Lẳng lặng ngắm bầu trời đêm, đầy trời là sao, tuy là đầu xuân nhưng ánh trăng vẫn treo lên cao, vẫn đẹp không thể tả.
Nhưng lúc này Tề Lạc hắc xì một cái thật mạnh. Ai đó chảy nước mũi chống đối không hiệu quả, bị Âu Dương Nam bất chấp mà lôi về phòng.
Âu Dương Nam mở cửa phòng ngủ, chui ngay vào trong toilet. Theo như quan sát trong đoạn thời gian này của Tề lạc thì đây là thời gian tắm hằng ngày.
Nhưng Tề lạc đáng thương đứng ngoài cửa phòng ngủ lén lút nói thầm --- từ sau khi thổ lộ với nàng thì mỗi khi hai người cùng nhau về phòng thì luôn thấy xấu hổ mà không biết tại sao.
Nhất là khi mình nhìn nàng, bất kể nàng nằm yên trên giường đọc sách hay tư thế ngủ thở đều an ổn, đều khiến mình khó khống chế, tim đập nhanh, huyết áp tăng cao, mặt mày đỏ bừng, hô hấp tăng mạnh... Tề lạc không phải là một kẻ đần, là một người 22 tuổi bình thường có nhu cầu sinh lý, mình không phải Liễu Hạ Huệ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ai cam đoan có ngày mình có làm chuyện kỳ lạ hay không.
Chắc hẳn không thấy người kia quấn quýt mình, thường hay sờ cái bụng béo mập của mình, Tiểu Mạch chậm chạp đi ra khỏi cửa tìm người, lại thình lình nhìn thấy tên đó ngồi ngốc ngoài cửa, vẻ mặt thất thần, không biết đang suy nghĩ miên man gì nữa. Hay là an ủi nàng một tí, vì thế nó lắc lắc cái đuôi, ghé vào chân của nàng, quả nhiên, chiêu này có hiệu quả, tên đó vừa rồi còn thất thần đã ôm lấy mình, đưa lên mặt dụi dụi.
“Ách... mặc dù ngươi là 'anh đẹp trai'. Hơn nữa chủ nhân cũng không cấm, nhưng người ta là một con mèo nhỏ chưa có bạn trai cũng chẳng có bạn gái, ngươi không thể khinh bạc ta như vậy ~ hừ!”
Tiểu Mạch nghĩ vậy thì lập tức chạy ra khỏi ma chưởng của Tề lạc, thuận tiện còn lấy đuôi quét ngang mặt nàng.
“Hứ, tiểu Mạch không phát uy, ngươi còn tưởng ta là Hello Kitty?”
Ai ngờ còn chưa chạy được hai bước đã bị đôi tay dài kia tóm lấy, ôm vào trong lòng, vừa định chui ra thì chợt nghe nàng thở dài khe khẽ.
“Muốn ta đối với ngươi thế nào mới tốt đây?”
“Ách.. đối với ta thế nào mới tốt? Ách... mỗi ngày cho ta bánh chiên thịt cùng thịt gà cuốn là được ~”
Tiểu Mạch đắc ý dào dạt. Đương nhiên, trong tai Tề Lạc chỉ là tiếng kêu meo meo, nàng đương nhiên không biết câu thoại này là nó học được lúc xem “Gia Phỉ Miêu” cùng với Âu Dương Nam.
“Nam...”
Tiếng gọi kế tiếp khiến Tiểu mạch hiểu ra, thì ra tên ngốc này đang nói tới chủ nhân xinh đẹp của mình --- Nam Nam ~ (Tiểu Mạch tự mình đặt tên cho chủ nhân Âu Dương Nam, giống như nàng gọi mình là Tiểu mạch vậy --- đây là cách xưng hô mà cả hai đều tán thành)
“Nè nè ~ tiểu lạc. Ngươi đừng sống trong phúc mà không biết phúc có được không?”
Tiểu mạch đồng chí nói bằng sự căm phẫn từ tận đáy lòng.
“Mỗi ngày sau khi ngươi ngủ, chủ nhân sợ ngươi cảm lạnh nên đắp mền cho ngươi, kẹo sữa trên điểm tâm mỗi ngày là ai chuẩn bị cho ngươi? Thiết ~ tên nhát gan mỗi ngày chỉ biết thở dài thở ngắn ~ muốn yêu thì cứ yêu, than cái gì ~”
Một người một mèo cảm khái với nhau nửa ngày, kết quả là
Tề lạc
--- Tiểu Mạch hôm nay sao vậy nhỉ? Sao lại kêu meo meo meo không ngừng? Chẳng lẽ đó đang hát cho mình nghe?
---- ta xỉu mất.
Tiểu Mạch
--- cái tên ngu ngốc, có nghe ta đang nói không hả ~ ngu đần, ngay cả lời nói của ta cũng không nghe rõ ~ gì hả? Hát? = =|||
---- đổ mồ hôi.
