ hiệu quả, cô lại lén lút đến hoa viên trộm một chai thuốc diệt cỏ và đổ vào trong đó.
Nhìn thấy bộ dạng mừng rỡ của Lâm Diệc Vân, người gác cửa không nhịn được mà cười nhạt: "Người chết không phải là lão phu nhân của chúng tôi, mà là nhị tiểu thư của chúng tôi."
Lâm Diệc Vân ngơ ngác, cô ta vẫn khoẻ mạnh đứng ngay đây cơ mà, sao lại nói cô ta chết được chứ. Còn người gác cửa nhân lúc Lâm Diệc Vân không chú ý bèn lấy ra một sợi dây thừng ở sau lưng rồi trói Lâm Diệc Vân lại.
"A! Cậu làm gì vậy! Cậu thả tôi ra!"
Lâm Diệc Vân liên tục gào thét cả quãng đường, hét từ cổng nhà họ Lâm đến nhà ăn của nhà họ Lâm.
Khi cô ta nhìn thấy Lâm lão thái thái mới mặt mày xanh mét, cùng với bát cháo tổ yến vụn vỡ dưới nền đất thì cuối cùng cũng chịu im lặng, hệt như bị điểm huyệt câm vậy.
Lâm lão thái thái chau mày nhìn Lâm Diệc Vân đang bị trói lại, sắc mặt bình thản: "Tôi đã cho cô thiếu cái ăn hay thiếu cái mặc lúc nào đâu mà để cô phải hãm hại tôi như vậy. Cô có từng nghĩ rằng, nếu như bát tổ yến này bị ba của cô ăn, bị em trai của cô ăn nhầm thì cô sẽ làm thế nào!"
Lâm Diệc Vân sợ đến mức toàn thân run lên bần bật, hệt như đang bị lạnh cóng, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: "Đây là độc mà tôi dành cho bà, chỉ cần bà không cho bọn họ ăn thì bọn họ sẽ không trúng độc!"
Trong đầu của cô ta chỉ toàn là làm thế nào để hạ độc Lâm lão thái thái thì sao có thể nghĩ nhiều đến vậy.
Nếu như thật sự hạ chết ba và em trai của cô ta, vậy thì chỉ có thể xem là bọn họ đáng đời, ai bảo ba của cô ta thấy mình chết mà không cứu.
Em trai của cô ta cũng thế, đã trở về nhiều ngày như vậy rồi cũng chẳng ngó ngàng hỏi thăm đến cô ta. Hoàn toàn là chẳng quan tâm gì đến người chị gái này.
Lâm lão thái thái bực tức đến nỗi sắc mặt vừa nhợt nhạt lại vừa tái xanh, bà lập tức bảo Lăng Tú ma ma: "Nó đã nói như thế rồi, vậy thì bát cháo yến này thưởng cho nó ăn đi, một giọt cũng không được lãng phí."
Đứa cháu gái nuôi lớn đến từng này, mà lại nuôi dưỡng ra tính nết như thế. Ngu ngốc tột cùng nhưng lại không biết, hại người lại hại mình!
Lăng Tú ma ma nhận được lời phân phó, bà bèn cầm lên bát tổ yến đi về phía của Lâm Diệc Vân: "Đây là hồng yến thượng hạng đấy, hôm nay thật hời cho nhị tiểu thư rồi."
Lâm Gia Lượng thấy vậy, trong đôi mắt lộ ra chút không đành lòng, cậu vội khẽ giọng khuyên ngăn Lâm lão thái thái: "Bà nội, chị hai đã biết sai rồi, chúng ta..."
Lâm Gia Lượng vẫn còn chưa dứt lời thì đã bị Lâm lão thái thái liếc mắt nhìn, cố kìm nén cơn giận dữ: "Bà đưa con đến Thượng Hải học chính là vì không muốn con bận tâm về những việc vặt này, hy vọng con sẽ không làm cho bà thất vọng."
Nếu như đứa cháu trai bà trăm ngàn cay đắng nuôi lớn, mà lại nhu nhược yếu mềm như vậy, thì chi bằng từ bỏ sớm một chút và nuôi dưỡng lại từ đầu một người khác có thể kế thừa nhà họ Lâm.
Dưới ánh mắt sắc bén của Lâm lão thái thái, Lâm Gia Lượng chầm chậm cúi đầu xuống và tiếp tục biến thành dáng vẻ một "ông cụ non" hỉ nộ khó phân.
Lâm Diệc Vân nhìn thấy bát tổ yến kia càng ngày càng đến gần mình hơn, sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, cô ta chỉ đành gào lên với Lâm lão thái thái: "Các người như vậy là đang xem mạng người như cỏ rác đấy, tôi sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo các người!"
