Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TV đang phát sóng cuộc phỏng vấn với Cố Tĩnh Tranh, chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi mà Cố Tĩnh Tranh đã nhắc đến Chương Lâm Dã tận bảy lần.

Mục Nhiên nằm trên sofa được một lúc, vốn dĩ muốn xem tâm trạng của tiểu ngốc nhưng tiểu ngốc chỉ lo lật đọc quyển sách trên tay, cũng không để ý trên TV nói gì.

"Tiểu ngốc?" Mục Nhiên nhỏ giọng gọi.

Tay Đoàn Doãn Mặc đang lật sách sững lại, sau đấy ngẩng đầu cười lên tiếng: "Hả?"

"Không có gì, dọn đồ nhanh rồi đi bệnh viện với tôi." Mục Nhiên bắt đầu hoảng hốt, tiểu ngốc hoàn toàn không thèm để ý đến Chương Lâm Dã đang xào scandal với cô gái khác, điều này so với một tháng trước còn khiến người ta khó tin hơn.

Nếu như không đến bệnh viện xem nữa thì cô sợ bệnh tình của tiểu ngốc sẽ nghiêm trọng hơn, sẽ lại bị mất trí nhớ mà quên hết mọi chuyện.

Đoàn Doãn Mặc chịu đựng cảm giác bài xích bệnh viện của mình, vào phòng thay quần áo, sau khi ra ngoài thì tràn đầy năng lượng nói: "Đi thôi."

Ngồi trên xe của Mục Nhiên rồi, Mục Nhiên nói một câu dừng một lúc tán gẫu với cô: "Gần đây có đau đầu hay không?"

"Cũng không cảm thấy gì." Đoàn Doãn Mặc nhìn phong cảnh dọc đường ngoài cửa sổ, lơ đễnh trả lời Mục Nhiên.

Mục Nhiên tự biết hỏi cô cũng không thu được kết quả gì, đành phải lái xe nhanh hơn một chút, muốn đưa cô ấy đến bệnh viện nhanh một chút để làm kiểm tra toàn diện, chỉ có bác sĩ nói với cô rằng tiểu ngốc không có chuyện gì thì cô mới có thể hoàn toàn yên tâm.

"Lát xe chậm một chút, bây giờ tôi cảm thấy rất ổn, cô đừng cuống." Đoàn Doãn Mặc liếc nhìn một bên mặt của Mục Nhiên, phát hiện sắc mặt của Mục Nhiên trắng bệch, cô không nhịn được cười nói: "Coi như thật sự là tôi có chuyện gì thì nửa đường cũng sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đâu."

"Tiểu ngốc, cô nói thật cho tôi biết đi, có phải là cô đã quên rất nhiều chuyện không? Bao gồm..." Mục Nhiên do dự một lúc lâu mới nói ra nửa câu sau: "Có phải cô cũng đã quên Lâm Dã rồi không?"

"Không có." Giọng nói Đoàn Doãn Mặc rất nhỏ, thật ra trong đầu cô không còn người kia nữa rồi, nhưng mỗi sáng sớm thức dậy cô sẽ lôi ghi chú ra đọc, trong ghi chú người kia rất quan trọng với cô, cô không muốn nói thật, ôm một tia hi vọng còn có thể khôi phục mà nói dối Mục Nhiên.

Sắc mặt Mục Nhiên không tốt lắm, không biểu hiện ra tin tưởng đối với cô nhưng cũng không nói thẳng ra.

Đến bệnh viện rồi, Đoàn Doãn Mặc trầm mặc phối hợp với Mục Nhiên làm đủ loại kiểm tra, ngoại trừ có chút vấn đề trên mặt tinh thần ra thì cũng không kiểm tra ra vấn đề nào khác.

Mục Nhiên đang trao đổi với bác sĩ, Đoàn Doãn Mặc nhỏ giọng nói bên tai cô: "Tôi đi vệ sinh."

"Ừ, được. Đừng có chạy lung tung, lát nữa lại qua đây." Có lẽ một tháng vừa rồi biểu hiện của Đoàn Doãn Mặc quá bình thường, trừ việc không có ký ức ra thì Đoàn Doãn Mặc cũng không khác gì với người bình thường.

Đến nỗi Mục Nhiên cũng quên mất đây từng là đứa ngốc đến cả đông tây nam bắc cũng không nhận ra.

Nửa tiếng trôi qua tiểu ngốc vẫn chưa quay về, Mục Nhiên hoảng sợ lập tức ra ngoài tìm người.

Nhưng tìm rất lâu ở bệnh viện rộng lớn như vậy cũng không tìm thấy tiểu ngốc, cô lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho tiểu ngốc, điện thoại kết nối được với đối phương nhưng không để cho cô có cơ hội nói chuyện đã cúp máy rồi.

Lần này Mục Nhiên hoàn toàn hoảng loạn rồi, trong lòng cô tràn ngập tự trách áy náy, cô hoảng hốt kiểm tra khắp nơi trong bệnh viện.

Lúc đầu Đoàn Doãn Mặc chỉ không muốn ở chỗ đấy nghe bác sĩ nói mấy lời khô khan tẻ nhạt liền tìm cái cớ muốn đi ra ngoài hít thở không khí.

Nhưng cô vừa mới bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy một bóng lưng rất quen thuộc đang đi vào thang máy.

Cô đi theo như bị ma xui quỷ khiến mà đi theo người kia, mãi cho đến khi người kia quay đầu nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc.

"Doãn Mặc?" Triệu Tử Minh nhìn Đoàn Doãn Mặc, chưa từng nghĩ đến có thể gặp được cô ở đây: "Không phải cậu đi trải nghiệm cuộc sống tìm kiếm linh cảm hay sao? Sao lại đến bệnh viện rồi? Thân thể khó chịu à?"

"Triệu Tử Minh?" Đoàn Doãn Mặc nhìn chàng trai trước mặt, thốt ra ba chữ, Triệu Tử Minh thấy sắc mặt của cô không đúng lập tức hỏi: "Có phải cậu lại phát bệnh rồi không?"

Có rất nhiều ký ức trong đầu Đoàn Doãn Mặc liên quan đến Triệu Tử Minh, Triệu Tử Minh hỏi một câu, rất nhanh những ký ức hỗn độn dần dần hiện lên giống như chiếc gương vỡ nát, cô thấy rõ từng mảnh câu chuyện, cuối cùng đau đầu mất đi ý thức.

Ở trong trang viên, tất cả mọi người đang thu dọn hành lý, Chương Lâm Dã vô cùng xúc động nhìn nơi này, hơn một tháng ngắn ngủi, nàng học được rất nhiều thứ quen biết rất nhiều người, chuẩn bị rời khỏi nơi này, trong lòng lại tràn đầy tiếc nuối.

Nhưng mà nghĩ đến trong nhà còn có người đang đếm đầu ngón tay đếm số ngày chờ nàng, khóe miệng nàng liền giương lên cười.

"Nhìn tâm tình của cô không tệ, đã muốn về từ sớm rồi sao?" Chẳng biết Cố Tĩnh Tranh xuất hiện bên cạnh nàng lúc nào, Chương Lâm Dã xấu hổ cười cười.

Nụ cười này khiến Cố Tĩnh Tranh nhìn đến ngẩn ngơ thất thần, gương mặt của cô gái này không yêu nghiệt câu hồn giống như Đoàn Doãn Mặc, nhìn khá bình thường, nhưng cười lên rất ngọt, đôi mắt tựa như biết nói giúp tô điểm lên cho nàng ấy không ít.

Nhìn Đoàn Doãn Mặc cười Cố Tĩnh Tranh chỉ cảm thấy áp lực đến mức sống lưng phát lạnh, giống như ác quỷ địa ngục đang câu hồn.

Vừa rồi nhìn thấy Chương Lâm Dã cười khẽ, trong thoáng chốc cô đã nghĩ, có lẽ nhân gian cũng có thiên sứ.

"Cô cười lên thật xinh đẹp." Cố Tĩnh Tranh là một cô gái ngay thẳng, dù sao có Đoàn Doãn Mặc chống lưng, trong vòng cũng không có ai dám nói cô thất lễ, chính vì thế đã hình thành nên tính cách có sao nói vậy, không bao giờ giả tạo.

Chương Lâm Dã ngẩn người, rất nhanh tay Cố Tĩnh Tranh vén lọn tóc của nàng lên, cảm thán lần nữa: "Chất tóc của cô rất tốt, chăm sóc như nào vậy?"

"Tôi..." Chương Lâm Dã né tránh theo bản năng, nhưng không ngờ Cố Tĩnh Tranh lại tiến lên: "Ngửi lên thật thoải mái, giống như mùi hương trên người cô, rất thơm ngọt."

Chương Lâm Dã hoàn toàn ngây người, nàng đây là bị ghẹo sao?

Cố Tĩnh Tranh không cảm thấy như vậy, tuy những năm gần đây xào cp với những kiểu nữ nghệ sĩ khác nhau nhưng cô là thẳng nữ real, có thể cũng chính là thẳng nữ trêu ghẹo mà không tự biết mới khiến cho Chương Lâm Dã cảm thấy sợ.

Chương Lâm Dã hơi nghiêng người tránh ra, Cố Tĩnh Tranh bỗng chốc ngờ vực, đang tốt mà sao lại xa lánh cô rồi?

"Thời gian không còn sớm nữa, cô thu dọn đi. Tôi cũng phải đi rồi, tháng sau đoàn phim quay phim thì gặp lại." Dù Cố Tĩnh Tranh là thẳng nữ, nhưng đầu óc không phải không được, cô nhìn ra được Chương Lâm Dã đang tránh mình theo bản năng, sở dĩ tâm tình có hơi kém một chút nói với cô đừng có đi.

Sau khi Cố Tĩnh Tranh đi ra khỏi phòng nàng, Chương Lâm Dã ngồi ngốc trên giường vỗ vỗ trái tim bé nhỏ, nhìn cánh cửa mở ra một nửa, nàng thở ra một hơi nặng nề, lẩm bẩm: "Vừa nãy có phải là bị ghẹo không nhỉ?"

Rất nhanh, Chương Lâm Dã thu dọn xong hành lý tính rời đi.

Nhưng ngay lúc vừa ra khỏi trang viên lại bị trợ lý quản lý của Cố Tĩnh Tranh đứng ở cửa gọi qua.

"Để chúng tôi tiễn cô một đoạn đường đi." Trợ lý chỉ là đang phối hợp với đoàn phim xào cp, đúng lúc Chương Lâm Dã vẫn là một người mới, Cố Tĩnh Tranh tùy tiện giúp nàng chút gì đó, sau này nhìn ở trong mắt fans của Chương Lâm Dã đều là bong bóng màu hồng.

Những việc này Cố Tĩnh Tranh đã làm đến quen rồi, nhưng lần này vì rất có hảo cảm với Chương Lâm Dã, cho nên lúc xếp người đến giúp nàng cũng thật tâm hơn mấy phần.

Mấy ngày nay Chương Lâm Dã nhận được sự chăm sóc của Cố Tĩnh Tranh không ít, rất muốn từ chối ngay nhưng nàng ở nơi hẻo lánh này thật đúng là rất khó gọi xe.

"Cảm ơn! Làm phiền mọi người rồi." Chương Lâm Dã nói cảm ơn, nhưng mà vali vẫn phải để tự mình cầm, xào cp là tỏ ra mập mờ, chứ không phải cô thể hiện giống như bị bao nuôi, tự lập cần có thì vẫn sẽ có.

Sau khi Chương Lâm Dã lên xe thì nàng liền thấy có người lén lén lút lút vội vàng rời đi, xem ra sau này xuất hiện không ít mấy loại tin đồn rồi.

Trợ lý hỏi cần đưa Chương Lâm Dã đến chỗ nào, Chương Lâm Dã trực tiếp trả lời cửa nhà.

Có lẽ là mệt, sau khi Chương Lâm Dã lên xe lại vì quá thả lỏng mà buồn ngủ, trợ lý khẽ cười nói: "Nếu mệt thì ngủ một lát đi, khi nào đến nơi thì tôi gọi cô."

Thật sự Chương Lâm Dã không chịu đựng được nữa liền gật đầu đồng ý: "Làm phiền cô, vậy tôi ngủ trước nhé."

Không biết đã qua bao lâu, trợ lý vừa dừng xe, Chương Lâm Dã tự mình tỉnh lại, cô nhìn nơi quen thuộc, cảm kích cười nói: "Thật sự cảm ơn cô rất nhiều, nếu như không có cô thì có lẽ tôi vẫn còn đang đợi xe."

"Chúng tôi không tiễn thì đoàn phim cũng sẽ sắp xếp người đưa cô về." Trợ lý không trực tiếp nói thẳng ra để nàng nói lời cảm ơn Cố Tĩnh Tranh, tuy muốn tạo quan hệ mập mờ nhưng Chương Lâm Dã ở đây quá thẳng thắn đến không được, chỉ cần để trong lòng fans hiểu được là được rồi.

Đợi trợ lý đi rồi, Chương Lâm Dã thở phào nhẹ nhõm như nhận được đại xá, nói chuyện với những người đó đều phải ba phần cẩn thận bốn phần cảnh giác, trải qua như vậy thật sự vẫn quá mệt, ở chung với tiểu ngốc trong nhà vẫn là dễ dàng nhất.

Chương Lâm Dã xách vali gõ lên cửa nhà mình, Mục Nhiên ra mở cửa, nàng phát hiện có rất nhiều người đang ở trong nhà mình.

"Đây là sao vậy?" Chương Lâm Dã hiếu kỳ hỏi, trên mặt Mục Nhiên đầy nước mắt, ấp úng nói với Chương Lâm Dã: "Tiểu ngốc, ba ngày không thấy rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang