Nhưng Hà Mật cũng chỉ nói qua loa vài câu rồi viện cớ có việc gấp nên đã rời đi trước. Dù sao họ cũng đã hỏi xong theo nguyên tắc rồi nên cũng chẳng quan tâm nữa.
Hà Mật cứ đi, cứ đi dọc theo con hẻm nhỏ ở phía sau bệnh viện, nhưng vì cô vừa mới làm phẫu thuật nên đã kiệt sức mà ngất xỉu ở bên cạnh một chiếc xe sang trọng. Có vẻ như người trong xe đang bận nói chuyện gì đó nên không chú ý đến phía bên ngoài đang có người ngất xỉu, mãi một lúc sau, từ trong xe bước ra là một nam nhân lịch lãm với chiếc áo vest sang trọng trên tay của anh ta còn cầm theo một chiếc áo blouse. Có vẻ như anh ta chính là bác sĩ của bệnh viện này, hoặc vừa được chuyển đến công tác.
Lúc anh ta nhìn thấy Hà Mật thì cô đã bất tỉnh được một lúc rồi, ngay lập tức anh ta liền ngồi xuống, sau khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ của cô thì anh ta đã kinh ngạc, sau đó liền nói:
- Mật Mật?
Không nghĩ ngợi gì nữa, cô gái trước mặt của anh ta chắc chắn là Hà Mật năm đó. Khi đã xác minh được thân phận của cô thì anh chàng kia liền đưa cô lên xe rồi tìm một bệnh viện khác, có lẽ anh chàng đó đã đoán được cô đang chạy trốn, nhưng chạy trốn cái gì thì anh ấy không biết.
Chàng trai kia nhìn cô bằng cặp mắt lo lắng, cậu ta chính là Khương Đình Lập, là một trong số bốn người anh trai năm đó của cô khi còn sống ở cô nhi viện. Vốn dĩ công việc của Khương Đình Lập không phải ở Giang Thành mà là ở Ung Thành, nhưng vì cậu ta muốn tìm lại cô em gái năm đó, nên đã xin chuyển công tác đến đây. Vốn dĩ cuộc điện thoại vừa rồi là của Khương Đình Lập và Hứa Vãn Tùng, cả hai trùng hợp đều đang ở Giang Thành nên đã lên kế hoạch gặp nhau, sau đó thì sẽ bắt đầu truy tìm manh mối của Hà Mật, không ngờ... Không ngờ Khương Đình Lập lại gặp được Hà Mật trong hoàn cảnh này.
Sau khi cậu ta đưa Hà Mật đến một bệnh viện khác thì những việc bác sĩ nói đã làm cho Khương Đình Lập phải kinh ngạc, cậu ta đã hoàn toàn suy sụp khi biết được đứa em gái bé nhỏ của mình không chỉ từng mang thai mà còn uống thuốc phá thai, gây ra tình trạng xuất huyết nặng, tử cung cũng đã bị tổn thương, nếu như tịnh dưỡng không tốt thì khả năng mang thai chỉ còn lại chưa đến mười phần trăm. Nghĩ đến đây, Khương Đình Lập đã tức giận mà muốn tìm Lăng Dụ Triết để chất vấn, nhưng hiện tại cậu ta không vội như vậy, trước mắt cậu ta phải chăm sóc cô em gái nhỏ này đã.
Nhìn cô em gái nhỏ ngây thơ ngày nào, bây giờ đã trưởng thành rồi, đã là một thiếu nữ xinh đẹp rồi. Vốn dĩ cô phải sống trong một cuộc sống màu hồng, chứ không phải là trong tình trạng thoi thóp như thế này. Rốt cuộc thì những năm qua Lăng gia đã làm gì em gái của cậu ta vậy! Tại sao... Tại sao em gái của cậu ta lại thành ra dở sống dở chết như vậy!
Lúc này, Khương Đình Lập đã nhắn tin vào hội nhóm của bốn anh em họ. Bao gồm có Tô Thước, Chu Xuyên, Hứa Vãn Tùng và Khương Đình Lập.
[ Khương Đình Lập ]: Bệnh viện đa khoa Yuu, nhanh đến đây.
[ Tô Thước ]: Giang Thành?
[ Hứa Vãn Tùng ]: Đến đó làm gì, em hẹn anh ở Lăng gia kia mà?
Mặc dù ba người còn lại cũng không biết tại sao Khương Đình Lập lại hẹn họ đến bệnh viện. Nhưng Khương Đình Lập cũng không vội giải thích, cậu ta chỉ nhàn nhạt nhắn một câu.
[ Khương Đình Lập ]: Mật Mật có chuyện rồi.
Chỉ một câu đơn giản như vậy thôi mà nhóm của họ đã nhốn nháo hết cả lên. Tô Thước đang ở nước ngoài cũng nhanh chóng tìm phương tiện để quay về Giang Thành. Hứa Vãn Tùng thì vốn đang ở quán cafe đối diện Lăng thị, vì có người ở bên đó đã hẹn anh, nhưng sau khi nghe tin Hà Mật gặp chuyện anh ta cũng mặc kệ cuộc làm ăn lớn đó mà chạy đi. Chu Xuyên thì không cần nói, trước kia Chu Xuyên là người yêu thương Hà Mật nhất, nên cho dù bây giờ anh đang có một cuộc họp gấp thì cũng chẳng bằng chuyện của em gái.
Còn Khương Đình Lập thì ngồi ở ngay bên cạnh giường bệnh của cô, nhìn xem gương mặt xinh đẹp bây giờ lại tái nhợt đi trông thấy, cái miệng nhỏ thích cười bây giờ cũng đã trắng bệch, càng nhìn thì anh càng thấy đau lòng. Dịu dàng nắm lấy tay của cô, chính Khương Đình Lập cũng đã bị Hà Mật làm cho giật mình, tay của cô lạnh quá...
