Kỵ binh phía sau là tám đồng nam đồng nữ mặc hồng y, mỗi người trên tay cầm một chiếc đèn lồng đỏ, dọc theo đường đi phấn khởi nhảy múa.
Phía sau là một chiếc kiệu thật lớn được che mành hồng sa mềm mại đang bay phất phới trên không trung. Hai bên kiệu xuất hiện một đám nữ tử mặc y phục đỏ, các nàng da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, trong tay nhẹ nhàng mang trân phẩm đi theo sát chiếc kiệu to lớn kia.
Chưa hết, khi chiếc kiệu càng đi tới gần Lâm Hoà Thuận mới thấy được cả đoàn phía sau một đội quân toàn là xác khô.
Rùng mình một phen Lâm Hoà Thuận cảm thấy đội quân này rất đáng sợ, nàng nghĩ cách mau tránh xa những người này nhưng thân thể lại không thể di chuyển, chỉ có thể cứng ngắc đứng nhìn đội ngũ xác khô tiến về phía mình.
Nàng khẩn trương tới nỗi lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, đám xác kia đã đi tới trước mặt nàng nhưng lại xem nàng như không tồn tại, trực tiếp đi lướt qua người Lâm Hoà Thuận.
Lúc đó hồng sa bay lên, Lâm Hoà Thuận nhìn thấy bên trong là một mỹ nhân xinh đẹp, y phục hoa lệ, trâm cài đầy đầu, hỉ phục đỏ tươi làm nữ tử nom đẹp đẽ này biến thành đáng sợ không ít.
Một trận gió thổi tới, nữ tử kia đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Hoà Thuận, mắt nàng chảy xuống huyết lệ đỏ tươi.
"Tỷ tỷ!"
Lâm Hòa Thuận sợ hãi ngồi bật dậy mới phát hiện mình đang nằm trên giường, nguyên lai tất cả chỉ là mộng thôi. Nàng xoa đầu một chút rồi đắp chăn lại nằm tiếp nhưng không ngủ được nữa, cứ quay qua quay lại như vậy thẳng tới bình minh.
Mang theo hai con mắt đầy tơ máu tới gần sáng, nàng uống hai chén cháo rồi cầm hành lý sớm đi tới trạm dịch.
Đoàn xe đang chuyển hàng hoá, Lâm Hoà Thuận đành phải đợi một lát, tầm một canh giờ sau thừa lúc xe ngựa lục tục chạy tới, nàng được an bài ở cỗ xe ngựa thứ 6, đi chung với những người khác.
Trong xe không có ghế, mọi người chỉ có thể trực tiếp ngồi xuống sàn xe. Lâm Hoà Thuận ngồi ở thùng xe gần cửa, đối diện nàng là một một cặp mẹ già và con gái, còn có người phụ nữ trung niên khác.
Nhìn chất vải họ mặc trên người cùng đống đồ trang sức trên đầu, thái độ ngạo mạn của họ đã cho Lâm Hoà Thuận biết các nàng nhất định là gia đình giàu có, chẳng qua đi xa nhà lại phải chen vào chung một chiếc xe mà vẫn không bỏ được thái độ khinh người.
Nhìn tới còn có một nữ nông phụ đi cùng con nhỏ vì đến muộn mà khiến không khí trong xe thay đổi. Không biết bất mãn vì bị chen lấn hay là do khí chất quê mùa của người nông phụ kia mà sắc mặt "ba nàng" nhà giàu nhìn rất khó coi.
Nữ nông phụ mang theo con gái Nhị Nữu sau khi ngồi ổn định thì lấy ra một xấp táo tàu, cười ngây ngô muốn Lâm Hoà Thuận nhận lấy vì khi nãy đã được nàng nhường chỗ cho: " Muội muội, đây là nhà ta trồng đó, táo rất ngọt, ngươi nếm thử xem."
Thím nông phụ này vô cùng nhiệt tình làm Lâm Hoà Thuận phản ứng chậm chạp, cám ơn rồi nhận lấy táo tàu. Nàng nếm thử một quả, thực ngon hơn so với mua trên phố rất nhiều.
Vốn định chia cả cho mẹ con kia một ít nhưng đối phương lại dùng bộ mặt chán ghét, dùng khăn tay bịt mũi nhìn các nàng, nữ nông phụ bỏ ngay ý niệm đó.
Qua hơn nửa canh giờ, đoàn xe mới chậm chạp rời khỏi thành Phong Dương, Lâm Hoà Thuận vén rèm tò mò nhìn ra ngoài chỉ thấy hai bên không có chút ruộng lúa nào, xa xa là vài thôn nhỏ cùng khói bếp bay tới.
Nàng nhìn thấy xe ngựa ở trên đường bày một hàng thật dài, không khỏi hỏi đại thúc đánh xe:"Đại thúc, đoàn xe rốt cuộc có bao nhiêu cỗ xe vậy, thoạt nhìn số lượng cũng không ít nhỉ."
"Cô nương, chúng ta có hai mươi ba cỗ, 8 cỗ xe là kéo người, còn lại 15 cỗ là chở hàng." đại thúc đánh xe ước chừng bốn mươi tuổi, cầm tẩu thuốc hít một hơi rạng rỡ cười.
"Nhưng sao ta thấy có vẻ hơn 22 cỗ?"Lâm Hòa Thuận hiếu kỳ.
"Những cái đó không phải của đoàn xe chúng ta, quan gia(1) ra khỏi thành thì khẳng định phải có hộ vệ đi theo, nhất là mang theo hàng hoá vật phẩm thì không thể thiếu được."
"Lẽ nào thế đạo không thái bình, trên đường còn có cường đạo sao."
"đường đi thì không thành vấn đề. Cộng thêm việc có đoàn xe của quan gia ở đây, còn có hộ vệ rất chi là an toàn. Chỉ là việc nghỉ ngơi như ăn ngủ ngoài trời có thể gặp phải tiểu tặc, nhưng mà có quan gia ở đây thì sợ gì nữa chứ." Đại thúc thấy Hòa Thuận bị doạ thì cười cười.
" Như vậy cũng tốt, ta còn quá lo lắng. Đại thúc, trong xe có một vị thím đưa táo cho ta, ăn rất ngon. Ngươi cũng lấy ăn thử đi." Hòa Thuận lấy táo ra mời.
Vị nông phụ trong xe nghe thấy thế liền vội vàng moi ra một túi lớn táo tàu, vui vẻ mà chia cho phu xe.
Qua vài ngày, Hòa Thuận rốt cuộc cũng biết vì sao đến Minh Hàng thành lại phải tốn tận 1 tháng. Hoá ra đoàn xe lớn như vậy luôn luôn đi một chút lại dừng. Gặp được quán chè cũng dừng, gặp được trấn nhỏ cũng dừng.... Lâu lâu còn lòi ra vài nữ tử yếu ớt yêu cầu được nghỉ ngơi nữa chứ.
Hòa Thuận vốn càng thêm hối hận chính mình không tiết kiệm được tiền bao nguyên chiếc xe. Nếu là bao một chiếc khẳng định 10 ngày đã có thể đến Minh Hàng thành rồi chứ không phải chốc chốc dừng lại ở khách điếm như bây giờ, tuy nói mấy khách điếm này khá xa hoa.
Không nói đến ăn uống không có tiện nghi, còn phải quản cả phu xe, hộ vệ cộng thêm mấy con ngựa nữa. Mà ăn uống quá qua loa thì quan gia lại trách phạt, nghe mà choáng váng cả đầu óc.
Chẳng mấy ngày, Hòa Thuận tâm tình cũng nhẹ hơn một ít, đêm đó ác mộng kinh khủng kia không xuất hiện nữa, hiện tại buông bỏ phiền não, nàng thưởng thức cảnh đẹp bên đường nhiều một chút, mọi việc cứ để gặp Không Trần đại sư hẵng hay.
Từ đó cứ lúc rảnh là nàng lại chạy lên nói chuyện với đại thúc phu xe, trừ những lúc mệt mỏi thì hầu như nàng biết thêm không ít về Minh Hàng thành.
Hôm nay Lâm Hoà Thuận nhắm mắt dưỡng thần trong buồng xe, trong lòng lén lút tính toán số tiền còn lại trên người, không nhiều. Chợt nghe đại thúc ở ngoài kêu: " Lâm tỷ nhi, sắp tới Minh Hàng thành, ngươi mau ra nhìn xem."
Nàng và đại thúc quan hệ rất tốt. đại thúc sẽ không gọi nàng là cô nương mà gọi nàng là Lâm tỷ nhi.
Hòa Thuận mau chóng mở màn xe ra nhìn, thím nông phụ cùng con gái bà cũng ngó cái đầu ra xung quanh.
