• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói khác biệt so với thuở thiếu thời còn đượm chất khàn khàn sau khi bể dục vơi đi, lại tràn đầy oán giận và không cam lòng, giống như thiếu niên lúc trước mang theo tiếng khóc nấc chất vấn hắn trong ảo cảnh.

Lòng Triệt Liên đau như cắt, muốn lên tiếng, nhưng cảm thấy những lời kia quá giảo biện nên hắn nuốt trở về, chỉ ôm chặt người trước mặt đang nghen ngào, lộn xộn nói lời xin lỗi:

“Thực xin lỗi, Minh nhi, là lỗi của ta, là ta u mê không tỉnh. Ta ở dưới Mộ Lĩnh này phản tỉnh hối hận mươi năm, vốn không cầu ngươi tha thứ, chỉ không mươn người vì thế mà tức giận đau lòng.”

Thích Già Ngọc thoát khỏi vòng ôm của hắn, hắn lại bám tới ôm chầm, vẫn lẩm bẩm nói: “Nếu ngươi muốn đánh muốn mắng ta để trút giận, thì cứ làm đi. Đừng ôm trong lòng. Thể xác và tâm hồn ta từ đầu đến cuối chỉ thuộc về một mình người. Muốn sống muốn giết tùy ngươi quyết định, đừng tổn thương chính mình.”

Thích Già Ngọc nghe xong trầm mặc thật lâu, tợ như đã bình tĩnh lại.

Cảm nhận được thân thể người trước mắt run rẩy, dáng vẻ vô cùng hối hận không thôi, y cũng không thèm giở tính trẻ con, im lặng thật lâu mới nói: “”Ngươi nói đúng, dù sao bây giờ ta cũng là người xuất gia, đúng là khôgn nên vì chuyện cũ chốn bụi hồng mà nóng giận. Mới vừa rồi cũng chỉ là xao động nhất thời, ngươi…đừng để trong lòng.”

Triệt Liên khẽ động, còn chưa kịp cảm thấy vui mừng, thì Thích Già Ngọc nói tiếp:

“Chỉ là mười năm trước ta đã hiểu rõ ngươi, ngươi ở trong ảo cảnh đã tự tay chặt đứt tơ duyên chúng ta, khiến ta giác ngộ mà tới chỗ này. Cũng may nhờ ngươi dẫn dắt, cả đời nay ta mới vượt qua ải tình, thành tâm tu Phật. Về chuyện ta đồng ý giúp ngươi tu đến tầng thứ bảy của mất pháp Đoạt tướng kia, chắc chắn sẽ không nuốt lời. Sau này ta vẫn làm tăng lữ thanh tu, mong ngươi đừng dây dưa.”

Dứt lời liền nhặt tăng bào lộn xộn bị y ném sang một bên, khẽ nhíu mày, mặc lại tăng y chỉnh tề, cầm Phật châu rơi trên mặt đất, dợm bước rời đi.

Triệt Liên hoảng hốt nhìn động tác của y, cho đến khi Thích Già Ngọc tới bên cửa mới khó khăn lắm vực lại tinh thanh, vội vàng nhảy xuống giường vươn tới nắm cổ tay y, luống cuống nói:

“Minh nhi, vì sao ngươi không chịu nhìn thẳng vào phàm tâm của mình? Ngươi tất nhiên vẫn còn yêu ta, bằng không đêm đó vì sao lại ôm ta giúp ta giải độc.”



Thích Già Ngọc vung tay mấy lần cũng không thoát khỏi gọng kìm của hắn, quay đầu mất bình tĩnh nói:

“Ngươi cũng nói đó là giải độc. Người xuất gia vốn lòng dạ từ bi, cho dù chỉ là một lão ăn xin bình thường trúng độc, ta cũng sẽ xả thân cứu hắn. Khi còn trẻ, những chuyện không tình nguyện này ta làm quá nhiều rồi, bây giờ làm thêm lần nữa thì có xá gì, cần gì phải tự mình đa tình.”

Vừa dứt lời, y cảm thấy không khí xung quanh đông đặc.

Nhớ tới Thích Già Ngọc khi còn trẻ từng bị Triệt Hải cưỡng gian nhiều năm, Tiệt Liên chỉ cảm thấy kinh mạch của mình đang chảy người, hai tròng mắt đỏ lừ trào ra sát khí, đau đớn đến mức không đứng nổi.

Tất nhiên hắn đã làm Triệt Hải sống không bằng chết, lúc này vẫn muốn tìm đủ trăm ngàn phương pháp tàn độc bạo ngược hơn, để khiến lão ma đầu kia mấy kiếp không thể nhúc nhích trong biển máu luyện ngục.

Thích Già Ngọc sững sờ, dường như cũng phát hiện ra lời nói vừa rồi không ổn, ánh mắt hình như trở nên phức tạp, cuối cùng chỉ hất tay Triệt Liên ra. Sau khi tay vịn lên nắm cửa lại do dự một lát, sau cùng thở dài, lấy chìa khóa từ trong tay áo.

Thấy Triệt Liên đã tỉnh táo lại, hoang mang nhìn y, y nói:

“Thường ngày ta luôn ở trong chùa, không tiện xuống núi đi lại nhiều. Nếu ngươi không có việc, có thể đến thiền viện phía Tây tìm ta luyện công. Sớm tu thành tầng thứ bảy, thì càng sớm chấm dứt nghiệt duyên này.”

Dứt lời liền không nhìn hắn nữa, đẩy cửa ra hòa mình trong màn đêm lạnhleox, nhấc chân bước ra khỏi căn phòng nhỏ sập sệ yên tĩnh dưới ánh trăng.

Y đứng trong viện chần chờ, quay đầu nhìn Triệt Liên, thấy hắn đang cầm cái chìa khóa đồng kia nhìn mình ngẩn người, khẽ nhếch môi nói: “Ta đi trước.”

……

Thật lâu sau, Triệt Liên nắm chặt chìa khóa đồng trong tay, ghì nó vào trong ngực, lòng kích động không thôi.

Minh nhi của hắn quả nhiên vẫn miệng cứng lòng mềm, mặc dù đã tuyên bố mấy lần muốn cắt đứt hoàn toàn với hắn, nhưng vẫn không che dấu nổi khát vọng muốn cận kề hắn, bằng không sẽ không đưa vật riêng tư vậy giao cho mình, dù cho đó chỉ là một thiền viện ra vào tự do trong núi sâu kia.

Nghĩ đến sau này hắn có thể nhìn thấy Minh nhi mọi lúc mọi nơi, không cần phải ở Mộ Lĩnh này ngày nhớ đêm mong trong khổ sở, Triệt Liên không kìm nổi niềm vui sướng trong lòng, một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này. Nhưng hắn sợ nếu mình lập tức đuổi đến thiền viện, Thích Già Ngọc sẽ chán ghét, nên vẫn kiên nhẫn ở trong căn nhà gỗ quạnh quẽ này bảy ngày. Sau đó mới sắp xếp hành lý lên núi.

Mặc dù đường núi uốn lượn quanh co ở Mỗ Lĩnh rất ngoằn ngoèo, nhưng dù sao Triệt Liên cũng quanh quẩn nơi này mười năm, quen đường quen lối tìm sơn môn đơn sơ kia.

Để chuyến thăm của mình không quá thu hút, hắn chọn lúc chúng tăng nghỉ ngơi lúc chạng vạng mới lên núi. Tránh tránh né né khổng để bất kỳ đệ tử giữ cửa nào phát hiện ra mình, cuối cùng bị một vị tăng quét rác trước thiền viện đầy hoa cỏ nằm sâu phía tây chặn đường mình.

Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là vị tăng quét rác năm đó dẫn mình lên gặp Thích Già Ngọc. Bởi vì lão tăng này mỗi lần đều xuất hiện ở bãi đất trống cách đó không xa chuyên tâm quét dọn, cho nên khá quen mặt.



Hắn biết rõ lão tăng này hành tung bất định, không phải người thường. Lúc quét dọn, trên dày vải không vương chút bụi, mỗi động tác cử chỉ đều không phát ra âm thanh nào. Hiển nhân là bậc tinh thông võ nghệ không tầm thường. Vô luận hắn có nín thở trèo tường, cũng bị hắn phát hiện. Đang chần chờ không biết nên làm sao, hắn đã nhìn về phía bên này.

“Vị thí chủ này lại tới tìm pháp sư Già Ngọc chăng?”

Tăng quét rác từ tốn mở miệng, dưới hàng lông mày dài là đôi mắt già nua sắc bén đánh giá Triệt Liên, tựa hồ cũng không kinh ngạc khi hắn đến thăm.

Thấy mình đã bị phát hiện, Triệt Liên cũng đành phải mở miệng: “Đúng vậy.” Rồi nhìn về phía thiền viện hun hút phía sau hắn: “Sư phụ có biết Minh giờ đang ở đâu không?”

Tăng quét rác vẫn không trả lời, chỉ dựa vào chổi nhìn hắn đăm chiêu. Một lúc lâu sau khẽ thở dài, trong lời nói mang chút thương cảm, “Aizzz….già làm tăng quyét rác trong nơi sâu thẳm này mười năm, xem ra Liên tiểu tử quả nhiên không nhớ lão già này nữa rồi.”

Triệt Liên thử người ra, thật không hiểu vì sao vị tăng nhân quét rác này lại xưng hô thân mật với mình, cảm thấy gương mặt khá quen thuộc. Thấy hắn rơi vào trầm tư, tăng quét rác lại nói:

“Lần đầu tiên lão thấy thí chủ ở Bồ Phong tự, lúc đó thíc chủ mới lớn được chừng này.”

Dứt lời lão đưa tay ra hiệu, vuốt bộ râu bạc phơ của mình gợi ý hắn. Lúc này Triệt Liên mới nhớ ra, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Ngài là Vô Ngã đại sư?”

……

Triệt Liên xuất thân từ cô nhi, thuở nhỏ không hề có người thân, ngoại trừ sư phụ quá cố là Vô Ưu đại sư ra, thì thân thiết với Vô Ngã đại sư nhất. Từ nhỏ hắn rất thích lão hòa thượng thông minh dí dỏm này. Chỉ là hành tung của Vô Ngã đại sư bất định khó lường, sau khi trưởng thành hắn chưa từng gặp lại lão. Không ngờ lần này có thể gặp được lão ở Tam Bảo Thiền Tự này.

Thấy Triệt Liên đã đoán ra thân phận của mình, Vô Ngã đại sư cười tủm tỉm gật đồng, tiên tới thần thần bí bí hạ giọng cười hề hề nói với hắn:

“Ta nói này, Liên tiểu tử, cái túi da đẹp đẽ của ngươi lừa gạt ở đây mười năm, cũng nghĩ ra cách dỗ y xuống núi. Dạ dày y như cái động không đáy, mỗi bữa phải ăn bằng ba đệ tử cộng lại, trai đường ghi hận ghê lắm…”

Triệt Liên nghe xong phì cười, đang dịnh lên tiếng đáp lại, thì vẳng từ xa truyền tới tiếng ho khan. Khi nhấc mắt nhìn về phía trong thiền viện, Thích Già Ngọc đang đứng ở dưới tàng cây tùng cây bách xen nhau nhìn bọn họ. Hắn không nói chuyện với Vô Ngã đại sau, vỗi vàng tới cạnh y gọi:

“Minh nhi.”

Thích Già Ngọc lạnh lùng nhìn hắn: “Đã đến lúc luyện công rồi à?”

Triệt Liên đã đợi bảy ngày mới dám đến gặp người mình yêu. Lòng ngập tràn hạnh phúc, nhanh chóng gật đầu rồi vội vàng lắc dầu. Cảm thấy mình trở nên vô cùng vụng về vào lúc này, không biết phải bày tỏ nỗi nhớ nhung với Minh nhi ra sao. Đôi mắt Thích Già Ngọc tối dần, hiểu ra rồi quay lưng bỏ một câu:



“Ta mới vừa từ pháp đường diễn thuyết về, bây giờ có hơi mệt, không còn sức để luyện. Tạm thời ngươi cứ ở đây chờ đi, dợi ta có hứng rồi sẽ ra gọi người.”

Rồi đi thẳng vào tăng phòng mình không thèm ngoảnh đầu lại, cuối cùng còn không quên khóa chốt, ra chiều muốn chiến tranh lạnh với hắn.

Thấy Thích Già Ngọc vẫn chưa thắp đèn, thiền phòng bằng gỗ dưới ánh hoàng hôn càng thêm tĩnh lặng, Triệt Liên lấy chìa khóa đồng trong ngực ra nhìn, cảm thấy vô cùng bất lực trước sự tiếp đón lạnh nhạt của y. Tuy rằng không biết Minh nhi lại giận dỗi gì, nhưng dù sao hắn đã ở dưới Mộ Lĩnh chờ mười năm, cũng không để ý phải chờ thêm thời gian nữa.

Hắn nhìn xung quanh, thấy Vô Ngã đại sư đã biến mất khỏi đình từ lúc nào, chỉ để lại cây chổi lẻ loi, mà trên mặt đất vẫn còn lá rụng chưa quét hết. Vừa chờ Thích Già Ngọc ra gọi mình, vừa cầm chổi lên quét đình viện này một lần.Nhìn rất bình yên.

Người yêu đang ngủ cách mình một bức tường, nghĩ đến đây, nếu bảo hắn ở trong thiền viện vắng vẻ này thêm mười năm nữa, hắn cũng cam lòng.

……

Mà cùng lúc đó, Thích Già Ngọc nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ trong thiền phòng dõi theo Triệt Liên, hàm răng nghiến ken két.

Ngày đó y đưa chìa khóa thiền phòng của mình cho Triệt Liên, trong lòng nghĩ nếu người tình cũ luôn miệng cầu xin y hoặc lập tức đuổi theo thì y cũng cố tha thứ cho hắn, làm người rộng lượng một lần.

Ai ngờ bảy ngày sau Triệt Liên mới thủng thẳng lên núi tìm y, khiến y tức giận bốc khói. Bảy ngày trôi qua, đêm nào y cũng trằn trọc, không thể không nghi ngờ Triệt Liên đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với y.

Mới vừa rồi vì dòng suy nghĩ lung tung của minh, y ở trong phòng tập trung tụng một quyển kinh, y nhâc mắt đảo qua hoàng hôn dần buông, bỗng dang thấy cái bóng lướt qua, y đẩy cửa ra ngoài, nào ngờ nhìn thấy hai lão yêu tinh cộng lại không biết bao nhiêu tuổi đang cười cười nói nói trước đình. Trong lòng lại càng bùng lên lửa giận.

Y trừng mắt nhìn mỹ nhân áo đỏ đang thong thả quét rác trong viện, trên mặt tựa như có ý cửa bình yên, còn mình thì bực dọc nằm sấp trên giường thụi mấy quả đấm vào gối đầu, thầm nghĩ lần này kiểu gì cũng không tha thứ cho hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK