“Ạch, này...”
Luôn cảm thấy không khí rất quỷ dị
Âu Dương Triết lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Trừng to mắt nhìn hai người ngồi trước mặt.
Đứa nào đứa nấy đều kỳ lạ.
Quan sát cả một buổi sáng
Kết luận
Hai chữ - khác thường!
Ba chữ - rất khác thường!!
Bốn chữ - hết sức khác thường!!!
Tiểu Lạc Lạc luôn ngây ngô hoàn toàn chẳng chút sức miễn dịch nào với tài tranh luận của mình hôm nay cúi đầu tập trung ăn bữa, không nói năng tiếng nào, ngay cả cơ hội nói chuyện ông cũng chẳng có.
Đứa con gái luôn không nói chuyện mỗi lúc ăn cơm của mình không ngờ lại phá lệ nói một câu:
“Ông già, đừng có nhìn chằm chằm vào con nữa!”
Ra sao thì vẫn thấy bọn họ kỳ lạ
Hai người đều cố gắng tránh nhìn nhau
Ngẫu nhiên nhìn nhau
Ngoại trừ đỏ mặt thì lảng tránh ngay
Hôm nay sao thế?
“bùm bùm, bùm bùm,...”
囧 ~ OST sakura - là di động của Tề lạc.
“A Lạc! Là tớ, hôm nay rãnh chứ? Đi dạo phố với tớ được không?”
Không cần suy nghĩ cũng biết, ngoại trừ Mộc Đồng ra thì còn ai nữa, tiếng chuông này cũng do nàng ta bày trò, còn nói: vui vẻ, thật vui vẻ --- mỗi lần vang lên đều khiến người xung quanh “thiện ý mỉm cười“.
Quả nhiên, trong điện thoại còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Minh tử -- tên kia thật không hay ho, mấy năm nay đều bị muội muội bắt nạt. (hoho ~ đoạn này ta bí thật)
“Được được được, ngươi ở đâu? Ta tới đón ngươi!”
Trước đây Tề lạc luôn tìm cách trốn đi dạo phố với mình nhưng hôm nay lại đáp ứng cáp rặp, Tần Mộc Đồng ở bên kia đầu dây cũng hoảng sợ.
“Tớ ở nhà, vậy cậu tới nhé... Anh, anh đừng đi theo... thiệt là... ô hô, anh tớ cũng muốn đi cùng.” Tần Mộc Đồng bất đắc dĩ cười.
“Được được, ngươi dẫn Minh tử theo luôn đi. Lát nữa gặp, bye!”
Nghe thấy Minh tử cũng muốn đi, Tề Lạc thật sự cám ơn trời đất.
--- như vậy thì khi đi dạo phố có thể dời sức chú ý của Mộc Đồng, có ông anh không hay ho đó xem như mình được giải thoát rồi.
Buông điện thoại ra, ngước đầu lén lút nhìn Âu Dương ba ba cùng nét mặt băng sương của Âu Dương Nam.
Thực ra
Gì mà đi dạo phố với Mộc Đồng.
Đây chẳng qua là do bản thân tự tìm cớ lảng tránh Âu Dương Nam mà thôi.
Nhưng không biết tại sao
Trong lòng của mình thấy hơi khó chịu
Bắt đầu từ lần gặp đầu tiên với Âu Dương Nam vào sáng sớm.
Mình giống như đang lảng tránh gì đó.
Âu Dương Triết tươi cười đánh giá Tề Lạc đang nhìn lén lút.
Lại quay đầu nhìn khuôn mặt không vui của cục cưng.
Trong lòng chỉ có một câu.
“Ha ha, xong rồi, bà xã, lần này trong nhà náo nhiệt thật rồi.”
“Âu Dương ba ba, lát nữa con muốn ra ngoài chơi với bạn, nhà mình có xe đạp không?”
“Xe đạp? Tiểu Lạc Lạc, con muốn đ đâu thì bảo Bằng Phi chở được rồi!”
“Ách... chuyện này, Âu Dương ba ba, cháu có thói quen tới trường hoặc đi làm việc bằng xe đạp.”
“Thôi được rồi, lát nữa bảo Bằng Phi lấy cho con một chiếc.”
“Cám ơn Âu Dương ba ba.”
Tề Lạc cười thật vui.
Tục ngữ nói -- vui quá hóa buồn
-- trong hai giây kế tiếp, xem như đây là lần đầu tiên trong đời Tề lạc hiểu được triết lý trong lời nói đó.
“Cục cưng, hôm nay con không có chuyện gì để làm đúng không?”
“Phải.” Âu Dương Nam không ngẩng đầu.
“OK!” Âu Dương Triết liếc mắt nhìn Tề Lạc: “Vậy thì con đi chơi với tiểu Lạc Lạc đi!”
Vừa dứt lời, Âu Dương Triết lập tức cảm thấy hai luồng ánh mắt nóng như lửa đốt xuyên thẳng người mình.
Chùi mồ hôi lạnh trên trán.
Ngượng ngùng mỉm cười.
“Cục cưng, không phải trước đây con luôn muốn đi công viên hải dương sao? Lần này hay rồi, có thể để tiểu Lạc Lạc đi với con!”
Âu Dương Nam buông nĩa.
“Đó là lời nói năm sáu tuổi.” Giọng điệu trước sau bình tĩnh, không chút gợn sóng.
“Thế nhưng...” Âu Dương Triết khổ sở cúi đầu: “Baba luôn không giúp con thực hiện được nguyện vọng đó.”
Nói xong thì rơi mấy giọt nước mắt.
Tề Lạc đứng ở một bên, nàng là trẻ mồ côi từ khi còn rất nhỏ nên nào nhìn thấy cảnh này, Âu Dương baba ngày thường cười hi hi ha ha lại trở nên như vậy.
Không biết tại sao, hai mắt của nàng đỏ lên, nước mắt không biết từ đâu ra chảy trên bờ má.
“Hu hu hu... Âu Dương... cô đi theo đi.”
Âu Dương Nam nhìn một lớn một nhỏ như vậy, không thể không thở dài.
“Ta đi... được chứ”
“Thật không?” Âu Dương ba ba ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bảo bối của mình, lạ là ánh mắt của ông không đỏ, thật không hiểu nước mắt chảy từ đâu ra.
Nhìn thấy bảo bối nhà mình sắp bùng nổ, Âu Dương ba ba lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Đại ca! Phu nhân gọi điện!”
Bằng Phi đứng ngoài nhà ăn cung kính nói.
Lúc này không chuồn thì còn đợi khi nào!
Âu Dương Triết lập tức vọt ra cửa
“Cục cưng, mẹ của con gọi điện, ba ba không thể đi với con ~ con cùng Lạc Lạc cùng bạn của nó chơi vui vẻ! Phải rồi, nhớ uống hết sữa, bằng không sẽ phát dục bất lương...”
Dưới cái nhìn của Âu Dương Nam, Âu Dương Triết thức thời ngậm miệng, chuồn nhanh vào phòng ngủ.