Vương phủ có khách. Vị khách này cũng chẳng xa lạ gì với Phượng Tư. Đó là cháu gái của Giám Sát Ngự Sử Đài, Úc Tự. Khi nghe nhắc đến cái tên này, trái tim Phượng Tư bỗng dưng đau xót. Hắn không kiềm chế được cùng Việt Nhi đến đại sảnh dòm qua một chút. Úc Tự vẫn là thanh tao thoát tục, nói cười uyển chuyển lay động lòng người. Yến Hàn điềm đạm nhìn nàng, đáp lại vài câu. Vì Phượng Tư chỉ dám đứng xa nên không nghe rõ họ nói gì. Đợi nàng đi rồi, hắn mới bẽn lẽn bước vào, muốn hỏi về nàng nhưng không biết nên hỏi từ đâu. Trùng hợp là Yến Hàn lại nói trước:
“Khi nãy có Úc tiểu thư đến xin diện kiến vương phi nhưng bản vương từ chối rồi.”
Phượng Tư kinh ngạc. Sao lại muốn diện kiến hắn? Hắn cứ tưởng nàng ta đến vì Yến Hàn.
Yến Hàn đánh giá hắn một lượt, rồi nói tiếp: “Cái này chính bản vương cũng quá vô tâm rồi. Không nghĩ đến vương phi lại tài năng như vậy.”
Phượng Tư không hiểu: “Ý của vương gia là…?”
“Úc tiểu thư nói từng có vài năm sống tại Bắc Dịch. Người Bắc Dịch đồn đại rằng họ có ba niềm tự hào. Thứ nhất là thảo nguyên bát ngát.”
Điều này Phượng Tư nhìn nhận. Thảo nguyên Bắc Dịch bốn mùa xanh tươi, trải dài vô tận, nơi mà đại bàng có thể tự do sải cánh đến quên cả việc săn mồi.
“Thứ hai là dân tình phóng khoáng.”
Không sai! Ở Bắc Dịch không rườm rà luật lệ như Đại Yến. Phượng Tư sống ở đó thích làm gì thì làm, thích nói gì thì nói, có lẽ vì tùy ý ngang bướng như vậy, nên mới khiến Yến Hàn kiếp trước nhìn không quen. Hắn của bây giờ xem như đã nhập gia tùy tục lắm rồi. Mỗi lần muốn mở miệng đều ngó trước nhìn sau, cân nhắc đắn đo đủ điều mới dám nói. Bất quá, dạo này ở gần Yến Hàn, không khí không còn căng thẳng như xưa, xui nên hắn cũng có phần được sủng sinh kiêu, lắm lúc lại nói năng quên cả suy nghĩ.
“Và thứ ba chính là Thất hoàng tử ngũ quan đoan chính, tinh thông âm luật, đến mức câu hồn mọi nữ nhân trong thiên hạ.”
Phượng Tư chớp mắt. Lại có lời đồn như thế về hắn sao?
“Đêm nay trong hoàng cung có yến tiệc chúc mừng Giám Sát Ngự Sử Đài Đại Nhân ở tuổi bát tuần. Úc tiểu thư là cháu gái ông ta hẳn cũng tham dự, vốn không cần gặp sớm làm gì.”
Phượng Tư nghe vậy liền hiểu là hắn cũng phải đi. Tình huống đúng là có chút trái ngang. Tình địch kiếp trước giờ lại trở thành người ngưỡng mộ hắn. Hoặc là, ngay từ kiếp trước, nàng cũng đã từng ngưỡng mộ hắn, chỉ hiềm nỗi sự ngưỡng mộ này quá nhỏ nhặt khi đứng trước chuyện tình cảm. Nàng đương nhiên phải hy sinh hắn để có được vị trí vương phi mà mọi nữ nhân trong vương phủ này đều ao ước.
Yến Hàn vươn tay chỉ vào trán hắn: “Lại thừ người ra nghĩ ngợi gì?”