Âu Dương Nam tắm xong nhìn thấy Tề Lạc ôm Tiểu Mạch ngồi ngây ngốc ngoài cửa, si ngốc không biết đang suy nghĩ cái gì, liền đi tới trước vỗ vào vai của nàng một cái “nè ~ kẻ đần, nghĩ gì vậy? Mau vào đi!”
Vì thế Tề lạc liền mơ mơ màng màng đi theo Âu Dương Nam vào phòng.
Âu Dương Nam vừa mới tắm xong chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, chắc hẳn vì có vẻ vội vàng nên nút thắt trên cổ áo còn mở, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, mái tóc đen xỏa dài trên vai, có phần ẩm ướt. Tề lạc mơ mơ màng màng nhìn thấy cảnh này thì không khỏi tỉnh táo mấy phần, len lén nuốt một ngụm nước miếng.
Âu Dương Nam ngồi trên giường cầm một tập thơ, lẳng lặng lật từng trang đọc một mình. Tề lạc đứng một bên há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra tiếng.
Cổ họng khép lại, lại mở ra, lại khép lại... cứ lặp đi lặp lại, mở mở khép khép, nhưng vẫn chưa nói ra câu nào. Ngọn đèn ngủ trong phòng chiếu lên trên người Âu Dương Nam, Tề Lạc ngơ ngác nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng quyết tâm, cố lấy dũng khí mở miệng: “Âu Dương...”
Âu Dương Nam ngước đầu, nhìn Tề Lạc mặt mày đỏ bừng, có chút khó hiểu.
“Hả?”
“Này... này...” Ấp úng nửa ngày, rốt cục nói ra được một câu.
“Tóc... ướt... không tốt với thân thể, tôi... giúp em... giúp em sấy!”
Nói xong những lời này thì giống như lấy hết dũng khí trên người ra, mình sao vậy nè? Đều do 'tỏ tình' gây họa
~”Ừ” Âu Dương Nam buông sách, ngước đầu, lẳng lặng mỉm cười, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tề Lạc trước mặt mình.
Âu Dương Nam ngồi trên giường, nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao ngoài cửa sổ, phía sau còn có thể cảm nhận được hơi ấm --- ấm áp, nàng luôn khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, có thể từ từ hòa tan những người tiếp cận nàng.
Máy sấy vẫn còn vang.
Hai người cứ như vậy một trước một sau ngồi trên giường, Tiểu Mạch chớp chớp con mắt tròn vo nhìn hai người một lát, bởi vì không có tiến triển như mong muốn mà lựa chọn đi nói chuyện với Chu công gia gia (chắc muốn nói tới Trang Chu - nằm ngủ ấy).
“Tề Lạc” Âu Dương Nam dừng một chút, rất bình tĩnh quay đầu lại, nhìn 'kẻ đần' trước mắt mình ----
“Ngươi yêu ta không?”
Tề Lạc sững ra đó, lời bày tỏ như vậy ngoại trừ lúc ở kho hàng ra thì đây là lần đầu tiên.
Buông máy sấy trong tay, Tề Lạc thoáng trầm tư, ngồi bên cạnh Âu Dương.
“Có”
Câu trả lời rất nhẹ nhàng, cũng rất ngắn, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tề Lạc, khóe miệng của Âu Dương Nam hơi nhoẻn, nở một nụ cười, bởi vì bản thân biết đây là lời hứa hẹn của nàng.
Đứng lên, nhẹ nhàng cầm lấy tay của nàng.
Tề Lạc cũng đứng dậy, thuận thế ôm eo Âu Dương, dựa nhẹ đầu vào vai của nàng, năm sát bên tai của nàng, khe khẽ, giống như đang thì thào.
“Tôi yêu em không à? Nhiều đêm khuya yên tĩnh tôi tự hỏi mình vô số lần, thay vì nói là hỏi, chi bằng nói tra khảo, thật lâu trước kia, tôi cũng từng yêu một cô gái, cảm giác yêu đó với yêu em không giống, nói đúng ra thì yêu em là yêu hương thơm trầm tĩnh, mà yêu người đó là sự phản nghịch cùng dụ hoặc lúc tuổi trẻ, bọn ta yêu thích nhau, yêu nhau, nhưng kết cục vẫn như vậy, xã hội cùng gia đình của nàng phản đối để cho bọn ta hoài niệm nhau trong lòng.
Mãi cho đến một buổi tối không sao, nàng chạy tới nhà của tôi. Khi đó nàng đứng bên đường ngoắc tay gọi tôi, tôi cũng mỉm cười... mỉm cười... nhìn váy dài trắng như tuyết của nàng, nhìn vẻ vui sướng khi nàng nhìn tôi, tôi mở ra hai tay chờ đợi thân hình mềm mại của nàng nhào vào lòng... một tiếng phanh chói tai vang lên... nàng lẳng lặng nằm trong vũng nháu, như một con bướm trắng khoác áo hồng, là đẹp như thế... nàng không biết, vào tối hôm đó, tôi chuẩn bị nói với nàng ---- 'tôi yêu em', lời mà tôi hối hận vì chưa từng chính miệng nói với nàng.
