Có lúc đại D ca mang giầy da, sau khi trở về cởi giầy ngồi ở bên cạnh tôi, tôi ngửi thấy mùi chua nhàn nhạt sẽ cúi người đi tìm khởi nguồn của cái mùi ấy, cái tên này thú vị ác ý, mặt tôi vừa mới cúi xuống, anh liền đưa chân lên mặt tôi, cái chân to cỡ bốn mươi mấy lập tức che ở trên mặt tôi, tôi tức giận cầm lấy gối đầu bên cạnh quăng về thân thể anh.
Anh có lúc sẽ trốn, có lúc thuận thế ấn lại cánh tay của tôi đang nhào tới trên người, nháo nháo như vậy liền nháo lên lửa.
Lúc vừa mới cùng đại D ca đến Hàng Châu tôi có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, quần lót đều phải mặc của anh.
Được rồi, mặc quần lót của anh chỉ do cầm nhầm, quần lót người này ngoại trừ size khác, kiểu cơ bản giống của tôi, tôi trong cuộc sống lại cẩu thả, cho nên thường tiện tay cầm nhầm, bất quá mỗi lần tròng vào phía sau lại lạnh lạnh tôi liền biết mình mặc nhầm, liền lén lút trả về cho anh.
Anh ở đó híp mắt nhìn tôi, cũng im lặng, như con mèo mun lớn lười biếng nhìn con chuột trộm thức ăn.
Tôi có lúc cảm thấy thói quen này trực tiếp ảnh hưởng đến an toàn sinh mệnh của tôi, giống như lúc tôi lấy kem đánh răng để rửa mặt, lại như tôi cuối cùng cầm nhầm bàn chải đánh răng.
Đúng, tôi có đến vài lần đánh răng không cẩn thận cầm nhầm bàn chải đánh răng của đại D ca.
Cái tên này bề ngoài lãnh khốc, nội tâm muộn tao, bàn chải đánh răng phải dùng loại tình nhân, còn vô cùng hẹp hòi chỉ mua một cái cốc để xúc miệng, bản thân tôi hồi đại học chính là chàng trai tùy tiện, trong cái cốc hai cái bàn chải này khác màu, nhưng hình dáng lại giống nhau, tôi cuối cùng tùy tiện lấy một cái, đợi đến khi xoát xoát, mới mơ hồ cảm thấy không đúng.
Tôi sợ đại D ca sau khi tắm xong đi ra phát hiện, liền đem nước trên bàn chải của anh dùng sức vẫy xuống, sau đó nhìn anh vẻ mặt bình tĩnh dùng tôi mới dùng bàn chải đánh răng, lén lút ở phía sau vui mừng, bụng đầy ác ý thú vị.
Sau khi vừa tới Hàng Châu, cuộc sống của chúng tôi có đoạn thời gian vô cùng khó khăn. Hàng Châu tiêu phí không thấp, ăn một ngày ba bữa cơm đều tiêu nhiều tiền.
Khi đó chúng tôi ăn cơm đều là ra ngoài giải quyết, tôi ở Vũ Hán quen ăn vị nặng, đối với thức ăn thanh đạm của Hàng Châu rất khó quen, đại D ca bất đồng, anh cái gì cũng có thể ăn, tôi có lúc cũng hoài nghi anh còn có thể ăn đồ ăn mùi vị đặc biệt, cho nên mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm anh đều thoải mái, tôi liền tùy tiện một chút, mỗi ngày cùng hoàn thành nhiệm vụ.
Anh cũng biết nguyên nhân, nhưng không phát biểu ý kiến gì.
Khi đó mới vừa theo anh tha hương, bản thân ngoại trừ đống hoài bão lung ta lung tung, cơ bản không có bản lĩnh vững vàng, thêm vào thái độ kia của anh, trong lòng khó tránh khỏi không vững vàng.
Vẫn luôn nghĩ cái tên này chỉ là nhất thời cao hứng, đợi đến khi mới mẻ vừa qua, cũng không biết tôi là ai.
Nghĩ như vậy, trong lòng liền khó chịu, mà là một đại nam nhân, lại không nên có loại tâm tình nhỏ thế này, cứ như vậy tra tấn hỗn độn.
