Năm mười hai tuổi, cha mẹ bất ngờ qua đời. Họ hàng trong nhà đá gã qua lại như quả bóng. Cuối cùng Vương Hổ ở một mình trong căn phòng thuê mười mấy mét vuông, tằn tiện nhờ vào chút tài sản để lại của cha mẹ sống qua ngày.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba xong, Vương Hổ bỏ học, dẫn theo một đám côn đồ đi xưng bá khắp vùng, dựa vào sự ngoan cường không sợ chết mà leo được lên cao. Vương Hổ vốn nghĩ sẽ cứ sống cả đời như vậy. Chờ tới lúc gã già, bị kẻ khác đạp xuống hoặc thế nào đó, sau đó tìm tới một nơi tự sát kết thúc cuộc đời mình.
Về sau xảy ra một số chuyện, Vương Hổ cải tà quy chính mở một tiệm xăm hình, thi thoảng sẽ có bạn bè cũ tới ủng hộ nhưng cũng đều là đồng tiền sạch sẽ.
Sau khi nhóc con bị bắt cóc, Vương Hổ đã nhờ anh em ngày trước đi tìm, phát hiện cái kẻ được coi là “có chống lưng” chẳng qua hưởng tí hào quang của đại ca bây giờ.
Vương Hổ xoa đầu Trình Nhiên gọi điện cho Lão Tam: “Lão Tam, kiểm tra ra người đang ở đâu chưa?”
Thằng nhóc tóc vàng ở đầu bên kia cười ha ha: “Tìm được rồi, tìm được rồi. Chỗ kho hàng của lão què ý.”
Vương Hổ đã biết: “Gọi vài người tới đó chờ anh.”
Bên kia liền đáp dạ.
Vương Hổ cúp máy nói với Trình Nhiên: “Tôi sẽ mang nhóc con về cho cậu, cậu đừng lo lắng. Đảm bảo tối nay cậu vẫn có thể đọc truyện trước khi ngủ cho nó.”
“Một mình anh đi? Anh đâu có quen biết ai?” Trình Nhiên kinh ngạc.
“Đợi lúc tôi về hãy đồng ý với tôi một điều kiện.” Vương Hổ cười tít mắt —- “Cậu chỉ cần ở nhà chờ tôi là được.”