- ----------
Trời tháng mười Bắc Thành dần bước vào thu.
Trường trung học số 1 tọa lạc ở thành phố cổ Bắc Thành, trường cũng được tu sửa lại nhiều lần và có vẻ như đã không còn hợp với khu dân cư thấp tầng cũ nát xung quanh nữa. Là trường trung học tốt nhất Bắc Thành, không còn nghi ngờ gì khi trung học số 1 là trường giàu nứt đổ vách với các tòa nhà giảng dạy chức năng khác nhau cùng các tầng tổng hợp vô cùng đầy đủ trang thiết bị.
Mỗi ngày đến trường, Nghiêm Diệc Sơ đều phải đạp xe từ khu dân cư đến trường.
Cây ngô đồng hai bên đường rụng lá tạo nên một khoảng vàng rực, từng lớp từng lớp mờ ảo. Chiếc lốp xe đạp chạy trên những chiếc lá rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh giòn giã.
Mỗi lần đại hội thể thao trường, học sinh đều chưa lấy lại tinh thần học tập sau khi đại hội kết thúc, nhưng sau đó những kỳ thi cử sắp đến làm cho bọn họ phải quay lại với hiện thực.
Nghiêm Diệc Sơ đạp xe mà trong đầu như có vô số bông gòn thấm nước, căng đến đau.
Từ trước đến nay cậu luôn thám thính trước khi đến lớp.
Còn kém hai phút đến giờ tự học, Nghiêm Diệc Sơ mới cầm đồ ăn sáng của mình bước vào lớp.
Lúc này trong lớp gần như đầy đủ, ai ai cũng nghiêm túc cúi đầu học tập, không ai chơi điện thoại.
Trung học số 1 Bắc Thành không kiểm tra điện thoại di động, có thể đem điện thoại vào trong lớp miễn là đừng để giáo viên thấy thì sẽ không sao. Theo lý mà nói thì đây là lúc tâm trí học sinh đang dao động, vậy mà lại không có một ai làm việc riêng.
Nguyên nhân là do kỳ thi thứ hai của lớp thi đua sắp đến.
Lớp thi đua mỗi môn chỉ nhận 40 người, đây là lớp ít người nên sự cạnh tranh luôn rất khốc liệt. Mười học sinh đứng đầu trong kỳ thi giữa kỳ có thể được vào thẳng, còn các học sinh còn lại đều phải thi qua.
Ngày hôm qua, Nghiêm Diệc Sơ đã được giáo viên gọi đến để nói về vấn đề này.
Sau một buổi tối suy nghĩ, cậu quyết định chọn môn Lý, Hóa trong số bốn môn Lý, Hóa, Sinh, Toán để tham gia cuộc thi.
Hóa học là bởi vì cậu giỏi môn đó.... Còn Vật lý thì, tuy rằng Nghiêm Diệc Sơ không muốn thừa nhận điều đó nhưng vì có Cận Sầm nên cậu có chút muốn tham gia.
Cuộc thi sẽ bắt đầu vào chiều nay.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi đại hội thể thao kết thúc. Đáng lẽ thứ sáu là ngày được mong đợi nhất trong tuần, nhưng vì kỳ thi này mà nó trở thành một cái bóng lờ mờ trong lòng nhiều học sinh.
Mọi người học tập chăm chỉ, xem ai cũng là đối thủ cạnh tranh tiềm năng của mình.
Nghiêm Diệc Sơ, người được miễn thi ngồi xuống, lấy bản in tài liệu thi đua vật lý mà Cận Sầm gửi cậu, vừa ăn sáng vừa đọc.
Đại hội kết thúc, chỗ ngồi được sắp xếp lại, người mới ngồi cùng bàn Nghiêm Diệc Sơ lần này là ủy viên thể dục Ngô Thạch Lỗi.
Cậu chàng tự cho là quen thân với Nghiêm Diệc Sơ ngửi mùi đồ ăn sáng trên tay cậu, rồi khẽ nhíu mũi.
