Edited by Raine Wu
-----------
“Tự làm tự chịu, trách ai được đây?”
Giọng nói giễu cợt của Hứa Thanh phát ra từ trong điện thoại: “Hay giờ mày đi nói với mọi người là tui giả bộ đó, tui không hề thích học một chút nào hết nên đừng bắt tui phải đọc sách nữa.”
Nghiêm Diệc Sơ đang ngồi chéo chân bên trong ghế treo, trở mình làm Hứa Thanh không nhìn thấy được sự khinh khỉnh của cậu: “Mày bớt nói nhãm đi má.”
Hứa Thanh lạnh lùng hừ một tiếng: “Mày có cơ hội tiếp cận trai đẹp, cơ hội tốt như vậy mà không chịu nắm bắt, không thì tao với mày đổi với nhau đi, tao rất sẵn lòng.”
“Kêu mày cùng điểm danh một trăm ngày nghiên cứu tiếng Anh, cuối tuần gặp ở thư viện mà mày cũng sẵn lòng nữa sao?”
“Thôi, không phải mày cũng nói là thằng trai đẹp kia cũng giả bộ giống mày sao. Tao thấy người ta nhiều nhất cũng là thử mày một chút, chọc mày nên đừng nghĩ nhiều nữa.” Hứa Thanh không quá quan trọng việc này.
Vừa dứt lời, trước khi Nghiêm Diệc Sơ phản bác thì hắn đã nói tiếp: “Nếu mày không thích thì từ chối đi, chẳng lẽ người ta còn muốn học với mày sao—”
……
Nghiêm Diệc Sơ bối rối mím môi.
“Còn không phải tại mê sắc đẹp người ta nên trong lòng chộn rộn sao, hứ!” Hứa Thanh tổng kết hành vi mấy ngày nay của Nghiêm Diệc Sơ.
“Giờ chuyện như vậy rồi thì tính sao đây?”
Nghiêm Diệc Sơ tránh đề cập đến động cơ của mình nên muốn nói dối cho xong.
Hứa Thanh cười trên nỗi đau của người khác: “Tới đâu hay tới đó đi, biết đâu một ngày nào đó ngươi ta vạch trần mày thì tới lúc đó tính tiếp thôi.”
Biết hỏi Hứa Thanh cũng chẳng giải quyết được gì nên trong lòng Nghiêm Diệc Sơ rất khó chịu, sau khi cúp máy cậu lại ngồi trong ghế treo trầm tư về cuộc sống một lúc lâu.
Cuối cùng, cậu phát hiện ra rằng chỉ có thể tới đâu hay tới đó vậy.
Nhức đầu thật.
Nghiêm Diệc Sơ lướt chơi chơi điện thoại thì lục thấy hai bức ảnh ngày đó chụp lén Cận Sầm.
Bức ảnh tuy không quá rõ nét nhưng vẫn không làm bớt đi vẻ đẹp trai ngời ngời của chàng nam sinh kia.
Cậu nhìn vài phút rồi tự thuyết phục mình, coi như trả thù lao cho sắc đẹp ngờ ngờ của anh đẹp trai, không phải chỉ học thôi sao, chuyện này đối với cậu rất đơn giản thôi.
Lúc này, Bắc Thành đã vào đêm.
Mấy ngày nay, Nghiêm Diệc Sơ cực kỳ bận rộn, tuy không đầy màu sắc như lúc ở Bắc Thành nhưng cũng đặc biệt thú vị.
Hiếm khi cậu thấy mình thực sự là học sinh cấp ba, lo lắng cho việc học của mình và bạn bè, tìm mọi cách để lên mạng, thỉnh thoảng lại tỏ ra ngốc nghếch trước mặt người khác.
Nghiêm Diệc Sơ nếm chút mùi rắc rối ở tuổi thiếu niên, cảm thấy mùi vị như nhau nhưng miễn cưỡng thì cũng có thể xem như một trải nghiệm cuộc sống.
Cậu thở dài, quyết định chấp nhận hiện thực.