“Vương gia, đêm qua ta nằm mộng. Mộng thấy người lại nạp thêm phu nhân. Sáng nay Úc tiểu thư lại đến, không biết có phải là nữ tử trong mộng của ta không?”
Hắn không phải muốn chơi trò thử lòng vẩn vơ. Hắn chỉ đang lo sợ, lo sợ sẽ một lần nữa mất đi Yến Hàn. Hắn từng không có gì để mất, cũng từng không có gì để hy vọng. Nhưng nay đã khác xưa. Hắn có Yến Hàn, có niềm hạnh phúc mà hai người đã cùng nhau vun đắp. Hắn không cam lòng buông tay ra.
Yến Hàn đánh gãy suy nghĩ của hắn: “Vô vị! Chỉ vì một giấc mơ mà nói năng hoang đường.”
Nếu Yến Hàn đã từng ở trong cảnh ngộ của hắn thì sẽ biết câu hỏi này chẳng hoang đường chút nào.
“Dù bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân khác thông minh hơn ngươi, thì ở tại vương phủ này, vương phi chỉ có một. Đó là ngươi. Đi chuẩn bị y phục. Tối nay theo bản vương vào cung.”
Phượng Tư nhoẻn miệng cười gật đầu. Có được lời tuyên bố chắc chắn này của Yến Hàn thì hắn đã thấy nhẹ nhõm phần nào. Có lẽ dư âm của việc từng bị bỏ rơi cho đến giờ vẫn còn đọng lại đâu đó trong tim hắn. Hắn thỉnh thoảng vẫn thấy lo sợ vô cớ…
Yến tiệc trong hoàng cung lúc nào cũng rềnh rang, ca vũ nhiều, món ăn vật lạ nhiều, nhưng lại thiếu đi phần thân tình ấm áp. Phượng Tư ngồi nghiêng về phía Yến Hàn một chút, hỏi rất tự nhiên: “Sao không thấy Đại vương gia và Tam vương gia?” Nếu là trước kia, có cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám xen vào chuyện nhà của Yến Hàn.
Yến Hàn nói nhỏ: “Vì chuyện hành thích, tranh chấp qua lại trước mặt hoàng thượng, đều bị phạt đến Thái điện trông coi nửa năm.”
Ca vũ vừa dứt, lại có tốp khác đi lên. Lần này, người chủ diễn là Úc Tự. Nàng ngồi giữa đóa hoa sen lớn gảy tỳ bà, phong thái khuynh quốc khuynh thành, khiến cho mọi người có mặt đều phải trầm trồ khen ngợi.
Yến Hàn lại nói: “Vốn là điệu múa này nàng ta muốn mời ngươi hợp tấu cùng.”
“Tại sao vương gia lại từ chối?” Phượng Tư trước cũng không quan tâm lắm nhưng giờ lại có chút hiếu kỳ.
“Không muốn ngươi bị người khác nhìn chằm chằm.”
Phượng Tư suýt nữa là phun ra ly rượu vừa uống. Hắn cố nhịn nén xuống, cười đến ủy khuất. Yến Hàn nói ra lời này có lẽ chỉ là vô tình, nhưng hắn lại nghe đến hữu ý. Thật sự là khó đỡ!
Úc Tự trình diễn xong thì bước ra giữa điện. Hoàng đế vô cùng tán thưởng nàng, muốn ban cho nàng một lễ vật, bảo nàng tùy ý chọn lựa.
Úc Tự nghĩ nghĩ rồi nói: “Úc Tự từng có cơ hội đến Bắc Dịch học nhạc, nghe nói Tứ vương phi từ nhỏ đã được mệnh danh là Bát Âm Chi Vương. Không biết Úc Tự có diễm phúc được nghe Tứ vương phi biểu diễn một lần không?”
“Bát Âm Chi Vương?” Hoàng đế và chúng quan đều khó hiểu.
