• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay Khâu Hành không che giấu được nỗi buồn của mình, ánh mắt của anh giống như một đứa trẻ đang rất sợ hãi. Anh ngồi dậy, Lâm Dĩ Nhiên cũng chui vào trong ngồi bên cạnh anh trong không gian nhỏ này. 

Lâm Dĩ Nhiên ôm đầu gối, lẳng lặng ngồi bên cạnh anh.

“Em buồn ngủ không?” Khâu Hành hỏi.

“Em không buồn ngủ.” Lâm Dĩ Nhiên đáp.

Khâu Hành chợt chui ra, ngồi vào ghế lái khởi động xe.

Buổi tối hôm đó là một buổi tối bình thường của mùa hè, nói bình thường nhưng thực ra cũng chẳng bình thường mấy.

Khâu Hành lái xe ra khỏi đường cao tốc, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại trên một con đường chưa làm xong. Mặt đường đã được cán phẳng, hai bên không có lan can. Bên cạnh đường là một bãi cỏ trống, đất bị nhiễm mặn cằn cỗi, ngay cả cỏ cũng mọc thưa thớt.

Khâu Hành nằm thẳng tắp trên cỏ, nhìn lên bầu trời.

Trên bầu trời chỉ có mấy vì sao, áng mây trong trẻo.

Lâm Dĩ Nhiên ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng phất tay đuổi muỗi đi.

Họ không nói chuyện với nhau, nhưng trên thế giới này, họ là người bạn đồng hành duy nhất của nhau. Cả hai đều là người bị cuộc sống trêu đùa, đang diễn vở kịch mà mình không biết hướng đi.

Vào ban đêm ở nơi này, trực giác của Lâm Dĩ Nhiên cảm nhận được sự gần gũi giữa cô và Khâu Hành. Ngoại trừ đối phương, trên thế giới này không có ai gần gũi với mình hơn được nữa. 

Họ bị số phận xua đuổi buộc phải trốn chạy, lang thang không có điểm dừng.

*

Lần sau Khâu Hành trở về, cuối cùng vẫn quyết định đến thăm mẹ mình.

Lâm Dĩ Nhiên cũng đi theo, ngày đó trạng thái tâm lý của dì Phương rất tốt, còn lôi kéo tay Lâm Dĩ Nhiên nói chuyện.

Bà gầy hơn so với trong ký ức của Lâm Dĩ Nhiên, cũng tiều tụy hơn nhiều, nhưng vẫn dịu dàng như xưa, nói chuyện chậm rãi nhỏ nhẹ.

Nghe tin mẹ Lâm Dĩ Nhiên qua đời, bà vỗ về khuôn mặt Lâm Dĩ Nhiên, ánh mắt đầy trìu mến, đau lòng an ủi cô bé nhà hàng xóm này.

Rõ ràng những lúc như thế này trông bà rất bình thường, Lâm Dĩ Nhiên ôm bà, trong lòng rất buồn.

“Khi nào con nhớ mẹ thì tới đây tìm dì Phương đi, để dì Phương nói chuyện với con cho đỡ buồn.” Bà vuốt tóc Lâm Dĩ Nhiên, là một bậc trưởng bối nhân hậu khoan dung.

Mắt Lâm Dĩ Nhiên đỏ hoe, cô gật đầu, nói với bà: “Con sẽ đến thường.”

“Ừm. Tiểu Thuyền đã lớn rồi.” Bà cười nói, lúc cười bên khóe mắt có một nếp nhăn, nói tiếp: “Ngay cả Tiểu Thuyền cũng lớn như vậy rồi.”

Có lẽ là vì liên quan đến Lâm Dĩ Nhiên, hôm đó dì Phương không quấn quýt bên Khâu Hành quá mức, hơn phân nửa sự chú ý đều đổ dồn vào Lâm Dĩ Nhiên.

Khâu Hành đi ra nói chuyện với y tá, lúc quay về cầm theo hai quả táo, nói là của y tá cho, anh mang đi rửa sạch rồi đưa cho hai người mỗi người một quả.

Dì Phương nghĩ đến chuyện gì đó, cười lên: “Ờ đúng rồi, lần trước Tiểu Tề khen con đẹp trai đấy.”

“Tiểu Tề gì ạ?” Khâu Hành thuận miệng hỏi.

“Thì là cái cô gái mắt to kia, lần trước mẹ có nói đợi con đến rồi giới thiệu cho hai đứa làm quen.” Dì Phương quay đầu nói với Lâm Dĩ Nhiên: “Suýt nữa dì quên rồi, dì phải tìm Tiểu Tề qua đây.”

“Mẹ ngồi xuống đi.” Khâu Hành đè bả vai bà không cho bà đứng lên.

Suy nghĩ của bà rất lộn xộn, thật thật giả giả, cũng không biết có Tiểu Tề thật hay không.

Khâu Hành và Lâm Dĩ Nhiên ở chơi với bà nửa buổi chiều, đến khi bà nói muốn nghỉ ngơi một lát thì Khâu Hành và Lâm Dĩ Nhiên mới đi. Lâm Dĩ Nhiên lưu luyến nói lời tạm biệt với bà. Bà dặn dò Lâm Dĩ Nhiên phải chăm sóc tốt cho mình, phải kiên cường hơn nữa.

Lâm Dĩ Nhiên gật đầu, nghe bà nói: “Không có gì là không vượt qua được, dù thế nào cũng qua được hết.”

Khâu Hành đáp một câu: “Nếu không vượt qua được thì sao đây mẹ?”

“Không vượt qua được thì sẽ bị bệnh.” Bà đáp lời rất trôi chảy, nói tiếp: “Giống như mẹ vậy.”

Khâu Hành không khách sáo nói: “Mẹ cũng biết vậy sao?”

Khuỷu tay Lâm Dĩ Nhiên đụng vào Khâu Hành, Khâu Hành rũ mắt nhìn cô, ánh mắt Lâm Dĩ Nhiên ra hiệu để anh đừng nói nữa.

Dì Phương cười ôn hòa: “Sao mẹ không biết được? Mẹ bị bệnh mà, mẹ biết chứ, nếu không thì mẹ ở đây làm gì?” Bà nói với Khâu Hành: “Con nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Thuyền đấy.”

Bệnh viện An Bình không giống những gì mà Lâm Dĩ Nhiên nghĩ, không kinh khủng như lời mà mọi người nói khi cô còn bé. Ở đây người bệnh rất nhiều, nhưng không phải cứ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra điều gì khác thường, đa số họ trông không khác gì người bình thường cả.

Trong bệnh viện rất sạch sẽ, trồng rất nhiều cây xanh, cũng rất đẹp.

“Cậu tới rồi hả?” Có cô y tá chào hỏi Khâu Hành, phất tay nói chuyện với anh.

Lâm Dĩ Nhiên đoán ra ngay cô gái này chính là “Tiểu Tề”, đôi mắt đúng là vừa to vừa đẹp. 

“Đưa bạn gái đến thăm dì Phương sao?” Cô y tá nhìn Lâm Dĩ Nhiên, mờ ám mà nháy mắt với Khâu Hành.

Khâu Hành cười, “À” một tiếng.

“Dì Phương dạo này tốt lắm, ăn ngon ngủ ngon.” Y tá nói với Khâu Hành.

Khâu Hành nói: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc.”

Hai người họ nói chuyện rất thân quen, lúc chào tạm biệt cô y tá nói: “Được rồi cậu đi nhanh đi, dì Phương có chuyện gì tôi sẽ gọi cho cậu.”

Đợi khi chỉ còn hai người họ, Lâm Dĩ Nhiên mới hỏi: “Đây là Tiểu Tề mà dì Phương muốn giới thiệu cho anh sao?”

Khâu Hành nói: “Không biết, chắc vậy. Nhưng mà cô ấy họ Trương.”

Lâm Dĩ Nhiên bất ngờ chớp mắt một cái, Khâu Hành nói: “Hơn nữa người ta còn kết hôn rồi.”

Lâm Dĩ Nhiên dở khóc dở cười, vừa rồi ý của dì Phương giống như là muốn giới thiệu bạn gái cho Khâu Hành, Khâu Hành nói tiếp: “Mẹ tôi nghĩ gì thì nói nấy thôi.”

Quả thật có lúc dì Phương nói chuyện nghe rất lơ mơ, nhưng Lâm Dĩ Nhiên vẫn cảm thấy thân thiết, bà ấy mang lại cho cô cảm giác rất ấm áp. 

Bắt đầu từ hôm đó, thỉnh thoảng mẹ anh gọi điện thoại tới, Khâu Hành sẽ bảo Lâm Dĩ Nhiên nghe máy.

Bình thường dì Phương đều nhớ ra cô, thế nhưng đối với việc tại sao cô lại ở chung với Khâu Hành thì không nhớ rõ lắm. Có lúc sẽ tưởng rằng bọn họ đi học chung với nhau, bà còn nói với Lâm Dĩ Nhiên: “Nếu con có đề nào không hiểu thì hỏi Khâu Hành, để nó giảng cho con.”

Lâm Dĩ Nhiên đáp “Dạ”, nói với dì Phương: “Con sẽ hỏi anh ấy.”

“Nếu như nó không giảng cho con đàng hoàng thì nói với dì ngay nhé.”

“Anh ấy sẽ không đâu ạ.” Lâm Dĩ Nhiên cười, nghiêng đầu nhìn Khâu Hành.

“Tính nó cộc cằn lắm, lại còn thiếu kiên nhẫn nữa.” Dì Phương thẳng thừng nhận xét con trai mình.

Lâm Dĩ Nhiên cười nói: “Anh ấy tốt lắm dì.”

“Nó chẳng ra làm sao cả.” Giọng của dì Phương nghe có chút ghét bỏ, nhưng phần lớn vẫn là sự yêu thương và niềm tự hào không che giấu được, “Nhưng thành tích học tập của nó rất tốt, nó thông minh lắm.”

Lâm Dĩ Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt, Khâu Hành từ nhỏ đã học giỏi rồi, chuyện này cô biết. Nhưng vì sao bây giờ Khâu Hành lái xe chở hàng mà không đi học, Lâm Dĩ Nhiên không dám hỏi nhiều. Thực ra cũng không cần hỏi, hiện thực đã bày ra trước mắt rồi.

Khâu Hành đối với tình trạng hiện nay của mình cũng không quá nhạy cảm hay gay gắt, không phải không thể nhắc, không đến nỗi lúc nói chuyện thì phải né tránh. Chỉ là anh không muốn nhắc đến, cộng thêm Lâm Dĩ Nhiên cố tình không bao giờ nói về vấn đề này.

Càng ngày cô càng không muốn chạm vào những câu chuyện có thể khiến Khâu Hành nảy sinh cảm xúc tiêu cực, đêm đó Khâu Hành tỉnh lại từ trong giấc mộng mờ mịt đau khổ nhìn vào mắt cô, Lâm Dĩ Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ.

Cô không muốn Khâu Hành đau đớn như thế mà nhìn cô nữa. Làm Khâu Hành cười rất khó, nên cứ để anh yên tĩnh mà sống như bình thường thì đã tốt lắm rồi. 

*

Mỗi lần Khâu Hành niêm phong xe thì cả người đều bị dính bẩn, tấm bạt đậy hàng rất bẩn, trên sợi dây thừng buộc tấm bạt đậy hàng cũng đầy bụi. Niêm phong thì anh cần phải đi quanh xe, móc từng sợi dây thừng ở hai bên vào xe, phải đi vòng quanh tới lui nhiều lần. 

Sau đó Lâm Dĩ Nhiên chủ động xuống giúp anh, Khâu Hành ném dây thừng qua, Lâm Dĩ Nhiên không đủ sức nên không móc vào nổi, nhưng cô giúp Khâu Hành kéo, Khâu Hành có thể móc xong ở đầu kia rồi lại qua bên này, không cần phải lượn quanh hai bên. 

Thế là cả hai người đều bị dính bẩn, trên tay Lâm Dĩ Nhiên cũng bị dính đen sì, không ai sạch sẽ hơn ai.

“Lần sau em đừng động tay vào, bẩn lắm.” Sau khi lên xe Khâu Hành nói với cô.

Lâm Dĩ Nhiên ôm đôi tay dính bẩn đen sì không dám lộn xộn, thấy hơi buồn cười, nói: “Lau đi là sạch thôi mà.”

Dạo này da của cô hơi rám nắng chứ không trắng như lúc đầu, Khâu Hành thấy cô buộc tóc lỏng lẻo, mặc áo phông rộng, ngần ấy thời gian sống với anh để rồi bây giờ càng ngày càng xuềnh xoàng, Khâu Hành nói với cô một câu: “Em bớt làm mấy chuyện này đi.”

Lâm Dĩ Nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Khâu Hành nói: “Để bị dính bẩn thường là rửa không ra đâu, em sắp phải đi học rồi.”

Lúc anh nói chuyện không mang theo cảm xúc gì, giọng điệu vẫn như bình thường, gương mặt lạnh nhạt, dường như không hề có chút tình cảm gì.

Lâm Dĩ Nhiên trầm mặc tìm khăn ướt lau tay, giật hai tờ đưa tới cho Khâu Hành. Khâu Hành nhìn cô, thấy cô cụp mắt, anh cầm lấy khăn ướt, cũng không lên tiếng.

Lát sau Lâm Dĩ Nhiên mới mở miệng nói: “Tay bẩn cũng không ảnh hưởng tới việc học.”

Khâu Hành nói: “Người khác sẽ nghĩ em ở nhà bị đày làm việc đấy.”

Lâm Dĩ Nhiên ngẩng mặt lên nhìn anh, nói: “Em không có nhà.”

“Em có thể không có.” Khâu Hành đang lái xe, mắt nhìn về phía trước, nói với cô: “Nhưng em không thể để cho người ta biết được.”

Lâm Dĩ Nhiên nhìn Khâu Hành, nghe anh nói tiếp: “Đừng nói với người ta là em không có nhà.”

Lúc này giọng của Khâu Hành hơi nghiêm túc, Lâm Dĩ Nhiên không hỏi tại sao, cô ngầm hiểu ý của Khâu Hành. 

Khâu Hành nói rồi, không cho Lâm Dĩ Nhiên động tay vào, lần sau cô sẽ không xuống, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ.

Nhưng mà lần này hàng chất rất cao, thùng xe cũng bị nâng lên cao, dây thừng càng khó móc hơn bình thường. Khâu Hành đi vòng quanh hai lần nhìn về kính xe. Lâm Dĩ Nhiên đang cúi đầu ngồi rất yên tĩnh.

“Lâm Tiểu Thuyền.” Khâu Hành gọi cô.

Lâm Dĩ Nhiên ló đầu ra từ cửa sổ: “Dạ?”

“Qua đây kéo giúp tôi đi.” Khâu Hành nói.

Lâm Dĩ Nhiên không che giấu ý cười của mình, cười Khâu Hành nói một đằng làm một nẻo, cô mở cửa nhảy xuống xe: “Em tới ngay.”

Khâu Hành cầm móc trong tay đưa cho cô, nói: “Đừng buông tay, buông tay là nó đập trúng tôi đấy.”

“Dạ.” Lâm Dĩ Nhiên nói.

Khung xe cao, dây thừng thì không đủ dài, cần Khâu Hành gắng sức kéo thì mới móc vào được. Anh đứng ở bên kia quăng móc qua để Lâm Dĩ Nhiên kéo phụ anh, thế thì anh mới có thể móc xong một bên rồi lại đi sang bên khác để móc vào.

Móc cầm trong tay nặng trịch, được uốn cong bằng loại thép thô, nếu không thì sẽ không chịu lực mạnh được. 

Lâm Dĩ Nhiên sợ mình kéo không nổi tuột tay đập trúng Khâu Hành, cố gắng giữ chặt bằng hai tay. 

Còn lại hai phần tư cuối cùng, tay Lâm Dĩ Nhiên siết chặt đến nỗi hiện lên vết hằn đỏ, cô chỉ sợ mình không đủ sức.

Lúc dây thừng được ném qua từ một bên khác, Lâm Dĩ Nhiên ngẩng đầu thấy phương hướng không đúng lắm, cô vô thức né sang bên cạnh. Khoảnh khắc móc kim loại nện trúng vai, Lâm Dĩ Nhiên nhắm mắt lại, đau đớn dữ dội đập vào xương cốt khiến cho cô không khống chế được mà ứa nước mắt. 

Vừa nãy lúc Khâu Hành ném qua là hai sợi dây đã móc vào nhau, nhưng trong đó có một sợi theo quán tính mà văng ra ngoài.

Anh không nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống đất bèn hô lên: “Có chuyện gì không?”

Lâm Dĩ Nhiên đau đến tê dại, thậm chí cơn đau kịch liệt ấy còn làm cô  sinh ra từng đợt choáng váng, cô nhắm mắt hít sâu một hơi mới đáp lại “Không sao”.

Khâu Hành nói: “Vậy em ném qua cho tôi đi.”

Lâm Dĩ Nhiên cúi xuống nhặt lên từ bên vai không bị đập trúng, tự tiếp thêm sức mạnh cho mình một lúc rồi mới cố gắng ném qua. Chút sức lực này của cô miễn cưỡng đủ dùng, mu bàn tay cô xoa bả vai và xương quai xanh bị đập trúng, vừa chạm vào đã hít sâu liên tục. 

Khâu Hành móc xong bên chỗ anh rồi mới đi vòng qua, đến khi liếc mắt nhìn thấy ngoài cổ áo của Lâm Dĩ Nhiên lộ ra một mảng đỏ, quần áo cũng xuất hiện vết bẩn rõ ràng. 

Khâu Hành lập tức hỏi: “Trúng em rồi sao?”

Trên mặt Lâm Dĩ Nhiên không còn nhìn ra điều gì bất thường nữa, cô lắc đầu nói: “Không có.”

Khâu Hành đi tới chỉ chỗ da bị đỏ, không đụng đến cô, nói: “Vén qua cho tôi xem.”

Lâm Dĩ Nhiên nhỏ giọng nói: “Không cần, không sao mà.”

Khâu Hành nhíu mày, không nói dông dài với cô, cũng mặc kệ tay mình bẩn, thẳng thừng đẩy cổ áo của cô sang một bên.

Chỗ bị đập trúng đã sưng vù lên, ở giữa hơi bầm tím, có thể tưởng tượng được nó sẽ còn bầm dữ dội hơn nữa.

Khâu Hành nói: “Suýt nữa trúng đầu rồi.”

Vừa nãy nếu Lâm Dĩ Nhiên không né sang bên cạnh thì bị trúng đầu thật. Cô lắc đầu nói: “Không sao, lúc trúng thì hơi đau xíu, giờ không còn cảm giác gì nữa.”

Lông mày Khâu Hành vẫn nhíu lại: “Trên xe có cồn, lát nữa bôi.”

“Dạ.” Lâm Dĩ Nhiên gật đầu.

Khâu Hành chủ động gọi người ta xuống giúp, còn dặn dò người ta đừng buông tay kẻo trúng vào mình, xoay lưng đi thì đã để vai người ta bị đập trúng đến mức bầm tím một mảng.

Lâm Dĩ Nhiên mặc áo lót hai dây, ngồi ở giữa, quay lưng về phía Khâu Hành. Khâu Hành ngồi ở chỗ tài xế, tay cầm tăm bông y tế và cồn, đang giúp cô bôi cồn lên vai.

Lâm Dĩ Nhiên đã cởi áo phông ra, nếu không thì đến lúc kéo cổ áo ra lại càng thấy ngượng hơn.  

Da của cô rất trắng, đường nét phía sau tai kéo dài xuống thành một đường vòng cung duyên dáng, cổ vừa thon vừa dài, lúc hơi cúi xuống trông khá gầy.

Trong lòng Khâu Hành không có bất kỳ ý nghĩ đen tối nào, lông mày anh vẫn nhíu chặt, vẻ mặt rất hung dữ. 

“Xin lỗi.” Khâu Hành nói.

Lúc này hai người cách nhau rất gần, Khâu Hành là người không nhạy cảm, nhưng Lâm Dĩ Nhiên là con gái, không giống như anh được.

Lúc này Lâm Dĩ Nhiên hơi dè dặt, không ngước mắt lên, lông mi dài cụp xuống che mắt, chỉ nói: “Thật sự không cần…”

“Tại tôi.” Khâu Hành nói.

Lâm Dĩ Nhiên lắc đầu, không muốn nghe anh nói xin lỗi.

“Đừng nhúc nhích.” Khâu Hành nhíu mày nói.

Lúc anh nói chuyện hơi thở phả vào tóc bên tai của Lâm Dĩ Nhiên, mấy sợi tóc con cọ vào cổ, Lâm Dĩ Nhiên khẽ rụt vai lại.

Động tác trên tay Khâu Hành dừng lại, lúc này mới phát hiện khoảng cách hơi gần, kế đó lùi về sau, kéo dài khoảng cách.

“Xong rồi.” Khâu Hành.

“Dạ.” Lông mi Lâm Dĩ Nhiên khẽ run, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Khâu Hành đẩy cửa xuống xe đi vứt rác. Nhân lúc này Lâm Dĩ Nhiên tìm một cái áo sạch sẽ tròng vào, lúc cô mặc xong rồi thì Khâu Hành mới lên xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK