Bạch Ngôn Sơ chỉ khẽ cười: "Lão gia tử, mỗi người đều có bí mật. Con không nói bởi vì con có đạo lý riêng của con!"
Cơn giận của Đường Hạc Lễ vẫn còn chưa nguôi: "Con lại có thể vì một người phụ nữ mà giấu giếm ta, giấu giếm Du Du? Quả là lá gan không nhỏ!"
"Chỉ là, đối với chuyện này con cũng có suy nghĩ của riêng mình, con cũng không hoàn toàn tin chuyện Giang Tâm Di là con ruột của ngài. Con đã đọc quyển nhật ký của Giang Thái Bình từ lâu, biết được chuyện năm đó ngài có qua lại với bà ấy. Nhưng dienđanlqđ quyển nhật ký kia không hề viết về chuyện mang thai và nạo thai! Con đoán, Giang Thái Bình bởi vì tràn đầy hận ý đối với ngài, nên mới cố ý lừa đứa con gái duy nhất của mình rằng nó có người cha ruột nhà giàu, để cho cô ta đi nhận thân phận, yêu cầu bồi thường!" Bạch Ngôn Sơ không nhanh không chậm nói.
"A Sơ, nếu như cậu dám giúp người ngoài tính kế với ta...ta sẽ không bỏ qua cho cậu!" Đường Hạc Lễ lạnh lùng quát hỏi.
Trong ấn tượng của Bạch Ngôn Sơ, đây là lần đầu tiên ông ấy nói với mình với giọng điệu cường ngạnh như vậy
Bạch Ngôn Sơ cười nhạt, hình như đã dự tính trước tất cả: "Lão gia tử, thật ra thì nếu tôi thật sự muốn tính kế ngài, không cần thiết phải thông qua người phụ nữ họ Giang kia!"
Du Du nghe đến đó, cả người trở nên cứng ngắc. Trong lòng không biết vì sao mà trở nên hoảng loạn, giống như một con chim di cư đang đợi chờ một cơn bão kéo đến.
Đường Hạc Lễ nắm chặt quả đấm, nhìn người trẻ tuổi kia với ánh mắt đe dọa rồi cười lạnh: "Bạch Ngôn Sơ! Nếu cậu dám phản bội ta, ta sẽ làm cho cậu lập tức biến mất khỏi thế gian này!" Dứt lời liền xoay người rời đi.
Nhưng lúc này ông lại thấy đứa con gái của mình đứng ở trên cầu thang.
Toàn thân ông chấn động, kêu lên: "Du Du? Con......"
Nước mắt của Du Du lại một lần nữa tràn mi: "Cha......"
Bước xuống cầu thang, cô giang tay ôm chặt lấy cha. Đôi mắt của Đường Hạc Lễ cũng đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi, bảo bối! Cha thực xin lỗi con! Cha không cố tình! Nhưng, con phải tin ta, Giang Tâm Di thực sự không phải chị gái của con, ta có thể đi làm giám định!"
"Cha, không sao! Mặc kệ cha đã làm gì, con vĩnh viễn vẫn yêu cha!" Du Du khóc không thành tiếng.
Dù có thế nào, đối với người thân duy nhất trên đời này, cô vĩnh viễn là thương nhiều hơn hận, tha thứ nhiều hơn trách móc nặng nề.
Đường Hạc Lễ buông con gái ra, sau đó khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng quay lại nói với Bạch Ngôn Sơ: "A Sơ, chuyện của Giang Tâm Di, cậu phải giải quyết!"
Bạch Ngôn Sơ lại ngạo nghễ cười nhạt: "Lão gia tử, cái gọi là nghi nhân bất dụng (nghi người thì không dùng người)! Mới vừa rồi ngài đã hoài nghi tôi, thì sao dienđanlqđ lại có thể yên tâm giao cho tôi làm?"
Trong lòng Du Du chấn động, tim đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy người đàn ông này nói chuyện như thế với cha mình!
Chẳng lẽ, tất cả trung thành của anh đều là ngụy trang? Anh bây giờ, mới là anh chân thật? Bây giờ anh đã hoàn toàn kéo xuống cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa sao?
"Cậu có ý gì! Lời của ta có phải cũng không thèm nghe theo rồi hay không?" Đường Hạc Lễ lại nổi giận.
