Phải, mình là người lương thiện.
Vương Hổ bật điều hóa trong phòng, lấy chăn của Trình Nhiên ném lên người anh.
Phi lễ chớ nghe. Phi lễ chớ coi. Phi lễ chớ nhìn.
Ừm, sau đó Vương Hổ đi tắm.
Kiểu lạnh lẽo cóng rét đó.
Sáng hôm sau khi Trình Nhiên tỉnh dậy cảm thấy cũng không quá tệ, dù sao tí xíu hơi men cũng không gây nên hậu quả nghiêm trọng gì.
Đổi bộ quần áo ở nhà khác, Trình Nhiên bước ra phòng khách. Vương Hổ dậy từ sớm, giờ đang làm bữa sáng. Trình Dương ngồi trên ghế trẻ em, cầm thìa nhựa gõ bát.
Trình Nhiên trừng nhóc một cái – bé nhát gan yên lặng ngay tức thì.
Vương Hổ đeo chiếc tạp dề màu hồng phấn (do bảo mẫu cũ để lại), bê một phần cháo thịt băm trứng muối được đựng trong nồi đất. Gã thấy Trình Nhiên ngồi ở ghế lại bất giác nhớ tới cảnh tối hôm qua, tai chợt đỏ lên.
Ủa, sao tai lại đỏ vậy? Cơ mà cũng rất đáng yêu. Trình Nhiên nghĩ.
Ổng đáng yêu chỗ nào chứ?! Rõ ràng là một gã to con thô kệch đeo cái tạp dề rõ ẻo là mà? Đừng có cái nhìn chủ quan thế chứ anh luật sư!!!
Vương Hổ lại đi vô bê một bát canh giải rượu ra cho Trình Nhiên: “Lần sau cậu ở ngoài đừng uống rượu nữa. Hôm qua cậu uống có một ly đã say đến vậy rồi.”
Trình Nhiên gật đầu: “Làm phiền anh hôm qua phải đón tôi rồi.”
Trình Dương trong lúc hai người nói chuyện đã tự múc cho mình một bát cháo, thổi qua loa hai cái rồi tự đút cho mình một miếng. Kết quả bị phần cháo phía dưới còn nóng làm bỏng, thè lưỡi ở đó ôi a kêu la.
Vương Hộ vội rót cho nhóc một cốc nước lạnh còn Trình Nhiên lại gần xem thử đầu lưỡi Trình Dương.
Hì hì, đúng là khung cảnh gia đinh hòa thuận vui vẻ.
Thật ấm áp.