Còn chưa thấy cổng Minh Hàng thành mà đã náo nhiệt thế à.
Từ Phong Dương ra khỏi, tới ngoại thành thì toàn là ruộng đồng không mông quạnh, còn ở đây lại là vô số nhà đang được thi công xây dựng, hiển nhiên tạo ra một thành thị hoành tráng.
Đi nửa canh giờ mới tới cổng thành, trên đó còn khắc nghiêm túc hai chữ Minh Hàng to chà bá. Chính diện nhìn lại hướng ba tầng lầu quan sát, bên trên treo 1 khối bảng hiệu. Nét vẽ ghi trên đó không phải là chữ, mà là một bức hỗn độn như gà bới.
"Đại thúc, khối bảng hiệu kia viết cái gì vậy, ta đọc không hiểu." Lâm Hòa Thuận nhìn trái nhìn phải, nàng thật không nhận ra trên đó viết cái gì.
Đại thúc ngẩng đầu nhìn bảng hiệu giải thích: " Đó là thời Hoàng Đế Thái Tông, do tiên đạo dùng máu thần thú mà viết lên vì thế Minh Hàng thành vĩnh viễn không bị thiên tai hay ôn dịch ảnh hưởng."
"Tiên đạo, đó là thần tiên à? Phù chú này linh nghiệm vậy sao?" Hòa Thuận hoài nghi hỏi, hai đứa nhóc bên cạnh cũng hiếu kỳ vô cùng, trừng to mắt tập trung nghe.
Đại thúc lúc này lại giả vờ thần bí nói: "Nhỏ giọng một chút, cũng không thể để tiên đạo nghe thấy được. Khoảng 60 năm trước cả nước gặp hạn hán nghiêm trọng, chỉ riêng Minh Hàng thành là không sao."
" Lại nói người dân chạy nạn khắp nơi đổ xô đến Minh Hàng thành chật như nêm cối, may mắn lúc đó mấy nhà phú hộ quyên góp tiền bạc cứu tế nên mới không xuất hiện nạn dân lưu. Hơn nữa 100 năm qua Minh Hàng thành vẫn mưa thuận gió hoà nên ở đây so với kinh thành còn phồn hoa hơn, dân chúng bình thường mà muốn có nhà ở Minh Hàng thành thì có mà khó hơn lên trời."
Lâm Hoà Thuận nghe có chút không hiểu, nhìn trước ngó sau liếc mắt nhìn biển phù thần bí nói: " Này, nói phù chú linh nghiệm như vậy, đạo trưởng kinh thế kia sao không vẽ thêm mấy khối nữa. Phân phát cho toàn dân đều mưa thuận gió hoà không phải tốt hơn sao?."
"Lão hán ta đây, thật ra cũng không rõ. Chắc hẳn rằng máu thần thú kia không phải dễ dàng lấy được, cho nên hiếm lắm mới làm được một khối này đi. Nghĩ lại mười năm trước có nạn hạn hán ta cũng chỉ là nghe qua trưởng bối nói, chứ cũng không có tận mắt nhìn thấy". Đại thúc trả lời không được, đành phải cười cho xong việc.
Lâm Hòa Thuận sờ Phật châu trên tay cười nhẹ nhàng "Trên đời này không muốn người ta biết chuyện cũng không ít, có lẽ bảng này thật đúng chính là như thế."
"Lâm tỷ nhi nói chúng ta lập tức vào thành thôi. Nhị vị cô nương không nên nhìn hoa cả mắt như vậy, vốn nơi này và Phong Dương thành không giống nhau."
Một hồi đoàn xe liền tiến vào cổng thành, quả nhiên tựa như đại thúc nói, Nhị Nữu giương miệng ngu ngơ nhìn ngắm phong cảnh. Lâm Hoà Thuận tuy cũng được coi là tiểu thư nhà giàu nhưng không khỏi hoa mắt chóng mặt, đến cả hai mẹ con ngạo mạn nhà giàu kia không nhịn được cũng vụng trộm vén rèm nhìn xem cảnh vật ngoài phố.
(1) Quan Gia: biệt xưng của các Hoàng đế Trung Hoa và Việt Nam. Tại Trung Quốc, danh xưng "Quan gia" được sử dụng vào đời nhà Tống, còn tại Việt Nam, nó được các Hoàng đế nhà Trần sử dụng, kéo dài sang Hồ và buổi đầu thời Lê Sơ.