Úc Tự giải thích: “Âm luật vốn được chia làm bát âm gồm thạch, thổ, kim, mộc, trúc, bào, ti, cách; mà mỗi loại âm sẽ có một nhạc cụ đặc trưng. Thạch có khánh, thổ có huân, kim có chung, mộc có ngữ, trúc có tiêu, bào có sanh, ti có cầm, cách có trống. Người đời thường chỉ tinh thông cầm tiêu, nhưng Tứ vương phi lại có thể chơi thành thạo cả tám loại nhạc cụ, hết sức phi phàm.”
Úc Tự đã nói đến vậy, Phượng Tư đương nhiên cũng không thể khước từ nàng trước mặt hoàng đế. Hoàng đế cho người mang đến tám loại nhạc cụ vừa kể trên. Phượng Tư nghĩ Đông Lôi Hạ Tuyết là khúc điệu do Yến Hàn viết nên. Y có lẽ đã từng nghe nhiều người diễn tấu qua, nhưng lại chưa từng nghe từ hắn. Không vì bất cứ ai khác, hắn chỉ vì Yến Hàn, mong muốn vì người mà hắn yêu đem hết tâm lực ra thể hiện.
Phượng Tư lần lượt sử dụng từng loại nhạc cụ để tấu Đông Lôi Hạ Tuyết, một khúc phổ vốn chỉ viết cho Dao cầm năm dây. Đây không phải lần đầu tiên hắn chơi thử nó bằng nhạc cụ khác. Lúc ở hoàng cung Bắc Dịch, hắn còn thử qua trên nhiều loại nhạc cụ hơn thế này, thậm chí đã từng ôm Đông Lôi Hạ Tuyết mà ngủ quên giữa đống nhạc cụ.
Khi Phượng Tư hoàn thành xong màn biểu diễn của mình, ai nấy đều há hốc. Ngay cả những nhạc sư đại tài của Đại Yến cũng chẳng có mấy người làm được như hắn. Úc Tự tinh tế nhận ra: “Đây chính là Đông Lôi Hạ Tuyết trứ danh của tứ vương gia.”
Yến Trọng dương dương tự đắc: “Tứ ca và tứ tẩu vô cùng ân ái a.”
Hoàng đế mắng nó: “Trẻ nhỏ sao có thể nói ra lời này?”
Yến Trọng im miệng nhưng vẫn nhìn Phượng Tư cười híp mắt. Yến Tần lại như có gì đó xót xa không nói nên lời, chỉ cúi xuống uống rượu. Tiệc tan, Yến Tần đến chỗ Yến Hàn và Phượng Tư, hướng Yến Hàn nói: “Tứ ca, đệ có thể nói vài câu với tứ tẩu không?”
Yến Hàn còn đang do dự thì Yến Tần lại nói: “Chỉ là vài câu cũng không thể sao?”
“Bản vương đợi ở ngoài cửa cung.” Yến Hàn đáp ứng rồi khoan thai phất tay áo bỏ đi.
Yến Tần cảm thán hồi lâu mới nói: “Ta sắp rời khỏi kinh thành rồi. Đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta.”
“Vì sao?”
“Phụ hoàng rất vừa ý Úc Tự, muốn để nàng ta trở thành chính phi của ta. Ta đối với nàng ta không có tình cảm, chi bằng sớm rời khởi kinh thành để phụ hoàng từ bỏ ý định. Nếu không, một đạo thánh chỉ giáng xuống, chỉ làm cho cả hai đều khó xử.”
“Úc tiểu thư cũng xem như tài nữ hiếm có. Người không suy nghĩ lại sao?”
“Không có tình cảm chính là không có tình cảm. Ta cũng không ngại thừa nhận. Ta đã có người trong lòng.”
