"Đúng là rất tốt." Vị thái tử mặc hoa phục kia cũng gật đầu, đồng ý cách nói của nô tài của mình. Nhưng đúng lúc ấy thì dưới đài đột nhiên xôn xao. Lúc này hắn mới chú ý tới, thì ra là cô gái đang biểu diễn, chẳng biết từ lúc nào lại té xỉu trên vũ đài rồi, mà tiếng ồn ào ở dưới kia cũng bởi vì vậy mà có.
"Chuyện gì xảy ra vậy ? Sao đang yên đang lành như vậy, tiểu thư Mân Côi lại té xỉu ?" Nhìn cô gái trên đài đang được người đỡ đi, có người quan tâm nói. Nhưng cũng có người chửi bới cô gái tuyệt sắc mà khắp mọi mặt đều là xuất trần thoát tục.
"Đúng vậy, chẳng nhẽ là nàng ta có bệnh gì ? Chỉ có như vậy mà cũng đòi về sau chúng ta ủng hộ, đừng mơ tưởng nữa !"
"Thôi, hay là chúng ta đi thôi, không cẩn thận là bệnh truyền nhiễm đấy. Ngộ nhỡ chúng ta bị lây phải thì xui xẻo lắm."
"Tiểu thư, bây giờ nên làm sao đây ?"
Tất cả mọi việc diễn ra trong lâu đều bị nữ tử áo trắng đứng ở chỗ cao nhất nhìn rõ hết. Nàng chỉ là thờ ờ nhìn tất cả những người đang làm loạn kia, nói với nha hoàn phía sau lưng : " Mau cho Mân Côi ăn cái này trước, cho nàng nghỉ ngơi thật tốt."
"Nhưng. . ." Nha hoàn còn muốn nói tiếp cái gì, lại bị người trước mắt ngăn lại.
"Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, còn kì kèo cái gì nữa?" Cô gái nói xong có chút không vui, nàng ghét nhất người khác nghi vấn quyết định của nàng.
"Dạ, tiểu thư !" Ô ô. . . Nàng biết là tiểu thư không thích bị người khác nghi ngờ quyết định của mình, nhưng mà nàng chỉ là tò mò tiểu thư sẽ làm gì để đối phó với đám người dưới kia thôi mà.
"Mọi người xin bình tĩnh, đừng nóng vội ! Xin nghe Hải Đường giải thích, thật ra thân thể của tiểu thư Mân Côi có chút khó chịu thôi, không phải mọi người nghĩ đâu."
Sau khi Mân Côi được đỡ xuống, thì một cô gái xinh đẹp quần áo thiên lam ( màu xanh da trời ) đi lên đài, nàng cố gắng an ủi mọi người. Nhưng đoàn người vẫn không buông tha, còn người cố ý gây sự mà chỉ trích nàng.
"Chỉ là thân thể khó chịu sao ? Nếu thật là như ngươi nói, vậy ngươi mau đi mời nàng tới đây đi, chúng ta chờ ở nơi này."
"Chúng ta rất sẵn lòng chờ tiểu thư Mân Côi trở lại, nếu như là Say Nhan Cư các ngươi dám lừa dối chúng ta, Bản Hầu nhất định tự thân động thủ, san thành bình địa Say Nhan Cư của các người."
"Mới ngày thứ nhất khai trương đã muốn bằng vài ba lời nói để lừa gạt mọi người, ngươi cho rằng mọi người không biết gì phải không ." (Ngư : Đúng đấy, ngươi thì biết mà cái gì, có tin ta ném gạch vỡ sọ ngươi không *trợn mắt, chống nạnh*)
"Đúng vậy, nếu không giao ra người, Bản Thế tử cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Say Nhan Cư bọn ngươi !"
". . ."
Nhìn ở tất cả người dưới kia, cô gái trên đài không biết làm như thế nào. Nàng cầu cứu nhìn về chỗ nào đó ở lầu ba, chỉ thấy bóng dáng màu trắng gật đầu với nàng một cái, vẻ mặt của nàng mới thay đổi thành tràn đầy tự tin mặt nhìn lại đám người kia.
"Nếu mọi người nhất định muốn thấy tiểu thư Mân Côi, tiểu nữ cũng không thể nói gì nữa, chỉ xin mọi người chờ một chút, tiểu nữ sẽ mời nàng ra ngay." Cô gái hơi thi lễ rồi xoay người lui xuống.
Chỉ chốc lát sau, trên vũ đài lại một lần nữa náo nhiệt lại. Chỉ thấy một cô gái che mặt từ chỗ cao mà chậm rãi bay xuống. Cùng một bộ váy dài Lưu Vân, cùng là một cái khăn che mặt, cũng là một dáng người mềm mại, nhưng biết tại sao mà bọn họ lại cảm thấy không phải cùng một người. Nếu nói là Mân Côi trước kia đẹp thì đẹp thật, nhưng không giống như nữ tử này mà có linh khí bức người như vậy. Sau khi cô gái từ đài cao bay xuống, ở trên không trung xoay tròn mấy cái, chậm rãi đáp xuống vũ đài. Nàng tựa như tiên nữ trên chín tầng trời không may rơi xuống phàm trần, khiến cho đám nam nhân kia, người nào người nấy cũng trợn to mắt, nhìn chằm chằm không nháy lấy một cái vào bóng hình xinh đẹp trên đài cao kia. Qua một hồi lâu bọn họ mới phục hồi tinh thần lại, nhất thời cả không gian vang lên tiếng vỗ tay, tiếng ủng hộ.