- Có chuyện gì vậy??? Sao hôm nay lại đi moto tới trường? Quản gia Choi đâu?-Min Jae hỏi Tae Sun bằng nét mặt ngạc nhiên.
- Đến đón cậu đi với tôi một chuyến.
- Đi đâu?
- Cứ đi thì biết.
- Ngay bây giờ à?
- Uh, ngay.Cậu không phải lo, tôi không làm gì cậu đâu, chỉ cần đi theo tôi là được.
Min Jae leo lên xe và chỉ trong giây lát, chiếc xe đã mất hút trên con đường lớn.
Tae Sun phóng xe với tốc độ kinh người, vì là dáng xe đua nên người ngồi đằng sau cũng phải có dáng ngồi kết hợp thật ăn ý với người cầm lái, cụ thể là ôm thật chặt nếu không muốn bị ngã….Min Jae ngồi trong tư thếthẳng người, hai tay bám hờ vạt áo của Tae Sun, cứ mỗi khúc cua là người Min Jae lại chao đảo….giống như mấy chú khỉ đang biểu diễn màn đ ixemột bánh trong rạp xiếc vậy.
- Cậu không muốn cả hai chúng ta cùng ngã thì bám chặt vào. Ngồi như vậy mà đi đường dài thì mỏi lưng và dễ ngã lắm.
- Không sao, tôi quen ngồi như vậy rồi.
- Nghe lời chút đi, cậu bám vào hai vạt áo tôi khiến chúng sắp rách rồi đấy.
- Vậy tôi sẽ không bám nữa.-Min Jae rút tay lại, tư thế ngồi chẳng ănnhập gì với chiếc xe và Tae Sun. Nhân cơ hôi hiếm có này Tae Sun rồ gathật manh khiến Min Jae ôm chầm lấy cậu….một cảnh tượng hết sứng sungsướng ( theo tâm trang Tae Sun thui^^)
- Ước mơ của tôi là cùng ngườ tôi yêu phóng xe moto thật nhanh và cô ấy sẽ ôm tôi như vậy….đấy…
Min Jae ôm chặt lấy eo Tae Sun, cậu ta có vòng eo khá bé nhưng rất rắnchắc, chắc là do tập luyện nhiều, bờ vai rộng nhưng không thô, sống lưng thẳng và hơi cong về phần gần hông…hương nước hoa lan tỏa nhẹ khiến Min Jae chìm vào giấc ngủ….
Hai người dừng lại ở một căn biệt thự nhoe làm bằng gõ dưới chân đồi,dường như đây là mọt nơi riêng biệt tách xa hẳn với nơi đô thị ồnào….Trong khi Tae Sun đang mải nói chuyện với một thím nào đó, Min Jaeđã có cơ hội nhìn bao quát căn nhà, phía cổng chính có treo một tấm biển được khắc dòng chữ nghuệch ngoạc.. ‘Đông Phong Tự’….Min Jae bật cườikhi nhìn dòng chữ.
- Chữ ‘Đông Phong Tự’ kia là cậu viết phải không?
- Sao cậu biết?-Tae Sun ngạc nhiên hỏi.
- Tôi đã chép bài tập cho cậu cả tuần nay, nét chữ của cậu dù có biến dạng tôi vẫn nhận ra…-Min Jae vẫn tiếp tục cười.
- Cười gì chứ? đúng, đó là chữ của tôi, có sao không?
- Không, nhưng sao lại gọi là ‘Đông Phong Tự’? nghe như Thiếu Lâm Tự ấy.-Min Jae vẫn tiếp tục cười.
- Thì biệt thự này nằm ở phía Đông của ngọn đồi, trên đồi trồng toàn câyPhong nên gọi là Đông Phong.Còn chữ cuối định viết là Thự nhưng do thiếu nét nên bị lái sang Tự…có thế thôi.
Min Jae ông bụng cười khi nhìn thấy vẻ mặt chữa ngượng của Tae Sun, lúcnày trông hắn giống một đứa trẻ đang xấu hổ vì nhũng sai lầm đáng yêucủa mình..
- Này! Cầm lấy và đi theo tôi. –Tae Sun đưa cho Min Jae một cái giỏ vàra hiệu cho cô đi cùng cậu ta. Hai người đi ra phía sau tòa nhà, nóitrồng bạt ngàn những bông Iris tím rực rỡ…..