Yến Tần thiết tha nhìn Phượng Tư, rõ ràng là thâm tình vô hạn, lại không thể thốt thành lời. Cảm giác này Phượng Tư rất hiểu, bởi vì nó giống như ánh mắt mà trước đây hắn từng nhìn Yến Hàn.
“Ta từng nghĩ hôn sự giữa ngươi và tứ ca cũng chỉ là một đạo thánh chỉ ép buộc, không ai có quyền phản đối. Thế nhưng ta đã lầm. Có lẽ hai người chính là lưỡng tình tương duyệt. Phượng Tư, tứ ca không phải đối đãi với ai cũng tốt như vậy, nhưng ta hy vọng huynh ấy cả đời này đối với ngươi đều tốt như vậy. Nếu huynh ấy tổn thương ngươi, cho dù ở tận chân trời góc bể, ta nhất định sẽ quay về đưa ngươi đi.”
“Triết Kha!” Phượng Tư đau xót gọi tên y, lại giống như cái lần từ biệt bên sông, không thể hứa hẹn được gì, bởi không muốn mang đến một tia hy vọng hão huyền cho y.
Gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng chớp mắt một cái nhìn lại, thì đã là nhân duyên quen biết hai đời. Trên thế gian không chỉ có ái nhân ly biệt mới đau thương, mà tri âm ly biệt cũng tê tái không kém. Phượng Tư đứng lặng nhìn Yến Tần dần dần khuất xa, một thân cô độc tiều tụy. Hắn bất giác nhớ lại lần đầu tiên họ gặp gỡ, thiếu niên kia mỹ mạo rạng rỡ, tựa như nắng ấm, khiến người vĩnh viễn không thể nào quên được.
Phượng Tư quay ra cửa cung, Yến Hàn đang đứng cạnh xe ngựa, ngẩng đầu nhìn trăng. Phượng Tư chạy đến nhìn theo, giả vờ cười nghịch ngợm: “Vương gia, trăng rất đẹp sao?”
“Ngươi đẹp hơn!” Yến Hàn bước lên xe ngựa, đưa tay cho Phượng Tư đang ngây ngốc ở phía dưới: “Hồi phủ thôi.”
Phượng Tư nắm lấy tay y, mắt sáng hơn cả ánh trăng, đáp: “Vâng, hồi phủ!”
***
“Ta muốn phu quân của ta trong mắt chỉ tồn tại mỗi ta. Ta muốn chàng là chỗ dựa khi ta yếu đuối. Ta muốn giữa bọn ta chỉ có thành thật và tin tưởng. Ta không cần phải diễn kịch trước mắt chàng, cũng không cần phải sợ hãi nghĩ xem chàng đang có tâm tư gì. Dù ta có làm sai thì vẫn muốn ích kỷ được chàng bao che. Ngươi nói, những thứ này vương gia cho ta nổi sao?”
Yến Hàn vừa xem bản công văn vừa nghĩ đến những lời mà Phượng Tư từng nói với Việt Nhi, bỗng ngẩng mặt lên hỏi Đoàn Hưng:
“Ngươi nói xem, một người phu quân bình thường thì sẽ như thế nào?”
Đoàn Hưng nhăn mặt: “Vương gia, thuộc hạ chưa thành thân nên không biết.”
“Vậy phụ thân ngươi thì sao? Ông đối đãi với mẫu thân ngươi thế nào?”
“Thì cũng giống như những cặp phu thê bình thường khác.” Đoàn Hưng nghĩ ngợi rồi nói.
“Đó chính là điều bản vương muốn biết.”
“Thuộc hạ nghĩ là phụ mẫu rất yêu thương nhau. Lúc họ cưới nhau không hề có mai mối, cũng không có sính lễ gì, nhưng cứ vậy mà mà sống bên nhau hơn năm mươi năm, tình cảm lúc nào cũng tương kính không đổi. Lần trước thuộc hạ về thăm nhà còn thấy phụ mẫu cùng nhau cuốc đất trồng rau. Ngược lại nhà Vương lão thúc lân cận thì lúc nào cũng ồn ào. Hai vị phu nhân cứ suốt ngày tranh nhau gia sản, làm ầm ĩ tới mức phải kiện cáo lên quan phủ.” Đoàn Hưng là võ tướng, có sao nói vậy, nửa chữ cũng không hề thêu dệt thêm.
