“Có phải chủ tử làm gì chọc giận vương gia rồi không? Kể từ lần nhập cung trước tới nay, vương gia sao mãi vẫn chưa ghé thăm chủ tử?”
“Y đến cũng được, không đến cũng không sao.” Phượng Tư thản nhiên nói. Phải hy vọng thì mới có thất vọng. Y đối với Yến Hàn đã tuyệt vọng rồi nên căn bản chẳng biết thất vọng là gì.
“Nhưng mà…” Việt Nhi lí rí trong miệng. “Mọi người đều nói là chủ tử thất sủng.”
“Đắc sủng hay thất sủng với ta đều không quan trọng.” Phượng Tư vẫn chuyên tâm lau, cứ như chẳng gì đá động được tới hắn.
Việt Nhi khác hắn, cúi đầu buồn bã đến sắp gãy cả cổ: “Nghe nói mấy vị phu nhân khác ngày nào cũng tranh nhau đem canh bổ đến cho vương gia. Chủ tử, hay là chúng ta học theo bọn họ đi. Phải gặp mặt nhiều thì mới vun đắp tình cảm được.”
Phượng Tư vươn tay cú đầu Việt Nhi một cái nhẹ: “Lời này là ai dạy ngươi? Trẻ con thì chỉ nên lo việc trẻ con. Tình cảm của người lớn ngươi hiểu được bao nhiêu chứ?”
Việt Nhi xoa đầu gào lên không phục: “Chủ tử, Việt Nhi hiểu nhiều hơn người đó nha. Bây giờ Hỉ Thước Hiên của chúng ta như vườn không nhà trống vậy. Người không chịu đi lấy lòng vương gia thì sau khi xài hết của hồi môn hoàng thượng cho, chúng ta sẽ không có gì để ăn mất.”
Phượng Tư lại lau mã đầu cầm tiếp và nói: “Chủ tử của ngươi tài hoa đầy mình, dù sau này bị đuổi khỏi vương phủ vẫn sẽ nghĩ ra cách kiếm tiền về nuôi ngươi. Ngươi nếu có thời gian nhiều lời thì đi làm chút trà sâm cho ta đi.”
Việt Nhi càu nhàu quay đi, vừa ra cửa đúng lúc đụng phải Tô quản gia. Tô quản gia cười nó: “Tiểu hài tử, đi đứng cho cẩn thận vào kẻo ngã.”
Việt Nhi thấy Tô quản gia đến rất mừng rỡ, vội nắm tay ông kéo vào trong. Nó biết Tô quản gia là người của vương gia: “Chủ tử, Tô quản gia đến rồi.”
Phượng Tư hờ hững hỏi: “Vương gia có gì muốn sai bảo ta?”
Tô quản gia biến sắc: “Vương phi, xin đừng nghĩ xấu cho vương gia, cũng không phải là ý tứ sai bảo gì đâu. Đêm nay là Trung Thu, theo lý thì mọi người nên cùng nhau ngồi xuống ăn chén chè trôi nước. Ta báo một tiếng với vương phi trước rồi còn đi mời những vị phu nhân khác nữa.”
Phượng Tư vẫn chuyên tâm lau đàn. Tô quản gia sợ hắn không biết rõ nên nói thêm: “Trong vương phủ có đến sáu vị phu nhân.”
Phượng Tư dừng tay, đặt mã đầu cầm sang giường khẽ thở dài. Sáu vị phu nhân này hắn đều biết. Năm trong số đó còn rất ghét hắn, kể ra so với Yến Hàn cũng chẳng kém hơn là bao. Bọn họ cho rằng hắn là nam nhân mà còn đi tranh giành nam nhân với họ, là một chuyện vô cùng ghê tởm. Chỉ có một người, Tầm Vân, thì khác xa một chút. Tầm Vân là gian tế của Yến Luân phái đến bên cạnh Yến Hàn. Yến Hàn biết rõ nên trước giờ cũng chưa từng chung giường với nàng. Tầm Vân không lưu tâm mấy, có thể vì thấy hắn đồng cảnh ngộ nên cũng hay lui tới hỏi han. Nàng từng nói không được Yến Hàn sủng hạnh là phúc của nàng. Ít nhất nàng được yên ổn sống ở Nhã Lan Cư, không lo bị Yến Luân làm khó vì thất trách.
“Ta hơi mệt, không muốn đi. Ngươi chuyển lời đến vương gia và các vị muội muội khác giùm ta.”
“Vương phi, vương gia có dặn rằng người không được phép vắng mặt. Nếu người vắng mặt…” Tô quản gia không thể nói thẳng ra là Yến Hàn sẽ trách tội hắn, bèn tìm lời vòng vo: “vương gia ắt sẽ không vui. Tiệc đoàn viên nếu vương gia không vui thì mọi người đều không vui.”
Lại uy hiếp hắn sao? Cũng không rõ là gọi hắn đến vì lý do gì nhưng bắt buộc hắn phải đi.
“Được, ta nhớ rồi.”
Tô quản gia vừa đi, Việt Nhi đã hí ha hí hửng tìm một bộ y phục đẹp mắt cho Phượng Tư, quên béng cả chuyện làm trà sâm. Phượng Tư thấy nó vui như vậy nên không nói gì, đến tối đứng yên cho nó thử hết bộ này đến bộ khác. Không phải vì hắn cao hứng, mà vì nó thật cao hứng, tạm thời hắn không muốn làm cho nó thất vọng. Thử xong, Phượng Tư chỉ dẫn theo Việt Nhi đi tham gia tiệc.
Lúc Phượng Tư đến, ca vũ đã biểu diễn được một lúc. Hắn lướt mắt nhìn phải trái, mỗi bên ba bàn, đều là chỗ ngồi của các vị phu nhân. Từ, Trần, Lý ba vị phu nhân này ngồi bên phải; Dương, Khả và Tầm Vân ngồi bên trái. Vậy còn chỗ của hắn? Trước kia hắn chưa từng tham gia loại tiệc như vậy. Hắn đến gần thì Yến Hàn còn hận không kịp đuổi hắn đi nơi khác, nói gì đến việc chủ động mời hắn dự tiệc?
Phượng Tư ngây ngốc một lúc, bất quá hắn nghĩ rằng có thể kéo dài thời gian, bèn hành lễ với Yến Hàn: “Ta có chút không khỏe nên đến muộn, thỉnh vương gia trách phạt.”
Yến Hàn ngồi ở chiếc bàn giữa đài cao hỏi xuống: “Đã gọi đại phu xem qua chưa?”
“Thế thì không cần, có lẽ tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi.”
“Đến đây!” Yến Hàn đơn giản ra lệnh.
Phượng Tư nheo mắt, tiến lên trên đài. Việt Nhi khép nép đi sau lưng hắn.
Khi đến gần bàn, Yến Hàn đột nhiên vươn cánh tay ra giữ lấy cổ tay Phượng Tư. Phượng Tư bình tĩnh hít sâu nhưng Việt Nhi bị dọa đến xanh mặt.
“Không cần căng thẳng, chẳng qua là muốn ngươi ngồi bên cạnh bản vương.”
Phượng Tư miễn cưỡng ngồi xuống. Cũng giống như ngày hôn lễ, bàn tay Yến Hàn nắm lấy hắn vô cùng chặt, khiến hắn đau đến tận xương tủy. Đây là muốn thị uy, chứ không phải cử chỉ yêu thương gì.
Yến Hàn rót một ly rượu đưa sang Phượng Tư: “Vương phi, ngươi đến trễ, bản vương dung túng ngươi thì sẽ không công bằng với những người khác. Ly này ngươi uống phạt đi.”
“Được!” Phượng Tư cầm ly lên uống cạn.
Khả phu nhân hướng hắn giảo hoạt cười duyên: “Vương phi, nếu người không khỏe, cứ để bọn muội bồi vương gia là được, sao còn phải gắng sức đến đây?”
Dương phu nhân cũng xen vào thể hiện: “Khả muội muội nói đúng, sức khỏe của vương phi vẫn là quan trọng nhất.”
Từ phu nhân không bỏ qua cơ hội mỉa mai hắn: “Phải đấy, thường ngày vương phi cũng đâu có hầu hạ vương gia, bọn muội thì đã hầu hạ quen rồi.”
Phượng Tư không phải kẻ ngốc. Hắn mà từ chối được thì đã chẳng đời nào đến đây cho các nàng lấy ra làm trò đùa. Không phải hắn không có năng lực trấn áp các nàng, chỉ bởi một nam tử đi so đo với nữ nhân thì quá là hẹp hòi. Hắn cười trừ, lấy tĩnh chế động.
“Xem các nàng nói thì hình như bản vương đã lạnh nhạt với vương phi, vậy thì đêm nay bản vương sẽ lưu lại chỗ vương phi.” Yến Hàn nói xong hớp một ngụm rượu. Bên dưới một tràng yên lặng há hốc.