Rửa mặt xong, xóa đi những hơi bẩn thỉu ở quán net trên người, Nghiêm Diệc Sơ chui vào chăn bông đi ngủ.
Nói cho cùng thì bất luận lúc Nghiêm Diệc Sơ ở Xuyên Thành làm rắn địa phương, ăn chơi phóng khoáng, khoác lên mình vẻ trưởng thành thì cuối cùng cậu vẫn là một chàng thiếu niên mười mấy tuổi. Cậu không cần lo kế sinh nhai, chưa bao giờ gặp thiên tai nhân họa nên cho dù gặp bất kỳ hoàn cảnh nào cũng chỉ cần một giấc ngủ là xong.
Một giấc ngủ thẳng đến trời sáng.
Mạng lưới giao thông chằng chịt ở Bắc Thành theo ánh nắng đông dần lên, thức giấc sau giấc ngủ gục, nhịp sống hối hả của thành phố lặp lại một cách cứng nhắc. Tiệm bánh bao phía dưới khu dân cư mở cửa bán sớm, nhóm lao động thành phần trí thức phải tăng ca cuối tuần đang vội vã bước đi, cầm trên tay chiếc di động mới nhất tích góp mua được, xách theo túi bánh bao chay để tranh thủ ăn lúc chen chút trên tàu điện ngầm.
Đối với nhiều người mà nói thì khoảng thời gian thiếu niên đi ngủ có thể tùy ý lãng phí thời gian, cũng chẳng mất bất kỳ khoản tiền nào, ví như chủ quán bánh bao bốn giờ mở cửa, ví như vị công nhân nào đó muốn được thưởng chuyên cần của năm.
Giống như tuổi trẻ của Nghiêm Diệc Sơ, hoặc tuổi trẻ của Cận Sầm, trong cuộc sống không hề có phiền muộn gì cả.
Mảnh sân thu cúc đẹp nhất trong khu đại viện là nhà của Cận Sầm.
Sầm Cốc Vũ dậy sớm đi chăm sóc cây cối, sau khi làm hết những việc trong sân, bà cảm thấy có chút mệt.
Hôm nay trời quang mây tạnh, quả là thời tiết đẹp hiếm thấy.
Bà liếc nhìn bầu trời rồi nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi.
Bà đi vào bếp hâm nóng lại nồi cháo kê nhỏ, rồi kêu bảo mẫu đi vào trong nhà gọi một lớn một nhỏ đang ngủ chảy ke vào ăn cơm.
Cháo kê bưng ra phòng ăn vẫn còn nóng, hiếm khi thấy hai cha con Cận Sầm và Cận Chấn Quốc giống nhau, còn đang ngái ngủ cùng đi xuống.
Cận Sầm luôn chú ý hình tượng của mình trước mặt người khác. Áo sơ mi được ủi phẳng phiu, quần đồng phục vừa người cùng một ít nước hoa mùi gỗ đều là những cách thể hiện nho nhỏ không cần diễn đạt thành lời. Ngay cả khi gặp Trần Nghị hay Kỳ Dương, cậu ta đều ở trong phòng tút tát bản thân lại trước khi xuất hiện.
Chỉ khi ở nhà mình, cậu ta mới bước xuống nhà với bộ dạng đầu xù tóc rồi, mặc áo ngủ, mang dép lê.
Việc nấu ăn đó giờ trong Cận gia đều do một tay Sầm Cốc Vũ quản lý, buổi sáng luôn là cháo ngũ cốc hoa màu cùng với món ăn kèm, thỉnh thoảng sẽ là khoai lang hoặc bắp. Cận Sầm với Cận Chấn Quốc ăn suốt mấy năm nay, lúc đầu có chút đau khổ nhưng dần dần cũng đành chấp nhận.
Vị trí của Sầm Cốc Vũ trong Cận gia luôn ở đỉnh kim tự tháp, bà đã quyết định bữa sáng thì cũng không ai dám phản đối.
Trong lúc ăn sáng, chuyện Cận Chấn Quốc uống quá nhiều rượu bị Sầm Cốc Vũ chỉ trích.
