Trên người của hắn toàn mùi rượu, hết sức gay mũi. Trên mặt của hắn có vẻ đỏ bởi vì rượu, tóc lộn xộn, quần áo của hắn cũng bởi vì ngại nóng, tùy ý lôi kéo mà trở nên nhăn nhúm, lại tăng thêm vài phần gợi cảm.
Lãnh Thiên Dục hoàn toàn được coi như một nam nhân cực kỳ anh tuấn lãnh ngạo, mày kiếm, mắt sáng như sao, ngũ quan như chạm khắc tỉ mỉ, cả người lúc nào cũng tản ra một loại khí chất vương giả uy chấn thiên hạ, tuy rằng khi đó con ngươi đó nhìn Vi Vi rất nặng tình, thế nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trước đây luôn tồn tại một vẻ tà mị, nụ cười ngang ngạnh.
Hiện tại thế nào… Hiện tại không mất đi vẻ anh tuấn, khí phách càng hơn trước, chỉ là trên mặt của hắn không còn mỉm cười nữa, cũng khó thấy đôi mắt thâm tình của hắn, trên mặt của hắn chỉ có hận, trong mắt của hắn chỉ có hận, mà tất cả là bởi vì hắn hận cô – “Đầu sỏ gây nên” !
Vũ Nặc không có trốn tránh, nằm tại chỗ nhìn hắn, nhưng khi tay hắn lạnh như băng chậm rãi xoa gò má của cô thì cô sợ hãi đến run rẩy.
“Sợ chứ?” Hắn cười cười: “Sợ thì tốt. Đừng tùy tiện lộn xộn, tôi không có bật đèn, cô lộn xộn, tôi sợ tôi sơ ý một chút, cây kéo này sẽ tiến vào trong cơ thể cô, liền cùng nhau chơi đùa cho tốt.”
Vũ Nặc thấy hắn đột nhiên lấy ra một cây kéo, quả nhiên sợ hãi, thân thể cứng còng nằm ở tại chỗ, động cũng không dám động.
Hắn hiển nhiên đã có vài phần say rượu, đem chăn xốc lên vứt sang một bên, hắn chậm rãi đến bên chân của cô, sau đó đem kéo đặt ở gấu quần của cô, thoáng cái liền đem quần cô cắt ra.
Từ trái sang phải, động tác thong thả.
Cây kéo dán vào gót chân cô, từng chút từng chút một hướng lên phía trên, lên đến đùi, dần dần, dần dần, cây kéo trong tay hắn vậy mà nhắm ngay cơ thể của cô mà hạ xuống.
Mắt của Vũ Nặc không khỏi trừng lớn lên!
Lẽ nào hắn… !
Danh Sách Chương: