• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cẩm Tú

Giang Tâm Di thấy Bạch Ngôn Sơ có vẻ tức giận, liền lập tức tiến lên ôm lưng của anh, thâm sâu nói: “Ngôn sơ, đừng nóng giận! Em chỉ là sợ anh bỏ mặc em, sợ anh bỏ mặc em và đứa bé trong bụng.”

Bạch Ngôn Sơ sửng sốt trong chốc lát, sau đó dùng tay nhè nhẹ đẩy vòng tay đang vòng quanh người mình ra, xoay người nhìn cô nói: “Tâm Di, anh sẽ không bỏ mặc em và đứa bé trong bụng em. Anh sẽ cố gắng hết sức, giúp em hoàn thành tâm nguyện.”

Giang Tâm Di cúi đầu sửa lại mái tóc rối, trên gương mặt xinh đẹp có chút lo lắng không yên, nói: “Em biết.”

“Em nghỉ ngơi đi. Hai ngày nữa anh sẽ qua thăm em.” Bạch Ngôn Sơ dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại, đặt nó ở trong gạt tàn thủy tinh.

Đang lúc này, Giang Tâm Di đột nhiên đưa tay kéo anh, sau đó cả người nhào vào trong lồng ngực của anh, nhón chân lên ôm cổ của anh, bờ môi dán vào môi anh.

Cô điên cuồng cạy môi anh ra, đầu lưỡi tùy ý thiêu động kích tình của anh.

Bạch Ngôn Sơ đầu tiên là ngẩn người ra, ngay sau đó liền đẩy cô ra, trầm giọng nói: “Tâm Di, lần sau đừng như vậy nữa.”

Đôi mắt lóng lánh của Giang Tâm Di hiện lên tia buồn bã, cắn môi không lên tiếng.

“Chăm sóc mình cho tốt, nhất là thai nhi. Nếu không, chúng ta đều sẽ thất bại.” Bạch Ngôn Sơ nói xong câu này liền quay người rời đi.

Lúc này, Phỉ Dung bưng bát tổ yến nóng hổi đi lên trước nói: “Tiểu thư, tổ yến đã chuẩn bị xong.”

Giang Tâm Di nhìn cô chằm chằm, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Đi ra ngoài! Đừng làm phiền tôi!”

Nói rồi đưa tay cầm điều khiển TV lên hung hăng ném vào người Phỉ Dung. Phỉ Dung bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, liền làm đổ tổ yến hết cả xuống đất!

Giang Tâm Di hung tợn nói: “Stupid! Cầm đồ của cô rồi cút đi mau!”

Phỉ Dung mắt đẫm lệ chạy ra ngoài.

=== ====== ====== ======

Sáng sớm chủ nhật, Du Du ngồi xe do vệ sĩ A Sơn lái đến khu biệt thự Liên Hoa. Nơi này cách trung tâm hương thành khá xa, thế nhưng không khí thanh bình yên tĩnh, thích hợp cho người già tĩnh dưỡng.

Cô thật sự không biết nên nói gì với người vệ sĩ tên A Sơn này, thật không biết sao cha lại chọn hắn làm vệ sĩ cho cô. Miệng đần thì cũng thôi đi, đã thế lại còn đa nghi như Tào Tháo, ngay cả con côn trùng nhr bé bay vào cũng không bỏ qua, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt.

Xuống xe, không quên dặn dò hắn: “Giúp tôi xách đồ vào đi, thấy phu nhân phải hỏi kĩ, hiểu không?”

Thật ra thì dáng dấp A Sơn cũng có chút đẹp trai, cười lên càng đẹp mắt hơn, là loại hình nữ sinh yêu thích. Nghe tiểu thư dặn dò, vội vàng gật đầu: “Vâng” liền xốc hai túi to đựng thuốc bổ đi theo Du Du về phía một căn nhà hai tầng màu trắng.

Ấn chuông cửa, bên trong một người phụ nữ tóc ngắn mở cửa, tầm ba mươi tuổi, thân hình cao lớn. Nhìn thấy Du Du cùng A Sơn đứng ở ngoài, vội vàng hỏi: “Xin hỏi là?”

Du Du cười nói: “Tôi tên là Đường Du Du. Xin chuyển lời lại cho Bạch Phu Nhân.”

Người phụ nữ kia ngẩn người, liền xoay người đi vào. Vài giây sau ra ngoài, mở cửa cho bọn họ.

“Tôi tên là A Phân, phu nhân ở bên trong.” Người phụ nữ tự giới thiệu mình.

Du Du cười nói: “Thật ngại quá đã làm phiền hai người rồi.”

Đi vào, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của một người phụ nữ trung niên: “Du Du, con đã đến rồi?” Trong giọng nói tràn đầy vẻ vui mừng.

Du Du thấy một người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng ngồi trên ghế sofa. Tóc đã điểm bạc, mặt mũi thanh tú. Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng từ vẻ đoan trang trên gương mặt có thể kết luận bà lúc trẻ là một người phụ nữ xinh đẹp.

Bà chính là mẹ cua Bạch Ngôn Sơ, Chu Tuyết Phi.

“Bác gái, chào bác! Con thuận đường tới đây thăm bác một chút.” Du Du tươi cười rạng rỡ tiến lên chào hỏi.

Ly hôn rồi, gọi mẹ chồng không còn thích hợp nữa.

Cô hoài nghi đối phương nhất định cảm thấy mình hết sức kì quái: Lúc kết hôn thì chưa một lần ghé qua, sau khi ly hôn thì ngược lại lại đến hỏi thăm.