Tới khi tôi quỳ xuống đường cái ôm nàng lớn tiếng hô ba chữ đó thì nàng đã vĩnh viễn, vĩnh viễn không nghe thấy... tôi sợ hứa hẹn, tôi sợ một khi hứa hẹn thì sẽ không cách nào làm được... tôi sợ... Tề Lạc chính là một con người yếu đuối như thế, có đôi khi vẫn tưởng, hay là cứ sống như vậy!
Có lẽ đó mới là cuộc sống của tôi, cô đơn, là sự trừng phạt của trời cao đối với tôi, bắt đầu từ lúc đó tôi học được cách ngụy trang ---- mãi luôn là Tề lạc mỉm cười trước mặt người khác... Mãi cho tới khi gặp em vào đêm đó, tôi sợ hãi, sợ yêu. Càng sợ mất em... có lẽ lúc ở kho hàng thì tôi mới chính thức hiểu rõ bản thân mình.”
Tiếng nói càng lúc càng trầm thấp, cảm giác ấm ấm trên vai là nước mắt của nàng.
Âu Dương nhẹ nhàng nâng đầu nàng dậy, quả nhiên, khuôn mặt của nàng vẫn còn nước mắt, ánh mắt hồng hồng, thật giống một con thỏ.
“Ngươi thật sự... Tề Lạc thật sự là gì? Là tên ngốc mà ta biết, là tên đại ngốc không biết nguy hiểm mà vác nhân vật nguy hiểm vào nhà cứu chữa hay sao? Là tên ngốc tuy đôi lúc sai sót nhưng tâm địa thiện lương hay sao?
Âu Dương Nam mỉm cười, nhẹ nhàng lâu mỗi một giọt nước mắt trên mặt nàng.
“Đều không phải” Tiếng nói nghẹn ngào cùng ánh mắt của Tề Lạc đi vào trong lòng Âu Dương Nam.
“Tề Lạc thực sự, là Tề Lạc yêu em.” Đột ngột vươn tay, nắm lấy tay của Âu Dương Nam: “Tôi không muốn hối hận nữa.”
----
Tôi yêu em
---
Chỉ đơn giản như thế, không có lời gì mới mẻ.
Chỉ đơn giản như thế, không có chữ gì mới mẻ.
Chỉ đơn giản như thế, không có người nào mới mẻ.
Chỉ đơn giản nói lên hoa lửa của tình yêu cùng khát vọng trong lòng.
“Ừ” Cũng là câu trả lời đơn giản, nhưng lại nói ra từ người khác: “Nhớ rõ, A Lạc, nếu yêu ta, xin hãy giữ chặt ta!”
Cứ như vậy mà kết thúc viên mãn.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
“Tiểu Mạch!!!” Hao hết sức lực cuối cùng cũng ôm được quỷ gây sự vào trong lòng.
Thoáng cái mà đã qua một năm, từ khi thuận lợi tốt nghiệp đại học y, được giáo sư cực lực đề cử nên đã vào được một bệnh viện danh tiếng làm bác sĩ thực tập.
Cuộc sống, đôi khi đơn giản như thế, có lẽ ngươi mãi không đuổi kịp bước chân của nàng, nhưng khi ngươi muốn từ bỏ nàng, thì nàng sẽ xoay người lại nắm chặt lấy tay của ngươi.
Nàng buông quyển sách trên tay, lẳng lặng quay đầu lại, mái tóc dài màu đen xỏa xuống vai, phân tán trên giường.
Thích nàng, giống như một thứ gì đó không thể thiếu trong cuộc sống, sự tồn tại của nàng giống như hô hấp, có đôi khi không ngủ được thì ngắm dung nhan của nàng, trong lòng nghĩ --- nếu như không gặp nhau thì sẽ ra sao, bỏ lỡ nhau thì sẽ thế nào...
Nhớ từng có lần, hai người ngồi trên xích đu ở vườn hoa nhìn bầu trời sáng lạn mà tự nhiên ban tặng cho chúng ta, ghé sát bên tai nàng lén lút hỏi.
Nàng sững sốt một hồi, sau đó nở nụ cười mà ta quen thuộc.
“Không có nếu như.”
Ta ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của nàng.
“Bởi vì bất kể ngươi ở đâu, ta đều tìm thấy ngươi, cho dù mất thời gian cả cuộc đời này.”
Đúng vậy!!!
Cuộc sống, chỉ đơn giản như thế, bởi vì nàng không có nhiều cái nếu như như vậy.
=== ====== ===
Hạnh phúc, là một chuyện ngọt ngào nhất, nếu xem câu chuyện thuận lợi không mấy khúc chiết của Tề Lạc là truyện, thì sẽ là một truyện thoát khỏi hiện thực, có lẽ là một câu chuyện cổ tích, nên mới có người truy cầu.
Nếu như bắt đầu bằng hạnh phúc, thì hãy để nó kết thúc viên mãn vậy.
- Hoàn -