Tae Sun cẩn thận ngắt từng bông Iris để vào giỏ, cơn gió nhẹ thổi quakhiến những bông hoa đung đưa, theo làn gió mái tóc của Tae Sun cũng khẽ bay, màu đỏ của tóc hòa cùng màu tím của hoa và sắc vàng của nắng, càng làm tôn lên vẻ đẹp đến mê người của chàng trai trẻ tuổi. Không gian imlặng chỉ có tiếng gió khẽ vút qua, đâu đó quanh đây văng vẳng tiếng chim Ác Là….Min Jae lại theo bước chân Tae Sun lên trên đồi, đang vào mùarụng lá nên cả quả đồi như rắc một màu đỏ trầm mặc, màu đỏ buồn đến têlòng. Tae Sun bước chầm chậm giẫm lên đám lá khô dưới chân nghe lạo xạo…
- Cậu chỉ cần đứng bên cạnh tôi thôi, đừng nói gì cả.-Tae Sun quay lại dăn dò Min Jae tỉ mỉ trước khi hai người đi lên đỉnh đồi.
- Mẹ!!! Con đến rồi đây.-Tae Sun nói bằng giọng dịu dàng nhưng trong giọng nói có chút gì đó của sự đắng cay, nhớ nhung.
Người đàn bà đẹp đang ngồi trên chiếc xe lăn lặng ngắm nhìn khung cảnhhoàng hôn ảm đạm, gương mặt nhợt nhạt, tiều tụy kia vẫn không thể chenổi vẻ đẹp quý phái hiền hậu trên gương mặt bà, đưa tách trà cho ngườigiúp việc, bà dang rông vòng tay ôm lấy Tae Sun, người mẹ ôm lấy conmình sau bao ngày xa cách, bàn tay khẽ xoa nhẹ dọc sống lưng cậu, bàntay còn lại vuốt nhẹ tóc gáy cậu…cảnh trùng phùng luôn cảm động nhất….
- Bà Han có khỏe không? Có ăn nhiều cơm không? Có uống thuốc đúng giờ và mặc áo ấm không?
- Uhm….Sun của mẹ học tập có tốt không? Có bỏ bữa không? Sao con gầy thế?
- Bà Han đừng lo, con khỏe mà. Hôm nay sinh nhật mẹ, những bông Iris nở hết rồi, trông chúng thật đẹp, như mẹ vậy.
- Chỉ khéo nịnh thôi.-Bà nở nụ cười hiền hậu, đuôi mắt hơi nheo lại lộ rõ vết chân chim, bà liếc nhìn qua phía Min Jae…
- Ai đây?-Bà cất tiếng hỏi nhẹ nhàng.
- Con chào bác.-Min Jae cúi đầu chào lễ phép.
- À, bạn gái con.
Câu ‘Bạn gái con’như trống đánh ngang tai Min Jae…trong phút chốc cô đã biến thành vật sở hữu của Tae Sun….
- Dạ..thưa bác…..không phải như vậy đâu….chúng con chỉ là……-Min Jae xua tay
- Không phải gì nữa, chúng ta thậm chí đã hôn nhau, cậu còn ngủ ở nhà tôi đó thôi….
Min Jae vẫn tích cực xua tay chữa ngượng bằng cách cười trừ trong khi Bà Han chỉ nhìn cô rồi nhìn sang Tae Sun cười nhẹ tỏ vẻ chúc mừng…
Bữa tiệc xong xuôi với cái bụng no căng, Tae Sun cho Bà Han uống thuốcrồi giúp bà đi ngủ. Giờ đây chỉ có mình Min Jae và Tae Sun trong phòngkhách của căn nhà gỗ nhỏ, mùi khét và tiếng nổ tí tách của gỗ cháy khiến Min Jae thích thú. Khoách lên mình Min Jae chiếc chăn mỏng, Tae Sunđưa cho cô bé một tách sữ ngô nóng và khẽ ngồi cạnh.
- Ngoài trời gió to lắm, nếu trở về Seoul lúc này sẽ rất nguy hiểm, tôiđa nhò chú Choi báo cho mẹ cậu rồi, chúng ta sẽ ngủ ở đây, sáng mai tôisẽ đư cậu về nhà.
- Ngủ ở đây sao? Hai chúng ta?
- Cậu sợ tôi làm gì cậu sao?
- Ai mà biết được.
- Cậu yên tâm, cậu có thể ghét tôi nhưng tuyệt đối tôi sẽ không để cậu hận tôi đâu.