Đến một cửa hàng cho trẻ em lớn, cô chọn mua một ít quần áo hợp với da của con, mua thêm sữa bột và mấy đồ cho Tiểu Ái. Cô xách túi đồ ra khỏi cửa hàng, ôm con trong ngực đi bộ trêи phố không có mục đích, cô nhìn thấy chiếc taxi đậu bên cạnh, định mở cửa bước lên nhưng cô bỗng lùi lại một bước rồi ra hiệu cho tài xế lái đi
Cô rất thương con mình, có người mẹ nào không thương con? Nhưng cô thương nó nên không thể đưa nó đi cùng được...Một khi cô đưa Tiểu Ái bỏ đi, Mạc Thiếu Quân sẽ không bao giờ tha cho cô, cô không muốn sống cuộc sống suốt ngày ôm con đi trốn. Còn đứa trẻ sẽ nghĩ sao? Khi nó lớn lên không có bố bên cạnh nó sẽ cảm thấy như thế nào?
Chính cô đã là một đứa bé mất đi tình yêu thương của mẹ ruột nên cô hiểu hơn ai hết. Còn nếu con ở với Mạc Thiếu Quân sẽ khác, nó có bà nội thương yêu, có bố...và có mẹ, cô tin chắc Thư Vân không phải người xấu, sẽ yêu thương nó chứ không bao giờ giống như người mẹ kế của cô
Đang suy nghĩ ʍôиɠ lung bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình. Là Mạc Thiếu Quân, cô chần chừ giây lát rồi ấn phím nghe
- Alo...
- Hà Cẩm Vân, cô đưa con đi đâu?
- Tôi... tôi đi mua chút đồ cho con...
Nếu hắn biết suy nghĩ vừa rồi của cô chắc chắn sẽ bóp chết cô
- Mau trở về nhà! Mẹ tôi đang đi tìm hai người!
- Vâng...
Nói xong chưa kịp cô trả lời thì hắn đã cúp máy, Hà Cẩm Vân xốc lại tinh thần bế con nhanh chóng đi về hướng ngược lại trở về nhà
Cô vừa vào tới nhà đã có một bóng người lao đến cướp lấy Tiểu Ái trong tay cô khiến cô không kịp trở tay súyt hét lên
- Cô đưa cháu tôi đi đâu? Hà Cẩm Vân không ngờ cô lại hai mặt như vậy!
Hà Cẩm Vân như không nghe thấy lời mắng của bà, giơ túi đồ trong tay lên
- Cháu đi mua cho Tiểu Ái chút đồ.
- Hừ! Nhà họ Mạc không thiếu tiền mua những thứ này còn cần cô sao?
Hà Cẩm Vân mím môi không nói, đúng là nhà họ Mạc không thiếu nhưng chẳng lẽ cô là mẹ lại không thể mua cho con mình chút gì sao?
Hình như thấy sự bất bình của cô nên bà Mạc cũng không cô chấp, kêu người cầm túi đồ đó lên để cho Tiểu Ái dùng
- Cô đã sắp đồ xong chưa?
- Cháu chuẩn bị xong rồi...
- Được rồi, vậy mau làm đi!
Hà Cẩm Vân lên phòng lấy chiếc vali đựng đồ của hai chị em rồi kéo xuống, đồ đạc cô cũng không có nhiều. Vốn trước khi đến đây cô đã không có ý định mang nhiều đồ cũng không muốn mang bất cứ thứ gì ở đây theo nhưng bây giờ có Tiểu Ái là máu mủ của cô nhưng cô lại chẳng bao giờ có thể đưa nó đi được
- Chị hai, mình đi đâu vậy?
Hà Sâm ngơ ngác hỏi cô, thằng bé còn ngây dại chưa hiểu hết mọi chuyện
- Chúng ta về nhà. Sâm Tử có muốn đi không?
Cô ngồi xuống trước mặt thằng bé hỏi
- Có, nhưng Tiểu Ái có đi cùng chúng ta không?
Thấy cô không trả lời, thằng bé chui vào ngực ôm trầm lấy cô
- Ngoan...Tiểu Ái sẽ ở lại với bố, chỉ...có hai chị em mình đi thôi...
Hà Cẩm Vân vừa nói vừa khóc, nghẹn ứ ở cổ
____
Cô xách đồ ra đến cổng, Hà Sâm đi bên cạnh. Cánh cửa lớn đóng chặt phía sau thật lạnh lẽo giống như lúc cô đến. Hà Cẩm Vân không dám nhìn lại, cô sợ không kìm lòng được với Tiểu Ái mà muốn ôm nó
Hai người cùng trở lại phòng trọ trước kia của cô, chủ nhà vẫn giữ lại phòng này cho cô. Hà Cẩm Vân dọn dẹp một chút rồi nấu ít đồ cho Sâm Tử ăn còn bản thân mệt mỏi nằm trêи giường ngủ thϊế͙p͙ đi
Hà Cẩm Vân ngủ không được yên, cô mê man. Trong mơ thấy con gái khóc to, nó nằm trong nôi khóc mà không ai dỗ, nó cứ khóc đến nỗi mặt mày đỏ cả lên...nhưng cô lại chỉ đứng nhìn rồi quay lưng bỏ đi bỏ mặc con, trong mơ cô cũng khóc. Cảm giác sắp không thở nổi nữa cô mới bừng tỉnh
Thì ra là một giấc mơ, tại sao lại chân thực đến vậy. Tất cả mọi chuyện xảy ra với cô quá nhanh, nhanh đến nỗi không có chút thời gian để cô chuẩn bị. Làm sao để không đau khi nghĩ đến con nữa khi tiếng khóc của con cứ văng vẳng bên tai cô như muốn cô quay lại ôm nó