"Lão gia tử, có mấy lời có lẽ ngài không thích nghe, nhưng mà tôi vẫn phải nói!" Bạch Ngôn Sơ không nhanh không chậm nói, khóe miệng vẫn giữ độ cong như cũ, "Tôi giúp Hoa An cũng rất nhiều việc rồi, nhưng bây giờ vẫn không chiếm được sự tín nghiệm và tin tưởng của mọi người! Tôi cũng là con người, tôi không phải thần, nghe được đôi lời khó nghe tôi cũng sẽ khó chịu! Cho nên, tôi cảm thấy tôi nên nói ra vài điều kiện với ngài, mới có thể tiếp tục an tâm giúp đỡ Hoa An, giúp lão gia tử ngài làm việc!"
Hai mắt Du Du nhắm nghiền. Cô cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo đến đáng sợ, bởi vì khí lạnh từ người đàn ông kia đang nhiễm lạnh cả bầu không khí.
"Tốt! Rất tốt! Bạch Ngôn Sơ, thì ra là cậu vẫn luôn mang theo tâm tư này? Được rồi! Cậu nói đi, cậu có điều kiện gì?" Đường Hạc Lễ mặc dù rất giận, nhưng vẫn chịu đựng hỏi người đàn ông trẻ tuổi ngạo mạn kia.
Bạch Ngôn Sơ cười cười: "Tuần sau hãy để cho tôi tái hôn với Du Du!"
Trong lòng Du Du như vỡ ra, máu toàn thân như tuôn trào, trên mặt nóng bừng.
Đường Hạc Lễ lại cười lạnh: "Cậu đang ép ta? Hơn nữa, Bây giờ ta lại hoài nghi cậu và Giang Tâm Di giấu rất nhiều bí mật không cho ta biết! Một ngày cậu chưa đoạn tuyệt quan hệ với người phụ nữ kia, ta một ngày sẽ không để Du Du gả cho cậu!"
"Ngài không thể lật lọng! Lần trước ngài đã nói, chỉ cần tôi có thể chuẩn bị xong chuyện công viên trò chơi, ngài sẽ cho tôi một bất ngờ lớn! Mà tôi chỉ muốn Đường Du Du!"
Du Du gắt gao cắn môi, rất muốn lớn tiếng kêu lên. Nhưng, cả người không hề có sức.
Đường Hạc Lễ lại hung hăng nói: "Nhưng bây giờ ta phát hiện, cậu giúp Giang Tâm Di gạt ta nhiều chuyện như vậy, cho nên lòng trung thành của cậu còn chờ chất vấn! Ta muốn tạm thời thay đổi chủ ý!"
Bạch Ngôn Sơ chau mày, cười lạnh một tiếng, "Dù sao tôi cũng đã muốn con gái của ngài! Đến lúc đó rất nhiều việc không phải do ngài quyết định! Ngài thử dienđanlqđ nghĩ xem nếu như lúc đó tôi thông báo cho giới truyền thông biết, Giang Tâm Di chính là con gái riêng của ngài, còn cố gắng tranh đoạt gia sản với ngài, đến lúc đó ngài sẽ có phản ứng gì?"
Đường Hạc Lễ giận đến mức con ngươi như muốn nhảy ra ngoài, chỉ thẳng vào gương mặt tuấn nhã lạnh lùng kia, hung hăng nói: "Đức hạnh cái gì? Ta không cầu xin cậu! Tự ta sẽ giải quyết!"
Bạch Ngôn Sơ hình như đã nhìn thấu tâm tư của ông, cười rất tự nhiên, "Lão gia tử, kể cả ngài có làm thịt Giang Tâm Di thì tôi còn không thèm nháy mắt lấy một cái. Cô ta đã sớm thuộc về quá khứ, cô ta đối với tôi mà nói chính là nhất thời! Trước mắt tôi chỉ để ý thứ tôi muốn!"
"Cha......" Toàn thân Du Du phát run, kề mặt vào trong ngực cha.
Lúc này, Niên thúc lặng lẽ xuất hiện, nhìn Đường Hạc Lễ trầm trầm nói: "Lão gia! Tôi đã nghe hết. Tôi cũng sẽ không đồng ý việc ngài tự mình đi xử lý chuyện của Giang Tâm Di, ngộ nhỡ có sơ suất, truyền thông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngài, nói ngài vì không muốn nhận quen biết với đứa con gái riêng mà máu lạnh vô tình! Cho nên, chuyện này nên giao cho Bạch tiên sinh xử lý thì hơn!"
Đường Hạc Lễ hít một hơi, tựa hồ đang suy tư điều gì. Không khí trong phòng khách như ngưng đọng, thời gian một giây rồi lại một giây lạnh lùng trôi qua.
Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng nói: "Lão gia tử, Giang Tâm Di hận chết ngài, tuyệt đối sẽ không mặt đối mặt nói chuyện với ngài, càng sẽ không tiếp nhận sự thật cô ta không phải con ruột của ngài. Nhưng tôi có thể buộc cô ta tiếp nhận sự thật, điểm này tôi sẽ nghĩ dienđanlqđ cách. Tôi đã nói người của Kha Triết Nam đưa con gái của Giang Tâm Di đi, đương nhiên là thừa dịp Giang Tâm Di không để tâm."
Anh muốn thông qua đứa trẻ này uy hiếp Giang Tâm Di phải tiếp nhận sự thật.
Cuối cùng, con ngươi Đường Hạc Lễ lóe sáng, tỏ thái độ nói: "Được! Ta sẽ cho cậu tái hôn với Du Du! Tốt nhất cậu mau xử lý sớm chuyện này cho tốt, nói cô ta không được bám theo ta!"
Bạch Ngôn Sơ lộ ra nụ cười của người chiến thắng: "Thật là phải cảm tạ lão gia tử rồi!" Sau đó xoay người rời đi.
Du Du vẫn nép vào trong ngực cha, hồi lâu vẫn không có ngẩng đầu lên.
=== ====== ====== =====
Buổi sáng hôm sau, Bạch Ngôn Sơ tới nơi ở của Giang Tâm Di. Còn con gái NiNi của Giang Tâm Di đã bị anh dấu đi.
Anh vừa đến liền trực tiếp nói cho cô biết, Đường Hạc Lễ không phải là cha ruột của cô. Nhưng Giang Tâm Di không thể nào tiếp nhận được, cảm xúc bùng nổ.
Lúc đó, dì của cô đi ra, lấy ra một cái hộp gỗ. Bà ấy nói đây là vật mà cha Giang Tâm Di đưa cho bà, chưa bao giờ mở ra, nói thời điểm vạn bất đắc dĩ mới được mở.
Sau khi mở hộp gỗ ra, bên trong cũng có một quyển nhật ký. Dì mở quyển nhật ký ra, trong đó đều là chữ do cha của Giang Tâm Di viết. Trong đó có một bài viết viết thân thế thực sự của cô.
Thì ra là, ban đầu ông vẫn thầm mến Giang Thái BÌnh. Cũng biết được Giang Thái Bình sau khi chia tay với Đường Hạc Lễ thì có thai, nhưng sau lại bị buộc phải phá thai. Mất đi tất cả nên Giang Thái Bình ngày ngày mượn rượu giải sầu, cuộc sống càng thêm phóng túng. Có một tối, bà uống say bị mấy tên côn đồ lôi vào cái hẻm nhỏ ô nhục. Sau đó cha Giang Tâm Di đi qua phát hiện bà quần áo xộc xệch, khóc thảm thiết, liền dẫn bà về nhà nghỉ ngơi.
Sau này, Giang Tâm Di kết hôn với người đàn ông câm điếc nhưng hiền lành thành thực. Sau khi cưới ba ngày, bà mới phát hiện mình có thai.
Cho nên nói, cha đẻ của Giang Tâm Di, phải là mấy tên côn đồ đã hãm hiếp bà. Không phải Đường Hạc Lễ, cũng không phải là người đàn ông câm kia.
Đọc xong cuốn nhật ký, tất cả mọi người đều thất kinh. Giang Tâm Di gào thét mấy tiếng, sau đó liền ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, Bạch Ngôn Sơ nói cho cô biết, nếu cô dám tùy tiện đi tìm Đường Hạc Lễ, thì cô sẽ không được gặp lại con gái. Giang Tâm Di đồng ý, dùng cái này làm điều kiện để Bạch Ngôn Sơ đồng ý trưa mai sẽ thả con gái của cô ra.
Bạch Ngôn Sơ trở lại Đường gia, Đường Hạc Lễ hỏi anh: "A Sơ, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng nói: "Rất khó nói. Nhưng tôi sẽ cho người giám sát cô ta chặt chẽ, sẽ không để cho cô ta có cơ hội lại gần ngài và Du Du."
Đường Hạc Lễ khẽ gật đầu, chân mày nhăn lại: "Ta đã đồng ý cho Du Du tái giá với cậu, hi vọng cậu đừng làm phụ lòng con bé rồi làm tổn thương nó. Nếu không, ta sẽ cho cậu chết rất thảm!"
Bạch Ngôn Sơ nhếch môi cười nhạt một tiếng, "Lão gia tử, Du Du chỉ có thể đi cùng với tôi! Chẳng lẽ ngài hi vọng cô ấy với Kha Triết Nam?"
Đường Hạc Lễ than thở: "Khi ta còn trẻ đã từng phạm sai lầm, phụ một người phụ nữ, để cho cô ấy chịu hết khổ sở. Nhưng, ta không hy vọng tất cả báo ứng sẽ rơi vào người con gái ta!"
Sau đó lại nhìn Bạch NGôn Sơ nói, "Nếu như Giang dienđanlqđ Tâm Di vì vậy mà bỏ qua, ta cũng sẽ không gây khó khăn cho nó. Dù sao, ta thiếu mẹ nó khoản nợ tình cảm. Ta không bức nó đến đường cùng, coi như là ta tích đức vì Du Du đi!"
Bạch Ngôn Sơ lại hỏi, "Lão gia tử, tất cả mọi chuyện giữa tôi và Giang Tâm Di, ngài không phải rất muốn biết sao?"
Đường Hạc Lễ nhìn anh: "Cậu muốn nói gì?"
Bạch Ngôn Sơ âm trầm nói: "Nếu như ngài thật sự muốn biết, bây giờ tôi có thể nói cho ngài biết tất cả!"
=== ====== ======
Lúc tan làm, Du Du rời công ty, xuống dưới lầu. Đang lúc cô đang cúi đầu đi về phía cửa chính thì phía sau liền truyền đến tiếng kêu của đồng nghiệp A Moon: "Du Du! Đi nhanh như vậy?"
Du Du quay đầu lại, cười nói: "Moon"
"Mới vừa rồi chúng ta đang còn bàn chuyện đi ăn món Ấn Độ mà! Sao, đi cùng đi?" Moon nhiệt tình muốn mời cô.
Du Du nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng vẫn là từ chối, "Ừm, tôi có chút chuyện không đi, các cô cứ đi đi! Ăn tối vui vẻ!"
Chẳng biết tại sao, sáng sớm hôm nay cho đến bây giờ, cô có chút không tập trung. Vừa đến phòng làm việc rót coffee liền làm đổ ra bàn, sau đó buổi trưa lúc ăn cơm thì lại để cho váy mắc vào cạnh bàn.
Loại cảm giác này vô cùng hiếm thấy, nhưng tới rất mãnh liệt.
Cô còn nhớ trước mấy ngày khi mẹ cô qua đời, chính là loại cảm giác này. Không biết vì sao lại luống cuống, không tránh khỏi việc tâm tư trở nên bất an.
Cho nên, cô muốn nhanh chóng lên núi một chuyến, chăm sóc cha. Chỉ khi gặp được cha, trong lòng mình mới có thể bình yên.
Lái xe, một đường đi về phía Tây Nam. Nửa giờ sau, cô đã đến nơi.
Dinh thự của nhà họ Đường hôm nay cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng chim chóc hót líu lo. Người gác cổng gật đầu chào hỏi cô, cô giảm tốc độ, đậu xe ở cửa biệt thự.
Vừa xuống xe, quản gia Niên thúc đã ra cửa chính, nói với cô: "Du Du, cha cháu có điện thoại cho cháu không?"
Du Du sửng sốt: "Không có! Sao vậy ạ? Cha không có nhà sao?"
Niên thúc cau mày, có vẻ có chút lo lắng: "Ba dienđanlqđ giờ trước lão gia nhận được một cú điện thoại liền đi ra ngoài, cũng không nói đi nơi nào, liền tự mình lái xe đi."
Cả người Du Du run lên: "Cái gì? Đi ra ngoài? Còn chưa có trở lại?"
Chẳng trách hôm nay cả ngày nay tâm thần cô bất định, thì ra là do cha đi ra ngoài giờ này vẫn chưa có trở về!
"Ta đã gọi điện thoại cho ngài ấy nhiều lần, không ai nhận! Chuyện gì vậy chứ? Ngài ấy rất ít khi ra khỏi cửa!"
Đường Hạc Lễ ít làm chuyện như vậy, không nói một tiếng liền đi ra ngoài. Hơn nữa, một mình ông lái xe đi ra ngoài, khiến người ta cảm thấy thật kỳ hoặc.
Người nào hẹn ông ấy? Du Du cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
"Niên thúc, ai gọi điện tới vậy?"
Niên thúc lắc đầu một cái: "Không biết, ngài dienđanlqđ ấy không nói! Ta vừa điều tra số điện thoại đó, là gọi bằng điện thoại công cộng!"
Du Du kịp phản ứng, vội vàng nói: "Niên thúc, tôi nghĩ cha tôi đã xảy ra chuyện rồi......" Nói tới chỗ này, cả người cũng mềm nhũn ra.