Phượng Tư run rẩy, liều mạng giựt tay ra khỏi Yến Hàn. Hắn giả vờ ho khan, phải tự cứu lấy chính mình: “Ta cũng rất muốn hầu hạ vương gia nhưng thân thể yếu ớt thế này thật không tiện. Huống chi, ta vẫn chưa rõ có phải là nhiễm phong hàn hay không? Vì nghĩ cho sức khỏe của vương gia, xin vương gia hãy lưu lại ở chỗ các muội muội khác.”
Việt Nhi ở cạnh nghe vậy lén kéo tay áo hắn một cái. Đây là cơ hội ngàn năm có một, sao hắn lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
Trần phu nhân lên tiếng: “Vương gia, lời này của vương phi không sai. Lỡ như vương gia nhiễm phải phong hàn, chuyện triều chính sẽ tính thế nào đây?”
Lý phu nhân cũng không nhịn được nói: “Vương gia xin hãy nghĩ cho sức khỏe của mình.”
“Ra là vậy!”
Yến Hàn giơ bàn tay bị Phượng Tư giựt ra lên cao, nhìn một lúc, lại không nói thêm gì. Chưa từng có ai dám cả gan từ chối y. Cho dù là những khuê tú danh môn ngồi dưới kia, chỉ cần y yêu cầu, đều chủ động sà vào lòng y vô điều kiện. Một hoàng tử man di lại dám ở trước bao nhiêu người khiến cho y mất mặt, nếu không phải chán sống, thì chính là chưa biết qua mùi vị chịu giáo huấn là gì.
Tiệc tan, trừ Tầm Vân ra, năm vị phu nhân khác đều chờ đợi xem Yến Hàn đêm nay sẽ ở lại chỗ của ai. Yến Hàn hướng Tô quản gia: “Ngươi đi chuẩn bị một chút.”
Tô quản gia chưa hiểu lắm, hỏi lại: “Ý của vương gia là…?”
“Bản vương không thích nói hai lời.”
Đôi chân của Phượng Tư vừa đứng lên liền mềm nhũn ra. Không nói hai lời? Đây là ám chỉ y vẫn qua đêm ở chỗ hắn sao?
Tô quản gia gật gù đi chuẩn bị. Các vị phu nhân khác ngơ ngác nhìn nhau, chưa hiểu sự tình thế nào. Yến Hàn quay lại nhìn Phượng Tư: “Vương phi, ngươi hiểu ý của bản vương không?”
Phượng Tư câm lặng, muốn nói nhưng lại thôi. Yến Hàn thật sự muốn qua đêm ở chỗ hắn rồi.
Vừa về đến Hỉ Thước Hiên, Việt Nhi vui mừng như bắt được vàng, căn dặn mọi người quét dọn cẩn thận đón vương gia. Tô quản gia dẫn vài nhũ mẫu đến phụ giúp Phượng Tư tắm rửa và thoa lên dược liệu cần cho chuyện chăn gối. Phượng Tư mải mê nghĩ cách nên cũng không bận tâm nhiều đến bọn họ. Tới lúc bọn họ làm xong, hắn chỉ được mặc mỗi một tầng áo mỏng, ngay cả dây thắt lưng cũng buộc rất lỏng lẻo. Hắn thấy không quen nên đợi bọn họ đi rồi liền mặc thêm áo vào, gấp gáp gọi Việt Nhi nói: “Mau! Đi pha trà quế cho ta!”
Việt Nhi thắc mắc: “Vương gia sắp đến rồi, người còn tâm tình uống trà sao?”
“Nhanh lên, phải pha xong trước khi vương gia đến.”
Việt Nhi chẳng hiểu gì cả, mơ hồ làm theo yêu cầu của Phượng Tư. Trà vừa pha xong, Phượng Tư nhấp môi một ngụm, rồi bảo Việt Nhi đem toàn bộ khay trà dọn đi. Chưa đầy vài phút, cổ họng hắn bắt đầu khô khan khó nuốt. Việt Nhi dọn sạch quay lại, thấy hắn lăn lộn trên mặt sàn thì hoảng hốt, lớn tiếng gọi người tới. Phượng Tư cố gắng nắm lấy tay Việt Nhi thều thào: “Nhớ kỹ, không được nói về việc ta uống trà quế.”
Hắn bị dị ứng với quế chi, lúc nhỏ từng bộc phát một lần, chỉ có phụ vương và các huynh tỷ hắn biết. Sau này hắn luôn kiêng cử rất thận trọng, không còn để tái phát thêm lần nào nữa.
Đại phu đến, có hỏi qua về việc ăn uống của Phượng Tư nhưng Việt Nhi không nhắc đến trà quế, chỉ nói mấy món thông thường khác.
Ở Lễ Tư Viện, Đoàn Hưng dâng lên một bản danh sách cho Yến Hàn rồi nói: “Đây là tên những người bị liên lụy trong vụ án Đổng tri phủ. Sau khi Đổng tri phủ bệnh chết, hoàng thượng rất thịnh nộ, ra lệnh phải điều tra đến tận gốc rễ mọi chuyện, lôi cả những bằng hữu hay thân thuộc nhiều năm của Đổng tri phủ ra gán tội biết mà không báo. Một số bị tịch thu gia sản, số khác nặng hơn bị lưu đày biên hoang.”
Yến Hàn đọc xong lấy làm lạ: “Sao không có tên Đổng Thế Hiền trong đây?”
Đoàn Hưng đen mặt nói: “Vương gia, hoàng thượng nói Đổng Thế Hiền là văn sĩ hiếm có đương thời, sẽ không cấu kết tác loạn với phụ thân y nên đã giảm tội cho y, chỉ đưa vào cung làm nô dịch. Tuy nhiên, gặp lúc nhị vương gia trị thủy trở về, thấy vừa mắt Đổng Thế Hiền, đã xin hoàng thượng ban Đổng Thế Hiền cho mình coi như phần thưởng.”
Yến Hàn chợt cười lạnh như hiểu ra: “Bị nhị ca nhìn trúng, sợ rằng cũng không sống được quá ba tháng.”
Đoàn Hưng đồng tình: “Trước đây khi ngũ đại tài tuấn đến kinh thành, nhị vương gia đặc biệt ưu ái giữ lại Côn Thăng bên cạnh, không cho về Lữ Châu. Sau đó, chỉ tầm hai tháng, trong phủ nhị vương gia truyền tin ra là Côn Thăng bạo bệnh qua đời. Vương gia nói đúng, Đổng Thế Hiền đáng thương kia chắc không tránh khỏi số phận như Côn Thăng.”
“Mặc kệ nhị ca thế nào, y vẫn còn giá trị lợi dụng. Ngày mai bản vương có hẹn với y đi du hồ. Ngươi sắp xếp đi.”
Tô quản gia đột ngột chạy tới, chưa kịp thở hết hơi đã nói: “Vương gia, vương phi xảy ra chuyện lớn rồi.”
Yến Hàn ngạc nhiên: “Không phải vừa nãy rất khỏe sao?”
“Cái này nô tài không rõ. Đại phu nói vương phi bị dị ứng nặng, trên cổ và mặt nổi đầy chấm đỏ, nhưng lại chưa tìm ra căn nguyên. Có thể là do thức ăn, cũng có thể do chưa hợp với thủy thổ Đại Yến.”
Yến Hàn nhíu mày, mặt lạnh như cắt nói: “Vậy cứ xem như chưa hợp thủy thổ là được. Không cần điều tra. Bảo đại phu trong vòng ba tháng phải chữa lành. Nếu không đừng mong kiếm sống ở kinh thành nữa.”
Tô quản gia mau lẹ chạy đi truyền tin.
Đoàn Hưng nghĩ nghĩ, hỏi: “Vương gia, ba tháng sau chẳng phải là ngày đi săn của Hoàng gia sao? Người muốn dẫn vương phi theo cùng?”
“Bản vương chính là muốn y theo cùng.”
“Vương gia không còn nghi ngờ vương phi là người của Thái tử sao?”
“Có lẽ bản vương nghĩ nhiều. Y cũng không thần thông quảng đại tới mức vừa đến Đại Yến liền cấu kết bè đảng với Thái tử. Trước mắt, cho vài người theo dõi y thôi là được.”
Yến Hàn chỉ mới dọa sẽ qua đêm ở chỗ Phượng Tư thì Phượng Tư liền bị dị ứng. Không phải lúc khác mà nhằm ngay lúc này. Nếu người này là gian tế của Thái tử, còn lo không leo được lên giường của y, làm gì ngốc đến mức tự tổn hại mình để trốn thị tẩm như vậy? Tuy nhiên, nội giám mà y gài bên người Yến Tần báo lại rằng trong đêm gia yến, Phượng Tư và Yến Tần quả thật có gặp riêng nhau bên bờ hồ. Cứ xem như hiện giờ Phượng Tư chưa phải gian tế thì vì mối quan hệ thân thiết với Yến Tần cũng sẽ có ngày trở thành gian tế. Y phải mượn chuyến đi săn để quan sát thêm động tĩnh của bọn họ.
Phượng Tư hôn mê mấy ngày mới tỉnh, do cổ họng đau rát nên chỉ ăn được chút cháo lỏng. Việt Nhi luôn cẩn thận ở bên chăm sóc hắn. Hắn cũng không buồn hỏi Yến Hàn có đến hay không, bởi vì trong lòng hắn tự có sẵn đáp án.
Phượng Tư tịnh dưỡng độ nửa tháng thì phục hồi, tuy rằng nhìn gương sẽ thấy dung nhan có mấy phần tiều tụy, nhưng chấm đỏ thì không còn nữa. Hắn tự biết cơ thể mình, liều lượng trà quế lúc trước uống vào cũng không nhiều, không đến nỗi phải chữa trị suốt nhiều tháng liền như lúc nhỏ.
Việt Nhi đưa Phượng Tư đi sưởi nắng ngoài hoa viên, nói là sưởi nắng rất tốt cho người bệnh, tránh để da dẻ xanh xao thiếu sức sống. Trong lúc hắn đang ngồi trên ghế lắc, nó cẩn thận bóc từng quả nho cho hắn, cười nói: “Chủ tử, thời tiết hôm nay thật tốt, vừa vặn hoa trà cũng đang nở rất đẹp.”
“Ừ, không khí không tệ. Nếu có thêm tiếng nhạc thì hay quá.”
“Chủ tử chử tử!” Việt Nhi đột nhiên gấp gáp lay hắn dậy. “Vương gia tới kìa!”
Yến Hàn và Trần phu nhân cùng đi thưởng hoa, bắt gặp hắn ngồi trong mái đình liền bước tới.
Phượng Tư lật đật đứng lên hành lễ trước Yến Hàn. Trần phu nhân ôm cánh tay Yến Hàn cố tình ngó sang nơi khác không hành lễ với hắn. Yến Hàn nhìn hắn, vì hắn không bắt bẻ câu nào nên y cũng không thèm nói gì.
Yến Hàn và Trần phu nhân ngồi xuống bàn. Phượng Tư cũng đến ngồi theo. Trần phu nhân căn dặn thị nữ mang trà và quả lê lên.
Yến Hàn hỏi hắn: “Vương phi, sức khỏe của ngươi thế nào?”
Phượng Tư đáp: “Đa tạ vương gia quan tâm, đã khá hơn rất nhiều rồi.”
Hỏi đáp xong, bầu không khí giữa bọn họ lại rơi vào yên ắng. Trần phu nhân vừa vặn gọt xong trái lê, đem một miếng lê dâng đến cho Yến Hàn: “Vương gia thử xem, lê này rất tươi và ngọt.”
Yến Hàn cắn một cái cho có lệ, nhưng vẫn cười khen: “Đúng là rất ngọt.”
“Vương gia, hoa trà mùa này nở to thật. Thiếp nghe Tô quản gia nói đều là giống quý hiếm ở Triện Dương, dùng thuyền vận chuyển về. Quả nhiên thứ gì càng quý hiếm thì càng khiến người ta yêu thích nha.”
“Nếu nàng thích, cứ bảo Tô quản gia mang hết số hoa trà đó đến chỗ của nàng. Vật quý hiếm thì cũng phải có người biết thưởng thức.”
Trần phu nhân bỏ lê xuống, đưa hai tay cầm lấy tay Yến Hàn: “Vương gia, người thật tốt với thiếp.”
Việt Nhi cúi đầu buồn thay cho Phượng Tư. Chủ tử của nó giống như là người thừa ở nơi này.
Phượng Tư không biểu lộ gì, kiếp trước hắn nhìn thấy cảnh Yến Hàn thân mật cùng người khác đã đủ quen mắt lắm rồi. Lúc đầu, hắn còn biết đau xót, ngậm ngùi, nhưng càng lâu ngày chừng nào, trái tim hắn càng chai sạn chừng đó, riết rồi chẳng thể đau đớn được nữa.
Phượng Tư lên tiếng: “Vương gia, ta đã ra ngoài được một lúc, muốn trở về tịnh dưỡng.”
Yến Hàn lại nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm lãnh đạm. Y không trả lời mà nói với Trần phu nhân: “Nàng về trước đi. Bản vương nói vài lời với vương phi rồi sẽ đến chỗ nàng cùng dùng bữa.”
Trần phu nhân gật đầu cùng thị nữ rời khỏi.
Yến Hàn hướng Phượng Tư, nói tiếp: “Ngày mai có một văn sĩ đến phủ ở một thời gian. Ngươi thay bản vương tiếp đãi y.”
Phượng Tư ngạc nhiên, chuyện tiếp đãi sĩ tử sao lại giao cho hắn? Yến Hàn giải thích:
“Phụ hoàng vốn muốn mời văn sĩ này đến kinh thành dạy học cho thập tam đệ và thập tứ muội, nhưng mấy ngày gần đây không đúng lúc, thập tứ muội đang bệnh nặng. Văn sĩ đó chưa có chức tước nên không tiện cho nán lại trong cung. Hoàng đế định sắp xếp một chỗ ngoài cung cho y ở tạm, nhưng y đề nghị đến phủ này. Y nói y là bạn cũ của ngươi.”
Phượng Tư hỏi: “Y tên gì?”
“Bạch Hạc Đình ở Hoài Châu.”
Phượng Tư giật mí mắt. Lúc còn ở Bắc Dịch, hắn đúng là đã giao kết với vô số bằng hữu thiên hạ, nhưng Bạch Hạc Đình tuyệt nhiên không nằm trong số đó. Bởi vì Hoài Châu rất gần với biên giới giữa Đại Yến và Bắc Dịch, Bạch Hạc Đình nghe được không ít lời ngợi ca về Phượng Tư, sợ rằng Phượng Tư sẽ lấn át địa vị của y. Y đích thân đến Bắc Dịch thách thức cầm luật với Phượng Tư. Lần ấy, y thua, lúc đi khỏi ánh mắt nhìn Phượng Tư căm hận quyết liệt, sao có thể gọi là bằng hữu cho được?
“Ta không có người bạn cũ nào như vậy. Có lẽ là y nhận lầm người.”
“Vương phi có vẻ rất chắc chắn?”
Phượng Tư cười gượng: “Bằng hữu của chính mình, ta sao có thể không rõ ràng được?”
Yến Hàn không quan tâm lắm, nói: “Y là gì của ngươi bản vương không cần biết, nhưng phụ hoàng đã ân chuẩn cho y đến đây ở. Vương phi nên tiếp đãi thật tốt, tránh để bản vương phải dính vào những tin đồn không hay.”
Phượng Tư thận trọng suy nghĩ, lời này của Yến Hàn dường như ám chỉ sâu xa.
“Thứ cho ta ngu dốt, thỉnh vương gia chỉ điểm rõ hơn.”
Yến Hàn mặt u ám nói: “Bản vương nghe đồn Bạch Hạc Đình tài năng chỉ tàm tạm, còn phẩm hạnh thì thiếu sót, cử chỉ phóng đãng. Vốn là bản vương không muốn nhận người này vào phủ, nhưng hắn đã nói là bạn của ngươi nên bản vương không từ chối được. Ngươi hiểu phải làm sao rồi chứ?”
Phượng Tư rùng mình, lời này của Yến Hàn như đang đổ hết tội lỗi lên người hắn, do đó y mới giao Bạch Hạc Đình cho hắn, ý muốn hắn tự giải quyết mọi hậu quả. Nếu hắn giải quyết không xong, có lẽ Yến Hàn sẽ tiễn chân hắn đi theo Bạch Hạc Đình luôn một thể.
“Vâng vương gia.”
Trở về Hỉ Thước Hiên, Phượng Tư lên cơn đau đầu. Việt Nhi đút hắn uống thuốc xong, lo lắng nói: “Chủ tử, hay là người nói thẳng với vương gia tên Bạch Hạc Đình đó là kẻ thù của người. Hắn đến để gây khó dễ cho người, nhờ vương gia phân xử giúp được không?”
Phượng Tư cười nó hời hợt: “Việt Nhi, ngươi đánh giá quá cao cân lượng của ta trong lòng vương gia rồi. Khi nãy không phải ngươi thấy rồi sao? Ta gần như chỉ là vô hình đối với vương gia thôi.”
Việt Nhi thở dài: “Vậy phải tính sao đây?”
“Ta không thích rước lấy phiền phức, nhưng nếu phiền phức tự đến tìm, vậy thì tiếp đón thôi.”