Đúng lúc này thì cô đã nghe thấy Hình Bân đang nói chuyện gì đó về mười năm trước, hình như hai người họ đang nói về cái chết của người mẹ nuôi Tống Giai Âm, nhưng có vẻ như Lăng Dụ Triết đã không còn tha thiết gì với chuyện này cả, dù là Hình Bân đã đưa ra rất nhiều dẫn chứng rằng chuyện này vẫn còn uẩn khúc chưa sáng tỏ, nhưng anh cũng chỉ ậm ừ, chứ chẳng động lại bao nhiêu.
Bất chợt sự quyết tâm trong lòng của Lăng Hà Mật càng nâng cao hơn bao giờ hết, mặc dù cô không nhớ được quá trình diễn ra sự việc năm đó, nhưng cô là người sống có lương tâm, cũng chẳng có lý do gì để một đứa bé bảy tuổi ra tay sát hại người mẹ nuôi yêu thương mình vô điều kiện cả. Nhưng Lăng Dụ Triết lại không nghĩ như vậy, trải qua mười năm, nhưng sự căm phẫn trong anh vẫn còn, và chính bản thân lại không muốn thoát khỏi cái ảo ảnh vô hình mà chính anh tạo ra! Đây là sự cố chấp, cố chấp đến điên rồ!
Hình Bân sau khi thuyết phục cậu chủ không thành thì cũng chỉ biết lắc đầu rời đi, ngay sau khi cậu ta rời đi thì Lăng Dụ Triết lại bắt đầu làm bạn với rượu. Mỗi lần nhắc đến Tống Giai Âm là anh lại như biết thành một con người khác vậy, lúc thì dịu dàng, lúc thì lãnh đạm, lúc thì cứng đầu... Nhưng có lúc lại yếu đuối đến đau lòng.
Từ bên ngoài nhìn vào thì Lăng Hà Mật cũng không biết mình có nên đi vào trong đó hay không, nhưng cô đã nghĩ rằng bây giờ mình cũng đã trưởng thành rồi, cũng cần có một cuộc sống riêng chứ không phải đi theo khuôn khổ của Lăng Dụ Triết. Cuối cùng, Hà Mật quyết định đi vào, cô cũng có chút e dè nói:
- Cha, con có chuyện muốn nói với người.
Lăng Dụ Triết lúc này cũng đã ngà ngà say rồi, khi anh ngước mắt lên nhìn cô thì lại thấy thấp thoáng phía sau lại là hình ảnh của Tống Giai Âm. Đây cũng là lý do duy nhất mà Lăng Dụ Triết giữ cô lại, vì gương mặt của cô có vài nét với người bạn gái đã mất của anh. Cái ánh mắt dịu dàng và nụ cười cưng chiều kia đã khiến cho Hà Mật giật mình, còn không đợi cô nói gì thì Lăng Dụ Triết đã nhào đến ôm lấy cô trong sự kinh ngạc.
- Âm Nhi... Em đây rồi, cuối cùng cũng tìm thấy em rồi.
Hai chữ "Âm Nhi" đã làm cho Hà Mật phải tỉnh táo, hóa ra không phải anh đang ôm cô, mà anh đang tưởng tượng đến Tống Giai Âm và ôm cô? Nghĩ đến đây thì Lăng Hà Mật đã dùng hết sức để đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn là lực bất tòng tâm. Bất chợt, trong khi cô còn chưa biết nên làm gì tiếp theo thì Lăng Dụ Triết đã giữ chặt sau gáy của cô, rồi trực tiếp hôn xuống.
Hai mắt của Lăng Hà Mật trợn lớn, đây là nụ hôn đầu của cô! Vốn dĩ cô muốn để dành nó cho người yêu của cô, tại sao... Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ! Lăng Dụ Triết đã mất trí rồi sao!
Nhưng Lăng Dụ Triết không dừng lại ở đó, sau khi hôn xong thì anh còn trực tiếp đẩy Lăng Hà Mật xuống giường, còn hung hãn xé đi quần áo trên người của cô, hành động thú tính này của anh đã khiến cho cô sợ hãi. Nhưng có lẽ Lăng Dụ Triết đã nhìn thấy giọt nước mắt lăn trên khóe mi của cô, nên anh đã chạm lại, còn dịu dàng hôn lên mi mắt của cô, nói:
- Đừng sợ... Âm Nhi đừng sợ, có anh đây, anh sẽ bảo vệ em... Mãi mãi bảo vệ em.
- Lăng Dụ Triết! Cha mau tỉnh táo lại đi, con là Hà Mật, không phải mẹ!
Nhưng men rượu cộng với sự nhớ nhung quá độ đã làm cho Lăng Dụ Triết mất đi lý trí, hiện tại trước mắt của anh là Tống Giai Âm chứ không phải Lăng Hà Mật! Hơn nữa sau thời gian xa cách thì anh đã rất muốn ở bên cạnh cô ấy, để tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào này.
- Lăng Dụ Triết! Lăng Dụ Triết!
Mặc kệ cho Hà Mật gào khóc đến khan cả cổ, thì Lăng Dụ Triết vẫn liên tục hôn lên cổ, sau đó là di chuyển xuống bầu ngực của cô, hành động thú tính của anh đã làm cho Lăng Hà Mật sợ, nhưng cho dù cô có dùng hết sức để đẩy anh ra, thì anh cũng chẳng có chút xê xích nào. Trái lại còn khơi lên ngọn lửa dục vọng trong người của anh, bất lực... Hà Mật quyết định buông xuôi.
Mặc kệ cho Lăng Dụ Triết chà đạp và giày xéo thân thể của mình, cô vẫn nằm yên ở đó và không hề phát ra âm thanh nào, tâm can của cô bây giờ đã hoàn toàn chết lặng... Người cha đáng kính của cô... Gia đình ấm áp của cô... Đã biến mất rồi... Bây giờ chỉ còn lại những cơn ác mộng, nhưng cơn ác mộng từ chính người mà cô luôn tôn sùng nhất!
Cô hận! Cô hận Lăng Dụ Triết tại sao lại đối xử với cô như vậy!
Cô hận! Cô hận năm đó Tống Giai Âm và Lăng Dụ Triết đã đưa cô đến Lăng gia tàn ác này!
Cô hận! Cô càng căm hận chính bản thân tại sao lại không nhớ gì về chuyện năm đó!
Cuối cùng, sau một trận kịch liệt thì Lăng Dụ Triết đã nằm xuống bên cạnh cô, còn dịu dàng ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, cười nói:
- Âm Nhi, thật may khi em đã quay lại...
Nhưng anh đâu biết rằng, chính câu nói này của anh đã làm cho Lăng Hà Mật tổn thương rất nhiều, cũng từ chính thồ khắc này mà hình tượng của anh trong lòng cô đã tan vỡ... Giống như trái tim của cô bây giờ vậy, nó đã tan vỡ thành những mảnh vụn và không thể nào chữa lành.
Gần hai giờ sáng, Lăng Dụ Triết cảm thấy có chút khát nước nên đã ngồi dậy và có ý định lấy nước uống, nhưng bỗng nhiên anh lại có cảm giác ấm áp ở bên cạnh, đã lâu rồi anh chưa cảm nhận được sự ấm áp đó nên cũng đã đưa mắt sang xem. Giật mình khi nhìn thấy người con gái ở bên cạnh không phải Tống Giai Âm, mà lại chính là Lăng Hà Mật!
Không chỉ vậy mà hai mắt của cô còn trợn trắng và nhìn chằm chằm lên trần nhà, anh vỗ vỗ đầu để tỉnh rượu, thì hình ảnh mây mưa của anh và cô lại hiện lên trong đầu của anh, mặc kệ cho sự van xin nài nỉ, nhưng anh vẫn nhất quyết làm cho bằng được, cuối cùng thì chính anh đã biến cô con gái nuôi của mình thành ra như vậy.
- Hà Mật...
Lăng Hà Mật nghe thấy giọng nói của anh liền đưa mắt sang nhìn, sau đó liền ngồi dậy, cầm lấy quần áo đã bị xé tơi tả rồi đứng dậy, nói:
- Con về có được chưa?
- Hà Mật... Cha...
Không đợi Lăng Dụ Triết nói hết lời thì cô đã một thân không mảnh vải che thân mà đi ra khỏi phòng của anh, vào đến phòng của mình thì Lăng Hà Mật mới ngồi bệch xuống dưới sàn nhà... Khóc không thành tiếng!