"Như thế nào, lấy được thứ đó rồi sao?" Hôm nay nàng sẽ ra khỏi thành rồi,nếu bây giờ không lấy lại thứ đó thì sau này chắc chắn sẽ không còn cơ hội nữa.
"Diệu Thủ không làm nhục sứ mệnh của mình, đã đem đồ lấy lại rồi." Nói xong liền đem một lá thư cung kính giao cho nam tử mặc áo đỏ, hắn cũng rất ngoài ý muốn, lần này chủ tử sai Thu Tâm nói với hắn muốn hắn đi làm một chuyện quan trọng, kết quả khi hắn mở ra thư tín mới biết là chủ tử muốn hắn đi trộm một phong thư trên người một vị cô nương, sau khi trộm được hắn mới phát hiện đây là một phong hưu thư, điều này khiến hắn giật mình không nhẹ, chủ tử đang êm đẹp tự nhiên lại muốn hắn đi trộm một phong hưu thư để làm gì? Mặc dù rất là nan giải, nhưng hắn cũng giống Thu Tâm đối với chuyện mà chủ tử gaio phó chưa bao giờ hỏi lại.
"Có bị nàng phát hiện skhông?" Nam tử áo đỏ tuyệt sắc đem phong thư cầm trong tay, ánh mắt khẽ quét qua, xác định thứ trước mắt đúng là vật mình muốn tìm khóe miệng liền kéo ra một nụ cười tuyệt mỹ, chậm rãi gấp lại lá thư trong tay,sau đó một bàn tay trắng nõn với những khớp xương rõ ràng cũng khẽ vuốt nhẹ lên, ngay sau đó, lá thư trong tay liền biến thành mảnh vụn
"Không có, thuộc hạ như lời của chủ tử bảo lấy một lá thư khác đổi lại với lá thư này nên chắc chắn nàng không thể nào biết được." Không sai, người tên Diệu Thủ này chính là cô gái lúc trước đụng trúng Huyết Đại nhưng mà bây giờ mới thật sự là hắn, trước đó là hắn giả nữ trang, mà hắn vốn là một Mỹ Thiếu Niên thứ thiệt, vì để hoàn thành nhiệm vụ, hắn không chỉ từng giả trang thành cô gái mà còn giả trang thành lão bà bà hay là một tên ăn xin.
"Uh, làm được không tệ, lui xuống trước đi ." Tán thưởng nhìn hắn, gật đầu một cái ý bảo hắn rời đi trước.
"Dạ, vậy Diệu Thủ lui xuống trước." Cung kính thi lễ một cái sau đó liền lặng yên không tiếng động lui xuống.
Đợi sau khi người kia rời đi mới hướng về phía nam tử áo đen ở bên cạnh nói: "Vô Tình, trong khoảng thời gian này ta không có ở đây, tất cả mọi chuyện nơi này liền giao cho ngươi, có tình huống gì khẩn cấp liền để Tiểu Hắc đến truyền tin cho ta." Tiểu Hắc trong miệng nam tử chính là một con mèo màu đen, chỉ là, con Tiểu Hắc Miêu này cũng không phải là một con mèo tầm thường mà là một con Hắc Miêu đặc biệt lấy chuyện hút đi hồn phách của con người mà sống đến từ chính địa ngục hắc ám.
Chớp mắt một cái, bảy tám ngày đã trôi qua rồi, ngày hôm đó, Huyết Đại một thân một mình đi ở trên đường cái, người đến người đi trên đường cái cực kỳ náo nhiệt, tiếng rao hàng, tiếng la, nhiều tiếng lọt vào tai, nhưng nàng giống như là đi ở chốn không người, đối với ánh mắt nhiệt tình của mọi người đều làm như không thấy, không coi ai ra gì đi tới một quán rượu, tìm một góc không bị chú ngồi xuống.
"Ca ca, nàng không phải là cô ái lần trước sao? Làm thế nào các ngươi nhận thức à?" Một giọng nói ngọt ngào và kiêu căng từ một chỗ không xa truyền đến, mà cô gái vừa hỏi chính là người đã lâu nàng mới gặp lại , Thượng Quan Cẩn Du với một thân quần áo màu hồng , tính cả cái lần hôn lễ kia thì đây là lần thứ 4 nhìn thấy nàng ta.
Lần thứ 1 là khi nàng mới tới dị thế khi Ôn Mạt bỏ mình, lần thứ 2:là lúc nàng đi tìm thần y Mạc Vấn, cũng là gặp nhau ở quán rượu như thế này, chỉ là họ không biết mình mà thôi, mà nàng cũng không có nhiệm vụ phải lãng phí tầm mắt của mình trên người không liên quan, hơn nữa mấy ngày trước khi ở trên hôn lễ ánh mắt xem thường nàng của nàng ta nàng vẫn còn nhớ rõ, một nha đầu bị chiều hư mà thôi, bỏ đi gia thế ở bên ngoài nàng ta còn có cái gì đáng giá cho nàng xem hay sao? Cũng muốn khinh thường mình? Nàng chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể làm Thượng Quan Gia biến mất trên đại lục này, chỉ là nàng cuối cùng vẫn lựa chọn không nhìn tới, vì cái loại nha đầu không hiểu chuyện này khiến nàng tức giận là chuyện không đáng, cũng không phải là tác phong của nàng, chỉ cần nàng ta không chọc đến nàng là tốt rồi, nếu không, mình nhất định sẽ làm cho nàng ta hối hận vì đã sống ở trên đời này.