Triệu Liễu Diệp cười điên cuồng, đỏ mắt nhìn Hoà Thuận, không ngừng nói: "Ta có thể ra ngoài, ta có thể thành tiên!"
Đột nhiên Triệu Liễu Diệp che ngực hét lớn, một tiếng so với một tiếng ngày càng thê lương. Hòa Thuận không dám tiến lên, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng. Chỉ thấy thân thể nàng ta như bị cái gì hút hết sức sống, người nhanh chóng gầy đi, cuối cùng còn lại một lớp da bọc xương. Nàng ta ngã sấp mặt xuống đất, hai mắt vô hồn nhìn lên trời, trong cổ họng phát ra tiếng kêu hấp hối khản đặc.
Thấy thời gian đã đến, Thành Dương Tử bước tới dùng trường kiếm cắt phăng chiếc áo trên ngực Triệu Liễu Diệp. Các mảnh xương sườn trên ngực nàng ta nhô ra từng cái một, và nơi đáng nhẽ là trái tim thì nay đã bị thay thế bởi Khôn Thọ quả, nó đào một cái hố lớn trên ngực nàng ta, chôn sâu vào cơ thể Triệu Liễu Diệp.
Hoà Thuận chán ghét muốn ói, nghĩ đến chính mình suýt chút nữa biến thành như vậy, bắp chân nhất thời mềm nhũn cả ra.
Triệu Liễu Diệp lúc này chỉ còn một hơi thở, vươn bàn tay xương còn đúng một lớp da về phía Thành Dương Tử, khàn khàn thốt ra mấy câu không nghe được gì.
Thành Dương Tử nhắm ngay ngực Triệu Liễu Diệp cho một kiếm, Khôn Thọ quả theo đó bị đào ra rơi vào tay Thành Dương Tử. Khôn Thọ quả hoàn toàn lộ ra hình dạng, rễ chùm mọc ra từ thân quả đang bao lấy trái tim của Triệu Liễu Diệp. Dù nàng ta đã chết nhưng trái tim trong tay Thành Dương Tử vẫn đang đập thịch thịch.
Thừa dịp Thành Dương Tử không để ý, Hòa Thuận lặng lẽ muốn chạy trốn, nàng dùng cả tay cả chân mới bò ra được không xa, liền bị Thành Dương Tử phóng ra mũi tên băng đóng đinh vào váy.
Hòa Thuận cầm chủy thủ dùng sức đập vụn băng tên, nhếch nhác giơ về phía Thành Dương Tử, nàng vừa lùi lại vừa run giọng hét: "Đừng qua đây, ta bảo ngươi đừng qua đây."
Thành Dương Tử nhấc thanh kiếm âm hiểm nói:"Xem ra ta phải chặt đứt tay chân của ngươi mới mang ngươi đi tìm Khôn Thọ quả tiếp."
Ngay khi Lâm Hoà Thuận mất hết hi vọng, trong không trung đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng chuông, Hoà Thuận cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa đến rã người. Chờ nàng tỉnh táo lại, liền nhìn thấy một vị bạch y nam tử cùng Thành Dương Tử đang đánh nhau.
Bạch y nam tử khống chế ba cây phi kiếm, một cây đối kháng với quạt giấy của Thành Dương Tử, một cây lập ở sau người phòng ngự, còn một cây đang cầm trên tay đối phó chính diện. Kiếm khí của hai người đụng tới đụng lui liền cùng nhau nổ tung, đem thực vật xung quanh nổ tan tành.
Hòa Thuận may mắn nhặt lại được cái mạng, nhìn hai người đánh nhau từ mặt đất lên trên trời, rồi lại từ trên trời xuống mặt đất. Xung quanh đều là băng tiễn cùng quả cầu lửa hoà với kiếm khí mà hai người đánh ra, Hoà Thuận rất muốn bỏ chạy nhưng lại sợ sơ ý đem bản thân bị thương, đành phải định thần ngồi ngay ngắn tại chỗ quan sát trận đánh.
Hai người đánh nhau kịch liệt, nhất thời không phân thắng bại. Sắc trời sớm đã tối xuống, kiếm khí cùng pháp thuật của họ đem xung quanh chiếu cái sáng trưng.
Đột nhiên Lâm Hoà Thuận nhìn thấy có cái gì đó đang di chuyển cách nàng không xa, nàng cẩn thận bước tới đó, vén cỏ sang một bên để nhìn, suýt thì té ngửa. Hóa ra là trái tim của Triệu Liễu Diệp bị Khôn Thọ quả chiếm giữ, qua một lúc lâu vậy mà nó vẫn theo quy luật nhảy lên nhảy xuống.
Hoà Thuận chán ghét xoay người, vừa muốn chạy trốn lại đột nhiên nghĩ tới. Nếu nhặt được quả này, có thể tính là tự mình hái không?
Chỉ cần có thể mang về cho Nguyên Chân Tử cũng coi như nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Nếu như hắn từ chối, bên ngoài cốc nhiều người như vậy, ta muốn tìm ai cũng được, đổi cho người khác cũng không khó gì.
Quyết tâm đã định, Hoà Thuận cởi áo choàng trải trên mặt đất, nhặt một cành cây muốn bỏ Khôn Thọ quả vào trong áo.
"Ngươi dừng tay cho ta, Khôn Thọ quả là của ta!" Thành Dương Tử tranh đấu không được khi nhìn đến Hòa Thuận muốn trộm khôn thọ quả thì hổn hển quát lên.
Lúc này hắn tính một tay đoạt lấy quả, một tay chém chân của Lâm Hoà Thuận để nàng khỏi chạy trốn nhưng người tính không bằng trời tính, bạch y nam tử nhân lúc đó rung chuông lên, thần trí Thành Dương Tử mơ mơ hồ hồ nhưng đợi đến lúc khôi phục lại thì đã bị một kiếm xuyên vai, Khôn Thọ Quả còn chưa cho vào túi trữ vật đã rơi xuống đất.
Hòa Thuận không thèm để ý tới hắn ta, gẩy đẩy mấy cái đem Khôn Thọ quả cho vào trong áo choàng rồi chạy vào khu rừng cách đó không xa.
Thành Dương Tử nhìn thấy Hòa Thuận ôm quả chạy mất, nhất thời phân tâm khiến bạch y nam tử bắt được cơ hội, một kiếm liền chém đứt tay phải hắn.
Nhưng Thành Dương Tử không quan tâm tới đau đớn, tay trái liền hướng túi càn khôn định tế ra pháp bảo khác. Bạch y nam tử kia thế mà không nhượng theo ý hắn, ba cây kiếm đâm xuyên qua ngực Thành Dương Tử, chỉ thấy Thành Dương Tử không cam lòng mắt trợn trừng ngã nhào xuống đất rồi tắt thở.
Bạch y nam tử nhìn Thành Dương Tử đã chết, liền cởi xuống túi trữ vật của hắn, lại thay quạt giấy cùng bạch kiếm liền có một tí cao hứng:" Quạt giấy đúng là trung phẩm pháp khía, hơn nữa thanh kiếm này cũng không tệ, nhưng vẫn là hạ phẩm. "
Hòa Thuận nghe thấy âm thanh tranh đấu phía sau đã dừng lại, cũng không biết là người nào thắng, bất quá bất kể là ai thắng với nàng thì cũng đều không có lợi.
Nàng đã chạy đến rừng cây bên cạnh, vừa muốn ngay lập tức chui vào bên trong thì trước mắt đột nhiên có vật thể trắng lung lay, bạch y nam tử xuất hiện trước mặt nàng.
Bạch y nam tử lớn lên rất tươi tắn tuấn dật, lộ ra hàm răng trắng nõn, cười nói: "Ta cứu mạng ngươi, ngươi nên đưa lại Khôn Thọ quả cho ta."
Bạch y nam tử nhìn Hòa Thuận không nói câu nào, chỉ là nắm chặt bố bao trong tay, kỳ lạ hỏi:"Ngươi thuốc dẫn này rất kỳ quái, lại không mang máu dẫn cho Khôn Thọ quả còn cầm chặt lấy nó không buông, vậy có ý gì?"
Hòa Thuận nghe xong lời này, lắp bắp nói:"Cái gì, thuốc gì?"
"Ơ? Ngươi không phải thuốc dẫn à? Tất cả nữ tử trong cốc này đều là thuốc dẫn cho Khôn Thọ quả. Thứ này phàm nhân như ngươi không dùng được, chỉ có chúng ta tu tiên mới có thể lấy để luyện đan, đưa nó cho ta, ta không phải người thích bạo lực." Bạch y nam tử vươn tay.
Hòa Thuận biết mình trốn cũng không thoát, nhưng cũng không muốn cứ như vậy không minh bạch giao ra Khôn Thọ quả. Nhìn bạch y nam tử tươi cười rạng rỡ này có vẻ là người tốt nên hỏi: "Ta có thể cho ngươi, thế nhưng ngươi phải nói cho ta biết máu dẫn là cái gì."
Bạch y nam tử vẫn phóng thần thức ra xa, cảm giác xung quanh không có gì nguy hiểm liền mới cùng Hòa Thuận trò chuyện.
"Khôn Thọ quả này trăm năm mới kết trái một lần, khi chín không thể hái trực tiếp xuống mà luyện đan, sau khi hái xong nhất định phải đặt vào trong người của xử nữ, lúc ấy Khôn thọ quả sẽ tự động phóng ra dây leo tới quấn quanh trái tim và sử dụng tinh chất máu thịt của xử nữ để làm thức ăn. Sau đó, trái tim được đào ra trước khi xử nữ chết sẽ dùng cho luyện đan. Máu dẫn chính chỉ là việc Khôn Thọ quả hút máu thịt tinh khí nữ nhân.