Yến Hàn nghe rồi cho hắn lui. Y khép bản công văn lại, tiến gần lọ sứ đặt họa phẩm, rút ra một ống tranh buộc lụa đỏ đi đến Hỉ Thước Hiên. Phượng Tư không có ở đấy. Yến Hàn hỏi Việt Nhi hắn đã đi đâu thì nó cúi đầu, có chút dè dặt nói: “Trần phu nhân bị mất cây trâm Lung Linh Thất Bảo nghe nói giá trị liên thành, cho người đến gọi chủ tử phân xử. Chủ tử đã từ chối không muốn đi, nhưng Trần phu nhân lại liên tiếp cho người đến gọi nữa, bắt buộc chủ tử phải qua xem thế nào.”
Yến Hàn vào thẳng bên trong Hỉ Thước Hiên đợi Phượng Tư nhưng lại căn dặn Việt Nhi không được báo cho hắn biết. Nửa canh giờ sau, Phượng Tư về tới. Hắn bị Trần phu nhân xoay đến nhức đầu. Chỉ là một cây trâm, mất rồi thì thôi. Vương phủ nào phải không có thứ khác đền cho nàng, lại gào khóc inh ỏi bắt hắn phải tra xét từng người một, còn kinh động cả bốn vị phu nhân còn lại. Cuối cùng phát giác ra là bị quạ đen tha lên tổ.
Phượng Tư nói với Việt Nhi trong bộ dạng uể oải: “Thật mệt chết ta đi được. Nghĩ lại nếu năm đó ta không đến Đại Yến mà nghe theo phụ vương đăng cơ làm hoàng đế, rồi mỗi ngày phải đối phó với một dàn phi tử thế này thì chắc chưa đến một năm đã mất mạng rồi.”
Việt Nhi nhướn nhướn mày với Phượng Tư. Phượng Tư không hiểu được, cho đến khi nghe Yến Hàn đằng hắng nhẹ mới giật thót cả người. Việt Nhi biết điều lui ra. Phượng Tư lại gần bàn hành lễ với Yến Hàn. Yến Hàn đưa tay miễn cho hắn, thuận tiện lấy cuộn tranh trên bàn giao ra.
Phượng Tư giở cuộn tranh xem, mở to hai mắt ngạc nhiên. Thì ra bản viết tay của Đông Lôi Hạ Tuyết lại được viết trên một bức tranh thủy mặc chứ không phải là cầm quyển như thông thường. Chả trách hắn tìm sao cũng không tìm ra.
“Vương gia, này là tranh người vẽ?”
“Ừ!”
“Này là chữ người viết?”
“Ừ!”
“Vương gia thật tài! Người không biết đàn nhưng vẫn có thể sáng tác được khúc khổ tuyệt luân thế này.”
“Nịnh bợ! Bản vương chỉ cần hiểu cách vận hành của âm luật thì muốn sáng tác gì lại không thể?”
Phượng Tư cuốn lại bức tranh háo hức nói: “Ta dám thề với trời đất đều là lời thật lòng của ta cả. Vương gia, người tặng khúc phổ này cho ta được không?”
“Đã mang đến cho ngươi, bản vương sẽ không lấy lại.” Phượng Tư vui mừng nhào hẳn lên người Yến Hàn. Còn may là Yến Hàn vịn tay kịp vào bàn, nếu không đã bất ngờ cùng hắn ngã khỏi ghế ngồi.
“Hồ nháo!” Y giữ tay hắn lại cho khỏi loạn động, hỏi: “Những vị phu nhân kia làm ngươi khó chịu sao?”
“Các nàng cũng không có gì, chỉ là nói nhiều một chút. Ta làm quen dần chắc sẽ ổn thôi.”
“Vậy cũng tốt, sau này các nàng giao cho ngươi quản. Còn nữa, sổ sách chi tiêu hàng tháng trong phủ trước nay đều do Tô quản gia kiểm kê và phân phát, cuối tháng bản vương chỉ xem qua cho có lệ. Tô quản gia đã hầu hạ bản vương từ khi bản vương còn là đứa trẻ nên bản vương vô cùng tin tưởng vào lòng trung thành của ông. Từ tháng sau, bản vương bảo Tô quản gia chỉ cần đưa sổ sách cho ngươi xem là đủ, đỡ cho bản vương phải hao tâm nhiều.”
Phượng Tư nghe xong liền rụng rời tay chân: “Vương gia, ta không có bản lĩnh lớn như vậy.”
Yến Hàn cười nhàn nhạt: “Bản lĩnh ngươi bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu. Nếu có lỡ làm sai, bản vương ích kỷ bao che cho ngươi là được. Ít nhất bản vương vẫn làm nổi chuyện này.”
Phượng Tư bất động như pho tượng, mím môi chần chừ hỏi: “Mấy lời nói nhăng nói cuội trước đây của ta, vương gia nghe hết rồi phải không?”
“Đã nghe! Bản vương lại không nghĩ đó là lời nhăng cuội.”
“Vương gia, ta…”
Phượng Tư muốn nói thật ra chỉ cần Yến Hàn ở bên hắn, y không làm gì cả thì hắn vẫn hạnh phúc. Nhưng mà, chưa kịp nói đã thấy choáng váng rồi ngất xỉu trong lòng y.
Khi Phượng Tư tỉnh lại, trời đã chập tối. Trong căn phòng của hắn bỗng dưng lại có rất nhiều nến đỏ. Hắn lạ lùng ngồi dậy, liền sau đó thấy Yến Hàn từ ngoài bước vào, môi hơi cong lên, tâm tình dường như vô cùng tốt: “Đã tỉnh?”
“Ân! Vương gia, sắp có yến tiệc gì tại vương phủ sao?”
“Theo quy cũ của Đại Yến, vương phi hoài thai thì phải thắp nến đỏ ba ngày liền để cầu phúc.”
“À,” Phượng Tư gật gật, gật xong trố mắt ra: “Ta có thai sao?”
“Bản vương còn người vương phi thứ hai sao?”
Phượng Tư thu lại dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, cũng cười: “Này thì không rồi.” Nhưng mà hắn cười chưa lâu bỗng ủ dột: “Thai này cũng chưa hẳn là bé trai.” Lỡ như hắn sinh ra bé gái thì có phải lại bị thất sủng nữa không?
“Bản vương thích long phượng đều có đủ.”
“Ý của vương gia là…”
“Vương phi đừng giả vờ nghe không hiểu.”
“…”
Ba năm sau, Phượng Tư ngồi trong mái đình nhìn cặp long phượng của hắn và Yến Hàn tung tăng chạy chơi trong vườn. Yến Hàn giờ đã trở thành Thái tử, bởi vì hoàng đế nằm bệnh liệt giường nên y thay mặt ông coi sóc cả chuyện triều chính. Năm vị phu nhân ngoại trừ Tầm Vân ra thì vẫn như xưa, vừa nói nhiều vừa hay tranh giành. Họ đã yên phận với chuyện Yến Hàn sẽ không qua đêm tại chỗ họ nữa, nhưng lại đổi sang tranh giành quà vặt hàng tháng, lần nào cũng phiền Phượng Tư phải đi phân xử. Phượng Tư từng nói với Yến Hàn, cũng chỉ là nói đùa cho có: “Nếu vương gia lại nạp thêm vị phu nhân nào thích nói nhiều nữa thì chính là lấy mạng ta.”
Yến Hàn bóp cằm hắn hỏi: “Không tin bản vương? Bản vương và ngươi sẽ thế này mãi. Cho dù sau này bản vương trở thành Thái tử, hay xa hơn nữa nắm giữ được cả thiên hạ, thì bên cạnh bản vương vẫn chỉ có ngươi, không dung nạp thêm một ai khác.”
Việt Nhi từ xa mang bánh đến cho nhị vị tiểu điện hạ rồi xin phép Phượng Tư dẫn họ về phòng thay đi y phục dính đầy mồ hôi. Yến Hàn từ triều trở về, cầm theo một cuộn giấy Tuyên Thành trong tay.
“Vương gia, đó là gì?”
Yến Hàn trải cuộn giấy ra bàn cho Phượng Tư xem. Lại là bức tranh thủy mặc bên trên ghi chép một khúc điệu. Yến Hàn nói: “Đây là phần hạ của Đông Lôi Hạ Tuyết. Bản vương vừa mới hoàn thành liền đem đến cho ngươi. Ngươi là người đầu tiên nhìn thấy.”
Phượng Tư sờ vào từng nét chữ trên tranh, xúc động ngẩng mặt: “Vương gia, phần hạ này là viết vì ta sao?”
“Vẫn biết ngươi yêu thích mã đầu cầm. Bản vương đã dựa theo tiết tấu mã đầu cầm mà soạn nên phần hạ.”
Yến Hàn gọi hạ nhân đi lấy mã đầu cầm cho Phượng Tư. Phượng Tư dựa theo khúc phổ kéo một đoạn, cực kỳ nhập tâm đến không thể rời tay. Vừa kéo dứt, Phượng Tư không nhịn nổi hồi hộp hỏi Yến Hàn: “Vương gia, ta chơi thế nào?”
Yến Hàn nhã nhặn gật đầu: “Rất hay!”
“Nếu mà khúc phổ này được lưu truyền ra bên ngoài, hẳn sẽ giống như phần thượng của nó, khiến cho người người si mê.”
“Ai nói bản vương sẽ để cho người thứ ba nhìn thấy? Khúc phổ này chỉ có bản vương và ngươi biết là đủ.”
Phượng Tư nghe như vật này chính là thứ ước định cho sự gắn kết giữa họ, trong lòng ấm áp vô tận. Nếu vậy, hắn sẽ độc chiếm nó. Từ nay về sau, chỉ một mình hắn nhìn qua, chỉ một mình hắn có thể chơi cho Yến Hàn nghe mà thôi.
Yến Hàn nói thêm: “Ngươi có hiểu vì sao tên khúc phổ là Đông Lôi Hạ Tuyết?”
“Ta từng nghĩ có lẽ vì những âm điệu đẹp đẽ này vô cùng hiếm hoi, giống như tiếng sấm giữa trời đông, lại như tuyết rơi giữa mùa hè, là kỳ cảnh mà nhân gian trăm năm khó gặp được một lần.”
Yến Hàn lắc đầu, đọc một bài thơ cổ ra:
Thượng da,
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt. (*)
Phượng Tư sững sờ, là ý nghĩa này sao? Hắn trước nay lại chưa từng nghĩ đến.
“Đã hiểu?” Yến Hàn hỏi.
“Đã hiểu!”
Phượng Tư cười như gió xuân tháng ba, tình ý miên man khó kể xiết. Kiếp này của hắn xem như đã viên mãn bội phần.
Hoàn
(*) Trời hỡi
Ta nguyện cùng người yêu nhau
Mệnh dài không cắt đứt
Đến khi núi không còn gò
Nước sông cạn kiệt
Đông có sấm chớp
Hạ có mưa tuyết
Trời đất hợp lại
Mới dám cùng người chia lìa
Tám loại nhạc cụ:
Khánh
Huân
Chung
Ngữ
Tiêu
Sanh
Cầm
Trống