Trong đầu có một thanh âm đang thúc giục y, cắt xuống đi, chỉ cần cắt xuống, y liền được giải thoát.
Từ đây không cần lại đối mặt Chử Thiếu Phong âm tình bất định, không cần lại phỏng đoán tâm ý Chử Thiếu Phong, cũng không cần lại thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, là bởi vì kiếp trước phản bội, cho nên một đời này mới cần y trở lại chuộc tội.
Giống như là bị mê hoặc, Lạc Phàm bình tĩnh nâng tay, sắc mặt đạm nhiên. Hình ảnh trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, dao trong tay theo đó chậm rãi vạch xuống, trong nháy mắt lưỡi dao cứa xuống da thịt, một trận tiếng đập cửa đột ngột vang lên, Lạc Phàm tay run bắn, loảng xoảng một tiếng, dao trang trí rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.
Ngô thẩm đứng ở cửa, giọng có chút lớn nói: “Lạc tiên sinh, cơm sáng xong rồi, có thể xuống dưới ăn.”
Lạc Phàm cúi xuống đem dao nhỏ nhặt lên, một lần nữa thả lại trên bàn. Dứt bỏ ánh mắt đang dính chặt lấy nó, Lạc Phàm đi qua mở cửa, Ngô thẩm nhìn y, đột nhiên kinh ngạc: “Ai nha Lạc tiên sinh, tay cậu sao lại đổ máu?”
“A?” Lạc Phàm hơi hơi ngẩn người, lúc này mới nâng tay phải, nhìn đến hổ khẩu (chỗ giữa ngón trỏ và ngón cái khi xòe bàn tay) bị vẽ một đường đỏ thật sâu, còn đang thấm máu. Hẳn là vừa rồi cầm dao nhỏ không cẩn thận rạch vào đi, Lạc Phàm cười cười, cũng không có để ý nhiều. Nếu không phải Ngô thẩm nhắc nhở, có lẽ chính y cũng không cảm giác đau đớn từ bàn tay.
Bản thân y thì như vậy, nhưng thật ra Ngô thẩm khẩn trương đến không được, vội vàng đi lấy hòm thuốc giúp Lạc Phàm xử lý miệng vết thương. Xử lý xong lại giục Lạc Phàm mau qua ăn bữa sáng.
Bởi vì tay phải bị thương, Lạc Phàm chỉ có thể sử dụng tay trái ăn cơm. Y không muốn ăn gì cả, máy móc đưa đồ vào miệng, càng ăn càng cảm thấy khó chịu. Thừa dịp Ngô thẩm đi nhận điện thoại, y vội vã đứng dậy chạy thẳng vào WC nôn khan, những gì vừa ăn lập tức bị tống xuất hết sạch.
Ngô thẩm thấy thế, sốt ruột chạy tới, còn không quên nói với người ở đầu kia điện thoại: “Lạc tiên sinh hình như không khỏe, ăn được một chút lại nôn ra hết.”
Bên kia trầm ngâm một lát, nói: “Mời bác sĩ qua khám đi.”
Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn Ngô thẩm, y giống như nghe được thanh âm Chử Thiếu Phong, vô lực hỏi: “Là Chử Thiếu Phong sao?”
Ngô thẩm lo lắng gật gật đầu, hỏi y mệt mỏi chỗ nào. Lạc Phàm chưa nói cái gì, đứng dậy lấy di động trong tay Ngô thẩm, vỗ về tâm tình một chút mới bình tĩnh nói với Chử Thiếu Phong: “Tôi không sao, không cần phiền toái như vậy.”
Nói, đang chuẩn bị cúp máy, lại nghe đến đầu kia điện thoại dường như có người tiến đến bên cạnh Chử Thiếu Phong, ngữ khí thân thiết nói chuyện: “Thiếu Phong, gọi ai vậy?”
Là dạng thanh âm của một cậu trai trẻ.
Lạc Phàm nghe không ra là ai, nhưng khi nghe thấy người nọ thân mật gọi tên Chử Thiếu Phong, máu toàn thân y như bị đông cứng. Tay nắm di động vô thức dùng sức, từ lòng bàn tay truyền đến đau đớn, lan tràn đến ngực, lo sợ đến phát đau.
Y nghe thấy Chử Thiếu Phong cùng người nọ nói: “ Người hầu trong nhà thôi.”
Người hầu? Lạc Phàm sửng sốt, ngực bị cảm giác chua xót trướng đến tràn đầy.
Y nhịn không được mở miệng muốn hỏi một câu, người kia là ai? Vì cái gì lại nói với người nọ tôi là người hầu của anh?
Chỉ là lời nói còn không có hỏi ra miệng, bên kia đã dừng kết nối, chỉ còn lại từng đợt tút tút. Lạc Phàm nghe loại thanh âm chói tai này, cảm thấy đầu có chút đau. Y trả điện thoại cho Ngô thẩm, buồn bã ỉu xìu về phòng.
Nằm trên giường lớn, Lạc Phàm nghĩ đến giọng nói xa lạ vừa rồi trong điện thoại, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu ám ám trầm trầm. Y không thể không nghĩ ngợi, nguyên lai mấy ngày này Chử Thiếu Phong không có trở về, đều là cùng người kia ở bên nhau sao?
Lạc Phàm tự giễu cười cười, tuy rằng biết Chử Thiếu Phong cùng ai ở bên nhau cũng là tự do của người ta, y quản không được, cũng không có tư cách đi quản. Nhưng tư vị ghen ghét lại vẫn như là từng cây kim sắc mảnh đâm vào tim, Lạc Phàm lăn lộn, cảm giác được hô hấp có chút khó khăn, có thứ gì ở trong lòng không ngừng lên men.
Y biết là bệnh tình của mình lại tăng thêm, vốn dĩ cho rằng mấy năm nay tình huống đã có chuyển biến tốt đẹp, ngàn vạn không nghĩ tới lần nữa gặp được Chử Thiếu Phong, vết sẹo trong lòng lại từng chút từng chút bị vạch trần, hết thảy dường như về tới nguyên điểm.
Cảm giác đau từ lòng bàn tay truyền đến, Lạc Phàm nhíu nhíu mày, nâng tay nhìn hổ khẩu nguyên bản đã ngừng chảy máu lại bắt đầu làm nhiễn hồng băng vải quấn quanh. Có thể khi xoay người không cẩn thận động tới làm cho miệng vết thương nứt ra. Lạc Phàm sắc mặt bình tĩnh, nói không rõ là miệng vết thương đau, hay là trong lòng càng đau hơn một ít.
Chờ khi y lấy lại tinh thần, toàn thân đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh. Hồi tưởng hành động vừa rồi lúc ở một mình, không khỏi nghĩ lại mà sợ.
Dao kia nếu xuống tay nhanh một chút…… Lạc Phàm nhắm mắt, không dám lại nghĩ tiếp. Y chỉ có thể may mắn lúc này Chử Thiếu Phong không ở nhà, nếu bị Chử Thiếu Phong phát hiện mình có bệnh…… Chỉ sợ ngay cả tư cách ngây ngốc bên hắn ba tháng này cũng không có.
Cho nên tuyệt đối không thể để hắn phát hiện.
Trong đầu xuất hiện hình ảnh Chử Thiếu Phong dùng đôi con ngươi lạnh giá ghét bỏ nhìn mình, Lạc Phàm sắc mặt ngăn không được mà trắng bệch, y không thể chịu đựng được hình ảnh xấu xí như thế của mình bị Chử Thiếu Phong thấy.
Y nhấn nhấn cái trán, cơ thể mỏi mệt bất kham ủ rũ không chịu nổi phải nặng nề ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, y dường như nghe được bên người có tiếng người đi lại, người nọ đi đến bên cạnh y, xốc lên một góc chăn, động tác mềm nhẹ xoa bóp đôi tay lạnh lẽo của y. Lạc Phàm mơ mơ hồ hồ mở to mắt, trước mắt là thân ảnh Chử Thiếu Phong giống như ảo ảnh.
Khóe miệng y hơi hơi mỉm cười, thầm nghĩ, quả nhiên là chỉ có ở trong mộng Chử Thiếu Phong mới có thể giống trong quá khứ ôn nhu với y như vậy.
Chử Thiếu Phong trong mộng giúp y gỡ ra băng vải nhiễm huyết trên tay, một lần bôi thuốc, lại cẩn thận đem tay y bỏ vào trong chăn tránh bị đông lạnh. Hiện tại đã nhập thu, thời tiết có chút lạnh, Lạc Phàm Chử Thiếu Phong muốn đứng lên liền duỗi tay bắt lấy ống tay áo hắn, không cho hắn rời đi.
Dù sao cũng là ở trong mộng, mặc kệ như thế nào Chử Thiếu Phong hẳn sẽ không cự tuyệt đi?
Nghĩ nghĩ, Lạc Phàm lảo đảo đứng dậy, đôi tay hư nhuyễn vô lực quấn lấy Chử Thiếu Phong, hôn lên môi người trước mặt. Như là sợ Chử Thiếu Phong lại muốn đi, Lạc Phàm hôn thật sự vội vàng. Đôi tay níu lấy tóc Chử Thiếu Phong, động tác mạnh mẽ, hôn môi cũng trở nên không hề kỹ xảo, chỉ có gấp không chờ nổi chỉ muốn chứng minh, Chử Thiếu Phong là thuộc về y.
Ít nhất tại giấc mộng này, Chử Thiếu Phong là của y.
Quần áo trên người từng cái bị cởi ra, Lạc Phàm cơ thể quang lõa hai mắt mê mang, tùy ý Chử Thiếu Phong trên người y muốn làm gì thì làm, ngay khi y cảm thấy mình sắp chết chìm trong giấc mộng ôn nhu lưu luyến này, tiếng vang thanh thúy của thủy tinh rơi vỡ trên mặt đất trong nháy mắt làm y thanh tỉnh.
Y nghe được có người dùng thanh âm hoảng loạn giật mình nói: “Ngượng ngùng…… Quấy rầy, hai người tiếp tục……”
Lạc Phàm ngơ ngác quay đầu nhìn về phía cửa, một nam tử diện mạo trắng nõn sạch sẽ đứng ở chỗ đó, dưới chân là những mảnh thủy tinh vỡ vụn. Lạc Phàm thần sắc cứng đờ, nhìn kỹ khuôn mặt người kia, y đại não trống rỗng.
Người này là…… Hứa Úy…… người trong mộng trước đây của Chử Thiếu Phong.
Y quay đầu lại, nhìn Chử Thiếu Phong đang đem y đè dưới thân, lúc này mới phản ứng được, nguyên lai vừa rồi hết thảy không phải đang nằm mơ.
Người vừa ôn nhu hôn y, là chân chân thật thật Chử Thiếu Phong, không phải mộng.
Cho nên Hứa Úy xuất hiện trước mắt y đây, cũng là tồn tại thực sự, không phải mộng.
Vì cái gì Hứa Úy sẽ xuất hiện ở chỗ này? Anh ta không phải xuất ngoại sao? Khi nào trở về? Nghi vấn liên tiếp đánh sâu vào đại não y, nghĩ đến giọng nói lúc trước xuất hiện trong cuộc gọi với Chử Thiếu Phong, y đột nhiên minh bạch, vô lực thu hồi tay đang đặt trên người Chử Thiếu Phong, cười cười, thì ra là thế.
Còn đang nghĩ Chử Thiếu Phong cùng ai ở bên nhau, thật ra là tìm mối tình đầu đi.
Hứa Úy đứng ở cửa rất là xấu hổ, “Thiếu Phong, em không phải cố ý.”
Chử Thiếu Phong lúc này cả người căng chặt vận sức chờ phát động, tại thời điểm mấu chốt bị đánh gãy, sắc mặt tự nhiên là khó coi. Hắn lạnh lùng nhìn Lạc Phàm cơ thể trần trụi dưới thân, lấy chăn bên cạnh bao kín y, quay đầu nói với Hứa Úy: “Xem đủ chưa?”
Hứa Úy sửng sốt, hiển nhiên không dự đoán được một Chử Thiếu Phong luôn luôn ôn nhu sẽ dùng ngữ khí đông cứng như vậy cùng mình nói chuyện, khi vội vàng xoay người đi ra ngoài, anh ta lại cố ý nhìn Lạc Phàm trên giường thêm một chút.
Tuy rằng lớn lên cũng không tệ lắm, chính là khí chất lại có điểm tục. Không nghĩ tới Chử Thiếu Phong phẩm vị trở nên kém nhiều như vậy, Hứa Úy khinh thường nghĩ, hoàn toàn không nhớ đến, người này chính là tiểu người hầu đã từng luôn đi theo phía sau Chử Thiếu Phong chạy đông chạy tây.
Cửa phòng một lần nữa bị đóng lại, Chử Thiếu Phong tiếp tục duỗi tay muốn ôm Lạc Phàm, lại bị Lạc Phàm kháng cự đẩy ra, ngữ khí mỏi mệt nói: “Tôi mệt mỏi, không muốn làm.”
Nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của y, Chử Thiếu Phong buông lỏng tay, không lại giống như lúc trước cưỡng bách y.
Hắn đứng dậy đem áo sơ mi bị làm cho lộn xộn chỉnh trang lại, xuống giường đang chuẩn bị rời đi, lại nghe Lạc Phàm gọi hắn: “Người vừa rồi…… Là Hứa Úy sao?”
Chử Thiếu Phong bước chân chậm một chút, gật gật đầu, “Là cậu ta.”
Lạc Phàm nhắm mắt lại, cảm giác tim đang nhói lên, rỉ máu. Một loại sợ hãi mất đi Chử Thiếu Phong quẩn quanh y, Hứa Úy xuất hiện, khiến y đối với chính mình càng thêm không tin tưởng.
Y còn nhớ rõ trước kia Chử Thiếu Phong là cỡ nào thích Hứa Úy. Chử Thiếu Phong luôn luôn một bộ người sống chớ gần lại đối Hứa Úy ôn nhu che chở. Nhưng Hứa Úy là người thanh cao, mắt nhìn Chử Thiếu Phong theo đuổi vẫn luôn không đáp ứng, nói là không muốn yêu sớm.
Lạc Phàm còn nhớ rõ khi nghe thấy lý do cự tuyệt này, Chử Thiếu Phong sắc mặt xanh mét. Sau đó Hứa Úy xuất ngoại, tình yêu của Chử Thiếu Phong không bệnh mà chết. Cũng là vì Hứa Úy rời đi, mới có những sự kiện sau đó của Lạc Phàm.
Đều nói thứ không có được là tốt nhất, Lạc Phàm không dám cam đoan hiện giờ Chử Thiếu Phong đối với Hứa Úy còn có bao nhiêu cảm tình. Có điều đã đem người mang về thị uy, phỏng chừng không đến ba tháng, y liền bị Chử Thiếu Phong đuổi ra khỏi nhà đi?
Lạc Phàm dùng một loại ngữ khí chất vấn chính mình không nhận thấy được nói: “Anh ta vì cái gì lại xuất hiện ở chỗ này?”
Chử Thiếu Phong xoay người đi đến trước mặt Lạc Phàm, duỗi tay nhéo cằm y: “Cậu ghen à?”
Lạc Phàm khóe miệng giơ lên một cái cười trào phúng,“Tôi làm sao dám ghen? Tôi bất quá là người hầu của Chử thiếu gia thôi.”
Tui thực sự không biết nói gì.....