Đang lúc u mê thế này, Khâu Hành cũng đồng ý cho anh Tuấn thêm nhiều thời gian, nếu như anh không ra ngoài thì có việc gì sẽ không tìm Mao Tuấn.
Mặt Khâu Hành tuy trông lạnh lùng, thế nhưng mọi người trong xưởng đều biết anh là một ông chủ tốt, dễ gần, không có quá nhiều quy củ, thường hay làm việc chung với họ.
Buổi trưa Mao Tuấn ra ngoài có hẹn, dù sao Khâu Hành cũng không có chuyện gì làm, lấy đồ nghề chui xuống gầm sửa xe. Đây là việc của Mao Tuấn, Khâu Hành học rất nhanh, bây giờ có thể xử lý được mấy ca khó rồi.
Lúc điện thoại trong túi vang lên, Khâu Hành đang nằm dưới gầm xe tháo ốc vít, găng tay dính đầy dầu nhớt.
Lúc đầu anh không nhận, đợi xung quanh có công nhân đi ngang qua, Khâu Hành mới từ gầm xe trượt xuống. Dưới lưng anh lót miếng giấy cứng, trượt nửa người ra từ gầm xe, ló đầu nói: “Ai đó qua đây đi.”
Tiểu Trương chạy tới, hỏi: “Sao vậy anh Khâu?”
Khâu Hành nói: “Lấy di động ra giúp tôi.”
Tiểu Trương sờ túi quần anh, lấy ra nói: “Đây này anh Khâu.”
Khâu Hành hỏi: “Ai vậy?”
Điện thoại anh không có mật mã, vuốt một cái là có thể mở khóa, Tiểu Trương liếc nhìn, cười nói: “Tiểu Thuyền… Là chị dâu đấy anh!”
Khâu Hành lại trượt trở về, ở dưới gầm xe nói: “Gọi lại giúp tôi đi, bật loa lên.”
Tiểu Trương giúp Khâu Hành gọi lại, đặt ở gần Khâu Hành, rất biết điều mà đứng lên bỏ đi.
Không chờ cậu ấy đi xa, đầu dây bên kia được kết nối, giọng nói êm tai dịu dàng truyền đến: “A lô?”
Tiểu Trương vội vã chạy đi, không nghe ông chủ nói chuyện điện thoại.
“Sao vậy?” Khâu Hành hỏi.
Lâm Dĩ Nhiên hỏi anh: “Anh đang bận sao?”
“Không bận, sao thế, em nói đi.”
Sau khi gọi đến hai cuộc điện thoại từ đêm đó, đến bây giờ đã gần một tuần, hai người không liên lạc nữa. Lâm Dĩ Nhiên sợ anh bận, bình thường sẽ không chủ động gọi đến tìm anh.
Lâm Dĩ Nhiên đi ra từ ký túc xá, đang đi đến phía thư viện, chuẩn bị đi tìm tài liệu.
Vào buổi trưa, đa số sinh viên đều ở trong túc xá nghỉ ngơi, thời tiết âm u, trong sân trường không có ai. Lâm Dĩ Nhiên một mình đi trên con đường rợp bóng cây xanh, gọi cho Khâu Hành.
“Hôm nay anh gọi cho dì Phương chưa?”
Khâu Hành nói: “Hôm nay không gọi, sáng sớm hôm qua gọi rồi.”
“Em mới nói chuyện với dì.” Cảm xúc từ giọng nói của Lâm Dĩ Nhiên không được tốt lắm, hơi lo lắng: “Em thấy tình trạng của bà ấy hơi bất thường.”
Khâu Hành hỏi: “Bà ấy nói gì?”
“Giống như trước vậy, nói chuyện anh đi học gì gì đó.” Lâm Dĩ Nhiên cau mày, “Lâu rồi bà ấy không như thế… Em hơi lo, Khâu Hành.”
Khâu Hành nói: “Lần trước tôi về thì có hơi lơ mơ, tôi không muốn cho bà ấy đi bệnh viện, bà cũng không muốn ở đó.”
