Những tháng ngày xao xuyến có được với anh, vì em tin rằng mọi cuộc gặp gỡ đều phải có nhân duyên kiếp trước….
Tôi rời khỏi bệnh viện với những cơn đâu mỏi rã rời. không còn là tôi với chiếc jumpsuit màu đỏ rực được cài ở giữa bởi chiếc thắt lưng to bản nữa.
Tôi của ngày gặp M, đến nắng cũng đẹp. Ngày mà M đã gieo vào tôi những xao xuyến không dứt.
Tôi đã ngồi viết thư cho M, trước khi rời khỏi thành phố.
M thương!
Em sẽ rời khỏi thành phố mà ở đâu cũng nhìn thấy hoa điệp vàng. Sự rực rỡ của loài hoa ấy khiên em luôn giật mình nhớ đến P. khiến em luôn giật mình nghĩ về P. Khiến em lúc nào cũng lẫn lộn giữa quá khứ và hiện tại, giữa anh và P. P là một cột mốc trong veo của em từ thưở học trò. Vì thế, dù trời có xám xịt thì đôi mắt P trong ký ức em vẫn đẹp lắm. Em phải rời khỏi đây, vì yêu anh mà em cứ muốn anh nhất định phải là P. Em muốn biến tình yêu đám đông mà anh đang có trở thành tình yêu của hai người. Em muốn anh hãy là người đàn ông số phận của em, hãy vẽ em bằng chì màu, cô gái cắt tóc ngang vai, với mái tóc quăn gợn như sóng biển.
Em rời khỏi thành phố này, vì muốn cất giấu cả quá khứ, hiện tại và tương lai, mà cái lúc em rời khỏi anh ở cửa hàng bánh ngọt macaron, em đã muốn biết cả bước chân của mình thành quá khứ. Vì thế, thà rằng nhấm nháp quá khứ mà vẫn thấy vị ngọt, còn hơn cứ nhấm nháp hiện tại và tương lai vô vị, như ăn bánh macaron không có mùi vị hạnh nhân, phải không chàng trai.
M thương này! Anh không biết rằng phòng chờ của chuyến bay đi vào phương Nam nhìn ra ngoài trời, ngập tràn ánh nắng. Em dơ bàn tay bé nhỏ của mình, như cánh hoa điệp vàng, vẫy chào Hà Nội. Chào anh, chào ký ức vẫn còn ấm áp như champagne được ủ men bởi nho thẫm màu thược dòng Pinot Noir. Anh! Cảm xúc xao xuyến trong em như một đưa trẻ ương bướng, gan lì và khó bảo. Nó nhất định không chịu từ bỏ anh, nhất định không muốn xếp những ký ức xinh đẹp về anh vào một nhật ký của hành trình mà trái tim từng trống hoặc như có cả một mùa thu rụng xuống!
Em thích màu trắng áo blouse anh mặc mỗi ngày, thích cả hình ảnh đẹp dịu dàng của anh trong phòng mổ. Nhất định, những ký ức xinh đẹp ấy không sẽ không thể rêu phong, bởi em chưa từng quên nó.
Thế nhé M, giữa đám đông ấy, anh đừng cô đơn! Bởi nêu anh lắng nghe giữa muôn vàn tiếng lao xao ây, sẽ có một nốt lặng như bản nhạc không lời dịu dặt cuả Yiruma, anh nghe chưa? Bản “Kiss The Rain”… là em đấy, gan lỳ và ương bướng!
Bức thư cuối cùng ấn nút send định mệnh gửi đến M thay vì lời chào Hà Nội, một chiều chớm đông. Nắng rên rứ đón những trận gió đầu mùa se lạnh. Tôi bước vào khu check in, bỏ lại sau lưng một trời Hà Nội chớm đông, và ánh nhìn của M, rất đẹp, đẹp nhất mà tôi từng thấy. Ánh nhìn chứa đựng sự lưu luyến. Ánh nhìn không thể lẫn vào đám đông. Dù có đặt tôi và anh giữa muôn triệu con người thì ánh nhìn ấy, vẫn có sức hủy diệt sự nồng ấm của một trái tim bỏ trốn.
Tôi bước nhanh hơn vào bên trong, nỗi cô đơn ùa về. Cảm giác bỏ lại sau lưng một hình ảnh không thể chối từ, thật là khờ dại. Với M, tôi luôn thấy mình nông nổi.
Chắc hẳn M chưa kịp đọc email của tôi, hoặc phút chốc nào đó, M đã đọc nó. Máy bay cất cánh, chạy êm ru trên đường băng rồi vút lên như một cánh chim cứng cáp. Tôi cúng mong vào giây phút rời khỏi M, tôi đa can đảm chôn giấu những hồi ức xinh đẹp về anh. Có như thế, quá khứ ử men mới ra một hiện tại phảng phất tư vị của hôm qua. Tôi vấn không bao giờ quên được M, cho dù tôi ở phương Nam hay bất cứ chân trời nào khác.
_________________