Mặc dù Hoà Thuận đã chuẩn bị sẵn tinh thần trước khi nghe nhưng nàng vẫn rất sốc và không thể tin được: "Các ngươi đường đường là người tu tiên, sao có thể làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như vậy, lấy mạng sống của các cô nương vô tội để đổi lấy dược liệu."
Bạch y nam tử vẻ mặt từ chối cho ý kiến, nhíu nhíu mày: "Máu dẫn đều là tự nguyện đến trước sớm đã biết."
Hòa Thuận tức giận hô: "Ta không phải tự nguyện, bọn họ nói chỉ cần ta giúp đến hái thuốc, sẽ giúp ta tiến vào Ma Giới. Ta mà biết muốn lấy quả phải đổi mạng thì còn lâu mới đi, ta còn muốn đi Ma Giới kia kìa."
Bạch y nam tử nhìn Hòa Thuận đang tức giận, bình tĩnh nói: "Vậy là ngươi bị đám đạo sĩ của Thanh Phong các lừa rồi, bất quá chuyện này không liên quan gì đến ta. Ta đã nói cho ngươi biết nguyên nhân, ngươi cho dù chết cũng có thể chết rõ ràng. Giờ thì đưa Khôn Thọ cho ta đi, ta đây lười biếng động thủ với người phàm."
Hòa Thuận ủ rũ mà đem bố bao ném cho bạch y nam tử, nam tử nhận lấy bố bao, theo túi đựng đồ trung lấy ra một cái hộp ngọc. Hắn đem áo choàng của Hoà Thuận ném đi, bỏ Khôn Thọ quả vào trong hộp ngọc, sau đó đặt lại vào túi trữ vật và định rời đi.
"Đợi đã." Hạ Thuận đột nhiên ngăn cản.
"Hả?" Bạch y nam tử tò mò nhìn Hòa Thuận, không biết cô nương phàm tục này muốn làm gì. Chẳng lẽ muốn hắn tiễn nàng ra khỏi sơn cốc? Thế thì thật phiền toái, thôi giết được rồi.
Hòa Thuận lấy hết dũng khí trả lời: "Công tử, nếu như ta có Khôn Thọ quả, ngươi có thể giúp ta bình an tiến vào Ma Giới không?"
Bạch y nam tử nhìn Hoà Thuận từ trên xuống dưới, cười cười:" Đưa một phàm nhân tiến vào Ma Giới cũng không có gì, chỉ cần ngươi lấy được Khôn Thọ quả, Phạm Tử Nam ta sẽ đưa ngươi đi. Chỉ là ta muốn nhìn, ngươi lấy cái gì ở trì cốc mà sống sót, lúc cần máu dẫn thì sẽ như thế nào."
Hòa Thuận hai mắt kiên quyết nhìn hắn nói: "Ta nhất định sẽ sống sót mang được Khôn Thọ quả ra khỏi trì cốc."
"Thú vị, thú vị, vậy ta bảy ngày sau ở ngoài trì cốc chờ tin tốt của ngươi." Lời còn chưa dứt, bạch y nam tử đã lẫn vào rừng cây đen kịt tan biến không thấy đâu.
Phạm Tử Nam đi rồi, xung quanh lại khôi phục vắng vẻ, Hòa Thuận nghĩ đến trong rừng cây tìm một chỗ qua đêm. Trên đất trống bởi vì có ánh trăng còn có thể thấy rõ hoàn cảnh, mà trong rừng cây ánh trăng bị lá cây che khuất, âm u tột cùng.
May mắn thay Hoà Thuận mang theo đá lửa, nàng tìm thấy một đống cỏ khô và đốt nó, sau đó làm một cây đuốc đi vào trong rừng.
Nàng ở trong rừng cây cẩn thận từng li từng tí đi bộ, muốn tìm hốc cây hoặc là khe đá để qua đêm. Trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến một ít tiếng vang động vật gầm nhẹ, dọa đến Hòa Thuận sởn tóc gáy.
Khó khăn mãi mới tìm được một khe đá, Hòa Thuận dùng cây đuốc chiếu một chút, không phát hiện bên trong có động vật. Liền đem cây đuốc cắm ở khâu miệng, chính mình tựa ở khe đá lý ngồi xuống.
Nếu không phải trời quá tối và nguy hiểm, nàng còn muốn đi hái một ít lá cây cỏ dại, trải trên mặt đất ngủ một giấc, nhưng không có Thành Dương Tử cảnh giác, nàng không dám tùy tiện ngủ thiếp đi.
Hoà Thuận lẳng lặng khoanh chân ngồi trong khe đá, mê mẩn nhìn cây đuốc, không để ý cây đuốc càng ngày càng nhỏ, bỗng nhiên cây đuốc vụt tắt, xung quanh chìm vào bóng tối khủng khiếp.
Hoà Thuận nhanh chóng lấy đá lửa ra muốn thắp sáng một số cành khô nhưng nghe thấy một âm thanh nhỏ phát ra từ xung quanh.