Qua như vậy một tuần, ngày đó chúng tôi như mọi ngày dùng cơm, đại D ca đột nhiên thần biến hề hề nhìn tôi liếc mắt một cái, tôi bị anh nhìn trong lòng rụt rè, anh lấy tới cái túi hồi nãy mình đặt ở bên cạnh, xoẹt mở dây kéo, một giây sau thế nhưng từ bên trong lấy ra một bình sứ đựng tương ớt màu đỏ.
Chính là nữ nhân nóng bỏng nhất trên thế giới — Lão Can Mụ.
Đại D ca nhìn tôi đối diện cười : « Biết em ăn không quen, vừa nãy đi mua cho em bình tương ớt. »
Tôi lúc đó không thể nói được tại sao, yết hầu lúc ăn miếng cơm đột nhiên nghẹn một chút, nhìn cái bình Lão Can Mụ đỏ kia, đôi mắt đều nóng.
Thì ra, tâm tình của tôi luôn được tên này yên lặng nhìn thấy.
Tôi cùng đại D ca vừa tới Hàng Châu đều không có nghề nghiệp, dựa vào tiền để dành một năm trước của anh, trên căn bản là mỏ vàng cũng cạn. Luôn bên ngoài ăn thực sự rất tốn kém, sau đó chúng tôi liền bắt đầu suy nghĩ mình tự làm trong nhà ăn.
Lúc đó chúng tôi mướn phòng ở có nhà bếp, nhưng trừ cái lò vi ba công cụ khác cái gì cũng không có.
Tôi cùng đại D ca đi chợ hàng hóa nhỏ Nghĩa Ô, vừa nhìn giá cả trên mạng vừa trả giá cùng chủ rạp, bây giờ suy nghĩ một chút, khi đó còn thật là nghé con mới sinh, nghĩ muốn ra là ra.
Sau khi mua công cục liền cân nhắc tới vấn đề làm cơm, hai đại lão gia trước đây ở nhà lấy đồ lau nhà cũng không làm, đột nhiên muốn củi gạo dầu muối dấm còn là chuyện khó khăn.
Sau khi thương lượng xong, chúng tôi quyết định luân phiên, cuối cùng ai làm ăn ngon liền để người đó.
Ngày đầu tiên là đại D ca, sợi khoai tây bị anh xào thành bùn đen, thịt còn mang theo tơ máu… Tôi ngậm lấy nước mắt cũng không thể ăn một miếng, chính anh càng không thể đụng tới, cuối cùng là hết cách, chúng tôi đi ra ngoài giải quyết.
Ngày thứ hai đến phiên tôi, được rồi, tôi vốn là chuẩn bị tùy tiện để ứng phó (tôi thật sự không phải giả bộ), liền ngay cả tôi cũng không phát hiện mình có thiên phú ở phương diện này, ngược lại lần đầu tiên nhìn baidu làm, đại D ca đem cơm nước quét đi sạch sành sanh, tôi cho là anh cố ý tâng bốc tôi, ngày thứ hai cái tên này thế nhưng đã sớm mua đồ ăn về, không chờ tôi phản ứng, anh liền đem đồ nên gọt thì đi gọt, nên rửa sạch thì rửa sạch, chỉ chờ tôi cầm xẻng bắt đầu làm cơm.
Tôi từ đó về sau bắt đầu tìm tòi bí quyết nấu ăn, hơn nữa từ đó về sau bắt đầu cuộc sống nấu cơm chờ chồng.
Bất quá đáng nhắc tới chính là, mỗi lần tôi nấu ăn, đại D ca đều sớm đem đồ cần rửa đi rửa, nên gọt thì cắt, gừng tỏi cũng xử lý tốt, cho nên, mãi cho tới tận bây giờ, dù tài nấu ăn đã tốt hơn, thế nhưng gọt dưa chuột độ lớn đều không đồng đều.
Tôi có lúc nói đùa với anh, tôi nói tôi có thể hay không tới giờ cũng không thể dùng dao.
Anh ở bên cạnh cắt thịt, cúi đầu nói với tôi: “Sợ cái gì, em già rồi không phải vẫn còn anh sao!”
Tôi nhìn phía sau lưng rộng lớn của anh, đèn bếp trong phòng ấm áp, chiếu lên lưng anh cũng ấm áp, trái tim của tôi liền không tự chủ được bị nhiệt độ ấy quay thành một viên cầu mềm mại.