Cận Chấn Quốc nghiện rượu, những năm trong quan trường ông uống rất nhiều nên khi đến tuổi trung niên không thể tránh khỏi bị ‘ba cao’*, Sầm Cốc Vũ bắt ông không được uống quá nhiều rượu nên tủ rượu trong nhà được kiểm soát rất chặt chẽ.
*Bệnh ‘ba cao’: Tăng huyết áp, tăng mỡ máu, tăng đường huyết.
Ngờ đâu, hôm qua ông uống quá nhiều lại bị Sầm Cốc Vũ bắt gặp.
Một Cận Chấn Quốc địa vị cao, luôn kiêu ngạo mà giờ đây bị Sầm Cốc Vũ nói đến nhức cả đầu, thỉnh thoảng lại liếc qua Cận Sầm, hy vọng con trai có thể cứu mình.
Cận Sầm bình tĩnh ăn bữa sáng của mình mà không đoái hoài gì đến ánh mắt cầu cứu của ba mình.
Sau khi Sầm Cốc Vũ nói xong dưỡng sinh kinh cho Cận Chấn Quốc, bà quay sang Cận Sầm.
Cận Sầm tự giác ngừng tay, thẳng lưng.
“Nghe Kỳ Dương nói kỳ này con được hạng nhất đại hội thể thao của trường phải không?” Sầm Cốc Vũ lộ vẻ hài lòng: “Phải như vậy, còn trẻ mà cả người như héo tàn, ngày nào cũng trong phòng học đến mị người ra thì cũng học thành đần độn mất thôi. Đừng ngại thể hiện mà không làm, tuổi nào làm việc đó, tham dự đại hội thể thao của trường cũng rất tốt đấy, sau này còn có cái để mà nhớ.”
……
Cận Sầm bóp chặt đũa, biết ngay Kỳ Dương về sớm một ngày nên nhiều chuyện mà kể cho Sầm Cốc Vũ nghe, cậu ta âm thầm ghim trong lòng chuyện của Kỳ Dương.
Sầm Cốc Vũ cười nói tiếp: “Kỳ Dương còn cho mẹ coi video con chạy nữa, những lời cổ vũ kia viết cũng hay lắm.”
……
Cận Sầm ghim chết chuyện của Kỳ Dương.
“Phía sau con là Diệc Sơ đúng không? Nó chạy cũng rất nhanh đấy, giống phong thái của ba con với chú Nghiêm năm đó.”
Cận Chấn Quốc lạnh lùng hừ một tiếng: “Năm đó Nghiêm Hạ Quy đâu có chạy qua tôi.”
Sầm Cốc Vũ lườm ông: “Ông ngoại trừ chạy ra thì có hơn được gì người ta đâu?”
……
Cận Sầm nghĩ đến việc bị Nghiêm Diệc Sơ đè đầu trong kỳ thi giữa kỳ nên giống Cận Chấn Quốc im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cháo.
Ở nhà, đơn giản chỉ là cùng Sầm Cốc Vũ chăm sóc hoa cỏ, nói chuyện phiếm với nhau.
Qua ba giờ rưỡi, Kỳ Dương cùng Trần Nghị dọn đồ đạc rồi qua nhà Cận Sầm.
Hai người đứng trước cửa nhà Cận gia vẫy tay dữ dội với Cận Sầm, vẻ mặt xanh xao, xem ra về nhà bị hành không ít.
Sầm Cốc Vũ tiễn Cận Sầm ra đến cửa, nhìn Kỳ Dương Trần Nghị rồi dặn dò.
“Đừng lúc nào cũng ăn đồ bên ngoài, biết không?”
……
Cả ba im lặng lắng nghe, rồi lại nghe thấy lời của Sầm Cốc Vũ nói: “Mấy đứa chơi thân với Cận Sầm, dì cũng muốn thằng nhóc này giúp đỡ cho Diệc Sơ nhiều một chút, không biết nó có phải âm phụng dương vi hay không.”
Bà nghiêm mặt: “Tiểu Dương tiểu Nghị, mấy con cũng phải nghe lời dì.”
Trần Nghị vội gật đầu: “Con biết mà dì Cốc Vũ, thứ bảy tụi con còn đi thư viện với nhau nữa.”
Ngay cả Trần Nghị và Kỳ Dương nổi tiếng khó dạy từ nhỏ mà đứng trước Sầm Cốc Vũ cũng giống như những con tôm chân mềm.
Cả ba sau khi cùng nghe xong những lời khuyên bảo thì cũng bắt đầu lên đường trở về trường.
Ra khỏi đại viện, hai người Kỳ Dương Trần Nghị như muốn ngã quỵ.
“Mệt xỉu, mẹ tao đưa cho tao canh thập toàn đại bổ, tao mà không ra ngoài chắc nổ tung mà chết mất…” Trần Nghị vuốt bụng mà mặt vẫn còn lộ vẻ sợ hãi: “Nghe tao vào lớp thi đua hóa, thiếu điều muốn cho tao ăn não bạch kim luôn ý.”
Mong con thành tài mong muốn của bất kỳ người cha mẹ này trên thế giới này, ngay cả những gia đình dễ như Kỳ Dương cũng không ngoại lệ, hắn cũng tỏ vẻ khó nói.
Cận Sầm liếc nhìn Kỳ Dương.
Ánh mắt u ám nhìn Kỳ Dương làm hắn nổi cả da gà.
Hắn vội vàng xua tay: “Đừng nhìn tao như thế, dì ghê gớm như thế nào mày cũng biết rồi đó, tao mà không giao gì ra thì sao mà qua ải được chứ?”
“Lão đại, lần sau mày đừng để tao về một mình nữa, kinh khủng quá trời ơi!”
Ba bà má của ba gia đình ngồi lại với nhau hệt như tam đường hội thẩm, bắt Kỳ Dương khai tuốt tuồn tuột, dò hỏi sạch sành sanh.
Ba người Cận Sầm lên đường trở về nhà của mình, trong lúc đó Nghiêm Diệc Sơ từ từ tỉnh dậy.
Lại là một giấc ngủ đến chiều, cậu ngồi dậy rồi ngáp, việc đầu tiên làm lại mở điện thoại lên xem.
Một đống tin nhắn trong Wechat.
Bảng xếp hạng cho lớp thi đua đã có từ lâu nên bây giờ các nhóm Wechat đều đã được thiết lập. Giáo viên trong nhóm đã đăng tài liệu học của tuần sau, nhiều học sinh đang tích cực thảo luận.
Nhóm Wechat ‘Bắc Nhất F4’ mới thành lập không lâu cũng có mấy tin nhắn mới.
Trần Nghị: Thầy tiểu Nghiêm, trưa mai đi ăn cơm nhé!
……
Ăn cơm.
Nghiêm Diệc Sơ sờ bụng, xẹp lép.
Cậu nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi đi úp mì.
Mặc kệ tin nhắn của Trần Nghị, cậu vào phòng khách mở TV ra, chọn phim rồi vừa ăn vừa xem.
Nghiêm Diệc Sơ quyết định giả chết.
Dù sao ngày mai học xong cũng sẽ lập tức trở về, cho nên bọn họ không phải đặc biệt đi kiếm cậu ấy chứ?
Đối với Nghiêm Diệc Sơ, khoảng thời gian còn lại của ngày chủ nhật cậu muốn làm gì thì làm, không giống như nhiều học sinh khác phải cặm cụi làm bài tập về nhìn. Bài tập của cậu luôn được làm xong ở trong trường.
Sau khi ăn uống no nê, cậu nằm ườn ra trên sofa rồi mở điện thoại.
Đăng nhập tài khoản Wechat khác, kêu Từ Dịch Bình rằng cậu định chơi Vương giả vinh diệu.
Từ Dịch Bình nói đội xe của mình đúng lúc thiếu một người.
Đội vương giả năm hàng xe có hai tinh diệu và ba vương giả, trong đó Nghiêm Diệc Sơ có hạng cao nhất.
Trong game, Nghiêm Diệc Sơ chưa bao giờ thích nói chuyện nên cậu trong đội thường hay tắt mic.
Nhưng điều này không có nghĩa là người khác không nói.
Lầu dưới là Đạt Ma, tên ‘Nhìn bố mày làm gì’.
Đạt Ma
Nghiêm Diệc Sơ ngửi có mùi không đáng tin cậy ở đây.
Từ Dịch Bình lấy cho cậu Gia Cát Lượng, Nghiêm Diệc Sơ vui vẻ nhận lấy, trò chơi cập nhật thành công.
‘Nhìn bố mày làm gì’ bắt đầu nói chuyện.
“Tống Úc, đội xe của mày được không đấy, sao tao nhìn ai cũng không quen hết vậy.”
……
Giọng nói có chút quen tai.
Từ Dịch Bình chat riêng với Nghiêm Diệc Sơ trên Wechat.
Nan Bình: Sơ ca, đây là đội xe chúng ta.
Người bị ‘Nhìn bố mày làm gì’ nhắc đến mở miệng nói.
“Trần Nghị, mày đừng nói nữa, cho một chỗ xe cũng được rồi, nếu không cút về trung học số một của mày đi.”
……
Gì? Trần Nghị?
Nghiêm Diệc Sơ dừng tay một chút.
“Ơ ơ, thằng Tống Úc này, nói ngon vậy, mốt đừng kêu Sầm ca dắt mày bay nhá.”
……
“Cười xỉu, mày là Cận Sầm hả? Sầm ca là đùi lớn, còn mày thì không!”
Nam sinh Tống Úc kia giọng có chút châm biếm: “Ai ôm đùi ai ta!”
Trần Nghị tức chết.
Hắn đang ngồi sofa trong phòng khách, Cận Sầm với Kỳ Dương từ chối lời mời chơi game của hắn, làm hắn phải đi tìm người khác.
Khi còn bé, Tống Úc còn đi sau đít hắn mà giờ vô thực trung càng ngày càng có triển vọng, ngoại trừ Cận Sầm thì ai cũng không lọt vô mắt.
Nếu không phải Tống Úc chơi giỏi, lại còn có chơi qua thì ai mà muốn dây dưa với người của Bắc thực nghiệm chứ!
Trần Nghị lẩm bẩm thao tác nhân vật của mình.
Trần Nghị chơi với đội xe của Tống Úc mấy lần nên Trần Nghị cũng có chút quen với ID thành viên, nhưng hôm nay những người này không có ấn tượng gì. Đặc biệt là cái người tên ‘Một cái cây’ kia còn chưa gặp qua.
Hắn bắt đầu trò chơi mà trong lòng hoài nghi.
Lúc đầu Trần Nghị còn định chơi làm một loạt chiêu đánh cho sưng mặt của Tống Úc.
Ngờ đâu… khi hắn định múa thì có người đã ra tay trước.
“Triple Kill!”
……
Tay cầm quạt lông vũ, đầu đội mũ tơ xanh của Gia Cát Lượng, skin của Vũ Lăng nương nương tiên quân bị ‘Một cái cây’ chơi cho bầm dập.
Đội xanh đối phương ba người bị ‘Một cái cây’ một người một người giết giết.
Sau khi nhìn thấy một con ngựa lao theo, ‘Một cái cây’ bắt đầu màn siêu phàm của mình.
Đều là hạng vương giả, ai mà không có chút thao tác chứ?
Có thể đi lại tự nhiên trong chiến trường gió tanh mưa máu thì không phải trâu bò thì là quá hiểu nhân vật của mình rồi.
Sau khi Nghiêm Diệc Sơ biết có Trần Nghị trong nhóm thì không những muốn ở lại mà còn nổi lên tính hiếu chiến. Cậu vẫn còn nhớ hôm ở quán ăn cạnh thư viện, chính Trần Nghị đã làm cho cậu chịu đựng nỗi đau chết một cái cùi bắp như vậy.
Dù hiện tại Trần Nghị không biết ‘Một cái cây’ là ai nhưng việc thể hiện sự xuất sắc mờ ảo này làm cho cậu cảm thấy thoải mái.
Nghiêm Diệc Sơ nhìn màn hình cười khẩy.
Đạt Ma bị vây đánh, cứu hay không cứu nhỉ? Tay của ‘Một cái cây’ xuất chiêu cuối rồi bình thản rời đi.
Sau khi Đạt Ma bị đánh chết, cậu bình thản quay lại, tiện tay gom mấy cái ‘đầu lâu’.
Sướng.
Nghiêm Diệc Sơ vui rồi.
Mặt Trần Nghị xanh lè.
Thạch anh vỡ nát, game over.
Trên màn hình điện thoại của Trần Nghị xuất hiện logo chiến thắng nhưng hắn lại không cảm nhận được bất kỳ niềm vui chiến thắng trong game chút nào cả.
Nhớ đến hình ảnh ‘Một cái cây’ thấy hắn chết không cứu lại còn bình thản gom ‘đầu lâu’ làm hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn nhấp vào hồ sơ của ‘Một cái cây’.
Gia Cát Lượng đời thứ mười Xuyên thành.
Má!
Trần Nghị đau răng rồi.
Không được, sao giống đánh không lại vậy?
Bên trong nhóm truyền đến tiếng cười của Tống Úc đang cười trên nỗi đau của người khác: “Haha, bạn nào của Dịch Bình cũng đều rất trâu bò nha.”
……
Trần Nghị sao có thể để Tống Úc cười nhạo như vậy được?
Hắn lập tức lấy điện thoại chạy lên lầu, gõ cửa phòng Cận Sầm.
Cận Sầm không biết đang làm gì, nhíu mày liếc hắn.
Trần Nghị đưa điện thoại cho cậu ta, tắt mic rồi làm nhờ vả: “Lão đại, thằng Tống Úc nó cười nhạo trình độ thi đấu của chúng ta kìa.”
Cận Sầm không hề bị dao động.
Cậu ta hờ hững vạch trần: “Là chế giễu mày chứ ha? Đừng tùy tiện gom vô cả nhóm như vậy.”
Trần Nghị làm tư thế hai mắt rưng rưng: “Lão đại, giúp tao lần này đi… đời này tao nguyện làm trâu làm ngựa cho mày!”
Cận Sầm cạn lời.
Cậu ta cầm lấy điện thoại của Trần Nghị, bên kia hỏi hắn có chơi tiếp hay không.
Trần Nghị nhanh chóng mở mic lên rồi hét lên: “Tới đây!”
Sau đó, hắn tắt mic đi.
Thấy Cận Sầm giống như sẵn sàng giúp đỡ hắn nên Trần Nghị đứng sau Cận Sầm ậm ừ nói: “Cái thằng ‘Một cái cây’ không biết lai lịch ra sao, tao mới nhìn qua gì mà Gia Cát Lượng đời thứ mười Xuyên thành, lại còn giành ‘đầu lâu’ với tao nữa!”
Cận Sầm nhìn ID kia không nói lời nào.
Rất nhanh, ghép nhóm thành công xong vô game.
Trần Nghị nhìn chằm chằm màn hình, lúc thấy Gia Cát Lượng đối diện bị cấm thì trong lòng cười sung sướng.
“Há há! Cho thằng điên này đi!”
……
Nghiêm Diệc Sơ nheo mắt. Cậu nhìn thấy avatar Gia Các Lượng bị ban, gõ vào điện thoại. Ý muốn thể hiện trước mặt Trần Nghị càng ngày càng mạnh.
Cậu không quan tâm lấy thằng jungle mặc kệ có ai muốn chơi hay không.
Click vào Lộ Na*, khóa lại rồi áp dụng skin của Tử Hà tiên tử.
Lộ Na
Anh Sơ của cưng sẽ biểu diễn cho cưng chiêu Nguyệt Hạ Vô Hạn.
-----------------------
Raine: Chủ nhà chưa chơi Vương giả vinh diệu, những thuật ngữ trong game đều được dùng dựa theo sự hiểu biết có hạn của chủ nhà nên không chắc là đúng thuật ngữ trong game này.