Lâm Dĩ Nhiên suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Cuối tuần sau em đi thăm dì, ở với dì hai ngày.”
“Em không bận gì à?” Khâu Hành hỏi.
“Chắc là không.” Lâm Dĩ Nhiên nói: “Để em đặt vé.”
Khâu Hành “Ừ” một tiếng, tháo con tán xuống đặt một bên, nói: “Lần trước lúc tôi trở lại bà ấy nói nhớ em, nếu em có thời gian thì đến thăm bà ấy nhé.”
“Dạ.” Lâm Dĩ Nhiên tạm ngừng chút rồi hỏi: “Anh có về không?”
Khâu Hành đáp: “Tôi không chắc.”
Lâm Dĩ Nhiên và mẹ Khâu Hành thường xuyên tới lui rất thân thiết, hai người thường trò chuyện, mỗi lần Lâm Dĩ Nhiên nghỉ hè đều ở với bà một khoảng thời gian. Trong hai năm qua bệnh tình của Dì Phương có khởi sắc, Khâu Hành đưa bà ra khỏi bệnh viện, không cho bà ở nhà cũ nữa, mà là thuê cho bà một căn nhà nhỏ, thuê người giúp việc đặc biệt đến chăm sóc bà.
Bất kể là dì Phương đang ở trong trạng thái tỉnh táo hay hồ đồ thì bà đều rất mến Lâm Dĩ Nhiên, đối với cô tràn ngập yêu thương, mà Lâm Dĩ Nhiên cũng không muốn rời xa bà. Dì Phương gọi cho Lâm Dĩ Nhiên còn nhiều hơn gọi cho Khâu Hành, đối với Khâu Hành thì bà lại không nói gì nhiều.
Trong lòng trưởng bối luôn thích con gái hơn, vừa xinh đẹp lại thân thiện như thế kia thì ai mà chẳng thích.
*
“Nhiên Nhiên, chúng ta cùng đi chơi đi, mình đọc trên mạng thấy ai cũng bảo thú vị lắm.” Lý Thiên Đóa lắc cánh tay Lâm Dĩ Nhiên, năn nỉ nói: “Đi với mình đi mà.”
Dạo này Lý Thiên Đóa cứ liên tục đàm phán với Lâm Dĩ Nhiên, cô ấy muốn Lâm Dĩ Nhiên đi với mình đến quán bar gần đây rất hot trên mạng. Bốn người trong ký túc xá tuy rằng quan hệ khá tốt, nhưng bình thường Lý Thiên Đóa thân với Lâm Dĩ Nhiên hơn, có đi ra ngoài thì cũng thích đi với cô.
Lâm Dĩ Nhiên không dao động chút nào: “Mình không đi đâu, mình phải về nhà.”
“Ơ kìa, chỉ vì không muốn đi sờ ngực với mình mà cậu phải trốn về nhà vậy luôn ấy hả!” Lý Thiên Đóa nhăn mặt, kháng nghị nói.
Lâm Dĩ Nhiên cười, bóp mặt cô ấy, nói: “Cậu đi cùng với mấy người Hân Nhiễm đi.”
“Muốn đi với cậu cơ.” Lý Thiên Đóa trề môi, mặt tròn xoe, nhìn rất đáng yêu.
Lý Thiên Đóa vốn nhỏ tuổi hơn các cô, cộng thêm tính cách đó, mọi người trong túc xá đều xem cô ấy là biểu tượng để bắt nạt, thích trêu chọc cô ấy. Lâm Dĩ Nhiên chăm sóc cho cô ấy rất nhiều, cho nên lúc nào cô ấy cũng thích dính lấy Lâm Dĩ Nhiên.
“Hôm qua mình nghe thấy cậu nói chuyện điện thoại với dì, cậu nhớ mẹ hả?” Lý Thiên Đóa hỏi.
Lâm Dĩ Nhiên cười, nói: “Đúng vậy, nên mình mới trở về thăm bà này.”
“Ờ.” Lý Thiên Đóa buồn bã nói, “Dù sao nếu cậu không về nhà thì cũng sẽ không đi theo mình, cậu không thích trai đẹp mà.”