"Bánh chiên cuộn* đối diện trường!" Hắn nuốt nước bọt, nhìn một cách thèm thuồng.
Nghiêm Diệc Sơ vẫn bình tĩnh lật trang sau tài liệu.
Tối qua hiếm thấy cậu không đánh game đến tối muộn, đã vậy còn đọc hai trang tài liệu thi đua. Về nhà học hành một chút nên sáng nay giống như gặp báo ứng, bị chóng mặt nhức đầu, cảm giác giống như bị cảm.
Tuy nhiên, Nghiêm Diệc Sơ lại là một người quyết liệt trong việc không uống thuốc khi bị ốm, cho nên cậu không quan tâm chút nào mà vẫn tiếp tục ăn bánh chiên cuộn.
Ngô Thạch Lỗi thấy Nghiêm Diệc Sơ đang xem tài liệu bèn kiềm chế tính háo ăn của mình, tiếp tục dán mắt vào trên bài thi.
Tất cả khối 10 đều đang học hành! Mày có tư cách gì mà phân tán năng lượng dư thừa vào đồ ăn chứ!
Trong một chiến trường không có thuốc súng như vậy, tất cả mọi người đều chăm chỉ không chỉ riêng lớp 10C.
Ba lớp đầu tiên của tầng hai đều hoàn toàn yên tĩnh.
Ở lớp bên cạnh, bầu không khí học tập còn nặng nề hơn.
Những người như Trần Nghị bị ép học đến đỏ cả mắt, sau khi đưa bài thi cho Cận Sầm, hắn định nằm xuống bàn định ngủ bù một chút.
Cận Sầm lấy bài thi của Trần Nghị dùng bút bỏ sửa bài.
Trần Nghị không đến nỗi kém, tư duy hoạt bát, một số câu khó thường có thể làm đúng tám chín phần, nhưng những câu hỏi ở mức độ trung bình lại cẩu thả nên mất điểm không đáng.
Cận Sầm cau mày, trên bài thi Trần Nghị đánh Đúng Sai, cuối cùng tính ra một điểm không đặc biệt tốt cho lắm.
Đặt bài thi lên đầu Trần Nghị – người mà chỉ cần 1 giây đã vào giấc, Cận Sầm thở dài.
Trần Nghị với Kỳ Dương luôn nghĩ rằng cậu ta thường không ôn bài, cũng học cậu ta nước tới chân mới nhảy, như vậy ngược lại dẫn đến bọn họ bị mất kiến thức cơ bản và luôn mất điểm với mấy lý thuyết cơ bản khác nhau.
Nếu như muốn nói đại cho qua chuyện rằng kết quả của Trần Nghị với Kỳ Dương vậy là đã đủ, thế nhưng tự bản thân Trần Nghị càng muốn yêu cầu cao đối với mình, ngược lại Kỳ Dương lại không có như vậy.
Cận Sầm xoay bút, định chờ xong kỳ thi này sẽ nói chuyện với bọn họ.
Buổi sáng, các học sinh chuẩn bị cho kỳ thi cực kỳ căng thẳng, tiết chính khóa cuối cùng buổi chiều chính là kỳ thi lớp thi đua.
Ngô Thạch Lỗi dường như nghĩ rằng Nghiêm Diệc Sơ sẽ giúp mình nên bám vào Nghiêm Diệc Sơ đi ăn trưa cùng nhau.
Nghiêm Diệc Sơ học ngoại trú, do đó buổi trưa có thói quen sẽ ra ngoài ăn trưa rồi về nhà ngủ một chút, cậu bị Ngô Thạch Lỗi bám không tha nên đành đồng ý cùng Ngô Thạch Lỗi đi đến nhà ăn để ăn trưa.
Khai giảng đã hai tháng, số lần Nghiêm Diệc Sơ đến nhà ăn đếm trên đầu ngón tay.
Cậu đi theo Ngô Thạch Lỗi múc cơm, không muốn ăn, ăn đại vài miếng thì ăn không vô nữa.
Ngô Thạch Lỗi tha thiết nhìn cậu, hỏi cậu có thể giúp hắn trong buổi trưa có thể chạy nước rút một chút không.
Ủy viên thể thao này là bạn học đầu tiên trong lớp mà Nghiêm Diệc Sơ nói chuyện, là một người rất vui vẻ nhiệt tình, Nghiêm Diệc Sơ nghe hắn tâng bốc mình hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý một cách nhanh chóng.
Thực ra, Nghiêm Diệc Sơ không có nhiều kinh nghiệm thi đua, cũng không biết làm thế nào để nhanh chóng giúp Ngô Thạch Lỗi, nhiều nhất là sau khi trở lại lớp, cậu sẽ giúp hắn một số câu hỏi, giảng những điểm kiến thức mà Ngô Thạch Lỗi chưa hiểu.
Trước cuộc thi chiều chỉ có một tiết tiếng Anh, hầu như không ai đặt tâm trí vào môn này mà chỉ chăm chăm cho cuộc thi sắp tới.
Giáo viên dạy tiếng Anh cũng nhận thấy sự lơ đễnh của mọi người, nên cuối cùng không dạy lố giờ mà thả cho mọi người xong tiết.
Chuông tan học vừa reo, tiếng loa phát thanh trong lớp cũng vang lên, là giáo viên thông báo về địa điểm thi của lớp thi đua, tất cả học sinh đều nhanh chóng thu vở, một lúc sau thì mọi người gần như đi hết.
Học sinh 'được đặc cách' Nghiêm Diệc Sơ ngồi ở chỗ của mình vươn vai.
Cậu đang định có nên trốn đi sớm không thì tiếng loa lại vang lên.
"Mời em Nghiêm Diệc Sơ lớp 10C, Cận Sầm lớp 10A.... đến phòng giáo viên.
......
Nghiêm Diệc Sơ đang ngáp nửa chừng đành nuốt trở về.
Cậu nghe thấy tên mình và tên Cận Sầm tiếp theo, lại nghe những cái tên phía sau thì biết rằng giáo viên đang đọc tên mười người đứng đầu.
Từ từ đẩy ghế ra, trong lớp giờ phút này không còn ai nên cậu không cần phải giả vờ, bèn uể oải bước ra ngoài.
Mới ra tới cửa thì gặp Cận Sầm.
Nghiêm Diệc Sơ ngay lập tức dừng bước.
Sao mà khéo thế!
Cận Sầm định đi xuống lầu, liếc nhìn cậu rồi không nói gì.
Trong lòng Nghiêm Diệc Sơ vang lên tiếng cảnh báo, cậu lập tức thay đổi tính khí ngổ ngáo của mình, kiểm soát thần sắc trên mặt rồi cẩn thận đi phía sau Cận Sầm.
Từ tầng hai xuống tầng một thật nhanh chỉ cần vài bước chân.
Cận Sầm bỗng nhiên nói.
Giọng nam đầy âm trầm lạnh lùng, âm cuối rất ngắn, nghe như có mùi không thể chối cãi gì được nữa.
"Tài liệu thi đua anh đã đọc chưa?"
......
Nghiêm Diệc Sơ liếm môi.
Không ngờ Cận Sầm còn nhớ điều này?
Cậu lập tức trả lời với một giọng đầy cảm kích: "Coi rồi, coi rồi, cảm ơn cậu."
Cận Sầm "Ừh" rồi nói: "Nếu sau này vẫn còn gặp khó khăn thì có thể kiếm tôi."
Giọng điệu Nghiêm Diệc Sơ rất vui vẻ đồng ý.
Tuy nhiên, trong lòng cậu nhảy lên một nhịp.
Chuyện gì đã xảy ra? Sao đột nhiên Cận Sầm lại bắt chuyện với cậu?
Phải biết rằng nửa học kỳ vừa rồi, cuộc nói chuyện giữa bọn họ chỉ gói gọn trong "Xin chào" và "Tạm biệt".
Đi vào phòng họp nhỏ của phòng giáo viên với Cận Sầm, đứng trước chiếc bàn tròn là một vị giáo viên tuấn tú, cao gầy và rất có phong cách trí thức.
Đây là thầy vật lý của lớp 10A, 10B Thẩm Việt.
Thẩm Việt là một giáo viên nòng cốt, phụ trách dạy vật lý thi đua của trường số 1 Bắc Thành nhiều năm liền.
Trước tiên, ông ấy nhìn Cận Sầm.
Cận Sầm là học sinh tâm đắc của ông, Thẩm Việt mỉm cười rồi vẫy tay với Cận Sầm.
"Cận Sầm, em đến rồi."
Cận Sầm gật đầu chào thầy.
Nghiêm Diệc Sơ bên cạnh cũng nhanh chóng cất tiếng chào thầy.
Mặc dù Thẩm Việt không dạy lớp 10C nhưng cũng biết hạng nhất lớp là ai, dù sao giáo viên lớp 10C cũng đã tự hào về điều đó rất lâu rồi.
Ông ta đẩy đẩy kính, mỉm cười thân thiện với Nghiêm Diệc Sơ.
"Em là Diệc Sơ đúng không?"
Sau lưng cậu là mấy chồng tài liệu theo từng chủ đề được đặt trên bàn.
"Lần này gọi mấy em đến là để gửi cho mấy em tài liệu lớp thi đua của chúng ta vào tuần tới, cuối tuần về xem qua nhé."
"Đây là vật lý." Ông ta đem xấp tài liệu đóng thành cuốn cho Cận Sầm với Nghiêm Diệc Sơ, rồi rút từ bên cạnh tập tài liệu hóa học cho Nghiêm Diệc Sơ.
"Cảm ơn thầy." Nghiêm Diệc Sơ cười thật ngoan, giống như một học sinh tốt.
Thẩm Việt vỗ vỗ vai Nghiêm Diệc Sơ, lộ vẻ tán thưởng: "Thành tích của em rất ổn định, không có trở ngại gì ở tất cả các môn, vật lý và hóa học đều tốt, đã chọn hai môn thì em phải cố gắng nhiều nhé. Thầy rất kỳ vọng vào điều đó."
Nghiêm Diệc Sơ gật đầu như gà mổ thóc.
Thẩm Việt lại nhìn Cận Sầm.
"Em thì cũng không cần phải nói gì nữa, kiếm giải quốc gia đi nhé, giống Diệc Sơ ấy, phải siêng năng không được lười biếng, biết chưa?"
Thẩm Việt quả không hổ là giáo viên lâu năm giàu kinh nghiệm, sau khi dạy nửa học kỳ này, ông ấy đã sớm phát hiện ra rằng Cận Sầm có vẻ chuyên tâm học hành, nhưng kỳ thực lại không dành nhiều thời gian cho việc học.
Lần này Nghiêm Diệc Sơ vượt qua Cận Sầm, trong lòng ông ấy có chút mừng thầm, cảm thấy đây sẽ là động lực cho Cận Sầm.
Sau khi nghe vài lời dạy dỗ của thầy, Cận Sầm với Nghiêm Diệc Sơ ôm đống tài liệu ra khỏi phòng.
Cận Sầm người bị cho rằng làm biếng cùng Nghiêm Diệc Sơ người được cho là chăm chỉ, một trước một sau cùng quay lại lớp học.
Nghiêm Diệc Sơ ôm đống tài liệu dày cộm trong lòng kêu khổ không thôi.
Nghiêm Diệc Sơ mày thấy mày điên chưa! Lại đăng ký hai môn này!
Đã vậy còn hẹn Từ Dịch Bình chơi VR vào thứ bảy này nữa chứ!
Trong lúc đang suy nghĩ để làm sao bớt thời gian cho việc học thì Cận Sầm đang đi phía trước lại lên tiếng.
Đến góc cầu thang, cậu ta dừng lại.
Cận Sầm mặc đồng phục áo sơ mi trắng và quần dài vẫn trông rất gọn gàng, dường như lúc nào cũng thẳng lưng.
Chỉ có chiếc cúc đầu tiên của chiếc áo sơ mi phẳng phiu bị bung ra, để lộ xương quai xanh.
Ánh mắt Cận Sầm bình tĩnh, lại có chút ý vị sâu xa.
Cậu ta nhìn thấy vẻ rối rắm của Nghiêm Diệc Sơ rồi lên tiếng nói.
"Thứ bảy này đi thư viện xem trước tài liệu không?"
......
Nghiêm Diệc Sơ chớp mắt.
Cận Sầm vẫn đang đứng trước mặt cậu.
Đứng thẳng trước mặt cậu.
"Đi, đi thư viện hã?"
Cận Sầm một tay đút túi quần một tay ôm đống tài liệu, gật đầu.
"Lần trước anh muốn tôi chỉ anh, ba tôi mới bảo tôi với anh đi thư viện đấy."
......
Nghiêm Diệc Sơ nhìn Cận Sầm với ánh mắt mờ nhạt, Nghiêm Diệc Sơ suy nghĩ không ngờ lúc hỗn loạn như vậy lại có thể để ý khen ngợi thân hình của Cận Sầm.
Cậu hoảng sợ trước cái nhìn chằm chằm của Cận Sầm, miệng lưỡi có chút khô.
Cậu vô thức liếm môi, ngoài miệng có chút da khô có lẽ hôm nay uống hơi ít nước, có lẽ do cảm nữa.
Nghiêm Diệc Sơ nghe thấy giọng của chính mình.
"Khi nào?"
......
Cận Sầm như đã tính toán trước đó nên trả lời rất nhanh.
"Tám giờ sáng thứ bảy, ở thư viện Bắc Thành."
Nam sinh đứng cao hơn mấy bậc thanh nhìn xuống cậu.
Trong lòng Nghiêm Diệc Sơ đang la hét, đừng đồng ý!
Sau đó lại rất thấp kém.
Gật đầu.
"Được."
Nghiêm Diệc Sơ đồng ý mà trong lòng muốn rớt nước mắt.
Cận Sầm sau khi nghe câu trả lời thì quay người lại.
Đúng lúc Nghiêm Diệc Sơ thở ra, nét mặt thay đổi, cậu ta lại quay mặt đi chỗ khác.
Sắc mặt Nghiêm Diệc Sơ cứng đờ, giọng điệu vừa mới nới lỏng ra một nửa thì đành nuốt xuống.
"Có phiền nếu tôi dẫn bạn theo không?"
Sao mà để ý chứ!
Nghiêm Diệc Sơ lắc đầu nguầy nguậy.
Xem ra Cận Sầm chỉ là để đi học thôi sao?
Nghiêm Diệc Sơ đi sau Cận Sầm mà trong đầu là một đống các suy nghĩ của mình.
Nhưng mà thứ bảy, một ngày thứ bảy đẹp trời tại sao phải học hã?
Cận Sầm, tại sao cậu lại muốn học chứ!
Với tư cách là trai đẹp của Phí Điểm, ngày mai Cận Sầm không phải đi ăn chơi đàn đúm sao!
Cậu có thể đi nhảy với Cận Sầm nhưng không muốn đi ôn bài với cậu ta đâu!
Nghiêm Diệc Sơ khóc không ra nước mắt.
Cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Từ Dịch Bình rằng kế hoạch ngày mai sẽ bị hủy.
Trời đất ơi.
Nghiêm Diệc Sơ cầm tài liệu mà khóe miệng chua xót.
Lúc nào cũng là vác đá đè chân mình mà.