Lăng Tú ma ma thì chẳng quan tâm Lâm Diệc Vân nói gì, một tay bóp lấy miệng của Lâm Tri Ngải còn một tay thì đổ bát tổ yến vào bên trong. Lâm lão thái thái thì chỉ hừ lạnh nhạt: "Đến đồn cảnh sát? Vậy cũng phải xem cô còn mạng để đến đó hay không!"
Tống Chu Thành vẫn còn đang ở trong nhà ăn chợt cau mày, dùng tay che mắt Lâm Tri Ngải lại, trầm giọng nói: "Tốt nhất là cô đừng xem, kẻo tối lại gặp ác mộng."
Lâm Tri Ngải khẽ nhíu mày, cứ kéo tay của Tống Chu Thành xuống, tiếp tục chăm chăm nhìn Lăng Tú ma ma đổ tổ yến vào miệng Lâm Diệc Vân, cô nhẹ mỉm cười: "Mấy chuyện này tôi thấy nhiều lắm rồi, có gì đâu mà sợ!"
Trong cung cứ cách một khoảng thời gian sẽ có tiểu nha hoàn không vâng lời, hoặc là phi tử có dã tâm lớn, ban thuốc độc cho chết là hình phạt nhẹ nhàng nhất rồi.
Lâm Tri Ngải nói xong mới nhận ra không hợp lý, nên vội nói tiếp: "Có chuyện gì vui hơn khi thấy kẻ thù của mình chịu khổ kia chứ!"
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải hưng phấn như vậy, Tống Chu Thành bèn lắc đầu rồi thở dài. Cô ngốc này ngốc thôi đã đành, sao cứ cảm thấy tam quan của cô cũng có vấn đề ấy nhỉ.
Lăng Tú ma ma đổ xong bát tổ yến vào miệng Lâm Diệc Vân thì lui về bên cạnh Lâm lão thái thái, dò hỏi ý của Lâm lão thái thái.
Lâm lão thái thái đăm đăm nhìn gương mặt của Lâm Diệc Vân, đôi mắt tàn nhẫn, giọng nói sắc lạnh: "Vứt nó ở cửa sau cho ta, hai chiếc đèn lồng trắng ngoài cửa thì cứ tiếp tục treo, hễ có người hỏi thì bảo là nhị tiểu thư nhà họ Lâm chết rồi."
Dứt lời, Lâm lão thái thái đưa mắt nhìn xung quanh, trong ánh mắt mang theo sự cảnh cáo: "Từ nay về sau nhà họ Lâm tôi chỉ có đại tiểu thư, không còn nhị tiểu thư nữa. Nếu như để tôi phát hiện ra ai trong số các cô còn qua lại với kẻ tiện nhân này, vậy thì cứ cút ra khỏi nhà họ Lâm cùng với nó luôn đi."
Lời nói của Lâm lão thái thái vô cùng khí phách nghiêm nghị, cộng thêm biểu cảm không được phép cãi lại kia của bà, tất cả người trong nhà họ Lâm đều chỉ có thể lần lượt gật đầu, bao gồm cả Hạ Linh.
Lần này Lâm Diệc Vân đã thực sự đắc tội nặng nề với Lâm lão thái thái. Giống như trước đây thì là do bản thân cô ta ngu ngốc một chút, qua một khoảng thời gian thì Lâm lão thái thái cũng sẽ dần dần quên đi, Lâm Diệc Vân vẫn sẽ có hy vọng được trở lại.
Nhưng không ngờ cô ta lại muốn hạ độc Lâm lão thái thái, còn suýt nữa thì hại cả Lâm Gia Lượng. Chỉ cần Lâm Chính Hồng còn là chủ căn nhà này một ngày, chỉ cần người biết chuyện này vẫn chưa chết hết thì cô ta tuyệt đối sẽ không thể nào về được nhà họ Lâm.
—---
[Chú thích]
*Hồng yến - 金丝燕窝: Hồng yến, có màu vàng nhạt và thay đổi từ màu vàng quả quýt đến màu lòng đỏ trứng gà. Yến cam là một trong những loại yến sào quý hiếm. Màu cam của nó hình thành một cách tự nhiên do sự tương tác lên men hoá học giữa nước bọt chim Yến với các khoáng chất trên vách đá, hang động. Và hàm lượng dinh dưỡng của Yến hồng cao hơn Yến trắng.
*Huyết yến - 血燕窝: Huyết yến là loại tổ yến có màu đỏ tươi hoặc đỏ thẫm. Huyết Yến có màu đỏ là do sự tương tác giữa nước bọt của chim Yến với các khoáng chất tự nhiên như sắt, canxi, magie… trên vách đá hang động. Yến huyết có giá trị dinh dưỡng cao và vô cùng quý hiếm..