Lâm Dĩ Nhiên mỉm cười không đáp lời, mặc cho Lý Thiên Đóa ở bên cạnh lầm bà lầm bầm lên án cô.
Trong trường không ai biết hoàn cảnh gia đình của Lâm Dĩ Nhiên, chỉ biết là Lâm Dĩ Nhiên thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho mẹ, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, chưa từng nghe họ lớn tiếng cãi nhau.
Mọi người đều nói tính cách của Lâm Dĩ Nhiên nhất định là giống mẹ, Lâm Dĩ Nhiên cũng chỉ cười ngầm thừa nhận.
Cô chưa bao giờ nói chuyện về nhà mình, cho dù là Lý Thiên Đóa cũng không biết nhiều, chỉ biết người nhà cô dạy dỗ cô rất tốt, mà bản thân cô lại rất nỗ lực, người không quen biết khi nói chuyện sau lưng cô đều suy đoán cô hẳn là xuất thân từ gia đình trí thức.
Ở trường Lâm Dĩ Nhiên rất được lòng mọi người, nhưng ngoại trừ Lý Thiên Đóa cũng không có bạn bè đặc biệt thân thiết, nhiều lúc cô chỉ có một mình, thích một mình đến một mình đi.
Lâm Dĩ Nhiên mang theo áo khoác lúc trước mua cho dì Phương, mới vừa tới dưới tầng thì nghe thấy có người gọi cô.
Cô ngẩng đầu lên, thấy dì Phương đang ở tầng hai cười vẫy tay với cô.
Lâm Dĩ Nhiên cười lên: “Dì ở ban công làm gì đó?”
“Dì đang tưới hoa, con vừa đi vào khu dân cư thì dì đã thấy con rồi, vừa nhìn biết ngay là con.” Dì Phương quấn khăn choàng, ghé vào lan can, “Mau lên đây nào.”
“Vậy dì mở cửa cho con đi.” Lâm Dĩ Nhiên chỉ cửa, nói với bà.
Lần trước Lâm Dĩ Nhiên trở về là vào dịp nghỉ đông, đã hơn hai tháng rồi.
Dì Phương rất nhớ cô, Lâm Dĩ Nhiên vừa bước vào cửa, bà bèn nắm tay cô kéo cô vào nhà ngồi. Lâm Dĩ Nhiên để bà thử quần áo, dì Phương rất thích.
“Tiểu Thuyền muốn ăn gì nào? Dì Phương làm cho con.” Bà lôi kéo tay Lâm Dĩ Nhiên, nói với cô: “Hồi sáng sớm dì với Tiểu Vu đi chợ mua rất nhiều đồ ăn, tối nay cho con ăn ngon.”
Lâm Dĩ Nhiên không khách sáo, cười nói: “Con muốn ăn sủi cảo, chỉ muốn ăn của dì gói, bên ngoài bán vỏ dày quá.”
“Để dì Phương gói cho con, muốn ăn nhân bánh gì?” Dì Phương rất vui, “Còn muốn ăn gì nữa không?”
“Con muốn ăn nhân trứng bầu.” Lâm Dĩ Nhiên suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Thêm nạm bò hầm nữa được không ạ?”
“Không thành vấn đề.” Dì Phương xoa mặt cô, nói cô gầy.
Lâm Dĩ Nhiên rất quen thuộc với chỗ này, cô ở đây không ít lần, cô còn có đồ rửa mặt và đồ ngủ ở đây nữa.
Đồ của cô đều để ở trong phòng Khâu Hành, Khâu Hành không về thường, phòng của anh coi như là phòng dành cho khách.
Dì giúp việc là nữ bốn mươi tuổi, quê ở vùng nông thôn, có con học cấp hai, dì ấy cũng thuê một căn trong khu dân cư này để hai mẹ con ở, tiện cho con dì ấy đi học. Mỗi sáng khi con trai đi học dì sẽ qua đây, đến tối khi con trai tan tiết tự học thì trở về. Như vậy vừa được ở gần con mình, vừa kiếm được thêm tiền. Khâu Hành trả lương không ít, hơn nữa công việc cũng không khó khăn, chủ không sai bảo gì nhiều, mỗi ngày làm chút việc, thời gian còn lại thì chỉ loanh quanh trong nhà chăm sóc làm bạn với dì Phương.