Biểu hiện của A Sơn cũng không tệ lắm, cười chào hỏi, còn đưa bao thuốc cho A Phân, sau đó liền tự động lui ra ngoài.

Chu Tuyết Phi không che giấu được nội tâm vui sướng, nói: “Con nhanh ngồi xuốn đi, một bà già như ta cũng không có gì để cho con xem, ai!”

Du Du có chút áy náy, bởi vì dù sao kể từ sau hôn lễ lại cũng chưa từng gặp lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

“Thân thể bác không khỏe sao ạ?” Cô ngửi thấy trong phòng tràn ngập mùi thuốc bắc, liền hỏi.

Chu Tuyết Phi cúi đầu thở dài nói: “Ai, bệnh cũ ấy mà, thắt lưng có chút vấn đề, quá nửa đêm sẽ bị đau, có lúc mệt mỏi là không ngồi thẳng được. Còn lại không có vấn đề gì.”

Du Du cau mày nói: “Vâng, bác nên tìm thợ xoa bóp giúp mình. Hoặc là, đi bệnh viện lớn kiểm tra một chút.”

Nghĩ thầm: cái tên Bạch Ngôn Sơ chết tiệt, toàn bộ chú ý đều đặt ở trên người tiểu tam, không chú ý chăm sóc cho mẹ mình! Thật đáng bị trời phạt!

“Ai, đều giống nhau. Bệnh này của bác, không thể trị tận gốc, với lại bác cũng đã già rồi, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho người khác.”

“Cái đó...... Bạch Ngôn Sơ có thường tới đây thăm bác hay khôg?” Mặc dù rất không muốn nhắc tới người kia, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi.

Chu Tuyết Phi cười nói: “A, nó rất bận, thỉnh thoảng có tới đây được một lúc! Thật ra thì trong lòng nó vẫn còn nhớ bác đấy.” Sau đó lại khẽ than thở, “Con và nó ly hôn, bác cảm thấy thật đáng tiếc! Đều là do con bác không tốt, đã phụ tấm lòng của nhà con! Thật ra thì ban đầu nếu không phải do Đường gia, công ty chúng ta cũng sẽ không có ngày nổi danh! Đáng tiếc, A Sơ nó không xứng với tình cảm của con.”

Nghe mẹ chồng tiền nhiệm nói như vậy, Du Du cảm thấy trong lòng chấn động, có chút không tự nhiên cười nói: “Đều đã qua rồi! Hai người không thích hợp, cố gắng níu kéo cũng không có ích lợi gì.” Lại nửa đùa nói, “Dù sao rất nhanh bác cũng sẽ có con dâu mới rồi!”

Sắc mặt Chu Tuyết Phi trầm xuống, nói: “ Giang tiểu thư? Không, hai người bọn nó sẽ không kết hôn.”

“Tại sao?” Du Du không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Đã làm người ta lớn bụng rồi, còn không kết hôn? Bạch Ngôn Sơ có bệnh à?

“Nếu như muốn kết hôn, thì bọn nó đã sớm kết hôn từ nhiều năm trước rồi. A Sơ cùng Tâm Di cũng nhận thức được, cũng nói qua lời yêu, nhưng, kể từ khi Tâm Di làm minh tinh, bọn nó cũng không có lui tới cùng nhau nữa. Ta nhớ được A Sơ đã từng nói qua, tính tình bọn họ không quá thích hợp. Cho nên, bác thấy hai người bọn nó chắc chắn sẽ không kết hôn.”

“Vậy......Nhưng bọn họ đã có con!” Du Du cảm thấy chuyện này rất loạn.

Chu Tuyết Phi “A” lên một tiếng: “Thật? Đã có con rồi?”

Du Du cảm thấy bi ai. Cái tên chết tiệt Bạch Ngôn Sơ đó, người tình có đứa bé lại không nói cho mẹ ruột biết.

Cô thở dài nói: “Bác gái, Giang Tâm Di có bầu hai tháng rồi, anh ta không có nói cho bác biết sao?”

“Nó quả thật không hề nhắc đến chuyện đó với ta. Ai, đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy cũng không nói với ta, có đứa bé rồi đây cũng không còn là chuyện đùa nữa, làm sao để không phụ lòng người ta đây?” Chu Tuyết Phi nhíu mày.

Du Du cảm thấy có chút hối hận: “Thật xin lỗi, bác gái, con không nên nói với bác chuyện này.”

“Không có việc gì!” Chu Tuyết Phi cười nói.

Du Du lại cười nói: “Vậy bác nghỉ ngơi trước đi! Con đi trước, hôm khác sẽ lại tới thăm bác.”

Cô cảm thấy mình không nên ở lại đây lâu, dù sao thăm một lần kết thúc tâm ý là tốt rồi.

Chu Tuyết Phi đột nhiên hỏi: “Du Du, con đã hỏi nó, đứa bé kia thật sự là của nó chưa?”

Cả người Du Du cứng đờ, nói: “Con đã hỏi!”

“Nó nói như thế nào?”

“Anh ấy nói không liên quan tới con, nói con đừng quan tâm.” Du Du nhớ tới chuyện này, trong lòng lập tức đau nhói.

Tại sao lại muốn cô nhớ lại kinh nghiệm thê thảm của đời trước.

Chu Tuyết Phi trầm tư mấy giây rồi nói: “A, thật sao? Nhưng, bác cho là A Sơ không phải là loại người đó. Những người khác không hiểu diendanlqsdf biết nó, bác đây là mẹ nó bác hiểu. Bác cho là, đứa bé trong bụng Tâm Di không phải là của A Sơ!”

Sì poi^6^

Đừng quên nhấn Thanks cho mình nhé. Yêu!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK