Để hai người tiểu ngốc và Mục Nhiên ở nhà, hôm nay Mục Nhiên không dám sơ suất, mua một ít đồ ăn sáng rồi vội vàng về nhà, không dám mảy may ở bên ngoài lâu, chỉ sợ tiểu ngốc tỉnh dậy thấy nhà không có ai thì một mình đi ra ngoài.
Khi tiểu ngốc đứng ngoài phòng khách xoa mắt ngái ngủ cùng mái tóc rối bời thì Mục Nhiên ngồi trên sofa xem tivi quay đầu lại nhìn cô ân cần dịu dàng cười nói: "Chào buổi sáng tiểu ngốc."
Yên lặng, một sự yên lặng đến tịch mịch.
Nụ cười trên mặt Mục Nhiên dần trở nên lúng túng, một lúc sau cô mới cười ha ha: "Hôm nay Lâm Dã đi vội quá nên không chuẩn bị bữa sáng cho cô. Tôi có mua giúp cô một phần bánh bao rồi, có muốn ăn không?"
"Tôi không thích ăn bánh bao." Tiểu ngốc nó xong liền đi vào nhà vệ sinh, sau khi tự sửa soạn sạch sẽ thoải mái xong lại đi ra.
Mục Nhiên chỉ vào màn thầu để ở trên bàn: "Vậy ở đây có màn thầu với hai ly sữa đậu nành."
"Tôi không thích ăn màn thầu, tôi muốn ăn cơm." Tiểu ngốc đi đến sofa ngồi xuống, vừa ngồi đã cầm điều khiển tivi đổi kênh, cô đổi chương trình giải trí mà Mục Nhiên đang xem thành thời sự kinh tế tài chính.
Mục Nhiên nhìn ông chú hói đầu đang nghiêm túc hướng về phía máy quay giải thích loại hình kinh doanh hiện nay ở trong tivi, cô nuốt nước bọt chỉ vào tivi hỏi: "Cô còn thích xem loại này sao?"
"Ừ." Tiểu ngốc không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tivi, nhẹ giọng hừ một tiếng trả lời cô.
Mục Nhiên thấy dáng vẻ cô xem tập trung như vậy, bất đắc dĩ thở dài, đây không phải đồ ngốc, rõ ràng đây là một đầu gỗ.
"Được, cô cứ từ từ mà xem. Tôi đặt đồ ăn về cho cô, muốn ăn gì vậy?" Mục Nhiên lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm phần mềm lại nghe thấy tiểu ngốc lạnh giọng nói: "Tôi không ăn đồ bên ngoài, Tiểu Dã nói không có dinh dưỡng."
Mục Nhiên tức giận thuận tay ném cho cô một túi khoai tây chiên: "Ăn cái này đi!"
"Tôi không ăn khoai tây chiên! Tiểu Dã nói không lành mạnh!"
"Cô sắp chết đói rồi mà còn muốn dinh dưỡng muốn lành mạnh? Cô có suy nghĩ hay không hả?"
Mục Nhiên dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô.
"Chỉ có bánh bao với màn thầu, cô xem rồi chọn đi!" Bản thân Mục Nhiên là một đại tiểu thư, lớn như vậy ngoại trừ bình thường thật lòng với Chương Lâm Dã ra thì cô chưa bao giờ tức giận trước mặt ai như vậy.
Tiểu ngốc cũng bướng bỉnh, cứng cổ nhìn về phía tivi, không hề nhiều lời với Mục Nhiên.
Đến hơn mười một giờ trưa tiểu ngốc vẫn ngồi ở đó xem tivi, Mục Nhiên lại bắt đầu lo lắng không biết người có bị đói lả hay không, bực bội gãi tóc đi đến trước mặt tiểu ngốc hỏi: "Tiểu ngốc này, cuối cùng là muốn ăn gì? Dì, xí... chị mua cho cô nha."
"Tôi muốn ăn đồ tự làm, không muốn ăn đồ mua về." Tiểu ngốc giữ vững ranh giới cuối cùng của mình, điều này khiến cho Mục Nhiên hận không thể cầm gậy đánh cô bất tỉnh.
Mục Nhiên nhịn MMP vào trong lòng, trên mặt nở nụ cười nhẹ giọng hỏi: "Tôi không biết nấu cơm cho cô, tôi đưa cô ra ngoài ăn đồ ăn ngon có được không?"
*MMP (ma-mai-pi): một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang tính vũ nhục rất nặng.
Tiểu ngốc và cô bốn mắt nhìn nhau, nửa phút sau tiểu ngốc yên lặng quay đầu xem tivi.
Một lần nữa Mục Nhiên tức giận đến phát điên: "Cô bướng bỉnh như thế, lại còn khó phục vụ! Nếu như tôi mà là Lâm Dã thì tôi đã đuổi cô ra ngoài từ lâu rồi! Cô đừng có mà được voi đòi tiên có được hay không, có thể lấp đầy bụng không tốt à?"
Điều đáng sợ không phải là cãi nhau, mà là sau khi bản thân kích động nhưng đối phương lại mảy may không đáp lại bạn, tiếng gào thét của Mục Nhiên vang vọng trong phòng khách, khiến trong lòng Mục Nhiên tức giận thêm.
"Được! Xem như vì lợi ích của tiểu tổ tông cô, tôi cung phụng cô được chưa?" Mục Nhiên lấy điện thoại ra tìm một dì ở công ty quản gia, rất nhanh dì ấy mua đồ ăn mang đến bắt đầu nấu cơm.
Tiểu ngốc đối mặt với một bàn thức ăn lớn, sau khi nếm vài miếng lại hơi nhíu mày, không nói gì.
Mục Nhiên nghi hoặc nhìn một bàn bày biện các món ăn ngon, sau đấy tò mò cầm đũa lên tự nếm thử một miếng, ngay sau đó kêu lên: "Ô, ăn ngon quá."
Vốn dì bảo mẫu thấy vẻ mặt của tiểu ngốc còn cho rằng tài nấu nướng của mình bị thụt lùi đi, bây giờ nghe lời khen ngợi của Mục Nhiên, trái tim đang treo lơ lửng của bà được buông xuống.
Mục Nhiên ăn như sói như cọp, tiểu ngốc cầm đũa ở bên cạnh ăn chậm nhai kỹ, hai người ngồi chung một chỗ so sánh với nhau, dì bảo mẫu nghĩ có lẽ tiểu ngốc là một tiểu thư của gia đình giàu có đến đây làm khách, nhìn thần thái hành động kia của cô, cùng với lễ nghi dùng bữa giống hệt với những người có gia đình quyền thế.
Lại nhìn sang Mục Nhiên, cảnh tượng như một con ma đói sau khi đầu thai mà vẫn còn đói tận mấy tháng.
Nhưng mà dì bảo mẫu chỉ dám nghĩ trong đầu, không dám biểu đạt lên trên mặt.
Đợi Mục Nhiên và tiểu ngốc ăn no xong, Mục Nhiên trả lương, dì ấy liền nói cảm ơn rồi rời đi.
Đến buổi chiều, Mục Nhiên nằm dài trên ghế sofa nghịch điện thoại, cô nhìn tivi còn đang đưa tin kinh tế tài chính, trong đầu nhớ đến tin vịt mới xem được một nửa hồi sáng, cuối cùng cũng không biết Triệu Khê Lãng và Cố Tĩnh Tranh có yêu nhau hay không.
"Tiểu ngốc này, sao cô lại thích xem mấy thứ này vậy?" Mục Nhiên vô cùng tò mò hỏi cô.
Tiểu ngốc xem tivi không chớp mắt đáp lời: "Tôi muốn kiếm tiền, có thể nuôi bản thân nuôi Tiểu Dã."
"Muốn kiếm tiền, cô chỉ dựa vào xem mấy thứ này thì chắc chắn là không kiếm được đâu." Mục Nhiên thẳng thừng chỉ ra, tiểu ngốc ném tới ánh mắt hoang mang: "Tại sao vậy? Phải làm sao thì tôi mới có thể kiếm được tiền?"
"Kiếm tiền rất khó khăn. Tôi đây chọn làm sâu gạo." Mục Nhiên co người lại trên sofa, cô không làm việc cũng có thể hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, đã như thế rồi thì sao cô phải mệt mỏi chín giờ đi làm năm giờ tan làm nỗ lực cố gắng phấn đấu làm cái gì.
*Sâu gạo: người ở không, ăn bám.
Nhưng bây giờ tiểu ngốc nói tới kiếm tiền, cô quan sát tiểu ngốc một lượt, cuối cùng cân nhắc nói: "Cô lớn lên xinh như thế này, dáng người cũng không tồi, ngoại trừ người có hơi đần ra thì tôi nghĩ cô vẫn khá phù hợp với điều kiện đó."
"Cái gì?" Tiểu ngốc tò mò hỏi cô.
Mục Nhiên nhướng mày ra vẻ uyên thâm nói: "Idol mạng ấy, cô có thể học dựa vào mặt mà kiếm cơm đấy."
"Idol mạng?" Trong đầu tiểu ngốc không có khái niệm này, cũng không biết rõ idol mạng là gì.
Sau khi đợi Mục Nhiên mở điện thoại tìm tài liệu, cuối cùng cô cũng hiểu ra.
"Nhưng tôi không biết hát cũng không biết nhảy." Tiểu ngốc hết sức hoang mang nhìn Mục Nhiên, dù như vậy thì cũng có thể làm idol mạng kiếm tiền sao?
Mục Nhiên cất điện thoại trịnh trọng nói với cô: "Ai nói cô là idol mạng nhất định phải biết ca hát nhảy múa chứ, cô có tài năng khác cũng được đó, thật ra không biết thì cô cứ ở trong phòng livestream đi, ngoại hình cũng là công lý. Chắc điều ấy Lâm Dã cũng nói với cô rồi chứ gì?"
"Không có, chị ấy nói tôi lớn lên rất sai trái, là họa thủy." Tiểu ngốc vừa nói vừa thay đổi ngữ điệu, đáy lòng tràn đầy tủi thân mất mát.
*Họa thủy: trong câu Hồng nhan họa thủy, nghĩa là sắc đẹp thì mang đến tai họa.
Mục Nhiên im lặng nhìn cô một lúc, ngay sau đó bật cười hì hì: "Ha ha, phải! Cô chính là một họa thủy, mỗi lần ra ngoài với cô tôi đều phải trang điểm đây."
"Nhưng mà người đẹp cũng có chỗ tốt của người đẹp, con gái thì phải tận dụng mỗi một đặc điểm của mình cho thật tốt, tốt nhất là duy trì cảm giác thần bí, đến lúc đó tôi làm một cái mặt nạ cho cô, giọng cô nghe lạnh lùng, không mang theo vẻ mặt ngây dại này của cô thì nhất định có thể thu được rất nhiều tiền của fans."
Có thể nói Mục Nhiên là phái hành động, nói đến cao hứng thì liền lấy giấy bút viết kế hoạch thay cho cô.
"Dì, dì thật tốt."
Hiếm khi tiểu ngốc có một chút cảm kích, lúc này Mục Nhiên vừa lên kế hoạch toàn bộ xong vô cùng đắc ý nói: "Còn phải nói, dì của cô... dì cái gì mà dì. Gọi là chị, hoặc gọi là Tiểu Nhiên. Gọi dì lần nữa cẩn thận tôi xử cô đấy."
"Ồ." Tiểu ngốc trầm ngâm gật đầu, tỉnh tỉnh mê mê đếm đầu ngón tay tính xem đây là lần thứ mấy Mục Nhiên gầm lên với cô, đợi Tiểu Dã về cô sẽ cáo trạng một lượt luôn.
Mục Nhiên nhíu mày nói: "Không được rồi, mấy thứ này phải bốn đến năm ngày mới có thể chuẩn bị đầy đủ cho cô được."
"Không cần nói với Tiểu Dã sao?" Tiểu ngốc ngẩng đầu hỏi Mục Nhiên, cô sợ Tiểu Dã biết thì sẽ không đồng ý, trước đây cô cũng nói muốn ra ngoài tìm việc làm, như vậy có thể kiếm tiền nuôi sống mình, nhưng mỗi lần Tiểu Dã đều nghiêm túc nói với cô thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, làm việc đều rất vất vả, không cho phép trong đầu cô nhiễu loạn vì việc đi làm.
"Không nói với cậu ấy? Cái này có hơi khó đấy, đây là nhà cậu ấy, tuy ban ngày cậu ấy đều chạy trong đoàn phim, nhưng mà..." Mục Nhiên khổ sở suy nghĩ, cuối cùng chợt lóe lên vầng sáng: "Có rồi! Có thể để đồ đạc trong phòng tôi, Lâm Dã chưa bao giờ tùy tiện vào phòng tôi cả, đến lúc ấy thì ban ngày Lâm Dã đi làm, cô có thể ở nhà mở livestream. Buổi tối Lâm Dã về cũng không phát hiện ra."
Tiểu ngốc cũng cảm thấy kế hoạch này khả thi liền gật đầu đồng ý.
Vì vậy vào lúc mà Chương Lâm Dã không biết gì, bạn thân tốt của nàng dẫn tiểu ngốc nhà nàng bắt đầu "xây dựng sự nghiệp".