Y cầm ngọn đèn đang cháy đặt đầu giường, phát hiện đại mỹ nhân không ở đây, chỉ còn hơi ấm của ngoại bào đặt trên giường, hình nhưng cũng thức khuya.
Ném vật tùy thân sang bên, biết đại mỹ nhân nhàn nhã ung dung, hoàn toàn không để mấy chuyện xảy ra ban ngày trong lòng, Việt Minh Khê tâm tình phức tạp ngồi xuống bên giường, chẳng hiểu nổi mình đang sầu lo nỗi gì. Ánh mắt y chú mục vào quần áo đã cởi của Triệt Liên, chả hiểu thế nào lại cầm lên ngửi ngửi.
Mùi hương nhạt thanh mát len vào mũi, Việt Minh Khê cảm thấy an tâm hẳn, những lo lắng bất an trước đó cũng dần biến mất, đang muốn bỏ lại ngoại bào kia, thừa lúc đại mỹ nhan chưa trở lại chuồn về phòng mình, y ngẩng đầu theo bản năng, thấy Triệt Liên đang tựa mình vào cột nhà nhìn y.
“Tới rồi?”
Triệt Liên vừa tắm rửa trở về, trên người vẫn còn âm ẩm, hơi thở ấm áp phả và gò má Việt Minh Khế, từ từ cởi quần áo rất tự nhiên trước mặt y.
Việt Minh Khê ngây người một lúc lâu, mới chợt nhớ tới hứa hẹn ban ngày của bọn họ, máu mũi thi nhau chảy xuống, đồng thời gấp gáp che mắt giải thích: “Đại mỹ nhân, ý ta không phải thế này, chuyện ban ngày…”