Lúc này, nhịp tim của cô bắt đầu hạ dần, thân là bác sĩ nên Khương Đình Lập biết rõ tình trạng của cô bây giờ đang rất tồi tệ, hay nói chính xác thì cô đã buông bỏ cuộc đời vô nghĩa này và muốn rời đi cùng với đứa bé trong bụng. Bác sĩ chuyên môn sau khi nghe thấy tín hiệu khẩn cấp thì đã nhanh chóng đến, sau đó liền đưa cô vào phòng cấp cứu để tiền hành cấp cứu bệnh nhân.
Ở bên ngoài, gương mặt của Khương Đình Lập không còn đơn giản là lo lắng nữa mà anh đang rất tức giận, rốt cuộc thì cái nhà họ Lăng đó đã làm em gái của anh vậy? Tại sao lại biến em gái của anh thành ra như thế này chứ!
Đúng lúc đó thì Hứa Vãn Tùng cũng đã đi đến, từ bé thì Hứa Vãn Tùng đã thích Hà Mật rồi, không chỉ thích theo nghĩa anh em, mà còn thích theo kiểu khác nữa. Nên khi biết tin Hà Mật gặp chuyện thì cậu ta đã chạy ngay đến đây, nhưng khi cậu ta vào phòng bệnh thì lại nhận được tin từ y tá rằng cô đang ở phòng cấp cứu, lo sợ Hà Mật sẽ xảy ra chuyện nên Hứa Vãn Tùng đã rất nhanh chân chạy đến đây.
- Anh tư, em ấy sao vậy?
- Có vẻ như bác sĩ ở bệnh viện kia vẫn chưa xử lý sạch sẽ nhau thai, nên mới thành ra cớ sự này.
- Khoan đã, nhau thai?
Giọng nói âm trì địa ngục này không phải của Hứa Vãn Tùng mà là của Chu Xuyên. Chẳng biết anh ta đi bằng phương tiện gì, nhưng đã có mặt ở đây, vừa hay lại đúng lúc Khương Đình Lập nói đến vấn đề nhạy cảm đó.
- Đúng vậy, Mật Mật từng mang thai... Và đã uống thuốc phá thai.
Hứa Vãn Tùng và Chu Xuyên tựa như không tin vào tai mình, làm sao có chuyện đó được chứ! Em gái của họ ngoan ngoãn như vậy, làm sao có chuyện chỉ mới mười tám tuổi đã mang thai, hơn nữa còn đã phá thai nữa chứ! Làm sao có chuyện vô lý đó được!
Nhưng mà... Nhưng mà Khương Đình Lập là bác sĩ, họ đâu thể không tin vào việc này chứ. Hứa Vãn Tùng nghe xong cũng chỉ biết chết lặng, Hà Mật của cậu ta từ khi nào lại phải chịu khổ như vậy chứ? Rốt cuộc thì... Lăng gia đã làm gì em gái của họ vậy!
Bác sĩ sau khi cấp cứu xong thì Hà Mật cũng đã được đưa đến phòng hồi sức, ba anh em đứng ở bên cửa sổ, tâm trạng của họ hiện tại rất rối bời, liệu bây giờ họ có thể đòi người được hay không? Với năng lực của họ thì việc đòi người không khả quan lắm. Nhưng nếu cứ tiếp tục để Hà Mật sống ở Lăng gia, thì họ sẽ chẳng biết được Lăng gia đã đối xử với cô như thế nào. Bây giờ, họ nên làm gì đây?
Chu Xuyên nhìn Khương Đình Lập, sau đó nói:
- Đã nói với anh hai chuyện Mật Mật mang thai chưa?
- Em không dám nói, em sợ anh ấy sẽ đánh chết tên khốn kia.
Chu Xuyên cũng đưa mắt nhìn sang Hà Mật sau đó lại thở dài, nói:
- Hi vọng rằng Hà Mật thật sự đã có bạn trai và yêu cậu ta, như vậy thì việc mang thai cũng xem như là chuyện nhỏ.
- Chuyện nhỏ? Chu Xuyên, anh nói chuyện Mật Mật mang thai là chuyện nhỏ sao? Anh có xứng đáng làm anh trai của em ấy hay không vậy!
- Ý anh không phải như vậy. Nếu Mật Mật có tình cảm với cha đứa bé thì em tính làm gì đây?
- Em...
Thay vì tranh cãi như Khương Đình Lập và Chu Xuyên thì Hứa Vãn Tùng đã chọn im lặng, anh ta ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô, còn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, cười nói:
- Mật Mật, em còn nhớ anh không? Anh là Vãn Tùng, là anh nhỏ của em đây... Mật Mật, em mở mắt ra nhìn anh đi... Có được không?
Nghe giọng nói nghẹn ngào của Hứa Vãn Tùng thì cuộc tranh cãi của Chu Xuyên và Khương Đình Lập cũng đã dừng lại, họ đưa mắt nhìn về phía của Hà Mật và Hứa Vãn Tùng, rồi cũng chỉ biết thở dài.
Cuộc đời của Hà Mật đã khổ từ bé, bây giờ khi gặp lại thì cô cũng còn khổ như vậy... Biết trước thì ngay từ đầu họ không nên để Hà Mật rời đi, nếu không... Nếu không thì hiện tại em gái của họ vẫn còn rất hồn nhiên vui vẻ, chứ không phải nằm im bất động trên giường bệnh như bây giờ!