"Hả?"
Lạc Phàm ngơ ngác nhìn anh chàng ngông nghênh đứng trước mặt, không tự giác lùi về sau một bước.
Chử Thiếu Phong bên cạnh y đã sớm đen mặt, hung hăng trừng mắt nhìn người nọ, nói: "Xin lỗi, nghệ sĩ trong tay Lạc Phàm đã quá nhiều, sợ là cậu ấy không lo hết được, công ty sẽ sắp xếp người đại diện khác cho cậu."
Nghe vậy Phương Vị Uyên cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Như vậy bản hợp đồng này xem như tôi không cần ký."
Sau đó anh ta thả bản hợp đồng trong tay xuống bàn, đứng dậy làm bộ rời đi.
Lạc Phàm vốn định đưa tay cản, nhưng nhìn sắc mặt thối hoắc của Chử Thiếu Phong lại ngượng ngùng thu tay.
Phương Vị Uyên trước khi xoay người còn cố ý nhìn nhìn Lạc Phàm một cái, cười nhạo: "Chỉ là muốn chọn một người đại diện mà thôi, yêu cầu nhỏ nhoi này mà công ty cũng không thể đáp ứng, thật sự là có đủ thành ý."
Dứt lời anh ta xoay người đi nhanh, mạnh mẽ đóng sập cửa phòng họp.
Lạc Phàm nhìn theo, bất đắc dĩ nói với Chử Thiếu Phong: "Anh làm gì vậy? Vì bản hợp đồng này em đã chuẩn bị bao lâu anh cũng không phải không biết, kết quả anh lại làm chuyện tốt thế này, khiến người ta chạy mất."
Chử Thiếu Phong không để ý y oán trách, cúi đầu nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Đi thôi, tôi đã đặt nhà hàng bên ngoài rồi."
"Này này, cứ như vậy mà đi sao? Chuyện Phương Vị Uyên làm sao bây giờ?"
Lạc Phàm lầu bầu đi theo, chưa được một hai bước đã đâm sầm vào Chử Thiếu Phong đằng trước, y xoa xoa mũi, khó hiểu nhìn Chử Thiếu Phong.
Chử Thiếu Phong nhìn thật sâu vào mắt y, "Tối nay, không cho phép em nói chuyện công việc."
Tùy anh đi..... Lạc Phàm đưa tay làm động tác khóa miệng, ngoan ngoãn đi theo Chử Thiếu Phong ra khỏi phòng họp.
Hiện giờ Sở Phong giải trí đã sớm xưa đâu bằng nay, không chỉ bồi dưỡng ra Trần Dục Hạ, Lạc Bội Bội và một số tài năng mới đang rất được yêu thích mà còn kéo được một lượng lớn nghệ sĩ nhân khí cực cao vừa chấm dứt hợp đồng với công ty cũ.
Ví dụ như vừa rồi, vì để kéo ảnh đế Phương Vị Uyên về Sở Phong giải trí, Lạc Phàm có thể nói là hao tổn tâm huyết, mắt thấy thành công sắp đến, không ngờ nửa đường bị Chử Thiếu Phong nhảy ra nói dăm ba câu lại chọc Phương đại ảnh đế mất hứng, hợp đồng này xem như thất bại.
Lạc Phàm đi theo Chử Thiếu Phong xuống lầu rời hỏi công ty, không phát hiện nhân viên bên trong đang sôi nổi bàn luận.
"Quan hệ của Lạc tổng với Chử tổng thật là không phải bình thường mà, hai người họ ngày nào cũng dính lấy nhau, tình nhân bình thường cũng không như vậy đâu."
"Cô là người mới à? Sở Phong này có ai không biết Chử tổng và Lạc tổng là một đôi đâu!"
"Hả? Thiệt hay giả? Lạc tổng chẳng lẽ bị Chử tổng bao dưỡng?"
"Cũng không khác mấy đâu. Bằng không cô cho rằng vì sao Lạc Bội Bội lại nhận được nhiều tài nguyên như vậy."
"Trách không được..... Tôi nói mà....."
"Nhưng tôi còn nghe nói Chử tổng đã sớm bí mật kết hôn, lần trước còn đưa một đứa trẻ con đến công ty....."
"Chắc là không phải đâu! Nếu không Lạc tổng anh ấy....."
"Ai mà biết được, kẻ có tiền mấy ai lại không làm loạn."
......
Dọc theo đường đi, Lạc Phàm đều nghĩ đến chuyện đó, có chút rầu rĩ không vui.
Chử Thiếu Phong dừng xe trong bãi đỗ, giúp y cởi dây an toàn, nói: "Đừng nhăn mặt, cười một cái."
"À." Lạc Phàm nghe lời nhếch môi lộ ra một cái cười tiêu chuẩn.
Chử Thiếu Phong vừa lòng cúi đầu hôn lên.
Lạc Phàm đơn giản chỉ nghĩ hắn muốn hôn hôn một cái, ai biết được Chử Thiếu Phong càng hôn càng sâu. Hai người môi lưỡi giao triền, Lạc Phàm bị hôn đến không thở nổi, cơ thể mềm nhũn vắt trên ghế ngồi.
Y có thể cảm giác được nụ hôn này nồng đậm vị chiếm hữu.
Y hơi nhíu mày, Chử Thiếu Phong bị làm sao vậy?
Hôm nay là kỷ niệm bảy năm kết hôn của hai người. Bảy năm trước bọn họ ở nước ngoài đăng ký kết hôn, tổ chức một hôn lễ giản dị, không chỉ như thế còn tìm người sinh hộ, sinh một nam một nữ, có thể nói là nhi nữ song toàn.
Hiện giờ hai đứa trẻ cũng đã năm tuổi, còn nhỏ mà lanh lợi tinh quái, thường xuyên khiến hai kẻ làm cha này đau đầu không thôi. Cũng may còn có trưởng bối hỗ trợ chăm sóc chúng, nếu không thì thật không xong.
Có điều cũng là vì có hai đứa nhỏ, hai người họ ở nhà muốn làm gì đó thường không quá thuận lợi. Quần áo mới cởi được một nửa đã có đứa lạch bạch chạy vào, khóc thét lên: "Ba ba, daddy, ca ca lấy mất đồ chơi của con!!!"
Nếu cố tình không quan tâm bọn chúng, hai đứa có thể khóc cả đêm, hơn nữa đứa nọ còn lợi hại hơn đứa kia!
Cho nên.......
Chử Thiếu Phong mỗi tuần chỉ có thể tranh thủ thời gian cùng Lạc Phàm đi thuê phòng. Đường đường tổng giám đốc của Sở Phong giải trí lại lưu lạc đến nông nỗi muốn thân thiết một chút lại phải ra ngoài thuê phòng, muốn đáng buồn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Lạc Phàm trộm nhìn vẻ mặt buồn bực của Chử Thiếu Phong cũng đoán được tám, chín phần mười, đây đều là do dục cầu bất mãn đi!
Nghĩ đến một tháng qua y bận rộn chuyện ký hợp đồng với Phương Vị Uyên, ngay cả thời gian ra ngoài cùng nhau cũng không có. Nếu hôm nay không phải ngày kỷ niệm sợ là y cũng không thoát được thân ra.
Tính tính một chút, Chử Thiếu Phong sợ là nhịn cũng đã lâu.
Lạc Phàm rùng mình, đột nhiên cảm thấy tối hôm nay sẽ không dễ dàng trôi qua.
Quả nhiên, ăn cơm xong Chử Thiếu Phong liền trực tiếp vào việc chính, lôi kéo người về phòng khách sạn.
"Vừa ăn no xong vận động ngay không tốt cho cơ thể." Lạc Phàm nói như thật.
Kết quả bị Chử Thiếu Phong ấn trên cửa hôn tới tấp, lại bị cắn một miếng lên mặt: "Sau này hạn chế tiếp xúc với Phương Vị Uyên kia."
Lạc Phàm nghe vậy cười cười, đưa chân quấn lên thắt lưng hắn, ái muội nói: "Chử tổng đây là ghen tị sao?"
Chử Thiếu Phong cuối cùng vẫn là dùng hành động nói cho Lạc Phàm, hắn xác thật là ghen tị, hơn nữa còn là loại dấm ủ lâu ngày!
......
Hôm sau, Lạc Phàm xoa eo từ trên giường tỉnh lại, đối với chuyện mỗi lần kỷ niệm ngày cưới đều có kết thúc là "Vì thế hai người lăn lộn trên giường đến tận khuya" tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.
Không có ý tưởng nào khác sao?
Chử Thiếu Phong giúp y mặc quần áo chỉnh tề, nghe y oán trách liền sán đến hôn hôn y, cười cười: "Em muốn ý tưởng mới? Được, lần sau tôi sẽ đổi nhiều tư thế hơn."
Này..........
Lạc Phàm che mặt, không chỉ mặt mà cả tai và sau gáy cũng đỏ bừng.
Trên đường về công ty, Lạc Phàm chưa từ bỏ ý định, nói: "Dấm cũng ăn rồi, em tiếp tục nói chuyện hợp đồng với Phương Vị Uyên nhé?"
Kết quả không thay đổi, Chử Thiếu Phong vẫn là một câu phủ quyết.
"Vì cái gì?!"
Chử Thiếu Phong hừ lạnh một tiếng, "Hắn là gay."
"......" Thôi được rồi, tuy rằng Lạc Phàm rất muốn phun tào, Chử Thiếu Phong lấy đâu ra tự tin Phương Vị Uyên là gay lại còn để ý y cơ chứ......
Sở Phong giải trí.
Cô nhân viên lễ tân vẻ mặt cứng đờ nhìn hai củ cải nhỏ trước mặt mình, lúng túng hỏi: "Hai bạn nhỏ, các con tìm ai vậy?"
Củ cải nhỏ số một ngọt ngào nói: "Chị gái xinh đẹp, em đến tìm daddy."
Củ cải nhỏ số hai cũng ngọt nào nói: "Chị gái xinh đẹp, em đến tìm ba ba."
"Ách......" Cô đâu có biết daddy với ba ba của các con là ai đâu!
Vừa lúc cô hết đường xoay xở muốn khéo léo mời hai bé ra ngoài, Lạc Phàm và Chử Thiếu Phong xuất hiện trước cửa.
Hai củ cải nhỏ nhanh như bay chạy tới hai người bọn họ, mỗi đứa ôm một cái đùi.
"Daddy!"
"Ba ba!"
Lạc Phàm Cùng Chử Thiếu Phong trên trán rơi xuống mấy sợi hắc tuyến, đành phải mỗi người ôm một đứa chạy vào thang máy.
Để lại phía sau cô nhân viên lễ tân vẻ mặt ngây dại.
Không quá mấy ngày, trong công ty lời đồn bay rợp trời.
Có mấy vị nhân viên kỳ cựu của Sở Phong nghe được dở khóc dở cười, nói: "Những lời này mấy người đừng nói trước mặt Chử tổng, bằng không chắc chắn mất một tầng da biết không?"
"Chử tổng người ta cùng Lạc tổng chân chính là một đôi, hai người bọn họ từ sớm đã ra nước ngoài đăng ký kết hôn, nhìn thấy nhẫn trên tay bọn họ không, đó là một đôi. Còn hai đứa trẻ sao, đó là tìm người sinh hộ."
"Hả?"
Hóa ra chân tướng lại là như vậy!
*
Hoàn, hoàn, hoàn, trời ơi đã hoàn rồi!! Rất cảm ơn các bạn đã lầy lội cùng tui cả một năm qua! Moaz moaz moaz~~~
Vì truyện không có tag thương đấu hay trạch đấu nên kết thúc có vẻ trớt quớt và còn nhiều điều chưa được giải đáp hoàn toàn. Nhưng tác giả không viết nên chúng ta đành tự động não bổ đi ha!