Dì Phương và dì Vu cũng rất thân nhau, trời vừa sáng thì hai người đã đi chợ mua rất nhiều đồ ăn, hai người nấu ăn đều rất ngon, ở nhà bếp có thương lượng bàn nhau mỗi người nên làm gì.
Lâm Dĩ Nhiên nằm nhoài bên cửa kính nhà bếp, cười nói: “Không cần làm nhiều quá đâu ạ, chỉ có ba người chúng ta, ăn không hết.”
“Chờ chút làm xong rồi lấy cho Tiểu Vu một ít mang về, để tối cho đứa nhỏ nhà cổ ăn.” Dì Phương nói thêm, “Còn cho Khâu Hành nữa.”
“Khâu Hành muốn về sao ạ?” Lâm Dĩ Nhiên hỏi.
“Muốn, Khâu Hành rất vất vả, đi học rất mệt.” Dì Phương cúi đầu nói.
Dì Vu liếc mắt nhìn Lâm Dĩ Nhiên, lặng lẽ lắc đầu với cô.
Trước đó dì Phương đã không còn nhắc đến chuyện Khâu Hành đi học, bà đã từ từ tiếp nhận tình trạng hiện nay rồi, đây là một quá trình rất dài. Bà tiếp nhận chú Khâu đã mất, cũng tiếp nhận Khâu Hành hai mươi mấy tuổi, không còn là một học sinh cấp ba nữa.
Cho nên lần trước bà nhắc lại Khâu Hành đang đi học trong điện thoại, Lâm Dĩ Nhiên mới cảm thấy lòng nặng trĩu.
Lúc này bà lại nhắc đến, Lâm Dĩ Nhiên im lặng thở dài, tựa vào cửa im lặng đứng một lát.
Ba người cười cười nói nói gói sủi cảo, Lâm Dĩ Nhiên đứng bên cạnh hỗ trợ, còn theo học nấu ăn. Dì Phương làm xong món gì thì sẽ cho Lâm Dĩ Nhiên nếm thử món đó, từ giọng nói cho đến ánh mắt đều tràn ngập yêu thương.
Đợi ba người sắp ăn xong rồi, tiếng mở cửa chợt vang lên.
Lâm Dĩ Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Khâu Hành mở cửa đi vào.
Mấy người đều bất ngờ, dì Phương kinh ngạc hỏi: “Sao con lại về?”
Khâu Hành cười, nói: “Muốn về thì về, con không về được ạ?”
“Sao không nói sớm?” Dì Phương thấy anh tuy rằng cũng vui, nhưng rõ ràng không nhiệt tình như lúc thấy Lâm Dĩ Nhiên, cũng không đứng lên, “Ăn cơm chưa?”
“Đương nhiên là chưa rồi.” Khâu Hành nói.
“Lần sau nói sớm cho mẹ biết, bằng không thì sao mẹ biết đường mà để lại cơm cho con.” Dì Phương nói.
Lâm Dĩ Nhiên cứ nhìn anh mãi, Khâu Hành thay dép lê đi vào, đối diện với cô, hỏi: “Về hồi nào?”
Lâm Dĩ Nhiên trả lời: “Hồi hơn một giờ.”
Khâu Hành đi rửa tay rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Dĩ Nhiên.
Dì Vu đã cầm chén đũa qua đây, Lâm Dĩ Nhiên lấy đ ĩa sủi cảo của mình đặt bên cạnh Khâu Hành, Khâu Hành gắp ăn rất tự nhiên.
“Đừng ăn của Tiểu Thuyền, còn thừa lại nhân bánh này, để mẹ luộc cho con một ít.” Dì Phương nói anh.
Dì Vu vội vàng nói: “Thế có còn không? Em không mang về nữa, về nhà em rang cơm cho nó ăn.”
Lâm Dĩ Nhiên xua tay nói: “Con ăn no rồi, đúng lúc ăn không hết.”
Nói xong, cô múc cho Khâu Hành một chén canh, đặt bên cạnh anh.
Khâu Hành hơi nghiêng đầu hỏi cô: “Ăn no rồi à?”
Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh gật đầu, Khâu Hành tiếp tục ăn.
Hai người bọn họ cũng đã lâu không gặp nhau, tầm mắt Lâm Dĩ Nhiên phóng thẳng lên người Khâu Hành, dì Vu và dì Phương ngồi đối diện nhìn hai người bọn họ, dì Vu tò mò hóng hớt bĩu môi với dì Phương.
Họ không nói với dì Phương mối quan hệ giữa họ, dì Phương cũng không hỏi nhiều, cũng không biết rốt cuộc bà có biết hay không. Có lúc bà biểu hiện như không biết, có lúc thì như ngầm thừa nhận hai người họ đúng là một cặp.
Đến tối dì Vu về nhà, Lâm Dĩ Nhiên xem tivi với dì Phương một lát, Khâu Hành ngồi trên ghế sofa đơn ở bên cạnh, nghiêng người xem điện thoại.
Đến giờ đi ngủ, dì Phương ôm chăn đi ra, đặt trên ghế sofa.
Lâm Dĩ Nhiên ngẩng đầu nhìn bà, Khâu Hành cũng dịch tầm mắt lên, nhìn mẹ mình.
“Tối nay con ngủ sofa đi, để Tiểu Thuyền ngủ trong phòng.” Dì Phương cầm cái gối trên ghế sofa, nhét trên tay vịn, nói với Khâu Hành: “Con gối đầu lên đây đi.”
Lâm Dĩ Nhiên chớp mắt mấy cái, không hé răng.
Mắt Khâu Hành lại rũ xuống, vẫn là bộ dạng ngồi nghiêng người kia, “Vâng” một tiếng.
Đến tối Lâm Dĩ Nhiên nằm trong phòng một mình, tóc dài xõa ra che kín gối, nằm nghiêng chiếm nửa cái giường ngủ.
Khâu Hành tắm rửa xong cũng không vào, vẫn còn ở phòng khách.
Dì Phương đã về phòng ngủ từ sớm, không biết đã ngủ chưa.
Khâu Hành ở phòng khách cũng không có tiếng động gì, giống như đang ngủ.
Ngón tay Lâm Dĩ Nhiên vô thức xoa bên gối, lúc cô đứng dậy muốn đi vào phòng khách, Khâu Hành đẩy cửa đi vào.
Trong phòng có bật một bóng đèn ngủ nho nhỏ, Lâm Dĩ Nhiên nhìn Khâu Hành dưới ánh đèn vàng, bầu không khí khá yên tĩnh. Cô mặc áo ngủ, không đắp chăn, mắt cá chân lộ ở bên ngoài, khớp xương rất đẹp.
Khâu Hành cũng mặc đồ ngủ, vẻ mặt và ánh mắt đều rất bình tĩnh, đóng cửa lại là nằm phịch xuống giường, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Lâm Dĩ Nhiên nhẹ nhàng xoay người về phía anh, thấp giọng gọi anh: “Khâu Hành.”
Khâu Hành mở mắt, nhíu máy, ra hiệu cô nói.
“Anh.” Dường như Lâm Dĩ Nhiên khẩu hình nói với anh: “Anh không…”
Cô hỏi rất khó khăn, Khâu Hành không đợi cô hỏi xong, nghiêng người sang kéo cô về phía mình, một tay choàng dưới cổ cô, tay khác ôm eo cô, nhắm mắt lại, hỏi: “Em có mang theo à?”
Lâm Dĩ Nhiên trợn tròn hai mắt, nhỏ giọng nói: “Em không có… Em không biết anh muốn về…”
“Thế không được.” Khâu Hành cúi thấp đầu, cằm chạm vào trán cô: “Ngủ đi.”